Thời khắc này, tất cả từ ngữ trên thế gian đều không thể miêu tả chính xác tâm tình của Tề Nhan.

Nàng nằm gai nếm mật đi đến ngày hôm nay, thận trọng từng bước, tính toán đủ đường, nhưng trái tim hư thối trong lồng ngực lại vì Nam Cung Tĩnh Nữ mà rỉ ra máu tươi.

Nàng hao tâm tổn trí, chỉ cầu Nam Cung Tĩnh Nữ chịu tổn thương ít nhất khi tất cả mọi chuyện kết thúc.

Nhưng nguyện vọng năm mười lăm tuổi của nàng ấy, lại là muốn bước vào biển lửa vạn kiếp bất phục này thêm một lần nữa.

Đồng ý sao? Đồng ý để nữ hài này chịu đựng tổn thương, đau đớn gấp mười lần, thậm chí gấp trăm lần bây giờ sao?

Cự tuyệt sao? Nhưng nước mắt nàng ấy làm ướt đẫm xiêm y ở ngực nàng, còn nắm quần áo của nàng không chịu buông...

"Được không?" Nam Cung Tĩnh Nữ ngẩng đầu, nước mắt tràn ra khuôn mặt nàng, thần sắc vừa cẩn thận vừa chờ mong của nàng làm cho tim Tề Nhan như bị đao cắt.

"Điện hạ..." Ngươi cũng biết thiêu thân lao đầu vào lửa sao?

Một giọt nước mắt tròn trịa đọng ở hốc mắt Nam Cung Tĩnh Nữ, lung lay sắp rơi xuống. Nàng gần như van nài: "Cầu xin ngươi..."

Nam Cung Tĩnh Nữ say, nếu không nàng tuyệt đối sẽ không nói ra lời như vậy.

Nàng say, cho nên nàng không hiểu nỗi đau thương trong ánh mắt Tề Nhan.

Nàng say, cho nên tâm tâm niệm niệm đều muốn quay về như trước.

"Điện hạ không hối hận?"

Men say khiến cho đầu óc Nam Cung Tĩnh Nữ rất mệt mỏi, cũng không thể suy tư hàm nghĩa trong lời này. Nàng cắn môi, dùng sức lắc đầu, nước mắt từng chút chảy xuống.

"Ta đồng ý với người."

Nam Cung Tĩnh Nữ khịt mũi: "Thật sao?"

"Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy."

Lúc này Nam Cung Tĩnh Nữ mới chịu buông lỏng tay ra, chuyển sang túm lấy vạt áo ở ngực Tề Nhan: "Vậy đêm nay ngươi ở lại."

"Được, đều nghe theo điện hạ."

- --

Đèn lồng rực rỡ được treo lên, mà khách khứa cũng đều ra về.

Nam Cung Tĩnh Nữ lại nôn thêm một lần nữa, Thu Cúc bưng canh giải rượu tới, Tề Nhan thì đi ra mở cửa.

Thu Cúc đưa chén canh cho Tề Nhan, nhìn thoáng vào trong điện rồi cẩn thận hành lễ vạn phúc: "Phò mã gia, nô tỳ có vài câu trong lòng, không biết có nên nói hay không."

"Thu Cúc tỷ tỷ cứ nói đi."

"Nô tỳ cả gan, tuy nô tỳ chỉ là hạ nhân nhưng từ nhỏ đã hầu hạ bên cạnh điện hạ. Nô tỳ xin nói một câu đại nghịch bất đạo, nô tỳ là người nhìn điện hạ lớn lên. Mấy ngày nay điện hạ thường xuyên nhốt mình ở thư phòng cả ngày, nô tỳ thấy điện hạ từ từ gầy ốm nhưng lại bó tay không có cách."

Nói đến đây, Thu Cúc quỳ gối trước mặt Tề Nhan, cúi đầu rất thấp: "Nói vậy, hẳn là người biết vì sao điện hạ như thế. Ngay cả các nô tỳ ở nội đình đều biết tính tình của Trăn Trăn điện hạ rất tốt, phò mã gia người tri thư đạt lý, lại lớn tuổi hơn điện hạ... Nô tỳ khẩn cầu phò mã gia, xin người hãy đối xử tử tế với điện hạ nhà chúng ta."

Tề Nhan nâng Thu Cúc đứng dậy: "Ta đã biết, làm phiền Thu Cúc tỷ tỷ quan tâm."

"Đây là bổn phận của nô tỳ, nô tỳ xúc phạm phò mã gia, sẽ tự đi lĩnh phạt."

