Rừng đào này là do Tiên đế trước đây đã trồng riêng cho ái phi, đã có lịch sử vài thập niên, nhiều cây đào cao lớn, cành lá xum xuê, hoa đào lớp lớp rợp trên đầu, là cảnh đẹp đến ngày xuân cũng khó gặp.
Xưa nay, hoa đào thường được các nhà văn dùng để miêu tả tình yêu mỹ lệ, huống chi, hiện giờ trên đầu hai người còn là rừng đào đẹp đẽ nhất, khiến bầu không khí giữa hai người có vẻ vô cùng ái muội.Màn đêm buông xuống, thư phòng của Ngũ hoàng tử có vài món đồ sứ được thay đổi.
Bọn thị nữ đi theo Tần Miểu Miểu đến đây đều ra vẻ thấy lạ, lo lắng liếc nhìn Quận chúa.Quận chúa Lan Lăng không hiểu biết chút nào tại sao lại có thể không tốn chút công sức cũng có thể bước lên đỉnh cao của cuộc đời. Mà nàng ta, dù có nỗ lực thế nào cũng không thể thay đổi bi kịch trong tương lai.Tần Miểu Miểu lại vô cùng mừng rỡ, nàng đang lo không với được đến cành hoa đào, thế mà lại gặp được Thái Tử ca ca!Nguyên Giác: “Nàng còn muốn cành nào không?”
Tần Miểu Miểu lại vô cùng mừng rỡ, nàng đang lo không với được đến cành hoa đào, thế mà lại gặp được Thái Tử ca ca!Hiện tại, phần lớn chi phí Ngũ hoàng tử dùng để củng cố quyền lực đều đến từ phủ An Quốc Công, Ngũ hoàng tử đã sớm lên kế hoạch với tài sản của phủ An Quốc Công, bây giờ lại bị Khương Thanh quấy nhiễu.
Nàng thả nhẹ đóa hoa đào vừa hái xuống, nhìn khuôn mặt lạnh nhạt nhưng lại có chút bất ngờ của Đức Minh ca ca nói:Phủ An Quốc Công trước kia chỉ là một gia đình làm nông, học hành đỗ đạt cao, phủ Quốc Công hiện giờ bề thế như vậy đều do lão An Quốc Công tích cóp từng chút gầy dựng nên. Mà bây giờ, An Quốc Công chỉ xoàng xĩnh, giữ lại tài sản trước đây lão An Quốc Công để lại, không thêm được một phân, một hào nào.
“Đức Minh, chàng xuất hiện thật đúng lúc, mau giúp em hái cành hoa đào trên đầu chàng, em muốn hái về cho mẫu thân cắm.”Nói rồi nắm tay nàng, ra khỏi rừng đào.
Nguyên Giác gật gật đầu, hắn rất cao, chỉ cần hơi đưa tay lên đã có thể hái được cành hoa đào Tần Miểu Miểu chỉ.Thái Tử Đức Minh sao thế? Rõ ràng sau khi mất trí nhớ đã không còn nhớ gì, tại sao hắn lại lạnh lùng nhìn nàng ta, người đã chăm sóc cho hắn suốt khoảng thời gian hắn mất trí nhớ như thế?
Miểu Miểu cầm hoa đào, lòng vui vẻ rạo rực: “Đức Minh, chàng giỏi quá, không rụng một bông hoa nào cả!”Tác giả có lời muốn nói: Nam chính mất trí nhớ chứ không phải bị giảm IQ, cũng không phải toàn bộ học thức về số không, anh ấy chỉ không nhớ rõ người và chuyện trước kia thôi. Trải qua nhiều năm huấn luyện thì sự nhạy bén, sức phán đoán, năng lực phân tích và tư duy logic vẫn ở đó.“Đức Minh, chàng xuất hiện thật đúng lúc, mau giúp em hái cành hoa đào trên đầu chàng, em muốn hái về cho mẫu thân cắm.”
Nguyên Giác: “Nàng còn muốn cành nào không?”“Điện hạ và Quận chúa cũng đang ngắm hoa ạ?” Khương Thanh lại gần rồi hành lễ trong tư thế tiêu chuẩn với hai người.Nhất thời, bọn quan viên phe Ngũ hoàng tử bắt đầu đề phòng, không dám để lộ bất mãn với Ngũ hoàng tử.
Tần Miểu Miểu lắc đầu: “Không ạ, cành này là đủ rồi.”Lần trước tiện tay mua cá khô cho biểu muội ở một tửu lầu nào đó ở đất Bắc thì thôi, khi đó là lần đầu tiên hắn gặp biểu muội, không có tình cảm gì với biểu muội thì không sao. Lần sau là lần thứ ba hắn gặp biểu muội, lễ vật tuyệt đối không thể qua loa.
