Edit: Cỏ

Khi phân chia tài sản là chạng vạng, kết quả mới qua nửa đêm, Trình lão hầu gia liền đi.

Sau khi người hầu ra báo tang, tiếng khóc trong viện bắt đầu to hơn. Vô luận là phu nhân tiểu thư, hay là nha hoàn bà tử, giờ phút này đều thấp đầu rơi lệ. Thân mình Trình lão phu nhân lắc lư, suýt nữa ngã về phía sau. Các nữ quyến hoảng sợ, vội vàng hô:"Lão phu nhân!"

Trình lão phu nhân lập tức được nha hoàn đỡ lấy, Trình Du Cẩn cũng đi qua, đỡ lấy cánh tay Trình lão phu nhân:"Tổ mẫu, người sao rồi?"

Trình lão phu nhân lấy lại bình tĩnh, chống quải trượng chậm rãi đi về phía trước:"Hơn phân nửa đời phu thê, hôm nay cũng đã đi rồi. Ta đến tiễn ông ấy đoạn đường cuối cùng."

Trình Du Cẩn đỡ Trình lão phu nhân đi vào trong phòng, người bên trong đã quỳ đầy một phòng, nhìn thấy Trình lão phu nhân tiến vào, mọi người sôi nổi nhường đường:"Lão phu nhân."

Trình Nguyên Hiền và Trình Nguyên Hàn cũng ngồi dậy:"Nương."

Trình lão phu nhân lập tức đi vào bên trong, người bên mép giường đều đứng lên, nhường đường cho Trình lão phu nhân. Hông Trình lão phu nhân đặt xuống mép giường, nhìn Trình lão hầu gia lẳng lặng nhắm hai mắt qua bức màn, thở thật dài.

"Lúc ông sống đã không muốn gặp ta, không ngờ lúc chết đi, cũng không được gặp lần cuối."

Trình lão phu nhân ngẩng đầu, nhìn thấy Trình Nguyên Cảnh đứng cách đó không xa, trầm tĩnh lãnh đạm, dáng người như trúc.

Chỉ cần yên lặng đứng đó, cũng đã tạo ra sự khác biệt rất lớn với người khác, thật đúng là lan ngọc tạ đình, con người tao nhã thâm trí. Lúc Trình lão hầu gia chết, trong ánh mắt vẫn có thể nhìn thấy bóng dáng đứa nhỏ này, nói vậy chắc ông ấy cũng an tâm chứ.

Lúc này trong ngoài phòng đều đầy người, đám người quận chúa Khánh Phúc, Nguyễn thị cũng túm khăn đứng ở bên ngoài cửa, trầm mặc nhìn chăm chú vào Trình lão phu nhân. Trình lão phu nhân rất nhanh lấy lại tinh thần, cơ thể bà giật giật, Trình Du Cẩn lập tức tiến lên đỡ lấy cánh tay Trình lão phu nhân.

Trình lão phu nhân nói:"Đại cô nương, Ân Từ, Ân Bi, Ân Bảo, các ngươi đi lên dập đầu tổ phụ đi."

(*) Ân Từ, Ân Bi là con trai của nhị phòng.

Trình lão hầu gia đã qua đời, đây là lần cuối cùng bọn họ được dập đầu với tổ phụ. Trình Du Cẩn nhấc váy quỳ xuống, im lặng mà hành nguyên bộ đại lễ.

Chờ sau khi dập đầu xong, Trình Du Cẩn lập tức chạy về sân thay quần áo. Khi nàng ra cửa đã mặc quần áo có sắc, nhưng mà hiện tại Trình lão hầu gia đã qua đời, nàng phải thay đồ tang.

