Đêm thu luôn yên tĩnh. Ánh đèn trong phòng khách có tông màu lạnh, phủ lên người, càng hiện ra vẻ nguội lạnh.
Lữ Dương xé một tờ giấy ghi chú, “Tìm được bút chưa? ”
Bàn tay Phó Tư nhận lấy tờ giấy đang run rẩy, đệm giấy lên đầu gối, nhưng thế nào cũng không viết được. Mực trong ống bút, rõ ràng còn có rất nhiều.
Để dựng đứng, hay để ngang ra,…Phó Tư thử rất nhiều lần… chỉ có thể để lại những vết trầy xước trắng trên giấy.
“Không dễ dùng?” Lữ Dương kéo bút trong tay Phó Tư xuống, liền khiến tờ giấy bị đâm thủng ra một cái lỗ. Ngón tay hai người lướt qua, Phó Tư bôi kem dưỡng tay, có chút trơn nhẵn. “Dù sao mười năm rồi, bút chắc là đã cũ quá rồi đi.”
Phó Tư khó có thể tin ngẩng đầu, nửa hé miệng, lại vô luận như thế nào cũng không phát ra được thanh âm.
Lữ Dương ngồi xổm xuống, tầm mắt ngang bằng với cậu. Nắm lấy một tay của cậu, ấn lên má của mình, “Còn không nhận ra sao, hả? ”
“A——”
Thét chói tai rốt cục đột phá tất cả, tràn ra cổ họng, Phó Tư lắc đầu lui về phía sau. Một cánh tay bị kéo căng thành đường thẳng, cậu thậm chí không để ý như vậy có thể tạo thành cơ bắp bị xé rách hay không, chỉ lo liều mạng kéo dài khoảng cách với người trước mắt này.
Lữ Dương cười nhạo một tiếng, theo động tác lui ra sau của cậu mà đè lên, giống như mười năm trước hắn đã làm…
“Lữ Dương… anh là… anh là lữ dương…” hai tay Phó Tư bị trầy xước, chỉ còn lại một đôi chân đang tuyệt vọng đá loạng choạng, trong mắt sương mù tỏa ra, sự việc mười năm che đậy lại lần nữa hiện lên trong đầu cậu.
Lữ Dương so với lúc nhỏ đã thay đổi một chút, ngũ quan phát triển, nhưng vẫn như cũ đơn bạc sắc bén,đuôi mắt phượng vốn rũ xuống giờ lại giương lên, giống như một thanh đao. hắn thưởng thức bộ dạng Phó Tư mang theo khóc lóc lại gian nan hô hấp.
Phó Tư sợ muốn chết.
Truyện Đô ThịSợ đến nỗi không dám mở mắt ra.
Nước mắt từ khóe mắt bị ép ra, ánh mắt chỉ còn lại hai vòng cung cong cong. Người ta khi cười mắt mới cong cong, Phó Tư khi khóc cũng là như vậy.
Cảm giác được Lữ Dương đang hôn lên má mình, từng giọt nước mắt của cậu rơi ra lần lượt bị hút đi, Phó Tư giãy dụa càng lợi hại. Bệnh trạng của người trước mắt này, cậu đã chứng kiến ở mười năm trước. Lặp đi lặp lại, kinh nghiệm, cậu không muốn có kinh nghiệm như vậy …
Lữ Dương nhận thấy cậu đạp chân càng hung dữ, liền hạ thân thể ngồi xuống, ngồi ở trên đùi cậu. Cứ như vậy, Phó Tư sẽ không nhúc nhích được.
Đối phương so với mười năm trước cường tráng hơn nhiều, khí lực cũng lớn hơn, Phó Tư biết mình phản kháng vô vọng, đành vô lực nức nở.
“Tôi… tôi là do tin vào anh mới đến đây … tại sao, tại sao lại làm như thế với tôi? ”
Đem cậu đè ở trên mặt đất, ôm vào trong ngực, Lữ Dương mới cảm thấy cơn khát xao động trên người mình thoáng giảm bớt, nghe Phó Tư hỏi, yết hầu hắn lăn qua lăn lại, nhẹ nhàng dán môi lên cánh môi Phó Tư mở ra khép lại, cắn liếm.
Phó Tư vì muốn giảm bớt tính công kích của hắn, nên đã dùng son môi cho hắn, hiện tại hắn đem hương vị trái cây trên miệng, đều chia sẻ cùng với “người khởi xướng” này, đem cái miệng nhạt màu của đối phương, dùng phương thức thân mật nhất nhuộm thành màu đỏ thẫm. Hắn khôi phục đôi môi mỏng sắc bén của mình, màu sắc môi của Phó Tư lại rất diễm lệ.
“Mười năm rồi, Phó Tư, dấu vết gì cũng không còn. Nếu tôi không nhắc nhở cậu, cậu thậm chí còn không nhớ tôi. Như vậy sao có thể được? ” Thưởng thức sắc môi của Phó Tư trong chốc lát, Lữ Dương cởi thắt lưng của Phó Tư ra.
“Lão đầu” kia hắn đã giữ mười năm đã không dùng được, vì thế Lữ Dương mới chọn một cây bút lông mềm, ở hạ thân Phó Tư tỉ mỉ phác họa.
Hoa mẫu đơn, chính là hoa mẫu đơn. Không cần nhìn, Phó Tư cũng biết đối phương lại vẽ cái gì lên người mình.
Cậu sợ không phải là bị vẽ mấy đóa hoa không ra ngô ra khoai, mà sợ chính là… bại lộ phản ứng sinh lý của mình trong lúc bị sỉ nhục.
Lữ Dương là người đầu tiên phát hiện ra bí mật đó.
Lúc bắt nạt cậu, trên người cậu như có như không mùi vị ngọt ngào sẽ càng thêm nồng đậm. Bọn họ còn đang tự mình thăm dò trong thời dậy thì đều không biết điều đó đại biểu cho cái gì.
Thẳng đến ngày Lữ Dương đem cậu vào phòng vệ sinh, thân thể hai người kề sát, mới giải quyết được bí ẩn này.
Sau đó, Lữ Dương lại càng không kiêng nể gì cả.
“Biết tại sao tôi giữ cây bút đó không?”
Phó Tư nửa mở to hai mắt, thấy hạ thân của mình đã không thể nghịch chuyển bắt đầu trở nên cứng rắn, cười khổ như đã buông tha, “Tôi biết…”
“Ồ?” Lữ Dương đối với sự phối hợp của cậu có chút giật mình.
“Anh không cần làm điều đó … được chứ? Làm ơn đi…”
Ở trên trán cậu hôn một cái, Lữ Dương hỏi, “Dựa vào cái gì? ”