"Không cần, Thu Cúc tỷ tỷ trung thành với chủ, ta thay điện hạ ban thưởng cho Thu Cúc tỷ tỷ."

"Tạ phò mã gia."

Thấy Tề Nhan lâu như vậy mà vẫn chưa trở về, Nam Cung Tĩnh Nữ gọi: "Tề Nhan?"

Thu Cúc hành lễ vạn phúc rồi đóng cửa tẩm điện lại, Tề Nhan bưng canh giải rượu đến trước giường.

Nam Cung Tĩnh Nữ chỉ mặc một cái áo trong, nàng ngồi trên giường Bạt Bộ, gương mặt đỏ bừng.

"Thần mang canh giải rượu tới cho điện hạ."

Nam Cung Tĩnh Nữ nhíu mày: "Không uống đâu, vị của nó ghê lắm!"

Tề Nhan ngồi bên cạnh Nam Cung Tĩnh Nữ, nàng dùng thìa khuấy lên rồi thổi thổi, múc một muỗng đưa tới bên môi Nam Cung Tĩnh Nữ, dịu dàng dỗ dành: "Hôm nay điện hạ rất say, nếu không uống canh giải rượu thì sáng sớm ngày mai người sẽ đau đầu. Hơn nữa, Thu Cúc tỷ tỷ đã vất vả nấu suốt một canh giờ cho điện hạ, tới ~ thần đút cho người."

Nam Cung Tĩnh Nữ nhìn bàn tay mảnh khảnh của Tề Nhan, ngoan ngoãn há miệng ra.

Hai hàng lông mày xinh đẹp của nàng nhăn lại, nàng thật vất vả mới nuốt được thì Tề Nhan đã múc muỗng thứ hai đưa tới bên miệng, nàng lại lần nữa mở miệng ra.

Một chén canh thấy đáy, Nam Cung Tĩnh Nữ ôm lấy cánh tay Tề Nhan, dùng trán cọ cọ lên vai Tề Nhan, làm nũng: "Ừm ~ không uống ~."

Tề Nhan: "Chỉ còn một muỗng."

"Không uống~, cái vị thấy mà ghê, uống nữa thì sẽ nôn ra mất!"

Tề Nhan lại kiên trì nói: "Canh giải rượu đều được nấu theo liều lượng, điện hạ vẫn nên uống hết đi."

Thấy làm nũng không có hiệu quả, Nam Cung Tĩnh Nữ tức giận nhìn Tề Nhan. Rốt cuộc thì nàng vẫn không lay chuyển được gì, chỉ đành uống xong muỗng cuối cùng.

Tề Nhan đặt cái chén rỗng xuống, nghiêm mặt nói: "Sau này, nếu điện hạ lại uống thả cửa như thế nữa thì người phải uống hai chén canh giải rượu."

Nam Cung Tĩnh Nữ bừng tỉnh, nàng hiểu Tề Nhan đây là đang "trừng phạt" nàng, bèn nhỏ giọng nói thầm: "Lòng dạ hẹp hòi..." Tuy vậy, lòng nàng lại vô cùng ngọt ngào.

"Điện hạ nói cái gì?"

"A...ta biết rồi! Sau này chỉ uống ba ly thôi~."

Hàng lông mày đen nhánh của Tề Nhan hơi nhướng lên: "Mỗi ngày hay là mỗi bữa?"

"Nào có ai uống rượu hết ba bữa một ngày chứ! Cũng không phải mỗi ngày đều uống... Tất nhiên là chỉ uống khi có cung yến thôi."

Tề Nhan vừa lòng gật đầu, đứng lên.

Nam Cung Tĩnh Nữ hỏi: "Ngươi muốn đi đâu!"

Tề Nhan nâng tay áo lên, vờ nghiêm túc ngửi một cái: "Thần không cẩn thận để thân mình toàn là mùi rượu, vì thế muốn đi rửa mặt. Điện hạ đi ngủ trước có được không?"

Tắm gội chỉ là lấy cớ, nàng vốn định chờ Nam Cung Tĩnh Nữ ngủ rồi mới quay về, ai ngờ Nam Cung Tĩnh Nữ lại túm chặt tay áo của nàng: "Ta cũng không chê ngươi..."

Áo trong Nam Cung Tĩnh Nữ hơi lỏng lẻo, cái yếm màu đỏ như ẩn như hiện.

Ba ngàn tóc đen xõa ra, lướt qua đầu vai rồi rũ ở trước ngực, mà phần ngực của nàng ấy cũng thoáng nhô lên một đường cong nho nhỏ.