Tang sự cần chú ý rất nhiều, đương nhiên không giống dấu hiệu cát lợi của hỉ sự, cho nên toàn bộ phủ Nghi Xuân hầu đều có vẻ lộn xộn. Từ nha hoàn đến chủ tử mỗi người đều rất bận, mỗi sự kiện đương nhiên phải an bài ổn thỏa, cũng không hiểu rốt cuộc vội vã cái gì. Lúc Trình Du Cẩn chạy tới nơi, khoảng sân phía sau linh đường nơi nữ quyến nghỉ ngơi trống không, ngay cả nha hoàn cũng không thấy đâu. Trình Du Cẩn đi theo lối rẽ hành lang, khi đi qua sương phòng, nghe loáng thoáng được bên trong truyền đến âm thanh nói chuyện.

". . . . Lần trước Hoắc phu nhân tới đã nói, muốn thành hôn sớm một chút. Bây giờ vừa lúc đụng phải sự kiện giữ đạo hiếu cho bố chồng, Mặc Nhi phải làm sao bây giờ?"

"Giữ đạo hiếu vì trưởng bối là thiên kinh địa nghĩa, nếu Hoắc gia bắt bẻ những việc này, vậy hôn sự này cũng nên hủy đi!"

(*) thiên kinh địa nghĩa 天経地義 nói tới cái đạo thường như trời đất không thể di dịch được.

Thanh âm nữ tử lập tức cao hơn:"Xin Nhị gia bớt giận, đột nhiên chàng lớn tiếng như vậy, cẩn thận lôi kéo sự chú ý của người khác! Thiếp đương nhiên biết phải giữ đạo hiếu, cha đi thiếp cũng thương tâm không thôi, hận không thể lấy tuổi thọ của mình chuyển sang cho cha. Hiếu tâm của Mặc Nhi cũng giống như vậy thôi, từ nhỏ chàng nhìn Mặc Nhi lớn lên, Mặc Nhi là đứa trẻ như thế nào, chàng còn không biết sao?"

Bước chân Trình Du Cẩn dừng lại một chút, nàng lập tức liền nhận ra, đây là thanh âm của Nguyễn thị. Thanh âm nam tử vừa nãy nói chuyện, chắc là của Trình Nguyên Hàn.

Trong phòng Nguyễn thị tiếp tục nói:"Chẳng qua tình huống bây giờ hoàn toàn khác, Tĩnh Dũng hầu đã 21 rồi, nam tử bình thường ở tuổi này của hắn, đã sớm ôm con trai. Nhưng mà mấy năm trước bởi vì chuyện tước vị hầu của Hoắc gia mà không thể làm mai cho hắn, sau đó hắn lại ra chiến trường, hôn sự liền bị trì hoãn theo năm tháng. Bây giờ vất vả lắm mới có thời gian để nói đến hôn nhân, vả lại cuộc hôn nhân này cũng đã lùi lại lâu rồi. Chúng ta vốn muốn nói tốt với Hoắc gia nội trong nửa năm sẽ thành hôn, nhưng mà vừa lúc đụng phải kỳ giữ hiếu, Hoắc hầu gia mà thèm chịu chờ thêm 1 năm nữa sao? Mẹ chồng Mặc Nhi vốn dĩ đã khó chơi, bây giờ có sẵn lý do như vậy, vạn nhất bà ta mở miệng nói phải cho Hoắc hầu gia nạp thiếp, thì phải làm sao bây giờ?"

Thanh âm Trình Nguyên Hàn rất là nghi hoặc:"Sao Hoắc gia không dám? Chính thê chưa vào cửa đã nạp thiếp, bọn họ làm như vậy không sợ hỏng thanh danh sao?"

"Sao bọn họ không dám!" Thanh âm Nguyễn thị có chút vội vàng, nói:"Chỉ có nhà ai quy củ nghiêm minh mới chú ý đến việc chính thê chưa vào cửa không được nạp thiếp thôi, một là để giữ thể diện cho chính thê, hai là vì sợ người ngoài sinh ra thứ trưởng tử, hỏng hết tôn ti đích thứ. Nhưng mà tuổi Tĩnh Dũng hầu cũng lớn rồi, chung quy vẫn là con nối dõi quan trọng nhất, nếu chính thê chưa thể vào cửa, Tĩnh Dũng hầu vì con nối dõi mà nạp thêm một thiếp thất trong nhà, người khác cũng sẽ không nói gì, nói không chừng còn sẽ tán dương Tĩnh Dũng hầu tôn trọng chính thê, giúp chính thê an tâm giữ đạo hiếu cho tổ phụ."