Nàng nhìn hắn, rồi chuyển ánh mắt đến Khương Thanh cứ nhìn nàng nãy giờ: “Đức Minh, chàng đang ngắm hoa đào cùng vị tiểu thư này sao?”Hầy, con sen mất trí nhớ nên hết cách rồi, meo cứ phải nhắc đi nhắc lại những chuyện mà chàng đã hứa sẽ cho mình, meo mệt mỏi quá.Nghĩ vậy, hắn bèn về nhà kho tìm xem có đồ gì có thể tặng biểu muội hay không.
Nguyên Giác đáp lời ngay tức khắc: “Không, chỉ nói chuyện vài câu thôi, chuẩn bị ra về.”Tỷ như bây giờ.
Tần Miểu Miểu: “Vâng, vậy em về trước, hai người cứ nói chuyện đi ạ.”“Ngươi tới đây làm gì?” Thái Tử Đức Minh nhíu mày.Mẫu thân thích nhất là hoa đào, thấy hoa đào đẹp thế này chắc chắn sẽ rất vui.
Mẫu thân thích nhất là hoa đào, thấy hoa đào đẹp thế này chắc chắn sẽ rất vui.Thiên Thần đế vui vẻ đồng ý, phong Khương Thanh làm Quận chúa An Ninh, để nàng ta dọn vào cung của Hoàng Hậu.Nàng và Đức Minh ca ca đang ngắm hoa trong vườn Tiểu Xuân, Khương Thanh bỗng xuất hiện, trong tay có vài cọng hải đường, nhìn thấy bọn họ thì vô cùng ngạc nhiên.Bệ hạ và Thái Tử điện hạ lo xa rồi.
Nguyên Giác lại bảo: “Nói xong rồi, ta với nàng cùng về.”Dù sao cũng là người phụ hoàng hắn muốn chú ý tới, không thể dễ dàng giết chết. Chàng che lại đôi tai đỏ ửng lên của mình, nghiêm túc nói: “Cô bỗng nhớ ra có chuyện cần phải xử lý, biểu muội Miểu Miểu vào trước đi.”
Nói rồi nắm tay nàng, ra khỏi rừng đào.Ngoài ra, anh ấy yêu nữ chính chân thành, mất trí nhớ nhưng vẫn nhớ như in là cô ấy thích ăn cá khô, tuy là mua phải cái ăn không nổi…Nguyên Giác dắt Tần Miểu Miểu đến trước đại điện, trước khi đi vào một giây mới buông tay nàng ra.
Khương Thanh lẳng lặng nhìn đôi bàn tay đang nắm lấy nhau của hai người, nhìn nàng Quận chúa kiều quý cười cười nói nói, mà người đàn ông bên cạnh cao hơn nàng một cái đầu, nhẹ nhàng khom lưng, chăm chú nghe nàng nói chuyện.Xưa nay, hoa đào thường được các nhà văn dùng để miêu tả tình yêu mỹ lệ, huống chi, hiện giờ trên đầu hai người còn là rừng đào đẹp đẽ nhất, khiến bầu không khí giữa hai người có vẻ vô cùng ái muội.
Quả là một đôi trai tài gái sắc.Hắn càng nghĩ mặt càng đỏ, cảm thấy trước đây mình thật sự quá keo kiệt.Tần Miểu Miểu phát hiện, từ sau khi Khương Thanh tiến công, lần nào nàng đến gặp Đức Minh ca ca cũng đụng phải nàng ta.
Nếu chưa từng ở chung sớm chiều những ba tháng với vị điện hạ kia, nàng ta hẳn sẽ nghi ngờ, vị điện hạ kia thật sự mất trí nhớ ư? Hay là, hết thảy mọi thứ đều không thể thay đổi?Rừng đào này là do Tiên đế trước đây đã trồng riêng cho ái phi, đã có lịch sử vài thập niên, nhiều cây đào cao lớn, cành lá xum xuê, hoa đào lớp lớp rợp trên đầu, là cảnh đẹp đến ngày xuân cũng khó gặp.
Quận chúa Lan Lăng không hiểu biết chút nào tại sao lại có thể không tốn chút công sức cũng có thể bước lên đỉnh cao của cuộc đời. Mà nàng ta, dù có nỗ lực thế nào cũng không thể thay đổi bi kịch trong tương lai.Cá khô, thứ mà trước đây hắn hứa hẹn với biểu muội Miểu Miểu thế mà lại là cá khô!Hai thị nữ bên cạnh nàng ta liếc nhau, âm thầm gật gật đầu.
