“Tiêu Tiêu, muội phải đồng ý với ta một việc.” Vào ngày xuất giá của Tiêu Tiêu, thần sắc của Mặc Vũ có vẻ vội vã đi tới tẩm cung nàng, nghiêm túc nói.
“Vũ tỷ sao vậy?” Tiêu Tiêu nhìn Mặc Vũ khó hiểu, từ sau khi Hoa Vô Ngân cầu thân tới nay, lúc nào tỷ ấy cũng không vui, cả ngày thì như người mất hồn.
“Nếu Hoa Vô Ngân đối xử không tốt với muội, nhất định muội phải lập tức rời khỏi hắn biết không?” Vẻ mặt nàng ngưng trọng.
“Ha ha, tỷ yên tâm, muội không phải ngọn đèn cạn dầu, hơn nữa chàng đối xử rất tốt với muội.” Vẻ mặt vẫn hạnh phúc như trước, lúc này Tiêu Tiêu không còn tính tình trẻ con trước kia mà thay vào đó là vẻ hiền dịu của nữ nhân.
Tiêu Tiêu, chính vì muội thế này nên ta mới lo lắng. Muội vô tư như vậy thì sao ta có thể để mặc được. Nhưng nàng có thể làm được gì chứ? Lau nước mắt, hôm nay là ngày đại hỉ của muội ấy, dẫu sao cũng phải chúc mừng Tiêu Tiêu.
“Này, đây là quà kỷ niệm!” Thải nhi ngại ngùng lấy một cái túi thêu ra đưa cho Tiêu Tiêu.
“Thải nhi, đây là tặng ta sao?” Tiêu Tiêu ngạc nhiên nhìn nàng.

“Đúng vậy, cả đêm qua nha đầu này chuẩn bị đó, ta nói thế nào nàng cũng không chịu đi ngủ.” Mặc Vũ cười khanh khách nói.
“A ha, thật tốt quá, ta lại cứ tưởng Thải nhi ghét ta chứ” Tiêu Tiêu phấn khích ôm chầm lấy Thải nhi xoay vài vòng.
“Công chúa, người thả ta xuống đi, sắp lập gia đình tới nơi rồi, người phải thận trọng chứ” Thải nhi đỏ mặt trách nhẹ nàng.
“Hì hì.” Tiêu Tiêu xấu hổ gãi gãi đầu.
“Ha ha ha ha!” Tiếng cười phát ra từ tẩm cung mà đã lâu rồi chưa xuất hiện, nhưng trong giờ khắc này lại có vài phần thê lương.
“Công chúa, giờ lành đã tới, mời công chúa lên kiệu hoa!” Ma ma cung kính trùm khăn voan lên đầu Tiêu Tiêu, đưa nàng đi ra tẩm cung.
“Công chúa!” Đột nhiên Thải nhi khóc lớn, “Tiểu thư, công chúa sắp phải đi rồi” Sau đó Mặc Vũ cũng chạy tới ôm chặt lấy Tiêu Tiêu, “Ta sẽ rất nhớ muội!”

Thân thể Tiêu Tiêu hơi dừng một lát, nhưng nàng không nói gì, cựa người thoát khỏi cái ôm của Mặc Vũ rồi đi ra ngoài.
Vũ tỷ, sao Tiêu Tiêu lại không biết tỷ đang lo lắng cái gì chứ, hơn nửa cuộc thành thân vì chính trị đều không có hạnh phúc. Nhưng vì Hoa Vô Ngân, Tiêu Tiêu muốn đánh cược một lần, đánh cược việc chàng có thể đem tới hạnh phúc uội. Không có muội bên cạnh, tỷ nhớ phải bảo trọng.
Thải nhi, ngươi là nha đầu duy nhất không sợ ta, ở cùng ngươi ta cảm thấy rất vui vẻ, nhất định ngươi phải hạnh phúc nhé.
Bên dưới chiếc khăn voan màu đỏ, một giọt nước mắt rơi xuống, dường như báo trước bi kịch của một người sắp bắt đầu.
Rốt cuộc Tiêu Tiêu đã đi, Mặc Vũ như ra khỏi tẩm cung của nàng như người mất hồn, trong đầu không ngừng nhớ tới những ký ức khi nàng và Tiêu Tiêu ở cạnh nhau, muội ấy láu lỉnh, muội ấy xinh đẹp, muội ấy kì quái, muội ấy nóng nảy…Tất cả đều thật đáng yêu, khiến người ta yêu mến. Tiêu Tiêu, muội sẽ sống tốt chứ?
Gió, nhẹ nhàng thổi mái tóc nàng, vỗ lên tà áo, nàng đưa tay định bắt lấy muội ấy, nhưng muội ấy lại tinh nghịch chạy mất, để lại một tâm trạng trống trải. Nàng nghe thấy tiếng gió, ai oán, thê lương, có phải chúng đang khổ sở vì Tiêu Tiêu đã không còn ở nơi đây nữa?
“Vũ nhi.” Âm thanh quen thuộc cắt đứt suy nghĩ của nàng.
Buồn bã xoay người, nhìn nam nhân mà nàng vừa yêu vừa hận trước mắt, nàng khóc, cuối cùng rồi sẽ có một ngày họ phải chia lìa.
“Lý Vân Lạc!” Nàng chạy nhanh tới trước mặt hắn, nam nhân ôm chặt lấy nàng, nước mắt đã thấm ướt y phục của hắn.
Yên lặng ôm hắn, nàng cảm thấy rất nhẹ nhõm, nàng còn muốn gây xích mích gì nữa đây? Sao không trân trọng những ngày ít ỏi ở bên cạnh hắn. Lý Vân Lạc, cho dù sau này chàng có cần ta nữa hay không, ít nhất hiện tại ta muốn thật vui vẻ bên cạnh chàng. Ôm hắn, nàng thề với lòng mình.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play