Trình Nguyên Hàn trầm mặc, Nguyễn thị thừa thế nói:"Thời gian 1 năm lận, khó bảo toàn sẽ không sinh ra một đứa con mang huyết mạch của vợ lẽ. Nếu là con gái còn tốt, vạn nhất là con trai, Mặc Nhi phải làm sao bây giờ?"

Trình Nguyên Hàn không nói nữa, Nguyễn thị đè thấp thanh âm, nói liên miên gì đó, thanh âm dần dần đã không nghe rõ. Trình Du Cẩn làm bộ cái gì cũng không nghe thấy, tay chân nhẹ nhàng lùi về phía sau 2 bước, sau đó lại cố ý tăng thêm thanh âm đi vào. Hai người phu thê trong sương phòng cho rằng có người tới, lập tức ngừng nói chuyện.

Sau khi Trình Du Cẩn đi vào chính đường, rất nhanh Nguyễn thị đi từ trong sương phòng ra, thò người ra xem là ai tới. Bà vừa qua cửa liền nhìn thấy là Trình Du Cẩn, biểu tình cứng đờ:"Đại cô nương, sao ngươi lại tới đây?"

"Cháu tới gác đêm cho tổ phụ."

"Các ngươi là con gái, lão phu nhân không phải nói đau lòng các ngươi, bảo ngươi và Mặc Nhi không cần tới đây thức đêm sao?"

"Tổ mẫu đau lòng cháu, cháu làm tiểu bối đương nhiên càng phải tận hết hiếu tâm. Lại nói, tam đệ còn nhỏ như vậy mà đã biết thủ ở linh đường, cháu cũng đã 14 rồi, thức một đêm có tính là gì?"

Nguyễn thị nói không nên lời, giờ phút này Khánh Phúc và Trình lão phu nhân đang sắp xếp linh đường ở trước viện, hạ nhân cũng lộn xộn, Nguyễn thị thấy hậu viện không người, mới nhanh chóng lôi kéo Trình Nguyên Hàn tới thương lượng đối sách. Không ngờ đột nhiên lại có người tới, cố tình lại là Trình Du Cẩn. Nguyễn thị không khỏi có chút hoài nghi, nội dung nói chuyện chắc là không bị người khác nghe được đúng không. Nguyễn thị cẩn thận quan sát sắc mặt Trình Du Cẩn, phát hiện Trình Du Cẩn không hề biểu lộ cái gì, vẫn đang vội vàng cùng nha hoàn chuẩn bị túc trực bên linh cữu. Nguyễn thị hoàn toàn yên tâm, đứng một lúc liền đi ra ngoài.

Sau khi Nguyễn thị xoay người, Trình Du Cẩn liếc mắt nhìn bóng dáng bà, lại không tiếng động mà thu hồi ánh mắt.

Xử lý tang sự là chuyện hao phí tâm lực vô cùng, suốt một đêm, tất cả mọi người trong Trình gia đều lộ vẻ mặt mệt mỏi. Theo lý con cháu hẳn là nên thủ bên trưởng bối đủ 7 ngày, nhưng mà chờ đến lúc trời tờ mờ sáng, rất nhiều người đều tìm lấy cớ, đi vào phòng bên cạnh nghỉ ngơi.

Trình Du Cẩn một đêm không ngủ, giờ phút này sắc mặt cũng trắng bệch, đôi mắt đỏ lên, kết hợp với đồ tang, lộ ra một thần thái lãnh diễm. Đỗ Nhược đau lòng Trình Du Cẩn, người khác thì lười biếng, Trình Du Cẩn lại đánh thật mà quỳ nửa đêm, thừa dịp giờ phút này linh đường không có người, Đỗ Nhược lặng lẽ nói với Trình Du Cẩn:"Cô nương, hay là người nghỉ ngơi một chút đi?"

