“Ông chủ Tiêu, việc gì mà chả có lần đầu tiên. Hơn nữa tôi cũng đã nói với ông rồi tôi là người học ở đại học CN Hồ, bí mật khó giữ nếu nhiều người biết, ngộ nhỡ ông không cẩn thận nói ra, người khác vượt lên trước một bước, chẳng phải là tôi làm công không sao?”
Thấy ông chủ vẫn có chút do dự, Tần Kiệt rút ra chứng minh thư: “Nếu không thì thế này đi, tôi đặt chứng minh thư ở chỗ ông, đến lúc đó, tôi đưa ông hàng, ông đưa tôi tiền, có được không?”
“Cái này…”, ông chủ vẫn có chút lưỡng lự, cau mày: “Làm sao tôi biết được cậu là sinh viên trường đại học Hồ chứ?”
“Chỗ ông có máy tính không?”, Tần Kiệt hỏi.
“Không có. Bên cạnh có quán net!”
“Được, ông đi theo tôi một chuyến, tôi lên mạng chứng minh cho ông xem”.
15 phút sau.
“Sao? Tôi không lừa ông đúng không!”, Tần Kiệt chỉ vào thông tin cá nhân hiển thị trên trang web đại học CN Hồ.
Đại học CN Hồ thế nhưng có 30 ngàn sinh viên chưa tốt nghiệp, còn chưa bao gồm nghiên cứu sinh và giảng viên, vì vậy ông chủ cho rằng điều này là thật.
Hơn nữa có chứng minh thư ở trong tay, nếu thật sự xảy ra chuyện, sợ gì không tìm được người.
“Được. Tôi tin cậu. Đưa chứng minh thư cho tôi! Tôi ứng trước cho cậu 200!”
Tần Kiệt trợn tròn mắt.
Tôi cần ông ứng trước 200 tệ sao?
Đầu tôi có phải bị động kinh rồi không vậy?
“Ông chủ Tiêu, 200 tệ còn không đủ để tôi thuê người chở đồ và tiền xăng. Ít quá!”
“Ha ha, là tôi bủn xỉn. Được rồi, tôi đưa cậu 3000 tệ, sau khi nhập học, bảy ngày cậu đưa hàng cho tôi một lần, đến lúc đó khấu trừ vào tiền hàng của cậu!”, ông chủ nói.
“Ok!”, Tần Kiệt không phản đối.
Một lát sau, ông chủ Tiêu tự tay viết phiếu thu, nhận chứng minh thư của Tần Kiệt và ứng trước 3000 tệ, Tần Kiệt và ông chủ Tiêu trò chuyện một lúc, sau đó vui vẻ rời khỏi trạm thu gom phế phẩm trở về nhà.
Nháy mắt cái đến ngày 29 tháng 8, phải nhập học rồi.
Sau khi Tần Kiệt từ biệt bố mẹ, anh trở lại trường học.
Mỗi năm vào thời điểm này, học sinh đều sẽ trở lại trường sớm hơn.
Năm nay cũng như vậy.
Khi Tần Kiệt vội vàng về kí túc xá, ba người bạn ở chung đã đến sớm trước anh một bước.
Người đeo kính đang uống nước khoáng tên Khương Tiểu Nha, là hạt giống ươm mầm đa tài trong lớp.
Tên mập đang dọn dẹp vệ sinh tên Trương Lâu, bố mẹ là kỹ sư, xem như là xuất thân trong gia đình khá giả.
Chỉ có Vương Tinh chơi bóng rổ được coi là xuất thân từ gia đình giàu có, gia đình cậu ta kinh doanh một chuỗi siêu thị, nghe đâu tài sản lên đến hơn chục triệu nhân dân tệ.
“Kiệt Tử, thằng nhóc cậu năm nay không tích cực mấy nhỉ, ba bọn tôi chơi bóng xong rồi, cậu mới đến. Nói, có phải là cậu đi đón bạn mới, tán tỉnh em nào khóa dưới không?”, Vương Tinh ném bóng tới.
Sau khi Tần Kiệt bắt lấy, xoay tròn 360 độ, sau đó ném bóng quay trở lại.
“Lấy đâu ra. Vừa hay mấy anh em đều ở đây, tôi có chuyện muốn tuyên bố!”
“Chuyện gì mà trông cậu nghiêm túc vậy?”, Trương Lâu ngẩng đầu lên.
“Mấy cậu nghe cho rõ. Tôi quyết định bước vào con đường kinh doanh, thu gom phế phẩm rác thải trong trường, các cậu đều là anh em tốt của tôi, tất cả phải giúp tớ đấy nhé!”
Phụt~
Khương Tiểu Nha phun ra toàn bộ nước vừa uống, nghiêng mặt nhìn Tần Kiệt: “Kiệt Tử, cậu không đùa tôi chứ?”
“Các cậu thấy sao?” Tần Kiệt nói.
“...”
Vương Tinh, Khương Tiểu Nha, còn có Trương Lâu ngơ ngác nhìn nhau.
Vương Tinh đi tới, kéo cánh tay Tần Kiệt: “Kiệt Tử, chúng ta là gì chứ? Là người tài trong xã hội, là sinh viên đại học. Nhặt rác, là việc để chúng ta làm sao?”
Thấy ánh mắt khinh thường của Vương Tinh, Tần Kiệt mỉm cười nói: “Tinh Tử, tôi biết nhà cậu giàu có, coi thường hình thức kinh doanh nhỏ này. Cậu nói đi, có ủng hộ bạn bè cậu không?”
Thực sự không hiểu nổi Tần Kiệt một chàng sinh viên đại học, là người có học thức, làm gì không làm, lại muốn đi thu gom rác thải.
Bọn họ thế nhưng lại đang học chuyên ngành kinh tế.
Bây giờ là sinh viên năm ba.
Sau ba năm học đại học, lẽ nào Tần Kiệt đã ném tất cả những kiến thức đã học vào chuồng cho lợn ăn?
Thu gom rác thải?
Sinh viên đại học có đầu óc sẽ không làm một công việc thấp hèn như vậy đúng chứ?
Nhưng dù sao thì Tần Kiệt cũng là bạn học kiêm bạn cùng phòng, bọn Vương Tinh dù thế nào đi chăng nữa cũng không tiện làm mất thể diện của Tần Kiệt.
Do dự một lúc, Vương Tinh nói: “Kiệt Tử, cậu đã quyết, tôi cũng không ngăn cản cậu. Nếu cậu cần tiền, tôi cho để đưa cậu 50 ngàn tệ, coi như là đầu tư. Tiểu Nha, Lâu Tử, các cậu thấy sao?”
“Tôi góp 2000 tệ!”, Trương Lâu phân vân một lát: “Cậu cũng biết gia cảnh nhà tôi, 2000 là số tiền lớn nhất tôi có thể góp!”