Không! Cảnh tượng bi thảm đời trước hiện lên ngay trước mặt nàng ta, làm nàng ta nhất thời quên mất mình đang ở trong cung nơi nơi dày đặc tai mắt, nàng ta lắc đầu, ánh mắt trở nên tàn nhẫn.Quả là một đôi trai tài gái sắc.
Hai thị nữ bên cạnh nàng ta liếc nhau, âm thầm gật gật đầu.Có thể nói, trong phủ An Quốc Công hiện nay, ngoài tước vị An Quốc Công, phần lớn tài sản trong phủ đều là tài sản riêng của lão An Quốc Công.
Cứ tưởng cô gái có thể giấu Thái Tử điện hạ đi mất ba tháng thông minh đến cỡ nào, ai ngờ cũng chỉ là một đứa ngu xuẩn đến cảm xúc cũng không khống chế được!Sáng sớm hôm sau, Ngũ hoàng tử vào cung.
Bệ hạ và Thái Tử điện hạ lo xa rồi.Nguyên Giác: ……
Nguyên Giác dắt Tần Miểu Miểu đến trước đại điện, trước khi đi vào một giây mới buông tay nàng ra.Tần Miểu Miểu cũng rất ngạc nhiên. Vườn Tiểu Xuân gọi là vườn Tiểu Xuân, sở dĩ là vì nơi này hẻo lánh, đã được Thiên Thần đế ban cho Thái Tử từ lâu, Thái Tử thích yên ắng, thường không có ai qua lại.
Chàng che lại đôi tai đỏ ửng lên của mình, nghiêm túc nói: “Cô bỗng nhớ ra có chuyện cần phải xử lý, biểu muội Miểu Miểu vào trước đi.”Nguyên Giác gật gật đầu, hắn rất cao, chỉ cần hơi đưa tay lên đã có thể hái được cành hoa đào Tần Miểu Miểu chỉ.
“Hoàng Hậu nương nương bảo tôi đến Ngự Hoa Viên hái cho người một ít hoa hải đường mang về cắm vào bình. Lúc về, lại không thấy thái giám dẫn đường cho tôi đâu, tôi đành phải đi theo trí nhớ của mình, nhưng đường trong cung nhiều quá, không hiểu sao lại đi đến đây.”(biểu muội: em họ)Cứ tưởng cô gái có thể giấu Thái Tử điện hạ đi mất ba tháng thông minh đến cỡ nào, ai ngờ cũng chỉ là một đứa ngu xuẩn đến cảm xúc cũng không khống chế được!
Tần Miểu Miểu gật gật đầu, nhắc nhở thân thiện con sen mất trí nhớ: “Vậy chàng phải nhớ cá khô mà chàng đã đồng ý với Miểu Miểu đấy, cá khô tương tư của đất Bắc đó.”Nàng thả nhẹ đóa hoa đào vừa hái xuống, nhìn khuôn mặt lạnh nhạt nhưng lại có chút bất ngờ của Đức Minh ca ca nói:Gương mặt mỹ nhân ửng đỏ, trên trán trắng nõn úa mồ hôi, tăng thêm vài phần kiều diễm trên khuôn mặt nàng ta, đến cô gái có chút đề phòng với nàng ta như Tần Miểu Miểu cũng có phần rung động.
Hầy, con sen mất trí nhớ nên hết cách rồi, meo cứ phải nhắc đi nhắc lại những chuyện mà chàng đã hứa sẽ cho mình, meo mệt mỏi quá.
Nguyên Giác: ……Nguyên Giác nhận ra ánh mắt rung động của nàng, ánh mắt đen lại, ngay sau đó vô cảm nói với Khương Thanh: Miểu Miểu cầm hoa đào, lòng vui vẻ rạo rực: “Đức Minh, chàng giỏi quá, không rụng một bông hoa nào cả!”
Cá khô, thứ mà trước đây hắn hứa hẹn với biểu muội Miểu Miểu thế mà lại là cá khô!
Là Thái Tử của một đất nước, chẳng lẽ hắn không nên cho vị hôn thê của mình những trang sức, hoa phục và những thứ đẹp đẽ khác mà các thiếu nữ hay thích sao? Tại sao lại cho biểu muội Miểu Miểu cá khô?Là Thái Tử của một đất nước, chẳng lẽ hắn không nên cho vị hôn thê của mình những trang sức, hoa phục và những thứ đẹp đẽ khác mà các thiếu nữ hay thích sao? Tại sao lại cho biểu muội Miểu Miểu cá khô?
