Ngày chín tháng tư năm Thừa Khải thứ tư.

Trên triều xuất hiện một "cảnh tượng kỳ lạ", Trung thư tỉnh Tả Bộc xạ Lục Bá Ngôn dâng tấu lên nữ đế bệ hạ rằng, đã nhiều năm triều đình không có chuyện vui, lẽ ra nghênh đón hoàng phu hồi cung thì phải ăn mừng linh đình. Nhưng suy xét đến chiến sự ở Lạc Bắc, đành phải để hoàng phu điện hạ tủi thân. Hiện giờ tình hình chiến sự ở Lạc Bắc đã khả quan hơn, tứ hải mưa thuận gió hoà, mà ngày hai mươi chín tháng này cũng là "tiết thiên thu", khẩn cầu bệ hạ tổ chức một phen.

Tiết vạn thọ và tiết thiên thu là hai ngày lễ đi đôi với nhau, tiết vạn thọ là sinh thần của hoàng đế bệ hạ, còn tiết thiên thu là sinh thần của hoàng hậu nương nương. Tuy triều đại này là nữ đế đăng cơ, nhưng cũng không ảnh hưởng đến hai ngày lễ này.

Nam Cung Tĩnh Nữ vốn không muốn tổ chức, một mặt là vì tiết thiên thu vô cùng trọng đại, Tề Nhan không thể chịu nổi giày vò. Vả lại, Nam Cung Tĩnh Nữ hiểu Tề Nhan, thay vì ồn ào mở tiệc thì chi bằng mời ba năm vị bạn tốt, tỷ như: Nhị tỷ, Tiểu Điệp, Nhược Lan muội tử, Công Dương Hòe, Tần Đức, tốt nhất là có thể tìm được Tiền Thông, tổ chức hai bàn đơn giản mới là điều Tề Nhan thích nhất.

Nhưng lời của Quan Thiên ty đã chạm đến trái tim Nam Cung Tĩnh Nữ. Quan Thiên ty nói: "Khởi tấu bệ hạ, tối gần đây thần xem tinh tượng, phát hiện các ngôi sao phía nam u ám, đặc biệt là sao Nam Đẩu bị lu mờ ảm đảm, thể hiện sự mệt mỏi uể oải. Không bằng nhân dịp sinh thần hoàng phu điện hạ tổ chức thật linh đình, biết đâu có thể gột rửa khói mù, vực dậy ánh sáng của sao Nam Đẩu."

Từ trước đến nay, Nam Cung Tĩnh Nữ đều không tin vào phong thuỷ thuật số, nhưng từ khi bệnh tình Tề Nhan tái phát, nàng liền cầu thần bái Phật, ngày nào cũng chép và học kinh thư. Đối với tinh tượng mà nói, Nam Cung Tĩnh Nữ cũng có chút tin tưởng, Quan Thiên ty ăn nói rất uyển chuyển: Thật sự chỉ mượn sinh thần của Tề Nhan để "xung hỉ" [1] mà thôi.

[1] Xung hỉ: Có nhiều gia đình trong nhà gặp vận đen, thường tổ chức chuyện vui để "xung hỉ", nghĩa là mong chuyện vui này sẽ kéo theo chuyện vui khác, xua đi bệnh tật, đen đủi.

Đối với Tề Nhan, Nam Cung Tĩnh Nữ đã dùng hết mọi cách có thể dùng được, thêm chuyện này nữa cũng không sao. Hơn nữa có Lục Bá Ngôn dẫn đầu, quần thần tán thành, Nam Cung Tĩnh Nữ lập tức đồng ý.

Thánh chỉ vừa hạ, khắp chốn mừng vui.

Nội đình đâu đâu cũng giăng đèn kết hoa, ngay cả cung tì và nội thị đều mặc áo kiểu để bày tỏ sự trịnh trọng.

Nội đình ty càng là bận đến túi bụi, trên dưới triều đình, bao gồm tông thân hoàng thất và quan văn, võ quan khắp nơi đều dâng hạ lễ lên.

Hầu hết các triều thần đều "gãi đúng chỗ ngứa", người có gia cảnh bình thường thì dâng nhiều văn phòng tứ bảo, hoặc là tranh chữ danh gia do tổ tiên để lại. Người có nhiều của cải, xuất thân thế khanh thế lộc như Công Dương Hòe và Lục Bá Ngôn, ngoại trừ dâng những lễ vật kể trên thì còn có một hai thiên tài địa bảo đi kèm.

Nào là nhân sâm ngàn năm, hà thủ ô trăm năm, linh chi trăm năm, cóc tuyết, tuyết liên...nhiều không kể xiết.

Nam Cung Tĩnh Nữ tất nhiên rất vui, bởi lẽ Tề Nhan cần mấy thứ này. Tuy nội đình có đủ dược liệu, nhưng chỉ cần là đồ có lợi cho sức khỏe Tề Nhan, Nam Cung Tĩnh Nữ sẽ không từ chối bất kỳ ai.

Mỗi ngày sau khi hạ triều, Nam Cung Tĩnh Nữ đều cùng dùng ngọ thiện và tâm sự với Tề Nhan, sau đó mới chịu quay về Ngự Thư Phòng để phê duyệt tấu chương. Gần đây nàng có thêm một hoạt động nữa, đó chính là đưa danh mục quà tặng của các triều thần cho Tề Nhan xem qua.

Không biết là vì đúng như lời Quan Thiên ty nói, hay là vì các ngự y chẩn trị có hiệu quả mà sức khỏe Tề Nhan càng ngày càng tốt hơn, thỉnh thoảng nàng có thể ra ngoài đi dạo một chút.

Nam Cung Tĩnh Nữ hỏi kĩ các ngự y, sau khi biết được vận động thích hợp có lợi cho sức khỏe Tề Nhan, Nam Cung Tĩnh Nữ bèn hạ lệnh xây dựng thêm hoa viên trong Cam Tuyền cung, mang hầu hết hoa thơm cỏ lạ trong cung trồng ở Ngự Hoa Viên Cam Tuyền cung. Ngoài ra, nàng còn ban cho Tiểu Điệp một kim bài lệnh tiễn, chấp thuận nàng ấy đi lại trong cung.

Tuy Nam Cung Tĩnh Nữ không thể ở bên Tề Nhan mọi lúc, nhưng cứ cách hai canh giờ nàng sẽ nghe nội thị báo cáo, biết Tề Nhan đang ở hoa viên dạy một vị "cung tì" thổi tiêu, Nam Cung Tĩnh Nữ cũng mỉm cười hiểu ý.

Cứ như vậy...tới tiết thiên thu.

Nam Cung Tĩnh Nữ và Tề Nhan đều mặc lễ phục ăn mừng, nắm tay đi vào triều. Sau khi được các quần thần hành lễ quỳ lạy và chúc phúc, các nàng cùng nhau đi đến Thái Miếu, đốt tấu biểu, hiến tam sinh, cáo tạ thiên địa tổ tiên.

Thừa Triêu cung vừa mới được sửa sang lại, yến hội cũng được tổ chức ở đó. Tất cả quan viên kinh thành từ tam phẩm trở lên đều tham gia, Nam Cung Tĩnh Nữ và Tề Nhan cùng ngồi trên cao. Tuy thần sắc Tề Nhan vẫn hơi tái nhợt, nhưng như vậy cũng không che lấp được khuôn mặt thanh tú xinh đẹp của nàng, mà nữ đế bệ hạ cũng rút đi sự ngây ngô, giơ tay nhấc chân đều thướt tha trưởng thành.