Trình Du Cẩn nghĩ đến trời cũng đã sáng, đã bắt đầu lục đục có người tới cúng viếng rồi, khuôn mặt mệt mỏi của nàng có thể thể hiện sự hiếu thuận, nhưng mà cũng quá mức ảnh hưởng đến mỹ quan rồi. Đại cô nương Trình gia hoàn mỹ mười mấy năm không thể chấp nhận việc bản thân có lúc xấu được, vì thế thừa dịp hiện tại không có ai, nàng nhanh chóng đi đến phòng trà khôi phục sinh khí.

Đỗ Nhược bưng lên một ly trà gừng nóng hầm hập, uống một ly trà gừng vào bụng, Trình Du Cẩn mới cảm thấy thân thể ấm áp hơn. Liên Kiều mang đến điểm tâm từ trong viện, vừa bày đĩa ra vừa nhắc mãi Trình Du Cẩn:"Cô nương, sao tay người lại lạnh như băng vậy? Tuy rằng đã vào hè rồi, nhưng mà ban đêm mặt đất vẫn rất lạnh đấy, cô nương cứ quỳ trên mặt đất như vậy, sao mà chịu được! Nếu không để nô tỳ lấy một cái đệm đến đây cho người, người quỳ cũng dễ chịu hơn một chút."

Nhiệt khí mờ mịt, mặt mày Trình Du Cẩn ẩn hiện ở sau hơi nước, có chút nhìn không rõ. Đỗ Nhược cảm giác được trong lòng Trình Du Cẩn tựa hồ có suy tư, thấp giọng hỏi:"Cô nương, người còn đang suy nghĩ lời nhị phu nhân nói?"

Liên Kiều nghe không hiểu, nhị phu nhân đã nói gì vậy? Đáng tiếc bây giờ không ai rảnh rỗi mà giải thích cho Liên Kiều, Trình Du Cẩn đặt chung trà xuống, thở dài một tiếng:"Hoắc Trường Uyên đúng là không còn nhỏ nữa, bọn họ nghĩ như vậy, thật sự rất bình thường."

Đây cũng là chỗ vướng mắc của Đỗ Nhược, Đỗ Nhược hỏi:"Cô nương, giữ hiếu cho tổ phụ là thiên kinh địa nghĩa, còn có thể mang cái danh "hiếu", hôm nay nhị phu nhân nhìn có vẻ như rất sốt ruột. Cô nương, người nói nhị phu nhân là muốn làm gì?"

"Còn có thể làm cái gì." Trình Du Cẩn che miệng nhẹ nhàng ngáp một cái, nói:"Còn không phải sợ đêm dài lắm mộng, muốn để cho Trình Du Mặc thừa dịp áo đại tang gả chồng."

"A!" Đỗ Nhược rất là giật mình, Liên Kiều nghe đến đó, đại khái cũng đoán được đã xảy ra chuyện gì. Đêm qua lão hầu gia đột nhiên mất, Trình Du Mặc mắt thấy sẽ phải giữ đạo hiếu vì tổ phụ, nội trong một năm không được kết hôn. Nguyễn thị sợ trì hoãn lâu dài, bên phía phủ Tĩnh Dũng hầu không chờ được, nạp thiếp thất về nhà trước. Cho nên muốn thừa dịp áo đại tang, để Trình Du Mặc gả qua trước.

Cha mẹ mất thủ 3 năm, tổ phụ tổ mẫu mất thủ 1 năm. Nhưng mà tuổi kết hôn đâu có nhiều như vậy, nếu mỗi một lần đều thủ đủ hiếu, đương nhiên tuổi con cháu sẽ bị kéo dài, không còn thích hợp nói chuyện hôn sự nữa, đặc biết là nữ tử. Cho nên dân gian còn có một cách nói khác, nếu trong nhà chưa có con cháu thành hôn, trưởng bối sau khi từ thế sẽ không thể an tâm, sinh hồn sẽ dừng lại ở nhân gian. Lúc này nếu con cháu nhanh chóng thừa dịp áo đại tang gả cưới, để trưởng bối an tâm tiến vào vòng luân hồi, cũng là một loại hiếu thuận.

