“Tiểu thư, người mau tỉnh dậy đi!” Mới sáng sớm Thải nhi đã vui mừng chạy tới gian phòng của Mặc Vũ, nàng muốn thông báo một chuyện tốt cho tiểu thư.
“A, Thải nhi, ta còn đang nói chuyện với cha ta, ngươi đứng một bên đợi đã!” Nói xong liền kéo chăn trùm kín cả đầu.
“Tiểu thư, Vương gia nói muốn đưa tiểu thư tiến cung tham dự yến tiệc tối nay!” Nàng lay Mặc Vũ dậy, trong lòng không kiềm chế nổi vui sướng.
“Ngươi nói gì cơ?” Nàng xốc chăn lên, Mặc Vũ khó tin hỏi, Lý Vân Lạc mà làm thế ư?
“Đúng vậy, người mau mau dậy đi, Thải nhi sẽ trang điểm cho tiểu thư trở thành người đẹp nhất đêm nay!” Thải nhi nói mà không nén nổi mong muốn, từ lúc xuất giá tới nay, ngày nào tiểu thư cũng bị nhốt ở nhà, đừng nói tới yến hội, ngay cả ra khỏi cửa cũng không được, khó có lúc Vương gia lại nhân từ như thế, nàng không muốn tiểu thư lại tiếc nuối cả đời.
Người đẹp nhất? Mặc Vũ cảm thấy nghi ngờ, khuôn mặt nàng cho dù có không son phấn thì cũng đẹp đến hoàn mỹ, còn có thể đẹp hơn nữa sao? Mặc Vũ không biết, nhưng mà nàng có thể khẳng định một việc, cái giá phải trả để trở thành mỹ nhân là cả ngày ngồi trước gương không nhúc nhích, nàng buồn ngủ tới díp cả mắt, sau đó lại nằm úp xuống đắp chăn kín mít.
Lúc Mặc Vũ tỉnh lại thì tất cả đã chuẩn bị xong xuôi, trong vòng vây của đám nha hoàn, nàng thướt tha đi về phía cửa. Nhưng không ngờ lúc mở cửa ra lại đụng phải Lạc vương gia đang bừng bừng lửa giận, tuy giận nhưng cũng không hề nói gì, nàng đỏ mặt thẹn thùng.

“Nàng biết đã bao lâu rồi không? Trang phục của nữ thân thật phiền phức lại còn tốn thời gian, lần sau không được phép lặp lại chuyện này lần nữa, nếu không bản vương cũng khó giữ được cái đầu cho nàng.”
Hừ, vừa ra khỏi cửa đã bị mắng, hôm nay nhất định sẽ gặp xui xẻo, Mặc Vũ thầm ai oán.
Sao không khen nàng được một câu? Chẳng lẽ hắn không có cảm giác ngạc nhiên chút nào à? Dù sao cũng nên phát biểu vài ý kiến chứ! Nam nhân này thật kì lạ, cứ như người khác mắc nợ hắn không bằng, thật là không đoán ra được. Vì đang suy nghĩ nên nàng không chú ý tới việc người phía trước đã dừng lại, “Bốp” nàng đụng phải hắn.
“A!” Sờ sờ mũi, nàng kêu lên thất thanh.
“Mắt của ái phi rốt cuộc dùng để làm gì vậy? Bản vương thực sự hoài nghi.” Lý Vân Lạc khoanh tay vào, cười nhạo nói.
Bĩu môi đầy bất mãn, trong lòng nàng thầm mắng tên này hàng nghìn hàng vạn lần.
“Có phải rất muốn ta khen nàng hay không?” Mỗ nam cúi người, mắt nhìn thẳng vào nàng, cười chế giễu hỏi.
“Sao ngươi biết?” Nàng ngây ngốc hỏi, nam nhân này biết đọc suy nghĩ người khác à?
Lý Vân Lạc vừa bực mình vừa buồn cười nhìn nữ nhân ngốc không chịu nổi này, toàn bộ biểu tình viết cả lên mặt mà còn không tự biết.
“Thật ra..” Hắn dừng lại một lát.
“Hử?” Lòng Mặc Vũ cảm thấy sốt ruột, đúng là chỉ biết hành hạ người khác.
“Nàng…rất…đẹp!” Hắn chậm rãi thổi hơi ra.
Ồ, ha ha, trong lòng nàng càng thêm ngọt ngào.