Ai cũng có lòng yêu cái đẹp, đôi bích nhân này chỉ ngồi một chỗ là đã đủ khơi dậy lòng yêu cái đẹp của mọi người, tất nhiên là phải không ngừng tán dương. Nam Cung Tĩnh Nữ nghe các triều thần luôn miệng chúc phúc, trong lòng không khỏi dâng lên cảm giác chờ được mây tan thấy trăng sáng. Nam Cung Tĩnh Nữ yên lặng nắm tay Tề Nhan, cảm nhận được đối phương cũng siết chặt lấy tay mình, ý cười trên mặt Nam Cung Tĩnh Nữ càng rạng rỡ.

Yến hội và ngày đại hỉ không có nhiều điều cấm kỵ, các triều thần có thể nhìn thẳng "thiên uy". Khi thấy nữ đế bệ hạ luôn hờ hững ít nói tràn ngập hạnh phúc, rất nhiều người bừng tỉnh đại ngộ.

Từ xưa đã có một câu châm ngôn: Vô tình nhất là nhà đế vương. Tuy người hoàng tộc được hưởng vô vàn tôn vinh, nhưng rất hiếm ai được hạnh phúc.

Phần lớn các công chúa đều khó thoát khỏi kết cục liên hôn, mà các hoàng tử từ khi ra đời đã gánh vác "sứ mệnh" phải liều chết chém giết vì vị trí chí cao vô thượng kia.

Sự dịu dàng và hạnh phúc của bá tánh bình thường tưởng chừng sẽ vĩnh viễn không xuất hiện ở hoàng thất, nhưng các triều thần đều nhìn ra sự hạnh phúc xa xỉ đó từ thần sắc của nữ đế bệ hạ.

Cuối cùng các triều thần đã hiểu: Vì sao nữ đế bệ hạ thà mạo hiểm khiến triều chính tê liệt chứ không chịu tái giá cho người khác.

Đại đa số người ở đây đều tuyệt đối trung thành với Vị Quốc, thấy nữ đế bệ hạ như thế, thành kiến mà họ dành cho một người dị tộc như Tề Nhan cũng vơi đi rất nhiều.

Lại thấy hoàng phu điện hạ rót rượu rồi chia thức ăn cho nữ đế ở trước mặt bao người. Thần sắc của hoàng phu điện hạ tự nhiên, khuôn mặt mang theo ý cười, rất có cảm giác hòa thuận hai người tôn trọng lẫn nhau, khiến lòng không ít người ở đây có chút hâm mộ.

Buổi cung yến này, khách khứa ai nấy đều vui vẻ, không bàn đến triều chính mà chỉ thỏa sức uống rượu làm thơ, mãi đến khi nội đình gõ mõ thì bọn họ mới rời đi.

Ngày thứ hai, Nam Cung Tĩnh Nữ ban bố một loạt ý chỉ có lợi cho dân. Nhân ngày vui tiết thiên thu, nữ đế đại xá thiên hạ, không phải tội không thể tha thì đều có thể về nhà.

Mặt khác, Hoài Nam và Tấn Châu còn được giảm miễn một năm thuế má. Người sáng suốt đều có thể nhìn ra, nữ đế bệ hạ đây là đang mua chuộc lòng dân giúp hoàng phu. Danh vọng của Tề Nhan ở hai nơi này vốn rất cao, hiện giờ lại đặc biệt miễn thuế má ở hai nơi này, rõ ràng là đang khen thưởng vì bá tánh ở đây kính yêu Tề Nhan.

Ngoài ra, Nam Cung Tĩnh Nữ còn đặc biệt dán hoàng bảng tìm Tiền Thông hồi kinh, tiếp tục đảm nhiệm vị trí hộ vệ bên Tề Nhan, cũng mời hai vị đương gia của Tứ Phương tiền trang vào kinh để trao đổi công việc hoàng thương.

Nếu Tứ Phương tiền trang có thể biến thành sản nghiệp của hoàng gia thì với danh nghĩa "hoàng thương", Tứ Phương tiền trang không những được quyền làm đại lý phân phối "muối sắt" ở dân gian, mà tiền thuế của bọn họ sẽ không cần đi qua quan phủ, thay vào đó là sẽ trực tiếp sung vào kho riêng của đế vương, cũng tiện cho việc buôn bán khắp nơi. Quan trọng nhất là tất cả mọi người ở Tứ Phương tiền trang có thể thoát khỏi giai cấp hiện tại.

Trong sĩ nông công thương, thương nhân là giai cấp thấp nhất, vì con cháu thương nhân không thể làm quan. Nhưng nếu trở thành hoàng thương thì có thể trực tiếp thăng từ "thương" lên "sĩ", có thể thoát khỏi tất cả hạn chế triều đình áp đặt lên tầng lớp thương nhân.

Trên dưới triều dã không một ai phản đối, dẫu sao Tứ Phương tiền trang từng chi viện quốc khố, lập được công lao hiển hách cho triều đình, bọn họ nên được đối đãi long trọng, lên làm hoàng thương.

Nhưng càng nhiều người cho rằng nguyên nhân quan trọng nhất chính là: Tứ Phương tiền trang là tài sản riêng của mình hoàng phu, nữ đế bệ hạ hạ chỉ để sản nghiệp của hoàng phu từ bất hợp pháp thành hợp pháp.

Có thể thấy được, nữ đế bệ hạ cưng chiều hoàng phu thế nào.

Nhưng Nam Cung Tĩnh Nữ không biết chính là, sự ân ái của nàng và Tề Nhan đã khiến dân gian đổi chiều gió. Sau một thời gian dài, xu thế nạp thêm thiếp ở dân gian chợt giảm. Nếu không cần con nối dõi thì hầu hết bọn họ đều chọn bảo vệ thê tử kết tóc của mình, không mở rộng hậu trạch, cũng coi như là vô hình trung đề cao địa vị của nữ tử.

Càng có nhiều người đồn rằng: Không đến bao lâu bệ hạ sẽ lập nữ quan ở nội đình, nữ nhi đọc sách là có phúc.

Lời đồn sinh động như thật, khiến không ít sĩ tộc đặc biệt mời tiên sinh giảng dạy cho nữ nhi nhà mình. Còn ở khu vực nông thôn, số phận nữ nhi gia cũng không còn là giúp mẫu thân làm chút việc may vá, chờ đến tuổi liền gả ra ngoài nữa...

Tấn Châu và Hoài Nam là những nơi đầu tiên mở trường tư thục cho nữ tử, tiêu chuẩn giảng dạy chỉ bằng một phần ba trường dành cho nam tử. Tuy không có nhiều nữ tử tới học, nhưng cũng không thiếu gia trưởng nhìn xa trông rộng, tình nguyện nghe theo vài lời đồn vớ vẩn, đưa nữ nhi có năng lực giỏi đến trường tư thục nữ tử.

Nông dân sở dĩ thắt lưng buộc bụng cũng là vì muốn nuôi được một người đọc sách, vì nếu con cái họ trúng tuyển thì toàn bộ gia tộc đều sẽ lên trời.

Tuy nam tử làm quan là chính đạo, nhưng sức cạnh tranh có thể dùng từ "thảm thiết" để hình dung.

Nữ tử thì khác, lúc trước căn bản không có chuyện nữ tử làm quan, lỡ như lời đồn là đúng thì: Một khi lập ra nữ quan thì chắc chắn sẽ tồn tại lỗ hổng rất lớn, nhóm người đầu tiên "ăn cua" [2] sẽ có cơ hội rất cao.

[2] Hàng thiên niên kỷ trước, cua là một sinh vật chưa được nhiều người biết tới. Bởi vì có hai càng tám chân, vẻ ngoài dữ tợn, thường phá hoại mùa màng và lấy càng kẹp người nên rất nhiều người sợ không dám đến gần. Lỗ Tấn từng tán thưởng: "Người thứ nhất ăn cua khiến người ta khâm phục, không phải dũng sĩ thì ai dám ăn chứ?". Ở đây, người "ăn cua" ám chỉ người rất dũng cảm.