Hắn càng nghĩ mặt càng đỏ, cảm thấy trước đây mình thật sự quá keo kiệt.Nguyên Giác lại bảo: “Nói xong rồi, ta với nàng cùng về.”
Lần trước tiện tay mua cá khô cho biểu muội ở một tửu lầu nào đó ở đất Bắc thì thôi, khi đó là lần đầu tiên hắn gặp biểu muội, không có tình cảm gì với biểu muội thì không sao. Lần sau là lần thứ ba hắn gặp biểu muội, lễ vật tuyệt đối không thể qua loa.Tần Miểu Miểu gãi gãi cằm, không nói gì.
Nghĩ vậy, hắn bèn về nhà kho tìm xem có đồ gì có thể tặng biểu muội hay không.
Việc điều tra thân phận của Khương Thanh kéo dài bảy ngày.Vương Thuận làm việc thế nào đây, đã bảo ông ta canh gác nghiêm vườn Tiểu Xuân không cho ai bước vào cơ mà?
Sau bảy ngày, bút tích và ngọc bội được khẳng định quả thật là của lão An Quốc Công. Hơn nữa, trong thư, lão An Quốc Công còn nói rõ Khương Thanh là con vợ cả, con nối dõi của ông, bất kể là nam hay nữ, mọi tài sản riêng của ông đều chia ra, cho nàng ta bảy phần.
Phủ An Quốc Công trước kia chỉ là một gia đình làm nông, học hành đỗ đạt cao, phủ Quốc Công hiện giờ bề thế như vậy đều do lão An Quốc Công tích cóp từng chút gầy dựng nên. Mà bây giờ, An Quốc Công chỉ xoàng xĩnh, giữ lại tài sản trước đây lão An Quốc Công để lại, không thêm được một phân, một hào nào.Tần Miểu Miểu gật gật đầu, nhắc nhở thân thiện con sen mất trí nhớ: “Vậy chàng phải nhớ cá khô mà chàng đã đồng ý với Miểu Miểu đấy, cá khô tương tư của đất Bắc đó.”
Có thể nói, trong phủ An Quốc Công hiện nay, ngoài tước vị An Quốc Công, phần lớn tài sản trong phủ đều là tài sản riêng của lão An Quốc Công.
Hiện tại, phần lớn chi phí Ngũ hoàng tử dùng để củng cố quyền lực đều đến từ phủ An Quốc Công, Ngũ hoàng tử đã sớm lên kế hoạch với tài sản của phủ An Quốc Công, bây giờ lại bị Khương Thanh quấy nhiễu.
Nhất thời, bọn quan viên phe Ngũ hoàng tử bắt đầu đề phòng, không dám để lộ bất mãn với Ngũ hoàng tử.Không! Cảnh tượng bi thảm đời trước hiện lên ngay trước mặt nàng ta, làm nàng ta nhất thời quên mất mình đang ở trong cung nơi nơi dày đặc tai mắt, nàng ta lắc đầu, ánh mắt trở nên tàn nhẫn.
Màn đêm buông xuống, thư phòng của Ngũ hoàng tử có vài món đồ sứ được thay đổi.
Sáng sớm hôm sau, Ngũ hoàng tử vào cung.“Cô sai người đưa ngươi quay về.”Việc điều tra thân phận của Khương Thanh kéo dài bảy ngày.
Không ai biết bọn họ đang bàn luận điều gì, chỉ biết sau khi Ngũ hoàng tử ra khỏi cung đã ngay lập tức xin chỉ của Thiên Thần đế, nói sẵn lòng đón Khương Thanh về bên cạnh để dạy dỗ thật cẩn thận.
Thiên Thần đế vui vẻ đồng ý, phong Khương Thanh làm Quận chúa An Ninh, để nàng ta dọn vào cung của Hoàng Hậu.Nếu chưa từng ở chung sớm chiều những ba tháng với vị điện hạ kia, nàng ta hẳn sẽ nghi ngờ, vị điện hạ kia thật sự mất trí nhớ ư? Hay là, hết thảy mọi thứ đều không thể thay đổi?
Tần Miểu Miểu phát hiện, từ sau khi Khương Thanh tiến công, lần nào nàng đến gặp Đức Minh ca ca cũng đụng phải nàng ta.
Tỷ như bây giờ.
