Edit: Cỏ

Trình Du Cẩn mang theo hộp đồ ăn đi ra ngoài, nàng vừa mới đi ra khỏi phòng, liền đụng phải Trình Du Mặc ở khúc rẽ hành lang.

Trình Du Mặc nhìn thấy Trình Du Cẩn cũng sửng sốt một chút. Sau khi Tĩnh Dũng hầu tới phủ cầu hôn, mặc dù hai người đều nói không để ý, nhưng quan hệ của Trình Du Cẩn và Trình Du Mặc bằng mắt thường cũng có thể thấy đã lạnh nhạt đi nhiều. Trong miệng Trình Du Mặc nói nàng là vì muốn tốt cho Trình Du Cẩn, nhưng mà đột nhiên không kịp phòng ngừa mà đụng phải Trình Du Cẩn, Trình Du Mặc theo bản năng phản ứng lại là chán ghét.

Trình Du Mặc không khỏi nghĩ đến, kiếp trước bản thân lại trơ mắt mà nhìn tỷ tỷ gả cho nam nhân mà mình yêu nhất. Lúc ấy nàng còn bệnh, lẻ loi mà nằm trên giường bệnh, nghe âm thanh pháo trúc náo nhiệt bên ngoài, âm thanh ầm ĩ người đến người đi. Mà nàng, lại phảng phất giống như bị cả thế giới bỏ quên, một mình nằm ở trong phòng, thậm chí bởi vì sinh bệnh, còn không thể đi ra ngoài hòa vào không khí vui mừng.

Cái loại cảm giác này, Trình Du Mặc qua hai kiếp cũng không thể quên được.

Cho dù đến kiếp này những chuyện như thế sẽ không còn lặp lại nữa, nhưng Trình Du Mặc vẫn không thể thoải mái. Nàng không nhịn được nghĩ, nếu không phải Trình Du Cẩn mạo danh thay thế, nàng vốn dĩ không cần chịu những ủy khuất này. Nàng cùng Hoắc Trường Uyên, cũng sẽ không phải trải qua những mưa mưa gió gió đó.

Trời biết kiếp trước khi Trình Du Mặc nhìn thấy tỷ tỷ cùng Hoắc Trường Uyên đứng chung một chỗ, trong lòng nàng cảm thấy thống khổ như thế nào. Kiếp trước khi Trình Du Cẩn cùng Hoắc Trường Uyên về nhà thăm mọi người, Trình Du Mặc cùng bọn họ ngồi trên một bàn, chính tai nghe người khác ca tụng quá trình truyền kỳ tỷ tỷ cùng Hoắc Trường Uyên quen biết, khen ngợi hai người bọn họ trời sinh một cặp, duyên trời tác hợp. Trong lòng Trình Du Mặc như bị dao khứa, mỗi một câu đều thọc vào lòng nàng, cả da lẫn thịt, máu tươi đầm đìa. Đặc biệt tuyệt vọng nhất chính là, nàng nhìn thấy Hoắc Trường Uyên cười với tỷ tỷ, cẩn thận mà gắp đồ ăn mà Trình Du Cẩn thích.

Lúc ấy Trình Du Mặc cơ hồ không thể khống chế được mà muốn hét lên, chàng nhận nhầm người rồi, người cứu chàng là thiếp, là thiếp mới đúng! Có lẽ Trình Du Mặc thể hiện quá rõ ràng, bị Trình lão phu nhân nhìn thấy. Trình lão phu nhân bất động thanh sắc, rất nhanh bảo ma ma gọi nàng ra chỗ khác, sau đó mỗi lần Trình Du Cẩn và Hoắc Trường Uyên về nhà mẹ đẻ, nàng đều bị Trình lão phu nhân tìm đủ mọi lý do ngăn cản.

Trình Du Mặc đã từng trải qua chuyện thống khổ nhất, bị hiểu lầm, bị cô phụ, bị lãng quên mấy tháng liền, dần dần tưởng chừng như đã chết tâm. Nàng nghĩ, có lẽ đây là số phận của nàng, khi nàng đi ra từ trong bụng mẹ thì bị tỷ tỷ cướp đoạt chất dinh dưỡng, bởi vì sinh ra sau tỷ tỷ mà bệnh tật ốm yếu, trong quá trình trưởng thành, bởi vì tỷ tỷ được đại bá mẫu cao quý nhận nuôi, cho nên cái gì nàng cũng phải lấy đồ thừa của tỷ tỷ, ngay cả hôn sự, cũng bị hủy diệt, làm đá kê chân cho tỷ tỷ. Có lẽ, trời cao tạo ra nàng, chính là để tỷ tỷ hút máu.