Còn có một chỗ tốt là: Phần lớn nữ quan sẽ trở thành tâm phúc của nữ đế bệ hạ, càng dễ một bước lên trời hơn nam tử.

Nam Cung Tĩnh Nữ nghe được tin đồn ở dân gian từ miệng thám vệ, lập tức chia sẻ với Tề Nhan. Tề Nhan nghe xong thì suy tư một lúc lâu, nàng nói với Nam Cung Tĩnh Nữ: "Trăm ngàn năm qua, địa vị của nữ tử luôn không bằng nam tử. Một trong những nguyên nhân gây ra việc này là vì nữ tử không có đủ thể lực làm những việc nặng, nhưng quan trọng nhất vẫn là nữ tử không có khả năng làm quan. Nam tử vẫn luôn nắm trong tay vận mệnh thay đổi cả tộc, còn sự tồn tại của nữ tử chỉ có ý nghĩa là sinh ra con nối dõi. Nếu nữ tử cũng có thể làm quan thì có lẽ tất cả đều sẽ thay đổi."

Nam Cung Tĩnh Nữ nghe Tề Nhan nói xong, cân nhắc một phen rồi chấp nhận: "Không bằng, ta..."

Tề Nhan lại giữ chặt tay Nam tay Cung Tĩnh Nữ: "Bệ hạ không cần nóng vội, tuy rằng bệ hạ chưởng quản thiên hạ, nhưng từ xưa đến nay vẫn luôn là nam tôn nữ ti. Nước đóng thành băng ba thước đâu phải chỉ lạnh một ngày, việc nâng cao địa vị của nữ tử không thể quá gấp gáp, chỉ cần không cẩn thận một tí là có khả năng chạm đến lợi ích vốn có của nam tử. Chẳng lẽ bệ hạ còn chưa biết sao? Cán bút của văn nhân chính là tiếng nói của 'lòng dân', một câu thơ, một bài phú đều có khả năng truyền lại đời sau. Nếu đắc tội với bọn họ, bệ hạ có thể 'để lại tiếng xấu muôn đời'."

Nam Cung Tĩnh Nữ thở dài: "Ngươi nói rất đúng, tuy ta là thiên tử, nhưng ở trên triều vẫn bị các đại thần cản tay. Chuyện lớn như vậy...thật sự phải thực hiện từng bước một."

Tề Nhan ngẫm nghĩ rồi đáp: "Chuyện này tuy khó, nhưng cũng không phải là không có khả năng. Theo thời gian, uy vọng của bệ hạ sẽ tăng lên, người có thể bắt đầu xuống tay từ triều đình. Nội đình hiện giờ, ngoại trừ cung tì và cô cô giáo tập ra thì không có chức vị nữ quan nào, bệ hạ có thể nghĩ cách tái tổ chức Nội đình ty, từng bước nhường ra một ít chức vị cho nữ tử. Vả lại...Ngự lâm quân đều là nam tử, ở bên bảo vệ bệ hạ cũng có nhiều bất tiện, bệ hạ có thể thành lập một nhánh Cấm vệ quân nữ, chuyên bảo vệ cho bệ hạ."

Nam Cung Tĩnh Nữ nhìn Tề Nhan, ánh mắt tràn ngập sự tán thưởng: "Ý kiến hay, Nội đình ty không dính líu đến triều chính, bốn quân sáu bộ cũng không thể nhúng tay, lực cản sẽ ít hơn rất nhiều."

Tề Nhan: "Đây chẳng qua là ý tưởng của thần, khi thi hành...sẽ xuất hiện rất nhiều vấn đề. Nguyên do trong đó, chưa chắc bệ hạ đã hiểu, nhưng Nhị tỷ có thể lĩnh hội."

Nam Cung Tĩnh Nữ dựa sát vào lồng ngực Tề Nhan, Tề Nhan thuận thế ôm Nam Cung Tĩnh Nữ. Nam Cung Tĩnh Nữ túm lấy cánh tay mà Tề Nhan đang vòng qua ôm nàng, nàng nghịch mấy ngón tay thon dài mềm mại của Tề Nhan, tò mò hỏi: "Là cái gì?"

Tề Nhan cười, tì cằm lên đầu Nam Cung Tĩnh Nữ, nàng dịu dàng giải thích: "Bệ hạ từ nhỏ đã được sủng ái, chưa từng bị cung quy và nữ giới trói buộc. Ở dân gian, nữ tử chưa xuất giá tuyệt đối không được dễ dàng xuất đầu lộ diện. Phàm là tiểu thư khuê các đều coi trọng 'cửa lớn không ra, cửa trong không bước', nữ giới cần phải học nữ hồng, về phần lục nghệ khác thì phải phụ thuộc vào điều kiện trong nhà. Nữ tử xuất thân từ gia đình bình thường có thể ra ngoài vì gia cảnh, nhưng khi ra ngoài thì cũng phải đi cùng huynh đệ, phụ thân, thúc bá, hoặc người thân nam giới mới được. Bằng không, để làng trên xóm dưới nhìn thấy thì sẽ bị lên án. Người đời từ lâu đã ràng buộc nữ tử, cho nên dù bệ hạ có thể thuyết phục triều thần, nhưng trong khoảng thời gian ngắn chưa chắc có nhiều nữ nhi gia chịu nhập học, làm quan. Muốn thay đổi quan niệm, tuyệt đối không thể hoàn thành trong một sớm một chiều."

Nam Cung Tĩnh Nữ âu sầu trong lòng, ngoài miệng lại không phục: "Mặc dù sự thật là vậy, nhưng mấy lời ngươi nói về ta thật sự bất công. Từ nhỏ ta đã đi học cùng Nhị tỷ, vì sao Nhị tỷ hiểu đạo lý đó mà ta lại không hiểu?"

Tề Nhan buồn cười, nàng gập ngón trỏ vuốt vuốt sống mũi Nam Cung Tĩnh Nữ: "Thần vẫn không quên, lúc trước bệ hạ cải trang, ở bên đường túm lấy ống tay áo thần, còn thưởng cho thần một cú đá. Thật là..."

Gương mặt xinh đẹp của Nam Cung Tĩnh Nữ đỏ bừng, còn mắng: "Ngươi là hoàng phu cao quý, nhưng lòng dạ vẫn cứ như hồ ly. Mấy chuyện cũ rích này, mãi không quên được!"

Tề Nhan mỉm cười, nàng ôm chặt lấy Nam Cung Tĩnh Nữ: "Từng ký ức ở bên cạnh bệ hạ, thần đều xem là báu vật, sao có thể dễ dàng quên?"

Nam Cung Tĩnh Nữ nghe vậy, mặt mày đều là tình ý, trong lòng chảy xuôi dòng mật ngọt: "Hừ, vô cùng dẻo miệng."

Về vấn đề nâng cao địa vị nữ tử ở dân gian, tuy hai người chỉ có một cuộc thảo luận ngắn, sau này cũng ít khi đề cập đến, nhưng chuyện này đã khắc sâu vào lòng Nam Cung Tĩnh Nữ.

Đêm khuya tĩnh lặng, Nam Cung Tĩnh Nữ thường xuyên nghĩ: Nếu như nữ tử có cơ hội làm quan, năm đó Tề Nhan sẽ không cần uống thuốc độc công chúa tiền triều đưa cho, thân thể cũng sẽ không biến thành như vậy.

Nếu nữ tử có địa vị cao hơn một chút, Nhị tỷ cũng sẽ không trải qua một cuộc hôn nhân bất hạnh. Nam Cung Tĩnh Nữ nghĩ đến những phi tần từng ở hậu cung, còn có Tiểu Điệp, Ngọc Tiêu...rất rất nhiều người. Nam Cung Tĩnh Nữ hạ quyết tâm, trong lúc nàng còn tại vị, nàng phải cố gắng nâng cao địa vị nữ tử ở dân gian. Cho dù ba bốn năm sau chưa chắc đã thành công, nhưng ít nhất sẽ mở ra một tiền lệ, làm quân vương đời sau noi theo và hoàn thành nghiệp lớn thiên thu muôn đời này.