Nàng và Đức Minh ca ca đang ngắm hoa trong vườn Tiểu Xuân, Khương Thanh bỗng xuất hiện, trong tay có vài cọng hải đường, nhìn thấy bọn họ thì vô cùng ngạc nhiên.(biểu muội: em họ)
Tần Miểu Miểu cũng rất ngạc nhiên. Vườn Tiểu Xuân gọi là vườn Tiểu Xuân, sở dĩ là vì nơi này hẻo lánh, đã được Thiên Thần đế ban cho Thái Tử từ lâu, Thái Tử thích yên ắng, thường không có ai qua lại.
“Điện hạ và Quận chúa cũng đang ngắm hoa ạ?” Khương Thanh lại gần rồi hành lễ trong tư thế tiêu chuẩn với hai người.Không ai biết bọn họ đang bàn luận điều gì, chỉ biết sau khi Ngũ hoàng tử ra khỏi cung đã ngay lập tức xin chỉ của Thiên Thần đế, nói sẵn lòng đón Khương Thanh về bên cạnh để dạy dỗ thật cẩn thận.
Tần Miểu Miểu gãi gãi cằm, không nói gì.
Meo đây vô cùng nhạy cảm với thái độ yêu ghét của người khác, mấy năm nay nàng đã dựa vào trực giác này để tránh xa vô số người ngoài mặt thì hiền lành nhưng nội tâm lại hết sức hiểm ác.
Hiện tại Khương Thanh cho nàng cảm giác không tốt, tuy nhìn qua thì thân thiện nhưng nàng cảm thấy nàng ta không có ý tốt.
“Ngươi tới đây làm gì?” Thái Tử Đức Minh nhíu mày.
Vương Thuận làm việc thế nào đây, đã bảo ông ta canh gác nghiêm vườn Tiểu Xuân không cho ai bước vào cơ mà?Tần Miểu Miểu lắc đầu: “Không ạ, cành này là đủ rồi.”
“Hoàng Hậu nương nương bảo tôi đến Ngự Hoa Viên hái cho người một ít hoa hải đường mang về cắm vào bình. Lúc về, lại không thấy thái giám dẫn đường cho tôi đâu, tôi đành phải đi theo trí nhớ của mình, nhưng đường trong cung nhiều quá, không hiểu sao lại đi đến đây.”
Gương mặt mỹ nhân ửng đỏ, trên trán trắng nõn úa mồ hôi, tăng thêm vài phần kiều diễm trên khuôn mặt nàng ta, đến cô gái có chút đề phòng với nàng ta như Tần Miểu Miểu cũng có phần rung động.Sau bảy ngày, bút tích và ngọc bội được khẳng định quả thật là của lão An Quốc Công. Hơn nữa, trong thư, lão An Quốc Công còn nói rõ Khương Thanh là con vợ cả, con nối dõi của ông, bất kể là nam hay nữ, mọi tài sản riêng của ông đều chia ra, cho nàng ta bảy phần.
Nguyên Giác nhận ra ánh mắt rung động của nàng, ánh mắt đen lại, ngay sau đó vô cảm nói với Khương Thanh:
“Cô sai người đưa ngươi quay về.”Khuôn mặt nhỏ nhắn của Khương Thanh cứng đờ lại, ngay sau đó lập tức trở lại như bình thường, chỉ là trong lòng vô cùng khó chịu.
Dù sao cũng là người phụ hoàng hắn muốn chú ý tới, không thể dễ dàng giết chết.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Khương Thanh cứng đờ lại, ngay sau đó lập tức trở lại như bình thường, chỉ là trong lòng vô cùng khó chịu.
Thái Tử Đức Minh sao thế? Rõ ràng sau khi mất trí nhớ đã không còn nhớ gì, tại sao hắn lại lạnh lùng nhìn nàng ta, người đã chăm sóc cho hắn suốt khoảng thời gian hắn mất trí nhớ như thế?Khương Thanh lẳng lặng nhìn đôi bàn tay đang nắm lấy nhau của hai người, nhìn nàng Quận chúa kiều quý cười cười nói nói, mà người đàn ông bên cạnh cao hơn nàng một cái đầu, nhẹ nhàng khom lưng, chăm chú nghe nàng nói chuyện.
Tác giả có lời muốn nói: Nam chính mất trí nhớ chứ không phải bị giảm IQ, cũng không phải toàn bộ học thức về số không, anh ấy chỉ không nhớ rõ người và chuyện trước kia thôi. Trải qua nhiều năm huấn luyện thì sự nhạy bén, sức phán đoán, năng lực phân tích và tư duy logic vẫn ở đó.
Ngoài ra, anh ấy yêu nữ chính chân thành, mất trí nhớ nhưng vẫn nhớ như in là cô ấy thích ăn cá khô, tuy là mua phải cái ăn không nổi…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT