Sau khi rời khỏi phòng làm việc của cô phó hướng dẫn, Tần Kiệt lập tức đến lớp lý luận học.

Môn này mặc dù nói là một môn học rất bình thường, cũng không có ý nghĩa gì.

Nếu là kiếp trước, anh chắc chắn sẽ không nghiêm túc nghe giảng.

Nhưng sống lại một kiếp, khiến anh hiểu rằng muốn lăn lộn trong xã hội ngoài kia, thì phải học tập thật tốt môn học này.

Suy cho cùng khi giao tranh với những người có thực quyền thì vẫn cần phải hiểu biết một chút về tư tưởng lý luận.

Tiết học này anh nghe giảng rất kỹ, còn đặc biệt ghi chép lại.

Trương Lâu béo và nhóm bạn cùng phòng chứng kiến cảnh này đều nghẹn họng nhìn trân trối.

Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?

Tư tưởng lý luận nhàm chán tới cực điểm cũng nghe vô, còn ghi chú lại?

Thực sự là phải nể phục rồi.

Hai tiết học nói dài không dài, nói ngắn không ngắn rất nhanh đã kết thúc.

Sau đó là lớp anh văn.

Kiếp trước, tiếng anh là sở đoản của anh.

Kiếp này anh quyết định học lại từ đầu.

Rốt cuộc xã hội trong tương lai cũng sẽ là xã hội của sự toàn cầu hóa.

Tiếng anh là một tiêu chuẩn phải có.

Có thể trực tiếp giao lưu cùng người nước ngoài tương đương với việc sở hữu một tuyệt kỹ tất sát.

Hai tiết học tiếp đó có rất nhiều chỗ nghe không hiểu nhưng nó cũng không gây trở ngại tới việc anh tìm thầy giáo để được chỉ bảo nhiều hơn.

Rất nhanh hai tiết học anh văn cũng đã kết thúc.

Vở ghi chép của Tần Kiệt lại có thêm rất nhiều ghi chú.

Có rất nhiều dấu hỏi chấm.

Ngay khi có bạn học chuẩn bị rời đi.

“Tần Tuyết, đợi đã!”

Câu nói này vừa vang lên, cả một lớp học rộng lớn đều yên tĩnh lại.

Cả lớp đều nhìn về phía Tần Kiệt với ánh mắt kỳ quái.

Tần Tuyết là ai?

Là đóa hoa của lớp học.

Cũng là đại biểu môn anh văn.

Rất nhiều nam sinh trong lớp đều thầm thương trộm nhớ cô nhưng lại không dám tỏ tình, huống hồ là gọi to cái tên Tần Tuyết ngay trước mặt các bạn cùng lớp.

Tần Kiệt chính là người lần đầu tiên.

Đồng thời cũng là lần duy nhất cho tới nay.

Vì vậy tất nhiên đã khơi dậy lên sự tò mò của mọi người.

Mà Tần Tuyết, cũng là lần đầu tiên bị một bạn học nam trong lớp gọi lại ngay giữa đám đông.

Cô nhất thời ngây người tại chỗ ngồi, có chút sững sỡ.

Tần Kiệt không ngốc, anh đương nhiên hiểu được tại sao các bạn học đều đang nhìn mình chằm chằm.

Nhưng là người sống hai kiếp.

Kinh nghiệm từng trải nói cho anh biết, loại ánh mắt ấu trĩ này căn bản không hề có bất cứ lực sát thương nào.

Bỏ qua những ánh mắt dò xét của bạn học, anh bước từng bước tới trước mặt Tần Tuyết.

“Tần Tuyết, tiếng anh của cậu tốt nhất trong lớp chúng ta. Gần đây tôi học có chút quá sức, có rất nhiều chỗ không hiểu, khi nào có thời gian rảnh cậu hãy hướng dẫn tôi nhé!"

“…”

Cả phòng học rộng lớn cứ như vậy lặng ngắt không một tiếng động.