Hoàng cung
“Haizzzz!” Đây là lần thứ n mà Mặc Vũ thở dài trong đêm nay, thật buồn chán, sáng sớm còn có chút mong chờ với yến hội, nhưng mà bây giờ nàng hận không thể lập tức bay về phủ. Trừ ca múa vẫn là ca múa, chán chết đi được, thưởng thức một chén trà, tâm trạng nàng đã phiền muộn tới cực điểm. Thỉnh thoảng nàng lại xoay người định nói chuyện với Lý Vân Lạc, nhưng cái tên này lại hoàn toàn tập trung hết chú ý vào Mặc Vân, căn bản đã quên nàng rồi, trong lòng thật khó chịu. Nói thật chứ, Mặc Vân cũng không đẹp lắm, nhưng vẻ ngoài của nàng lại vô cùng lẳng lơ, vô hình trung có một loại khả năng quyến rũ người khác. Hoàng đế bên cạnh thì ôm lấy nàng với vẻ mặt hạnh phúc. Hắn là Lý Vân Thiên? Hắn không đẹp trai, đó là nhận xét đầu tiên của Mặc Vũ, nhưng mà trông hắn có vẻ rất hiền lành, Mặc Vũ lập tức gạt bỏ suy nghĩ này, nếu như hắn hiền lành thì ngôi vị hoàng đế đâu có tới lượt hắn, hoàng cung thật đúng là nơi ngọa hổ tàng long.
“Thái tử Hoa quốc, thái tử Tuyết quốc xin yết kiến!” Giọng nói lanh lảnh của thái giám vang lên cắt ngang suy nghĩ rối loạn của Mặc Vũ.
Á? Người bên cạnh Kỳ chẳng phải là tên đùa giỡn nàng ở Phong Mãn lâu hay sao? Hắn là thái tử Hoa quốc? Thế giới này thật đúng là đen tối, tại sao cứ bắt nàng gặp mấy đại nhân vật này, mà còn đẹp trai như thế.
“Thủ đoạn của ái phi đúng là cao siêu, đường đường là thái tử Hoa quốc mà còn bị nàng dụ dỗ.” Giọng Lý Vân Lạc lại cắt đứt suy nghĩ của nàng lần thứ hai, lời của hắn sao nghe lại thấy chối tai như thế.
Hung hăng trừng mắt nhìn hắn, Mặc Vũ không trả lời.
Hoa Vô Ngân nhìn thấy Mặc Vũ thì cười tà mị với nàng, Mặc Vũ chột dạ cúi đầu xuống.
“Sao thế? Ái phi chột dạ?” Lý Vân Lạc lại quay sang khiêu khích châm chọc nàng.
“Liên quan gì đến ngươi!” Nàng tức giận, chột dạ hay không liên quan gì tới hắn, nàng thề là nàng rất muốn làm thịt hắn.
“Hừ!” Hắn hừ lạnh một tiếng rồi rồi quay đầu sang hướng khác, không thèm nhìn nàng.

Rốt cuộc hắn là ai? Trực giác cho nàng biết nam nhân này tuyệt đối nguy hiểm, nghĩ như vậy Mặc Vũ không khỏi nhíu mày lại.
“Khởi bẩm bệ hạ, Vô Ngân thay mặt cho con dân Tuyết quốc muốn kết tình thông gia với Phong quốc, vĩnh viễn thân thiết!”
Hoa Vô Ngân thản nhiên nói.
“Ồ? Không biết thái tử đã để ý tới vị công chúa nào rồi?” Ngữ khí của Lý Vân Thiên lộ rõ ý không cho phép hắn cự tuyệt.
“Là công chúa Tiêu Tiêu của quý quốc!” Hoa Vô Ngân trả lời từ tốn.
Tức khắc mọi người đều kinh ngạc, Mặc Vũ mở to mắt nhìn hắn, quả thật không thể tin được những gì vừa nghe thấy. Tiêu Tiêu thích hắn từ lúc tại Phong Mãn lâu nàng cũng nhìn thấy rõ, nhưng nàng dám cam đoan hắn tuyệt đối không có tình cảm với Tiêu Tiêu.
Day day huyệt thái dương, nàng muốn đi hít thở không khí, lòng người khó dò, nàng cũng không rõ mục đích cuối cùng của Hoa Vô Ngân là gì, nàng chỉ lo cho hạnh phúc của Tiêu Tiêu…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play