Hoặc là trong 3 tháng phải xuất giá, hoặc là chờ 1 năm, điều Nguyễn thị muốn, chính là trong thời gian áo đại tang phải nhanh chóng để Trình Du Mặc gả chồng.

Liên Kiều không hiểu vì sao biểu tình của Trình Du Cẩn thoạt nhìn lại nặng nề như vậy, nàng đặt hết điểm tâm lên trên bàn, nói:"Cô nương, dù sao Hoắc gia và người đã không còn quan hệ gì nữa, người nhọc lòng chuyện của nhị phòng làm gì? Tuy rằng đúng là có cách nói thành hôn lúc áo đại tang này, nhưng mà chung quy vẫn là không ra thể thống gì. Phàm là chú ý người ta, đương nhiên sẽ không thể để cô gái ấy vội vã thành hôn trong lúc áo đại tang. Sau này người ta có bàn tán, cũng là bàn tán Nhị cô nương sốt ruột gả chồng, ngay cả giữ đạo hiếu cho tổ phụ cũng không nỡ lòng hoàn thành. Đây là nhị phòng tự mình chuốc lấy cực khổ, cô nương quan tâm bọn họ làm gì?"

Trình Du Cẩn lắc đầu:"Nếu Trình Du Mặc là tỷ tỷ của ta, ta cũng mặc kệ nàng ta thành thân khi nào, muốn gả chồng trong thời kỳ giữ hiếu ta cũng không rỗi hơi quan tâm."

"Cô nương, ý người là. . ."

Trình Du Cẩn thở dài thật sâu:"Lớn nhỏ có thứ tự, nếu nhị phu nhân thuyết phục lão phu nhân, để Trình Du Mặc gả chồng trước, ta nên làm gì bây giờ? Tỷ tỷ còn chưa thành hôn, muội muội đã gả chồng, đây chẳng phải là muốn khoe ra cho người khác, ta bị gia tộc từ bỏ sao."

Cuối cùng Đỗ Nhược và Liên Kiều cũng hiểu ra được vấn đề ở đây. Các nàng liếc nhau, đều nhìn ra sự nôn nóng trong ánh mắt đối phương:"Cô nương, vậy phải làm sao bây giờ?"

Trình Du Cẩn im lặng không nói, nàng suy nghĩ chuyện này suốt một đêm, phát hiện cũng không có kế sách nào toàn vẹn. Nàng không thể hy sinh thanh danh của mình, cũng không thể khiến Nguyễn thị đánh mất ý niệm này, bây giờ, chỉ còn cách nhanh chóng thu phục được vị hôn phu tương lai. Chỉ cần tranh thủ lúc tình huống còn chưa có nhiều người biết, nàng mở miệng nói muốn đính hôn, cũng sẽ không bị người khác nói ra nói vào.

Việc này không nên chậm trễ, nàng cần phải ra tay càng sớm càng tốt. Ánh mắt Trình Du Cẩn dần trở nên kiên định, Lâm Thanh Viễn, nhất định nàng phải có được.

Sau khi Trình Du Cẩn điều chỉnh tâm tình xong, lại đến thủ ở linh đường. Khi cúng viếng nữ quyến và nam tử được tách riêng, tin tức báo tang được phát đi từ sáng, bây giờ chắc các hộ các nhà đều đã nhận được tin tức rồi, bắt đầu từ hôm nay trở đi, sẽ có người tới cửa cúng viếng.