Trình Du Mặc đều phải tuân theo số phận, lúc này lại truyền đến tin tức Trình Du Cẩn mang thai. Đến tận lúc này rồi, bọn họ cũng không chịu buông tha cho nàng, còn muốn khứa thêm mấy nhát dao nữa vào trái tim đã chết lặng của nàng. Trình Du Mặc nghe nói tỷ tỷ mang thai, Hoắc Trường Uyên đặc biệt vui vẻ, mọi chuyện trong phủ Tĩnh Dũng hầu quản lý đều vì hầu phu nhân mang thai mà nhượng bộ. Ngay cả Trình Du Cẩn đưa ra yêu cầu muốn người ở nhà mẹ đẻ tới chăm sóc nàng, Hoắc Trường Uyên cũng không nói hai lời, đồng ý.

Trình Du Mặc đi vào phủ Tĩnh Dũng hầu, nhìn thấy Trình Du Cẩn một thân đẹp đẽ quý giá, cẩm y ngọc thực mà dưỡng thai, mọi người trong hầu phủ thấy Trình Du Cẩn đều tất cung tất kính. Trình Du Mặc nghe mọi người khen ngợi hầu phu nhân thông minh xinh đẹp lại có khả năng, nghe mọi người tha thiết chờ đợi đứa trẻ trong bụng Trình Du Cẩn, rất nhiều lần nàng suýt nữa không thể khống chế. Những thứ này rõ ràng đều là của nàng, rõ ràng là Trình Du Cẩn mạo danh thay thế, chiếm trước ân cứu mạng của nàng!

Nội tâm Trình Du Mặc thống khổ vô cùng, lại không thể không miễn cưỡng mà cười vui, rõ ràng nàng nói bản thân nên chấp nhận, nhưng mà mỗi lần nhìn thấy Hoắc Trường Uyên, nàng vẫn không thể khống chế được cảm tình của mình. Nàng không nhịn được một lần lại một lần bắt chuyện với Hoắc Trường Uyên, không nhịn được một lần lại một lần ở lại lâu hơn một chút, được ở bên cạnh Hoắc Trường Uyên nhiều hơn một chút. Sau đó, rốt cuộc nàng không nhịn được, trong một lần say rượu, nói toàn bộ chân tướng ở núi tuyết cho Hoắc Trường Uyên.

Khi đó nàng uống rượu xong, Trình Du Mặc vốn dĩ cho rằng thần chí của mình đã mơ hồ, nhưng mà khi nói ra câu nói kia, nàng mới ý thức được rằng nàng rất tỉnh táo. Nàng vô cùng biết rõ bản thân đang làm cái gì, uống rượu chỉ là một cái cớ thôi.

Chính Trình Du Mặc cũng không phát hiện, nàng đang chờ mong phản ứng của Hoắc Trường Uyên. Sau khi Hoắc Trường Uyên nghe xong liền ngẩn người, hắn cho rằng Trình Du Mặc đang nói nhảm, muốn gọi nha hoàn tới đưa nàng trở về. Trình Du Mặc tức giận, cố ý té ngã trên người hắn, mượn rượu mà nói ra chi tiết, tỉ mỉ kỹ càng đoạn thời gian đã trải qua ở núi tuyết.

Trình Du Mặc tưởng, bây giờ, Hoắc Trường Uyên hẳn là nên biết ai mới là chân mệnh của hắn rồi.

Khi Hoắc Trường Uyên nghe thấy Trình Du Mặc nói đã cởi quần áo giúp hắn sưởi ấm, tuyệt vọng mà nhắm chặt mắt. Hắn biết, dự cảm của mình đã trở thành sự thật.

Ngày hôm sau sau khi Trình Du Mặc tỉnh rượu, nội tâm thập phần thấp thỏm, nàng vừa áy náy với tỷ tỷ, lại mong chờ thái độ của Hoắc Trường Uyên. Sau ngày hôm ấy Hoắc Trường Uyên tựa hồ luôn trốn tránh nàng, liên tiếp vài ngày đều nói trong quân có chuyện, buối tối không về nhà. Trình Du Mặc tự dưng cảm giác được, Hoắc Trường Uyên không phải đang trốn tránh nàng, mà là đang trốn tỷ tỷ.

Còn không đợi Trình Du Mặc điểu chỉnh lại cảm xúc, Đỗ Nhược liền truyền lời, nói:"Nhị tiểu thư, phu nhân tìm người."

Trình Du Mặc nhớ rất kỹ ánh mắt đó, nàng biết Đỗ Nhược là nha hoàn đắc lực bên cạnh tỷ tỷ, tuy rằng không nói nhiều lắm, kỳ thật vẫn là được trọng dụng nhất. Đỗ Nhược cứ lẳng lặng nhìn nàng như vậy, không vui không giận, tựa hồ đang đánh giá nàng, lại tựa hồ đang thương hại nàng.

Trình Du Mặc lập tức bị ánh mắt kia chọc giận. Sau khi đi vào chủ viện phủ Tĩnh Dũng hầu, Trình Du Cẩn nói vài câu, mới đột nhiên lấy miệng lưỡi vui đùa mà kể chuyện. Nàng nói về chuyện xưa của Nữ hoàng Nga, còn vô tình hỏi Trình Du Mặc thấy thế nào về việc tỷ muội cùng gả cho một nam nhân.

Ánh mắt Trình Du Cẩn khi đó ý vị thâm trường, giống với Đỗ Nhược như đúc. Trình Du Mặc không biết là không chịu đựng nổi hay vẫn là tức giận, lập tức đứng lên chạy đi. Sau khi nàng chạy về phòng của mình lập tức khóc lóc thu thập quần áo, tức khắc liền đòi về nhà.

Trình Du Cẩn nghe được cũng không có cản nàng, Trình Du Mặc ngồi ở trên xe ngựa nước mắt không ngừng, nàng không ngừng nức nở, cảm thấy số phận của mình quá khổ. Trời xanh bất công, thế nhưng lại thiên vị với tỷ tỷ sinh đôi như vậy.

Khi nàng đi được nửa đường liền bị Hoắc Trường Uyên ngăn lại, Trình Du Mặc không biết hình dung sắc mặt của Hoắc Trường Uyên khi đó như thế nào, nàng chỉ nhớ rõ, Hoắc Trường Uyên nói xin lỗi với nàng, còn nói nhất định sẽ cho nàng một công đạo.

Lúc ấy Trình Du Mặc mừng như điên tặng cho hắn nụ hôn đầu, trong đầu không nghĩ thêm cái gì. Sau đó nàng trở thành phu nhân Tĩnh Dũng hầu, hồi tưởng lại chuyện ngày hôm đó, mới phát hiện biểu tình lúc ấy của Hoắc Trường Uyên, rõ ràng là chấp nhận số phận.

Sau khi nữ nhân ác độc chết đi, tiểu thư số khổ và Đại tướng quân cuối cùng cũng có thể thuận lợi ở bên nhau. Nhưng mà trong kịch cũng không kể tiếp, sau khi chuyện xưa chấm dứt, tiểu thư và tướng quân đã sống như thế nào.

Kết hôn được mấy năm, Trình Du Mặc không thể nói rằng hôn nhân của mình dữ dội bất hạnh, rốt cuộc Hoắc Trường Uyên đã là của nàng, Hoắc Tiết thị cũng cho nàng mặt mũi, cuộc sống của nàng dưới mắt người ngoài, đúng là dệt hoa trên gấm, lửa đổ thêm dầu, ngày ngày ngâm mình trong vại mật. Nhưng Trình Du Mặc lại luôn cảm thấy, nàng vẫn luôn sống dưới cái bóng của Trình Du Cẩn, trong hầu phủ mọi nơi chốn đều là bóng dáng của Trình Du Cẩn.

Hoắc Trường Uyên không quên được người vợ trước đã chết sớm, hạ nhân hầu phủ không quên được nữ chủ nhân hoàn mỹ lúc trước, ngay cả Hoắc Tiết thị, cũng luôn ghét bỏ Trình Du Mặc làm việc lề mề. Lấy lời nói của Hoắc Tiết thị, chính là:"Chuyện đơn giản như vậy ngươi cũng không làm được, lúc trước khi tỷ tỷ ngươi ở đây, căn bản không cần ta nhọc lòng, mới hai ngày liền tự sắp xếp ổn thỏa."