Ánh mắt các bạn học nhìn Tần Kiệt đều toát lên vẻ không thể tưởng tượng nổi.



Thường ngày anh là một người rất hướng nội lại khiêm tốn, biểu hiện cũng vô cùng bình thường.

Rất nhiều hoạt động trong lớp anh đều không tham gia.

Cảm giác tồn tại trong lớp rất thấp.

Nhiều bạn học đều coi anh như không tồn tại.

Chưa từng nghĩ tới Tần Kiệt hôm nay sẽ bạo dạn như vậy.

Đúng là không ngờ tới.

Tần Tuyết rất ngại ngùng, cô cúi thấp đầu, đáp lời có chút lúng túng: “Cậu, đừng hỏi trong lớp như vậy!”

“Tại sao? Không ngại học hỏi người khác, đây không phải là lời tổ tiên truyền dạy lại sao? Có cái gì không thể hỏi à?”, Tần Kiệt trả lời.

“…”

Được.

Về mặt tình cảm Tần Kiệt đúng là một kẻ đầu gỗ.

Làm sao lại không tinh tế như vậy.

Tần Tuyết vô cùng xấu hổ.

Nhưng Tần Kiệt vẫn cứ đứng trước mặt mình không chịu rời đi, cô thực sự không biết làm sao cho phải.

Thấy dáng vẻ này của Tần Tuyết.

Rất nhiều nam sinh trong lớp đều trừng đỏ con mắt.

Hay cho một tên Tần Kiệt.

Sao lại có loại người như cậu chứ.

Họ chỉ hận không thể đem tên khốn Tần Kiệt này nuốt vào trong bụng.

Bảo vệ hộ tống cho Tần Tuyết.

Trong lòng đều đang lặng lẽ cầu nguyện hy vọng Tần Tuyết sẽ từ chối yêu cầu yếu ớt của Tần Kiệt.

Tần Kiệt không để trong lòng những thứ này.

Anh vẫn cứ đứng đó chăm chú nhìn vào Tần Tuyết.

Thật lâu sau, Tần Tuyết mới ngẩng đầu lên nói: “Hay là, hay là như thế này đi. Cậu viết lại những vấn đề mà mình không hiểu rồi buổi chiều thứ bảy tới vườn đào tìm tôi”.

Nam sinh trong lớp vừa nghe thấy lời này liền lờ mờ ngây người.

Cứ như vậy đồng ý rồi?

Nếu sớm biết dễ dàng như vậy, thì họ đã tự mình thử một lần.

Đáng chết.

Làm sao lại trở thành như thế này?

Tần Kiệt thấy Tần Tuyết đồng ý thì vô cùng vui vẻ.

Anh xoa tay, được voi đòi tiên nói: “Ký túc xá của cậu nhiều người, lời ra tiếng vào phức tạp nên không được tiện cho lắm.Hay là chúng ta tìm nơi nào đó yên tĩnh một chút, giúp đỡ lẫn nhau thật tốt?”

“Hả?”

Tần Tuyết thừ người ra.

Đây có được tính là tỏ tình không?

Cũng quá trực tiếp rồi

Gương mặt của Tần Tuyết thoáng chốc đỏ bừng.

Rất nhiều nam sinh trong lớp đều sắp nổi khùng rồi.

Đồ cầm thú.

Thật sự rất muốn tiến lên đè tên khốn Tần Kiệt này xuống đất rồi đánh cho một trận tơi bời.

Cố ý khiêu khích bọn họ đúng không?

“Cậu đừng từ chối mà. Rốt cuộc là được hay không được?”, Tần Kiệt thúc giục.

“Tôi...”, mặt Tần Tuyết càng thêm ửng hồng.

Một lúc lâu sau, cô cầm lên sách giáo khoa, lưng đeo cặp sách, giống như một chú thỏ nhỏ chịu phải kinh sợ khó xử chạy khỏi lớp học.



Trước khi đi chỉ lưu lại một câu: “Đừng có mơ!”

Tần Kiệt: “...”

Nhiều nam sinh trong lớp lại thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Cũng may Tần Tuyết không đồng ý.

Nếu như thật sự muốn một mình cùng Tần Kiệt giúp đỡ lẫn nhau, nói không chừng sẽ xảy ra chuyện.

Qua một lúc, tất cả bạn học trong lớp đều ra về.

Phòng học rộng lớn chỉ còn lại Tần Kiệt.

Phú nhị đại Vương Tinh, Trương Lâu béo, còn có Khương Tiểu Nha bốn mắt đều không chớp mắt nhìn thẳng vào Tần Kiệt.

Tần Kiệt bị nhìn tới sởn tóc gáy.

“Sao các cậu lại nhìn tôi với ánh mắt đó? Trên mặt tôi có thứ gì à?”

“Kiệt Tử à, đúng là nhìn không ra. Thường ngày thì im hơi lặng tiếng, hôm nay lại đột nhiên bùng nổ. Nói đi, hai người các cậu bắt đầu từ lúc nào?”, Vương Tinh khoác vai Tần Kiệt hỏi.

“Đúng vậy. Tôi nghe nói hôm qua cậu còn giúp đỡ hoa khôi khoa là Ôn Thanh Thanh. Hôm nay lại quấn lấy đóa hoa của lớp. Kiệt Tử, tên tiểu tử cậu rốt cuộc còn làm những gì? Nhanh khai thật đi!”, Khương Tiểu Nha đẩy gọng kính nói.

“Kiệt Tử, đạo hạnh đúng là đủ cao thâm, dạy cho tôi đi”, Trương Lâu béo mặt đầy trông mong, thịt trên mặt run rẩy như sắp rơi xuống.

“Cút!”, Tần Kiệt trừng mắt, bước đến bên bàn thu dọn lại sách giáo khoa, anh lười quan tâm tới ba người kia, quay người rời đi.

“…”

Ba người cậu nhìn tôi, tôi nhìn cậu, xòe tay nhún vai.

“Còn nghiện giả bộ. Đi, đuổi theo!”

“Đúng, phải truy hỏi tới cùng!”

“Tôi nhất định phải biết được bí quyết tán gái!”



Tục ngữ có câu chuyện tốt không ai hay, chuyện xấu truyền ngàn dặm.

Chuyện Tần Kiệt đứng trước toàn lớp gọi Tần Tuyết chốc lát đã bị lan truyền ra cả ĐH Hồ.

Đương nhiên cũng truyền tới tai Ôn Thanh Thanh.

Cậu ta có người mình thích rồi?

Không trách ngày đó cậu ta không muốn ở lại với mình lâu thêm một lúc.

Ôi.

Ôn Thanh Thanh có chút rầu rĩ.

Những việc này Tần Kiệt đều không hề biết.

Sau khi quay trở lại ký túc xá liền bị ba bạn cùng phòng quấn lấy truy hỏi việc rốt cuộc có mấy đóa hoa.

Đầu anh gần như nổ tung.

Náo loạn tới tối mới yên tĩnh lại đi ngủ.

Vài ngày sau đó.

Tần Kiệt ngoài việc thời thời khắc khắc chú ý tới Mã Dương và Quách Bùi, còn có việc 28 quản lý ký túc xá thu thập phế liệu thì chính là điên cuồng học tập.

Mỗi ngày đi sớm về muộn.

Trải qua những ngày tháng rất quy luật.

Bất giác thứ năm đã tới.

Ting ting ting~

Chuông điện thoại di động của anh vang lên.

Liếc mắt nhìn dãy số đang hiển thị trên điện thoại, vậy mà lại là cô phó hướng dẫn Tôn Ngọc Phương gọi tới.

Đôi mắt anh sáng lên, vội vàng cầm lấy điện thoại nghe máy.

“Cô Tôn, trong ký túc xá nói chuyện không tiện, cô đợi em một chút!”

----------------------------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play