Tề Nhan dời mắt: Nữ hài trước mặt, dường như đã trưởng thành...

"Nếu điện hạ không chê thì để thần đi thổi đèn."

"Ta đi với ngươi." Nam Cung Tĩnh Nữ ngọ ngoạy muốn đứng dậy.

"Không cần, điện hạ cứ ngồi đi."

Nói xong, Nam Cung Tĩnh Nữ đã đi chân trần đứng ở bên cạnh Tề Nhan. Chân nàng không có lực, vì thế liền dựa hẳn vào người Tề Nhan.

Nam Cung Tĩnh Nữ say đến như vậy, nhưng nàng vẫn không quên chuyện Tề Nhan không thể nhìn thấy gì vào ban đêm. Nghĩ đến đây, lòng Tề Nhan như có trăm mối ngổn ngang.

Tề Nhan không có tiếp tục cự tuyệt, chỉ nửa ôm nửa kéo Nam Cung Tĩnh Nữ đi thổi tắt đèn trên bàn.

Hai người quay về mép giường, Tề Nhan hầu hạ Nam Cung Tĩnh Nữ nằm xuống. Nàng đứng cởi áo ngoài ở trước giường, sau đó nằm bên cạnh Nam Cung Tĩnh Nữ.

Thời tiết tháng mười một đã có chút lạnh, Tề Nhan kéo chăn lên, Nam Cung Tĩnh Nữ thì nhân cơ hội này rúc vào lồng ngực nàng.

Giống như là một cái bếp lò nhỏ, nháy mắt xua tan mọi lạnh giá.

"Điện hạ?"

"Ôm ta một cái ~."

"Được."

Mí mắt Nam Cung Tĩnh Nữ đã có chút trầm, nhưng nàng vẫn giãy giụa không chịu đi ngủ.

Dường như lần trước Tề Nhan không từ mà biệt đã để lại cho nàng bóng ma. Nàng sợ khi nàng mở mắt ra thì tất cả chỉ là một giấc mơ.

Chỉ có khi tận mắt nhìn thấy, chính tay cảm thụ thì nàng mới có thể an tâm.

Tề Nhan tất nhiên không biết tâm tư của Nam Cung Tĩnh Nữ. Nàng nhớ tới khi còn nhỏ nàng cũng từng dỗ Tiểu Điệp đi ngủ, bèn nhẹ nhàng vỗ về lưng Nam Cung Tĩnh Nữ từng chút một: "Ngủ đi, điện hạ."

"Ừm." Nam Cung Tĩnh Nữ đáp một tiếng, lại cố gắng giữ bản thân tỉnh táo.

"Tề Nhan..."

"Thần đây."

"Ngươi sẽ không đi nữa, đúng không?"

"Điện hạ cứ yên tâm ngủ, khi tỉnh lại, người đầu tiên điện hạ nhìn thấy sẽ là thần."

Cuối cùng Nam Cung Tĩnh Nữ vẫn không thể chống lại cơn buồn ngủ. Nàng nhắm mắt lại, lẩm bẩm: "Vậy thì sau này thì sao?"

Tề Nhan than nhẹ một tiếng: "Sau này...thần vẫn sẽ luôn bên cạnh điện hạ."

"Ừm."

Nam Cung Tĩnh Nữ chìm vào giấc ngủ, Tề Nhan lại nhìn chằm chằm khuôn mặt gần trong gang tấc ấy.

Chuyện cũ từng chút hiện lên ở trước mắt, qua một tháng nữa sẽ bước sang năm thứ hai các nàng thành thân.

Người thiếu nữ mười lăm tuổi này sẽ dần mất đi vẻ ngây thơ, nàng ấy sẽ như một đóa hoa xinh đẹp, chậm rãi nở rộ.

Tề Nhan không biết bản thân có thể đi trên con đường báo thù này được bao lâu. Mười một năm qua, không có lúc nào là nàng không mong ngày đó đến sớm một chút.

Giờ này khắc này, nghe thấy hơi thở đều đều của Nam Cung Tĩnh Nữ, nhìn khuôn mặt nàng ấy điềm tĩnh ngủ say, cảm nhận được hơi ấm cực nóng của nàng ấy, Tề Nhan chỉ mong thời gian có thể ngừng ngay lúc này.

Ít nhất, thiếu nữ trong lồng ngực nàng vẫn sẽ hạnh phúc, cũng không bị ảnh hưởng bởi thù hận, cũng không cần phải nhấm nháp sự thống khổ khi người thân rời đi...

Ngón cái mềm nhẹ lướt qua giọt nước mắt sớm đã khô cạn, một lần lại một lần.