Trình Du Mặc cười khổ, đúng vậy, bởi vì có Trình Du Cẩn châu ngọc tới trước, cho nên vô luận Trình Du Mặc làm cái gì, cũng đều bị so sánh với mộc nghé.

Kết hôn được mấy năm Trình Du Mặc nghẹn khuất không nói nên lời, sau đó nàng ngủ dậy một giấc, phát hiện bản thân trở lại quãng thời gian mình chưa lấy chồng. Trình Du Mặc cực kỳ hạnh phúc mà khóc, thật tốt quá, hết thảy đều không có xảy ra, nàng muốn sớm nói chân tướng cho Hoắc Trường Uyên biết, như vậy, nàng sẽ không cần hành lễ thiếp với Trình Du Cẩn, cũng không cần chịu sự so sánh của mọi người, càng quan trọng hơn là, không cần nhìn Hoắc Trường Uyên vuốt ve thêu phẩm Trình Du Cẩn để lại ngày qua ngày, không tiếng động mà nhớ về vợ trước.

Nàng muốn hoàn toàn thanh trừ Trình Du Cẩn, ra khỏi cuộc sống của nàng và Hoắc Trường Uyên.

Trình Du Mặc cho rằng bản thân đã thành công, Hoắc Trường Uyên thuận lợi giải trừ hôn ước với tỷ tỷ, mà đổi lại thành nàng đính hôn với Hoắc Trường Uyên. Tổ mẫu và mẫu thân đều đồng ý với hôn sự của nàng, tổ phụ thậm chí còn cho nàng 1000 lượng và trang sức. Ở kiếp trước, căn bản không hề có chuyện này.

Trình Du Mặc cảm thấy mỹ mãn mà đi ra từ sương phòng, không ngờ vừa ngẩng đầu, liền đụng phải Trình Du Cẩn.

Ngoài ý muốn không kịp che dấu suy nghĩ thật sự, ngược lại còn để lộ ra cảm xúc trong lòng. Trình Du Mặc cũng là giờ khắc này mới phát hiện, hóa ra, nàng chưa từng thoát ra khỏi ảnh hưởng của Trình Du Cẩn. Có lẽ trong trí nhớ của Hoắc Trường Uyên và mọi người phủ Tĩnh Dũng hầu sẽ không bao giờ có sự tồn tại của Trình Du Cẩn, nhưng mà ở trong lòng Trình Du Mặc, nàng vĩnh viễn không có cách nào vượt qua được núi cao là tỷ tỷ.

Trình Du Mặc biểu tình cứng đờ, sau khi nàng ý thức được liền nhanh chóng nỗ lực khống chế tốt cảm xúc, lộ ra biểu tình mà một người muội muội nên có, cười nói với Trình Du Cẩn:"Tỷ tỷ."

Trình Du Cẩn nhàn nhạt gật đầu:"Ừ."

Tình huống lại lâm vào xấu hổ, Trình Du Mặc liều mạng muốn túm không khí trở về. Đôi mắt nàng quét đến tay Trình Du Cẩn, cố ý tìm chuyện để nói:"Tỷ tỷ, sao tỷ lại tự mình cầm đồ vật vậy? Nha hoàn của tỷ đâu?"

Đỗ Nhược nghe thấy vội vàng muốn tiến lên nhận tội, Trình Du Cẩn lại giơ tay ngăn động tác của Đỗ Nhược, nói:"Là tự tỷ muốn vậy. Eo Đỗ Nhược bị thương, không thể cầm đồ, dù sao cũng chỉ là một cái hộp không, cũng không nặng, tự tỷ cũng làm được."

Lại là như vậy, Trình Du Cẩn chỉ cần nhẹ nhàng bâng quơ liền sắp xếp ổn thỏa mọi chuyện, tất cả mọi người đều khen Trình Du Cẩn khéo léo hào phóng, phảng phất giống như Trình Du Mặc chính là một đứa trẻ không hiểu chuyện. Trong nháy mắt Trình Du Mặc phảng phất lại nhớ về kiếp trước, đáy lòng chợt nảy lên một cảm xúc khác thường. Nàng nỗ lực khống chế biểu tình, ra vẻ vui sướng mà nói với Trình Du Cẩn:"Phải không, tỷ tỷ thật là quan tâm hạ nhân. Nếu tỷ tỷ đã nói như vậy, muội làm muội muội sao có thể khoanh tay đứng nhìn, để muội cầm thay cho tỷ đi."