Khác với hôn sự, tham dự ở trong tang lễ chỉ có người trong nhà mới có thể ra lệnh, một thời cơ lộ mặt tốt như vậy, sao Trình Du Cẩn có thể bỏ qua được. Tuy nói rằng trong nội tâm nàng đã coi Lâm Thanh Viễn là vị hôn phu của mình, nhưng mà nếu xuất hiện lựa chọn tốt hơn, nàng có thể không từ chối không.

Trình Du Cẩn lòng mang tính toán như vậy, đoan đoan chính chính quỳ gối ở linh đường. Mặt nàng như giấy trắng, một thân trọng hiếu, thần thái bi thương trầm tĩnh, trong sự tái nhợt lại không mất đi vẻ đoan trang trầm tĩnh mỹ lệ, người tới người lui, đều phải nhìn về phía nàng một cái.

Vài ngày sau, số người đến cúng viếng tăng lên rõ rệt, Trình Du Cẩn vẫn luôn đi theo bên cạnh Trình lão phu nhân, thân thể Trình lão phu nhân vô dụng, Trình Du Cẩn theo lý thường hẳn là phải đảm đương nhiệm vụ đón khách tới rước khách đi. Các phu nhân tới an ủi Trình lão phu nhân thấy vậy, không tránh được hỏi han Trình Du Cẩn nhiều hơn hai câu.

Trình Du Cẩn vô cùng vừa lòng với kết quả này. Nàng thay Trình lão phu nhân tiễn một đoàn phu nhân ra cửa, khi trở về, vừa vào cửa liền đụng phải một đám người cực kỳ quen thuộc.

Hoắc Tiết thị đang ngồi cùng với đám người Nguyễn thị, nghe được thanh âm, bà theo bản năng mà quay đầu lại, không phòng bị nhìn thấy dưới ánh mặt trời, một nữ hài mặc y phục trắng đang nắm hai tay, lẳng lặng đứng ở cửa.

Vừa lúc ánh nắng đang ở tháng 6, chiếu vào thân người hơi hơi tỏa ra ánh sáng vàng, nàng an tĩnh mà đứng dưới ánh mặt trời, mỹ lệ đến mức cơ hồ làm người ta tưởng đó là ảo cảnh.

Một người con gái vừa xinh đẹp lại hiếu thảo, bỏ xuống trang sức rườm rà, nhan sắc nổi trội, một thân thuần trắng, càng thêm có vẻ nàng tóc đen môi đỏ, gò má như tuyết, mặt mày như họa,

Hoắc Tiết thị nhìn thấy chợt có chút xuất thần, lúc này vị phu nhân ngồi bên cạnh cũng nhìn thấy, tò mò hỏi:"Đây là con dâu của Hoắc phu nhân à? Dung mạo được, khí chất được, Hoắc phu nhân đúng là có phúc khí."

Nguyễn thị một bên nghe thấy, nụ cười trên mặt đều cứng đờ. Bà nghe nói Hoắc Tiết thị tới, liền cố ý chạy tới chiêu đãi Hoắc Tiết thị cùng mấy vị phu nhân khác, không ngờ lại nghe thấy loại lời nói như vậy.

Nguyễn thị rất nhanh liền không cười nổi nữa, sắc mặt của Hoắc Tiết thị cũng không thể nói là đẹp. Hai người các bà còn chưa nghĩ đến việc nên giảng hòa như thế nào, Trình Du Cẩn đã đi vào. Nàng tự nhiên hào phóng, thong thả ung dung hành lễ với các vị phu nhân, biểu tình ngược lại còn thản nhiên hơn so với Hoắc Tiết thị và Nguyễn thị:"Các vị phu nhân an. Tạ phu nhân khen ngợi, nhưng mà phu nhân đã nhận nhầm người rồi."

Các vị phu nhân đều hơi hơi mở to mắt, Trình Du Cẩn ở trong tầm mắt của mọi người gật đầu cười:"Cháu là Đại cô nương Trình gia, Trình Du Cẩn, đã từ hôn với Hoắc gia, đã không còn là vị hôn thê của Tĩnh Dũng hầu nữa rồi."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play