Ánh mắt nàng dừng trên đôi môi căng mọng của Nam Cung Tĩnh Nữ, hô hấp cứng lại.

"Điện hạ..." Nữ tử, có thể thích nữ tử hay không?

Tề Nhan mím môi, nàng có thể nghe thấy tiếng tim mình đang loạn nhịp.

Nếu Nam Cung Tĩnh Nữ biết nàng là nữ tử... Nghĩ vậy, ngực nàng lại nhói đau thêm một lần nữa.

Tề Nhan quyết tâm liều mạng, nàng ngừng thở, thò tới gần.

"Tề Nhan ~."

Tề Nhan đột nhiên lùi ra sau, thấy Nam Cung Tĩnh Nữ lại nói mớ, nàng yên lặng mỉm cười, giơ tay nhéo nhẹ cái mũi của Nam Cung Tĩnh Nữ: "Thật là..."

Hai lần trộm hương thiết ngọc đều không thành công, lần trước là nàng quyết tâm từ biệt, mà lần này...

Nàng ấy giống như là một chú mèo nhỏ chạy vào lòng nàng, thường thường cọ quậy khiến tim nàng không yên.

Mãi đến khi trời tờ mờ sáng, nàng mới gắng gượng ngủ được một chút.

Một canh giờ sau, Nam Cung Tĩnh Nữ đã tỉnh. Thể chất của nàng đặc thù, uống rượu càng nhiều thì ngược lại tỉnh càng sớm.

Huyệt thái dương đau nhói khiến nàng rên lên một tiếng, nhìn thấy Tề Nhan đang ngủ ở bên cạnh, nàng lập tức mỉm cười xán lạn.

Gần nửa canh giờ sau, Nam Cung Tĩnh Nữ có chút nhàm chán, nàng lấy một nhúm tóc cọ cọ cái mũi Tề Nhan.

"A."

Thấy Tề Nhan sắp tỉnh lại, Nam Cung Tĩnh Nữ cực kỳ chột dạ, xoay người muốn trốn.

Ai ngờ Tề Nhan đã nhanh chóng bắt được cổ tay của người nghịch ngợm này, kéo về phía mình.

"A!"

Nam Cung Tĩnh Nữ ngã lên người Tề Nhan, phần ngực hai người thân mật dán vào nhau, thậm chí bọn họ có thể nghe thấy hơi thở của đối phương.

Nam Cung Tĩnh Nữ mỉm cười chột dạ: "Ngươi tỉnh rồi à?"

Tề Nhan nhìn đôi môi của Nam Cung Tĩnh Nữ, khát vọng nàng thật vất vả đè xuống lại một lần nữa dâng lên. Nàng giơ tay, siết chặt vòng eo Nam Cung Tĩnh Nữ.

Tim Nam Cung Tĩnh Nữ hẫng nhịp, ngơ ngác đối diện với Tề Nhan.

Tề Nhan hít một hơi thật sâu, bàn tay bên hông Nam Cung Tĩnh Nữ không siết chặt nữa mà chuyển sang dùng hai tay ôm vòng lấy: "Điện hạ...đang làm gì?"

Nói xong, nàng siết chặt cánh tay, chóp mũi hai người chỉ còn cách nhau một tấc.

Nam Cung Tĩnh Nữ: "Ta chỉ là, ta..."

Tề Nhan thấy ám chỉ nhiều lần như vậy đều "không có kết quả", nàng dứt khoát ngẩng đầu, đặt một nụ hôn nhẹ lên môi Nam Cung Tĩnh Nữ.

Nam Cung Tĩnh Nữ hoàn toàn sửng sốt, gương mặt nhanh chóng đỏ bừng.

Gò má trắng nõn của Tề Nhan cũng nhàn nhạt đỏ ửng. Ước nguyện nàng đè nén suốt một đêm cũng đã được thực hiện, nhưng khi tách ra, lòng nàng càng dâng lên nhiều tham niệm.

Mười chín năm qua, nàng chưa bao giờ trải qua cảm giác nào như vậy, dường như còn...vui sướng hơn những gì nàng đã tưởng tượng.

Thấy Nam Cung Tĩnh Nữ vừa mừng rỡ vừa kinh ngạc, Tề Nhan có chút ngượng ngùng, vẫn cãi chày cãi cối: "Đây là trừng phạt vì người quấy rối giấc ngủ của..A." Chữ cuối cùng biến mất giữa răng môi.

Nam Cung Tĩnh Nữ nhắm mắt lại, chủ động dán tới.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play