Trình Du Mặc vừa mới vươn tay, Trình Du Cẩn lập tức lui về phía sau một bước:"Không cần."

Tay Trình Du Mặc cứng đờ ở trong không trung, kinh ngạc mà nhìn nàng.

Trình Du Cẩn rất nhanh liền trấn trụ tinh thần, nói:"Chỉ là một hộp đồ ăn mà thôi, tỷ cũng không phải là người tàn tật, không cần phiền người khác giúp. Tỷ là tỷ tỷ, theo lý thường đương nhiên phải quan tâm đến các muội, thân thể muội không tốt, lại càng không thể khiến muội mệt mỏi."

Trình Du Mặc bất tri bất giác siết chặt lòng bàn tay, tỷ tỷ phải chiếu cố muội muội, Trình Du Mặc đã nghe những lời như thế này từ lúc nhỏ đến khi lớn lên, khi ở nhà mẹ đẻ nàng cũng không cảm thấy có gì không đúng, nhưng mà chờ sau khi gả chồng, Trình Du Mặc mới phát hiện, hóa ra những lời nói này trong vô hình đã trở thành một cái lá chắn, khiến nàng vô luận như thế nào, cũng không thể vượt quan hào quang của trưởng tỷ.

Trình Du Mặc không biết lấy dũng khí từ đâu ra, phảng phất giống như cố ý phân cao thấp với Trình Du Cẩn, nói:"Tỷ tỷ, tỷ đang nói cái gì vậy, tỷ và ta sinh cùng năm cùng ngày cùng giờ, chẳng qua là tỷ ra trước ta mà thôi, sao lại thành tỷ trời sinh phải chiếu cố ta? Cho dù eo nha hoàn của tỷ có bị thương, cũng không thể để tỷ tỷ phải tự mình cầm đồ được, Trúc Tâm, đi lên bê đồ cho tỷ tỷ."

Trình Du Cẩn nhíu mày, nghĩ thầm hôm nay Trình Du Mặc lại uống nhầm thuốc gì vậy, trước kia khi nàng nhường cái tốt cho mấy người đệ đệ muội muội, cũng không thấy Trình Du Mặc nói hai nàng giống nhau, không nên để Trình Du Cẩn luôn phải hy sinh. Sao hôm nay lại không thuận theo mà cứ bám riết vậy?

Trình Du Cẩn từ trước tới nay vẫn luôn suy bụng ta ra bụng người, nàng lập tức cảm thấy, có phải Trình Du Mặc cũng nhớ thương tài sản của Trình lão hầu gia, lúc này mới bảo nha hoàn tới bê thử hộp đồ ăn xem có đồ bên trong không.

Cố tình, đúng là bên trong có đồ.

Trình Du Cẩn đang suy nghĩ xem phải làm sao mới có thể cự tuyệt mà không bị người khác chú ý, phía sau lại đột nhiên truyền đến tiếng mở cửa. Trình Nguyên Cảnh đi ra từ trong phòng, hắn nhìn lướt qua hai người ở khúc rẽ hành lang, hỏi:"Sao ngươi vẫn còn ở đây?"

Cái "ngươi" này hiển nhiên là chỉ Trình Du Cẩn, Trình Du Cẩn lập tức nói tiếp:"Cửu thúc, cháu đang muốn về viện, vừa vặn lại đụng phải Nhị muội ở chỗ này, cho nên mới nhiều lời hai câu."

Trình Nguyên Cảnh gật đầu, tản bộ đi về hướng các nàng. Trình Du Mặc không thể nói vì sao mình lại có chút sợ vị Cửu thúc này của mình, rõ ràng đời trước hai người không có qua lại, thiếu niên thành tài Cửu thúc cũng không trở thành nhân vật lớn, nhưng mà giờ phút này Trình Du Mặc nhìn thấy Trình Nguyên Cảnh đi tới chỗ các nàng, nàng cơ hồ mà theo phản xả cúi đầu lui bước, xin đợi ở một bên.

Cũng may phản ứng của Trình Du Cẩn cũng giống như nàng, điều này làm cho Trình Du Mặc ít nhiều cảm thấy cân bằng một chút. Còn tốt, nếu chỉ có một mình nàng không thể khống chế được mà sợ hãi, ngược lại lại thể hiện nàng là một người chưa hiểu chuyện đời, không nghĩ tới khi còn cách hai bước, hắn lại nói với hạ nhân ở phía sau:"Đi cầm đồ cho Đại cô nương."

Ánh mắt Trình Du Cẩn thay đổi, cười nói:"Không cần, chỉ là một cái hộp không, tự cháu cầm là được rồi."

Trình Nguyên Cảnh cười như không cười mà nhìn nàng một cái, nói:"Ta biết. Nhưng nơi này nhiều nam tử như vậy, cũng không đến mức để một cô nương như ngươi cầm đồ. Lưu Nghĩa, đi nhận lấy."

"Vâng." Lưu Nghĩa khom người đồng ý, cười tiến lên với Trình Du Cẩn nói:"Đại tiểu thư, vẫn là giao cho nô tài đi."

Nội tâm Trình Du Cẩn vẫn là do dự. Tâm mình bất chính lại xem tâm người khác cũng đều bất chính như vậy, Trình Du Cẩn vẫn luôn hoài nghi, Trình Nguyên Cảnh muốn mượn cớ lấy đi vàng của nàng.

Trình Nguyên Cảnh thấy ánh mắt Trình Du Cẩn hồ nghi, sau khi phản ứng lại nàng đang suy nghĩ cái gì, chân mày nhíu nhíu:"Sao, muốn ta tự mình giúp ngươi bê?"

"Tiểu nữ không dám." Trình Du Cẩn lập tức nâng tay đưa hộp đồ ăn cho Lưu Nghĩa, sau khi buông tay, còn vẫn không yên tâm mà bổ sung một câu:"Bên trong có một bát sứ Thanh Hoa cổ, đừng để bị rơi, cần phải cẩn thận."

Trình Nguyên Cảnh khẽ cười một tiếng, mỉm cười liếc Trình Du Cẩn một cái, hoàn toàn rõ ràng với tâm tư nhỏ của nàng. Trình Du Cẩn nghĩ thầm dù sao Trình Nguyên Cảnh đã sớm thấy được con người thật của nàng, trước mặt vị Thái Tử điện hạ này, ngược lại cũng không cần để ý hình tượng quá.

Dù sao Hoàng Thái tử cũng không có thời gian mà vạch trần tiết mục của một khuê tú nho nhỏ đâu.

Lưu Nghĩa nhận lấy hộp đồ ăn, biểu tình trên mặt cũng chưa từng thay đổi, phảng phất như đây thật sự chỉ là một cái hộp gỗ không, với hắn mà nói căn bản vô cùng nhẹ nhàng. Lưu Nghĩa khom người cười nói với Trình Du Cẩn:"Nô tài tuân mệnh. Mời Đại tiểu thư đi trước."

Tất cả vàng của nàng đều đang ở trong tay đối phương, Trình Du Cẩn không dám không nghe lời, ngoan ngoãn đi theo sau Trình Nguyên Cảnh. Đỗ Nhược chờ nha hoàn cuối cùng bước tới gần mới đi theo sau, một đám người mênh mông cuồn cuộn rời đi. Trình Nguyên Cảnh từ đầu đến cuối chỉ nói chuyện với Trình Du Cẩn, hai người đều không để ý tới Trình Du Mặc đang đứng ở một bên, phảng phất giống như người này vốn không hề tồn tại. Trong lòng Trình Du Mặc tức giận, nhưng mà nàng nghĩ đến việc Trình Nguyên Cảnh sớm muộn gì cũng chết, Trình Du Cẩn bị từ hôn, sau này chú định cả đời khốn đốn, Trình Du Mặc cũng không để ý đến sơ sót của hai người đối với mình nữa.

Chờ thêm mấy năm nữa, nàng liền trở thành người mà bọn họ không bao giờ có thể với tới, sao voi lại để ý đến việc bị kiến mạo phạm được.

Trình Du Mặc rất nhanh liền bỏ qua chuyện này.

Trình Du Cẩn nhắm mắt theo đuôi Trình Nguyên Cảnh, mắt thấy con đường hắn đang đi chính là về viện của hắn. Trình Du Cẩn rốt cuộc không nhịn được, vội vàng nói:"Cửu thúc, đa tạ thúc ra tay tương trợ, tiểu nữ nên cáo lui."

Trình Nguyên Cảnh dừng lại, bảo Lưu Nghĩa:"Đưa Đại cô nương về."

Lưu Nghĩa khom lưng nói:"Vâng."

Kỳ thật trong lòng Lưu Nghĩa cũng kinh nghi, điện hạ cũng không phải là người lo chuyện bao đồng, thương tiếc nữ tử lại hoàn toàn không thể xảy ra, sao hôm nay lại nhớ tới việc giúp Trình đại tiểu thư bê đồ vật vậy? Mà cho dù điện hạ có thật sự tốt bụng, làm việc tốt, chờ sau khi rời khỏi viện của Trình lão hầu gia, cũng nên tống cổ người không có quan hệ đi. Sao còn giúp nàng bê đồ về đến tận viện của nàng?

Lưu Nghĩa nghĩ mãi mà không hiểu, Trình Du Cẩn cũng không thể hiểu nổi. Lưu Nghĩa bởi vì hiểu biết tính cách của Thái Tử điện hạ, một đường nghĩ trăm lần cũng không ra, mà Trình Du Cẩn chỉ cảm thấy nhân vật lớn không hổ là nhân vật lớn, người này cảm xúc thay đổi thất thường, không thể đoán trước được tính tình, quả là phong cách quân vương.

Những người khác không giống như hắn, vừa nhìn đã biết không phải người làm nên chuyện lớn.

Lưu Nghĩa đưa Trình Du Cẩn về phòng, khách khách khí khí mà hỏi an Trình Du Cẩn, mới cười lui ra. Trình Du Cẩn im lặng nhìn bóng dáng của Lưu Nghĩa, khi Liên Kiều tiền vào, vừa lúc nhìn thấy  bóng dáng Lưu Nghĩa. Nàng vừa đi vào vừa quay đầu lại nhìn:"Cô nương, đây là người bên cạnh Cửu gia ạ?"

"Không tồi."

Liên Kiều không nhịn được nhìn thoáng qua, nói:"Cửu gia mua người từ chỗ nào về vậy, học quy củ thật tốt."

Tâm Trình Du Cẩn thầm nói ngươi nói đúng, người hầu hạ người khác, bảo vệ người khác là thuật nghiệp, còn bọn họ là chuyên nghiệp! Trình Du Cẩn khụ một tiếng, hấp dẫn tầm mắt Liên Kiều về, bỗng nhiên sắc mặt nghiêm túc nói:"Sau này Cửu thúc có vận lớn, chúng ta không thể đắc tội Cửu thúc, ngay cả người bên cạnh hắn, cũng không thể khinh thường. Ngươi nhớ chưa?"

Liên Kiều bị sự uy nghiêm bất thình lình xảy ra của Trình Du Cẩn làm hoảng sợ, vội vàng gật đầu. Trình Du Cẩn nhắc nhở nha hoàn xong, liền tùy tiện tìm lấy cái cớ đuổi người trong phòng ra ngoài hết, sau đó liền tự mình động thủ nhẹ nhàng mở hộp đồ ăn ra.

Trời ạ, một hộp vàng hoàn chỉnh, đều là của nàng sao?

Trình Du Cẩn nhấc cái nắp lên, đột nhiên đôi mắt nhíu lại. Nàng ghé sát vào, dùng ngón tay kẹp lấy đồ vật bên cạnh trong hộp, thong thả rút ra.

Nàng mở ra nhìn, phát hiện thế nhưng lại là khế đất, trên mặt viết Kim Lăng.

Là Kim Lăng một ngàn mẫu đất kia sao. Một ngàn mẫu đấy, Trình Nguyên Cảnh lại đưa hết cho nàng?

Phản ứng đầu tiên của Trình Du Cẩn, chính là nhanh chóng đi đếm số lượng kim thỏi có đúng hay không. Người như Trình Nguyên Cảnh có thể thần không biết quỷ không hay mà nhét khế đất vào hộp, ai biết có thể tiện tay trộm mất 1,2 khối vàng không?



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play