Nam Cung Tĩnh Nữ cảm thấy Tấn Châu và Hoài Nam đã làm rất tốt, tạo thuận tiện cho nữ tử, để các nàng bước ra gia môn đi tới học đường chính là bước đầu tiên trong việc "khai hoá".

Vì thế Nam Cung Tĩnh Nữ ban bố một thủ dụ, mỗi năm sẽ lấy hai mươi vạn lượng từ tiền thuế hoàng trang gửi vào kho riêng đế vương, chia ra các nơi dùng làm chi phí để nữ tử nhập học.

Để xoa dịu sự phản đối của nam tử, Nam Cung Tĩnh Nữ còn đặc biệt nói thêm: Động thái này xuất phát từ sự cảm thông với nữ tử trong thiên hạ, nhưng chủ yếu là để các nam tử Vị Quốc đều có thể cưới được thê tử tri thư đạt lý, trẻ con đều có mẫu thân hiểu lý lẽ.

Ngoài ra, Nam Cung Tĩnh Nữ còn đặc biệt phân phó: Trường tư thục nữ tử không những phải dốc toàn lực bảo vệ nữ tử an toàn, mà còn phải giảng dạy theo trình độ, tiến hành chia lớp theo vốn kiến thức của mỗi người trước khi nhập học. Bên cạnh những môn học nam tử phải học để làm quan ra thì cũng liệt "Nữ Đức", "Nữ Giới", "Liệt Nữ Truyện" vào chương trình học bắt buộc ở trường tư thục nữ tử.

Khi bổ sung thánh chỉ, lòng Nam Cung Tĩnh Nữ thấy rất hụt hẫng, nhưng như những gì Tề Nhan đã nói: Vận mệnh của nữ tử nằm trong tay nam tử, nếu không tạo vỏ bọc như vậy, thánh chỉ tới địa phương cũng chỉ là rỗng tuếch mà thôi.

"Nữ Đức", "Nữ Giới", "Liệt Nữ Truyện" càng giống như là một tấm màn che dưới chế độ phụ hệ, sự tồn tại của nó có thể khiến nam tử trong thiên hạ cảm thấy sự "thống trị" của nam tử cũng sẽ không vì nữ tử xưng đế, hoặc vì nữ tử nhập học mà dao động.

Sau khi thánh chỉ này được gửi đến địa phương, mỗi một địa phương đều mở ít nhất một trường tư thục nữ tử, số người đi học cũng dần nhiều lên.

Cũng không biết có bao nhiêu nữ tử khát vọng nhập học dùng ba quyển sách này làm lý do, thuyết phục người nắm quyền trong nhà.

Tháng năm, năm Thừa Khải thứ tư.

Đầu tháng năm trăm hoa nở rộ, gió xuân ấm áp, vạn vật sinh sôi.

Bên phía Lạc Bắc cũng truyền về tin tức, tuyết ở lạch trời Lạc Xuyên đã tan, Cát Nhã suất lĩnh Đồ Ba bộ lui về Lạc Bắc trước khi mặt băng tan hết. Công Dương Hòe dựa theo ý chỉ của Nam Cung Tĩnh Nữ, lập tức suất quân hồi kinh, để lại mười vạn đại quân ở thành Lâm Giang làm quân thường trú, thống quân là Tướng quân Tây chinh Hàn Doãn.

Khiến Tề Nhan bất ngờ là Tiểu Điệp học nhạc lý vô cùng nhanh, chỉ mới có một tháng ngắn ngủi mà Tiểu Điệp đã hiểu rõ tất cả cách nhấn tay và điểm cốt yếu trong việc điều khiển hơi thở, kế tiếp thì phải dựa vào lĩnh ngộ của mỗi người.

Kỳ thi ân khoa mùa xuân đã kết thúc, ba bài thi đứng đầu của các châu phủ được người ra roi thúc ngựa đưa đến kinh thành, Nam Cung Tĩnh Nữ lại bắt đầu bận rộn.

Sức khỏe của Tề Nhan đã cải thiện hơn rất nhiều, sách của Cam Tuyền cung cũng sắp bị nàng gặm xong, vì thế nàng dâng tấu lên Nam Cung Tĩnh Nữ, bảo rằng muốn đến Hoằng Văn Quán đọc sách.

Nam Cung Tĩnh Nữ tất nhiên không có lý do gì để từ chối, lúc trước nàng đặc biệt dọn một nửa Hoằng Văn Quán tới nửa bên cấm cung là vì tạo điều kiện cho Tề Nhan.

Có rất nhiều sách trong Hoằng Văn Quán, Tề Nhan tùy ý chọn một quyển là đã có thể đọc hơn nửa ngày. Có đôi khi nàng đọc đến nỗi mê mẩn, Nam Cung Tĩnh Nữ đặc biệt tới tìm thì nàng mới biết canh giờ đã muộn.

Hôm nay, Tề Nhan lại tới Hoằng Văn Quán. Trong Hoằng Văn Quán có rất nhiều sách bản đơn, không ít sách cổ không chịu nổi ánh mặt trời gay gắt, cho nên cửa sổ cung điện này đã được sửa chữa lại, chỉ chừa ra hai cái cửa sổ nho nhỏ. Ánh mặt trời ban trưa nghiêng nghiêng qua ô cửa sổ rọi vào điện, một chùm tia sáng vừa lúc dừng ở trục trung tâm, nghiêng đầu nhìn còn có thể thấy có vài hạt bụi mịn lơ lửng trong chùm tia sáng đó. Tề Nhan cảm thấy lạ nên nhìn thêm vài lần, nàng đi theo tia sáng, tới khi ánh mặt trời biến mất thì nàng cũng đã đi tới góc trong cùng Hoàng Văn Quán.

Tề Nhan ngẩng đầu nhìn thoáng qua, phần lớn sách trong khu vực này là tự truyện, rất không thú vị. Tề Nhan vừa định rời đi thì lại thoáng nhìn thấy giá sách góc trong cùng. Tề Nhan giống như bị điểm huyệt đạo, nàng đứng bất động tại chỗ, nhìn ba chữ to hàng trên cùng giá sách mà suy nghĩ xuất thần: "Bắc Kính Sử".

Tề Nhan đi đến trước giá sách, "Bắc Kính Sử" chẳng qua là một hộp gỗ phủ đầy bụi. Tề Nhan lấy hộp xuống, thổi hết bụi trên đó rồi mở ra...

Trong hộp gỗ là một quyển sách màu xanh lam, trên sách có ba chữ "Bắc Kính Sử" được viết rất to.

Tề Nhan ngồi xuống một bên, cầm lấy "Bắc Kính Sử" nhưng trong lòng lại có tư vị khác. Hưng suy vinh nhục của thảo nguyên...thế mà chỉ có một quyển sách mỏng như vậy.

Nơi này ghi lại tất cả quá khứ từ trước đến nay của Khất Nhan A Cổ Lạp, cũng ghi lại tất cả nỗi đau nàng phải chịu đựng. Tề Nhan cảm thấy nàng không nên mở ra, nhưng nàng rất muốn biết kết cục song thân của mình.

Tề Nhan hít sâu một hơi, chỉ thấy trang tiêu đề viết: Năm Cảnh Gia thứ hai, do Tiết độ sứ bắc Cửu Châu Nạp Cổ Tư Ngạch Nhật Hòa trần thuật, sử quan ghi chép.

Tề Nhan cười lạnh, trong mắt tràn đầy châm chọc. Một tên phản bội chưa bao giờ chiến thắng Xanh Lê bộ, cái miệng của hắn có thể nói ra sự thật sao?

Quả nhiên, trong lời tự thuật của Ngạch Nhật Hòa, Xanh Lê bộ quả thực chính là bọn giặc cướp ở thảo nguyên. Tề Nhan chỉ đọc tới đoạn Ngạch Nhật Hòa chịu nhục thế nào, suất lĩnh tộc nhân Đồ Ba bộ du mục trên thảo nguyên ra sao. Điều duy nhất được xem là công bằng xác đáng được nhắc trong sách chính là, Đồ Ba bộ liên hôn không thành, ngược lại bị nhục nhã.

Tề Nhan sờ sờ bốn chữ "Tô Hách Ba Lỗ", buồn bã nói: Nếu ta là vương tử, có lẽ phụ thân sẽ không cự tuyệt lời cầu thân của Ngạch Nhật Hòa.

Tề Nhan nhớ mang máng, khi Ngạch Nhật Hòa đưa ra yêu cầu liên hôn, mẫu thân ngạc nhiên đến nỗi làm rơi dao cắt thịt...

Từng trang sách qua đi, thất bại thảm hại của thảo nguyên chỉ có vài từ.

Đột nhiên! Bàn tay đang lật giở trang sách bỗng dừng lại, lúc này thần sắc Tề Nhan cũng thay đổi, trở nên vô cùng bi phẫn.

Tề Nhan đỏ hốc mắt, quyển sách trên tay cũng nhăn nhúm vì lực tay của nàng, chỉ thấy trang này viết mấy dòng: Đinh Nghi dẫn quân xông vào lều lớn, chặt bỏ đầu thủ lĩnh Xanh Lê bộ, lập được công đầu.

Khả đôn Xanh Lê bộ và vong phu cùng đi đến suối vàng...

Khả đôn Xanh Lê bộ đang mang thai song sinh tử, một xác ba mạng.

Đến tận đây bắc Kính Quốc diệt vong, tứ hải thống nhất, thái úy Lục Quyền có công lớn, phó tướng Đinh Nghi lập công thứ hai.

Một hình ảnh hiện ra trước mắt Tề Nhan: Phụ thân tay cầm loan đao nhuốm máu, nôn nóng đi đi lại lại trong vương trướng, mẫu thân thì sắp lâm bồn, bên ngoài lều vang lên tiếng chiến mã hí vang và âm thanh binh khí va chạm vào nhau. Đinh Nghi suất lĩnh quân binh Vị Quốc vọt vào vương trướng. Phụ hãn đã trải qua mấy trận chiến sinh tử, mấy ngày qua chưa được nghỉ ngơi, sau khi giao đấu với Đinh Nghi vài hiệp ngắn ngủi, người không còn sức nên bại trận, bị Đinh Nghi chém đầu ngay tại chỗ...

Mẫu thân vì thấy phụ hãn chết thảm nên không chịu nổi đả kích, cũng lập tức ngất đi...

Đinh Nghi lại phát rồ...giết chết mẫu thân, cũng nhục nhã thi thể nàng!

Tề Nhan chảy nước mắt, quăng "Bắc Kính Sử" đã nhăn nhúm sang một bên. Nàng che lại ngực, không ngừng thở hổn hển, từng giọt nước mắt tròn trịa rơi xuống.

Trong đầu nàng hiện lên những ký ức mờ nhạt về Tô Hách Ba Lỗ và Phù Dung, những ký ức ấm áp ngắn ngủi, những ký ức rời rạc...

Cuối cùng, Tề Nhan cũng không chịu nổi đả kích, ngất đi.

Nam Cung Tĩnh Nữ đến tìm Tề Nhan sau một ngày bận rộn chuyện triều chính, nhưng nàng phát hiện đối phương không có ở trong điện. Sau khi đợi một canh giờ, Nam Cung Tĩnh Nữ nhìn chiều hôm buông xuống, nàng đoán nhất định là Tề Nhan lại đọc sách đến nỗi mê mẩn, vì thế nàng cho tất cả cung nhân lui xuống, một mình đi tới Hoằng Văn Quán. Hôm nay Hoằng Văn Quán vô cùng yên tĩnh, Nam Cung Tĩnh Nữ lập tức đi tới nơi Tề Nhan thường ngồi, lại phát hiện nơi đó không có một bóng người.

Nam Cung Tĩnh Nữ nhíu mày: "Duyên Quân?"

Không có ai trả lời.

Lần này Nam Cung Tĩnh Nữ có chút luống cuống, nàng cầm lấy chân nến trên bàn, đi qua kệ sách lạnh băng: "Duyên Quân?"

Mỗi một tiếng kêu càng khiến Nam Cung Tĩnh Nữ vội vàng hơn. Ngay khi nàng định gọi thị vệ đi khắp nơi tìm, trong đầu nàng đột nhiên lóe lên một suy nghĩ, nàng đi đến góc sâu nhất Hoằng Văn Quán...

Nam Cung Tĩnh Nữ: "Duyên Quân!"

Nàng thấy Tề Nhan đang dựa lưng vào một kệ sách, nàng ấy ngồi dưới đất, rũ đầu, có vẻ như đang ngủ thiếp đi...

Kệ sách này hơi trống, ba chữ "Bắc Kính Sử" to tướng trên cùng cực kỳ chói mắt. Nam Cung Tĩnh Nữ cảm thấy tim mình như ngừng nửa nhịp, nàng rất sợ Tề Nhan cứ như vậy chết đi, chết dưới "Bắc Kính Sử", hóa thân thành kết cục cuối cùng của bắc Kính Quốc.

Nàng một bên cầu xin ông trời đừng tàn nhẫn như thế, một bên cẩn thận từng li từng tí di chuyển tới bên cạnh Tề Nhan.

Nam Cung Tĩnh Nữ thấy cuốn sách "Bắc Kính Sử" nhàu nát bị lật ngược bên cạnh Tề Nhan, nàng buông chân nến xuống, cầm lấy rồi lật quyển "Bắc Kính Sử" này lại. Thứ ánh vào mi mắt nàng là mấy dòng chữ: Đinh Nghi dẫn quân xông vào lều lớn, chặt bỏ đầu thủ lĩnh Xanh Lê bộ, lập được công đầu.

Khả đôn Xanh Lê bộ và vong phu cùng đi đến suối vàng...

Khả đôn Xanh Lê bộ đang mang thai song sinh tử, một xác ba mạng.

Đến tận đây bắc Kính Quốc diệt vong, tứ hải thống nhất, thái úy Lục Quyền có công lớn, phó tướng Đinh Nghi lập công thứ hai.

Trái tim Nam Cung Tĩnh Nữ cũng run lên: Sao nàng hồ đồ như thế? Sao lại quên mất chuyện quan trọng như vậy!

Rất nhiều năm về trước, Nam Cung Tĩnh Nữ từng đọc quyển sách này... Nhiều năm sau, tuy nàng vẫn còn nhớ những chuyện được viết trong sách, nhưng lại quên mất sự tồn tại của quyển sách này.

Nam Cung Tĩnh Nữ quỳ xuống trước mặt Tề Nhan, đầu tiên nàng cẩn thận kiểm tra hơi thở Tề Nhan, cảm giác được đối phương còn thở, Nam Cung Tĩnh Nữ mới cảm thấy ba hồn bảy phách mình quay về vị trí cũ.

Nam Cung Tĩnh Nữ đau lòng ôm Tề Nhan vào lồng ngực: "Duyên Quân?"

Tề Nhan hôn mê gần nửa ngày, nghe Nam Cung Tĩnh Nữ gọi nàng mới dần tỉnh lại. Ngay khi nàng vừa khôi phục tri giác, cảm giác đau thấu tim cũng từ lồng ngực lan ra.

Nam Cung Tĩnh Nữ: "Duyên Quân?! Ngươi tỉnh rồi?"

Nam Cung Tĩnh Nữ vốn định nhìn Tề Nhan, nhưng đối phương đột nhiên ôm lấy nàng, Tề Nhan ôm chặt đến nỗi khiến Nam Cung Tĩnh Nữ khó thở.

Nam Cung Tĩnh Nữ cực kỳ đau lòng, nàng mặc cho Tề Nhan ôm mình, lẩm bẩm nói: "Thực xin lỗi..." Quyển sách này, nàng hẳn là nên xử lý nó sớm.

Tề Nhan cắn chặt môi dưới, nàng vùi mặt vào bả vai Nam Cung Tĩnh Nữ, không nói một lời.

Nam Cung Tĩnh Nữ khẽ vuốt gáy Tề Nhan, im lặng làm bạn với Tề Nhan.

Cũng không biết qua bao lâu, hai chân Nam Cung Tĩnh Nữ đã tê rần, lúc này Tề Nhan mới buông Nam Cung Tĩnh Nữ ra.

Nam Cung Tĩnh Nữ giơ tay vuốt ve gương mặt Tề Nhan, nhìn chằm chằm vào đôi mắt màu hổ phách kia, trái tim đau như bị đao cắt. Nam Cung Tĩnh Nữ càng không biết nói gì để an ủi, tuy nàng yêu Tề Nhan tha thiết, nhưng tất cả bất hạnh Tề Nhan gánh chịu ít nhiều gì đều có liên quan đến nàng.

Gia tộc của nàng tựa như một "hung thủ", máu tươi của bắc Kính Quốc và Nam Cung hoàng tộc hòa lại làm một, thấm xuống mỗi một tấc đất dưới chân các nàng, khiến con người ta không còn chỗ trốn chạy...

Nam Cung Tĩnh Nữ vẫn nhớ như in cảm xúc của mình khi lần đầu đọc "Bắc Kính Sử", ngay cả người ngoài cuộc như nàng đều cảm thấy Đinh Nghi và Lục Quyền quá mức tàn nhẫn, huống chi...người được ghi lại trong cuốn sách sử này là mẫu thân thân sinh của Tề Nhan!

Nam Cung Tĩnh Nữ không biết nên đối mặt với Tề Nhan thế nào, vẫn là Tề Nhan mở miệng trước: "Chúng ta trở về đi." Tuy giọng nói của nàng có chút yếu ớt, nhưng lại cực kỳ bình tĩnh, bình tĩnh đến mức cho người ta cảm giác chưa có chuyện gì xảy ra. Nếu không phải "Bắc Kính Sử" còn nhăn nhúm nằm ở đó, Nam Cung Tĩnh Nữ thậm chí còn cảm thấy Tề Nhan chưa từng đọc quyển sách này.

Nam Cung Tĩnh Nữ không dám nhiều lời, nàng nâng Tề Nhan đứng dậy: "Được."

Cả chặng đường quay về Cam Tuyền cung, hai người đều không nói gì. Nam Cung Tĩnh Nữ suy nghĩ suốt đường đi, mãi đến khi Tề Nhan nói với nàng: "Thần mệt rồi, đi ngủ trước." thì nàng mới hiểu rõ.

Tề Nhan "bình tĩnh" như vậy khiến Nam Cung Tĩnh Nữ cảm thấy cực kỳ không ổn. Tề Nhan như vậy tựa như quay về lúc các nàng mới quen nhau, nàng ấy không màng hơn thua, vững vàng bình tĩnh, trong lòng đang đè nén lửa giận báo thù ngập trời.

Nam Cung Tĩnh Nữ biết: Lấy tính tình của Tề Nhan, nàng ấy không có khả năng buông tha Đinh Nghi và Lục Quyền.

Nam Cung Tĩnh Nữ một mình ngẩn người ở thư phòng, cả đêm chưa ngủ.

Công bằng mà nói: Tề Nhan lấy mạng Lục Quyền và Đinh Nghi không có gì đáng trách, dù cho nàng đứng ở lập trường Vị Quốc, nàng đều cảm thấy hành động năm xưa của hai người này khiến người ta giận sôi.

Nhưng mà...

Nam Cung Tĩnh Nữ nhìn ngọn lửa trên chân nến, thở ra một hơi thật dài.

Nhưng nàng là nữ đế, không thể không suy xét đến đại cục. Lục Quyền đã gần bảy mươi, hắn vốn là người đã bước một chân vào trong quan tài, để hắn chết trên vị trí Quốc Công mới là kết cục tốt nhất đối với triều đình.

Nếu Lục phủ tan rã trong hòa bình, triều đình có thể mượn cơ hội này thu về tất cả võ quan từng ở phe phái Lục phủ, không những có thể tránh một hồi phong ba không cần thiết, mà còn có thể thừa dịp Lục Quyền còn sống trên đời mấy năm để hòa hảo với Lục gia, kiềm chế U Châu phủ ở biên cương xa xôi.

Tốt nhất là có thể phân nhỏ binh quyền U Châu phủ lúc Lục Quyền còn trên đời, hoặc là dứt khoát lấy lại binh quyền... Như thế có thể bảo toàn triều đình mười năm, thậm chí là hai mươi năm thái bình.

Về phần Đinh Nghi thì thật ra không đáng lấy làm sợ hãi, nhưng dẫu sao hắn cũng là đệ đệ thê tử kết tóc của Lục Quyền, Lục phủ và Đinh phủ như thể tay chân, Lục Quyền đời này cùng thê tử kết tóc càng là ân ái có thêm. Lục phu nhân chỉ có một mình đệ đệ là Đinh Nghi, nếu Đinh Nghi bị triều đình xử lý, triều đình sẽ không thể lợi dụng Lục phủ.

Làm thê tử của Tề Nhan, nàng nên giúp Tề Nhan báo thù, diệt trừ Lục Quyền và Đinh Nghi. Nhưng làm nữ đế Nam Cung hoàng tộc, Nam Cung Trăn Trăn không thể làm như vậy...

Không những không thể giúp Tề Nhan báo thù, mà nàng còn phải dùng hết mọi cách ngăn Tề Nhan báo thù, giữ lại Quốc Công phủ và Đinh phủ.

Lục Quyền như gỗ mục, trưởng tử lại là quan văn...Đinh phủ rời xa trung tâm quyền lực, hai nhà này ở bên nhau cũng không nguy hiểm bằng U Châu phủ.

Thượng Quan Võ đang trong độ tuổi tráng niên, tay cầm mười vạn trọng binh, U Châu cách kinh thành không dưới ngàn dặm. Trời cao hoàng đế xa, Đại tỷ không còn ràng buộc hoàng thất và U Châu phủ được nữa. Để Lục phủ và U Châu phủ tranh chấp, cuối cùng nàng thu võng mới là chuyện hoàng đế nên làm.

Huống hồ nàng đã quyết định năm năm sau sẽ thoái vị, dẫn Tề Nhan đi du sơn ngoạn thủy, không hỏi thế sự, vì thế nàng cần phải dọn sạch hết tất cả chướng ngại vật cho tân quân trước khi thoái vị mới được.

Tuy đạo lý là như thế, nhưng Nam Cung Tĩnh Nữ không biết nên đối mặt với Tề Nhan thế nào. Nàng sợ Tề Nhan không hiểu cho nàng, thậm chí sẽ vì vậy mà ghi hận nàng.

Nếu đổi chỗ, e là nàng đã sớm quậy cho long trời lở đất, nhất định ép Tề Nhan giết chết hai người kia. Hôm nay Tề Nhan không nhiều lời một câu với nàng đã là rất suy xét cho nàng, sao nàng có thể khuyên nàng ấy tạm thời gác lại mối thù này?

Đây chính là huyết cừu giết hại song thân!

Vậy nàng thì sao?

Nàng thật sự có thể vì một mình Tề Nhan, vứt bỏ phương án tốt nhất đối với thiên hạ, ngược lại chấp nhận rủi ro khói bốc lên tứ phương, giang sơn đổi chủ sao?

Nam Cung Tĩnh Nữ thống khổ bưng kín mặt.

- --

Dường như hoàng phu điện hạ bị "lạnh nhạt".

Liên tục ba ngày, Nam Cung Tĩnh Nữ đều ở trong thư phòng, nhường lại tẩm điện Cam Tuyền cung cho hoàng phu Tề Nhan. Tuy người trong cuộc chưa nói gì, nhưng các cung nhân hầu hạ đã nhìn ra dị thường. Cũng không biết đến tột cùng hai người này đã xảy ra chuyện gì, mới có mấy ngày ngắn ngủi mà đã biến thành dáng vẻ này.

Nam Cung Tĩnh Nữ rất nhớ Tề Nhan, nhưng nàng cũng sợ gặp nàng ấy. Nàng sợ Tề Nhan nhắc tới việc này, nàng sợ thần sắc, lý do thoái thác, đáp án của mình...khiến Tề Nhan thương tâm.

Nam Cung Tĩnh Nữ sợ, tình cảm các nàng thật vất vả lập nên sau khi vượt qua hết thảy trở ngại, sẽ bởi vì chuyện này mà sụp đổ.

Trong tình thế tiến thoái lưỡng nan, Nam Cung Tĩnh Nữ dứt khoát bịt tai trộm chuông.

Mỗi ngày nàng đều nghe ngự y và Cốc Nhược Lan bẩm báo tình hình của Tề Nhan, sau đó thì bí mật triệu kiến Chước Hoa công chúa Nam Cung Xu Nữ, quăng "mồi câu" cho Nhị tỷ, mời nàng khéo léo truyền tin cho Lục phủ.

Nàng muốn mau chóng kéo Lục phủ đang lang thang ngoài triều đứng về phía nàng thêm một lần nữa, sớm ngày sắp xếp lại U Châu phủ.

Nam Cung Tĩnh Nữ để tay lên ngực tự hỏi: Nếu Thượng Quan Võ nguyện ý dỡ xuống binh quyền, nàng về tình về lý đều sẽ bảo đảm Thượng Quan gia vinh hoa phú quý, vĩnh thế thái bình.

Nhưng vấn đề mấu chốt là từ sau khi Đại tỷ hoăng thệ, U Châu phủ cũng không còn tín nhiệm triều đình, binh quyền trở thành vũ khí bảo mệnh duy nhất của Thượng Quan gia, nào có ai tự đi chặt đứt đường lui của mình chứ?

Làm sao triều đình có thể tin tưởng U Châu phủ? Bằng không, nàng cũng sẽ không ngày đêm nghĩ cách để đoạt lại binh quyền của U Châu phủ...

Nam Cung Tĩnh Nữ cười khổ một tiếng, có lẽ đây là bản chất con người, nàng cũng chẳng hơn gì.

"Đốc đốc đốc."

Nam Cung Tĩnh Nữ: "Vào đi."

Cung tì Phồn Tinh đẩy cửa đi vào Ngự Thư Phòng, quỳ xuống cách án thư hơn năm bước: "Nô tỳ Phồn Tinh, tham kiến bệ hạ."

Nam Cung Tĩnh Nữ: "Chuyện gì?"

Phồn Tinh: "Khởi bẩm bệ hạ, hoàng phu điện hạ lệnh nô tỳ tới hỏi một chút, điện hạ mời bệ hạ xử lý xong chính vụ thì quay về Cam Tuyền cung một chuyến, điện hạ có chuyện quan trọng muốn nói."

Chuyện gì nên tới cũng sẽ tới, Nam Cung Tĩnh Nữ bất đắc dĩ than một tiếng: "Đã biết, ngươi quay về nói cho hoàng phu, lát nữa trẫm sẽ tới."

Phồn Tinh: "Vâng."

Nam Cung Tĩnh Nữ vô lực đỡ trán, ba ngày qua nàng đã suy nghĩ rất nhiều: Không thể diệt trừ Lục gia, để Lục Quyền sống thọ...có lẽ là quyết định tàn khốc đối với Tề Nhan, nhưng đối với người trong thiên hạ thì như vậy là tốt nhất.

Mặc dù Nam Cung Tĩnh Nữ tin vào tính chính xác của quyết định này, nhưng nàng cũng biết nàng không có bất kỳ lập trường gì khuyên nhủ Tề Nhan.

Nam Cung Tĩnh Nữ cầm tấm lụa vàng che lại ngự án, kéo theo làn váy thật dài đi đến tẩm điện Cam Tuyền Cung.

Đi đến trước cửa Cam Tuyền cung, Nam Cung Tĩnh Nữ hơi thấp thỏm một lúc, nàng khẽ nói với cung tì canh cửa: "Các ngươi lui xuống đi, không để ai ở lại hầu hạ."

Cung tì: "Vâng."

Đến khi cung tì dẫn người đi xa, Nam Cung Tĩnh Nữ mới đẩy cửa bước vào.

Tề Nhan đang đọc sách, nghe được tiếng động, nàng buông quyển sách trên tay xuống, đứng dậy nghênh đón.

Tề Nhan nâng tay hành lễ: "Bệ hạ."

Nam Cung Tĩnh Nữ thấy khí sắc Tề Nhan khá tốt thì hơi bất ngờ, tuy sắc mặt đối phương có chút tái nhợt, nhưng cũng không tệ như nàng tưởng tượng, thậm chí là tốt hơn trước đây rất nhiều.

Nam Cung Tĩnh Nữ ngồi trước bàn, nhìn quyển sách bị lật ngược trên bàn: "Đang đọc gì vậy?"

Tề Nhan: "Chỉ là một quyển tạp ký, tiêu khiển thôi."

Tề Nhan đạm nhiên như vậy càng khiến Nam Cung Tĩnh Nữ bất an. Nàng hiểu Tề Nhan, đây không phải là dấu hiệu tốt, đồng thời Nam Cung Tĩnh Nữ cũng thấy mình vô cùng bất lực. Nàng không biết nên đối mặt với Tề Nhan thế nào, càng không biết nên làm sao xoa dịu nỗi đau trong lòng Tề Nhan, hoặc là nói...Nam Cung Tĩnh Nữ biết cách khuyên, nhưng nàng không thể làm như vậy.

Nam Cung Tĩnh Nữ biết rõ Tề Nhan chịu nhục đi đến ngày hôm nay, tâm tính kiên nghị không phải người thường có thể sánh nổi, đồng thời...chấp niệm trong lòng Tề Nhan cũng sâu hơn người thường gấp trăm ngàn lần. Biết được song thân mình có kết cục như vậy, nàng ấy không có khả năng buông tha.

Sau một lúc im lặng thật lâu, Nam Cung Tĩnh Nữ hỏi: "Nghe cung tì nói...ngươi tìm ta?"

Tề Nhan cũng tạm dừng một lát mới "ừm", nàng tiếp tục nói: "Thần nghe nói Thừa Triêu cung đã được sửa xong, cho nên muốn dọn về."

Nam Cung Tĩnh Nữ cúi đầu, nàng cắn răng, nắm tay dưới tay áo rộng siết chặt, nàng hít sâu một hơi và hỏi: "Vì sao?"

Tề Nhan bình tĩnh đáp: "Tới mùa hạ rồi, thời tiết dần ấm lên, mặc dù không đốt địa long thì thần cũng sẽ không cảm thấy lạnh. Nhưng mà, cái giường bằng ngọc ấm này, thần không thể thiếu nó được. Bệ hạ thân thể an khang, ngủ trên cái giường ngọc ấm này rất vất vả, huống hồ dựa theo luật lệ...thần và bệ hạ vốn không nên ngày nào cũng ngủ với nhau. Hiện giờ Thừa Triêu cung đã được sửa xong, cứ ăn vạ ở Cam Tuyền cung không chịu đi, thần lo sẽ khiến người ta phê bình."

Nam Cung Tĩnh Nữ ngẩng đầu nhìn Tề Nhan, lại quay đầu đi: "Không có nguyên nhân khác?"

Tề Nhan nhàn nhạt nói: "Không có."

Nam Cung Tĩnh Nữ cười khổ một tiếng: "Nếu như...ta không cho thì sao?"

Tề Nhan: "Bút trong tay ngôn quan sắc bén như đao, bệ hạ cũng biết."

Nam Cung Tĩnh Nữ không chút do dự đáp: "Ta không để bụng những điều đó!"

Tề Nhan nhìn Nam Cung Tĩnh Nữ, nàng khẽ cười nói: "Nếu bệ hạ thật sự không để bụng, vì sao trốn tránh không chịu hồi cung?"

Nam Cung Tĩnh Nữ nhất thời nghẹn lời, Tề Nhan lại nói: "Cam Tuyền cung này vốn là tẩm cung của bệ hạ, không chỉ nơi này mà toàn bộ đất xung quanh đều là đất của vua, bệ hạ cần gì phải lẫn lộn đầu đuôi? Thần sao mà dám giọng khách át giọng chủ, không bằng thức thời một chút, sớm quay về là được."

Nam Cung Tĩnh Nữ nghe ra Tề Nhan ý tại ngôn ngoại, nàng vừa bất đắc dĩ vừa áy náy hỏi: "Ngươi vì chuyện kia mới giận dỗi với ta, có phải hay không?"

Tề Nhan: "Bệ hạ cảm thấy phải thì là phải, cảm thấy không phải thì là không phải."

Nam Cung Tĩnh Nữ: "Duyên Quân..."

Tề Nhan:...

Nam Cung Tĩnh Nữ: "Ta...không phải là ta trốn ngươi, mà là trên triều đình thật sự còn rất nhiều chính vụ đọng lại cần phải xử lý, ta..."

Tề Nhan: "Xã tắc làm trọng."

Nam Cung Tĩnh Nữ nhìn sườn mặt Tề Nhan, khóe mắt nàng ấy hơi phiếm hồng nhưng lại toát ra vẻ quật cường.

Nam Cung Tĩnh Nữ cực kỳ khổ sở, càng bất lực hơn cả. Nàng nguyện ý vì Tề Nhan làm bất kỳ chuyện gì, nhưng...chỉ giới hạn trong sự dâng hiến và hy sinh của cá nhân nàng. Cho dù Tề Nhan nói với nàng: Ta không thích ngươi làm hoàng đế. Nam Cung Tĩnh Nữ tuyệt đối không nói hai lời, nàng sẽ chọn một tông thân hoàng thất thích hợp và lập tức truyền lại ngôi vị, cùng Tề Nhan nắm tay đi đến cùng trời cuối đất.

Nếu Tề Nhan nói, ta không muốn ngươi sống. Nàng cho nàng ấy cái mạng này thì có làm sao?

Nhưng mà...ngoại trừ tình cảm ra, thân là nữ đế, nàng còn có vô số trách nhiệm không có cách nào cởi xuống được, nàng không thể vì mong muốn cá nhân mà mặc kệ bá tánh thiên hạ, để cho trăm họ lầm than.

Nam Cung Tĩnh Nữ chậm rãi đặt tay lên mu bàn tay Tề Nhan, nói với giọng điệu cầu xin: "Ngươi biết rõ ta không nỡ xa ngươi..."

Tề Nhan đột nhiên quay đầu, hốc mắt đỏ lên: "Bệ hạ có bằng lòng giúp ta báo thù không?"

Nam Cung Tĩnh Nữ: "...Ngươi muốn xử lý Lục Quyền và Đinh Nghi thế nào cũng được, nhưng hiện tại còn chưa phải lúc."

Nửa câu đầu khiến biểu tình Tề Nhan rung lên, nửa câu sau lại khiến đôi mắt màu hổ phách kia trở nên mờ mịt.

Nam Cung Tĩnh Nữ vội vàng giải thích: "Ta có nỗi khổ của ta! U Châu có mười vạn binh sĩ, các tướng sĩ U Châu đều kiêu dũng thiện chiến, lấy một chọi mười. Sau khi Đại tỷ hoăng thệ, U Châu phủ nghiễm nhiên biến thành tai họa ngầm số một của triều đình, tuy hiện tại Phúc nhi và Hữu Hà đều ở trong cung, nhưng nam tử đều nhẫn tâm, nếu Thượng Quan Võ tái giá rồi sinh ra đích tử thì nói không chừng hắn sẽ sinh ra tâm tư đó. Suốt cả chặng đường này, ngươi hiểu rõ tâm tư của ta mà, vì để trấn an và cân bằng U Châu phủ...ta đã dùng hết mọi cách mà ta có thể làm. Tuy Công Dương Hòe trung thành, nhưng thông qua chiến sự lần này cũng làm lộ ra sự thiếu sót của hắn... Lỡ như U Châu làm phản, triều đình sẽ không có võ tướng nào có thể chống lại họ! Phóng mắt khắp thiên hạ...có thể cân bằng, thậm chí là áp chế U Châu phủ, cũng chỉ có mình Lục gia. Nhớ năm đó khi Lục Quyền như mặt trời ban trưa, liên tục mấy năm Thượng Quan Võ không dám hồi kinh, con rết trăm chân đến chết vẫn còn giãy giụa, mượn tay Lục phủ giải quyết U Châu phủ, tùy tiện ban thưởng chút gì đó thì triều đình sẽ không lỗ vốn. Đợi đến khi Lục Quyền đi đến cuối đời, ít nhất có thể đổi lấy hai mươi năm triều đình thái bình thịnh thế. Thượng Quan Võ chỉ mới hơn bốn mươi, so hai cái hại này, nên chọn cái nhẹ hơn. Lại nói Đinh Nghi...hắn là đệ đệ thê tử kết tóc của Lục Quyền, cảm tình phu thê Lục gia rất sâu nặng, Đinh Nghi là đệ đệ duy nhất của Lục phu nhân, giết Đinh Nghi thì triều đình sẽ khó mượn sức Lục phủ."

Ánh mắt Tề Nhan lóe lên chút thống khổ, môi nàng mấp máy, run rẩy nỉ non nói: "Hóa ra, là thần không còn hữu dụng với thiên hạ nữa rồi."

Nam Cung Tĩnh Nữ: "Không phải! Duyên Quân, bất cứ kẻ nào đều không thể thay thế vị trí ngươi trong lòng ta. Không có ai kế thừa ngôi vị hoàng đế, ta định mấy năm sau sẽ bỏ lại hoàng quyền, dẫn ngươi rời xa triều đình, đến nơi ngươi muốn sinh sống... Cho nên trước đó, ta cần phải dọn sạch tất cả chướng ngại vật cho tân quân, bằng không..."

Tề Nhan nhếch miệng cười: "Đa tạ bệ hạ nâng đỡ, e là thần không chờ được ngày đó."

Nam Cung Tĩnh Nữ cũng khóc nức nở: "Sẽ không, ta nhất định sẽ chữa khỏi cho ngươi, nhất định sẽ."

Tề Nhan: "Cũng tốt...cũng không phải là thần không buông bỏ được, chỉ là nghĩ đến cảnh hung thủ sống thọ rồi chết già, cơn giận này có nuốt thế nào cũng không trôi. Bệ hạ nhìn xa trông rộng, thần không có gì dị nghị."

Nam Cung Tĩnh Nữ: "Duyên Quân..."

Tề Nhan: "Bệ hạ yên tâm, bằng vào bản lĩnh hiện giờ của thần, thần đã không còn sức báo thù nữa. Thần chỉ có một việc muốn xin bệ hạ ân chuẩn."

Nam Cung Tĩnh Nữ: "Ngươi nói."

Tề Nhan: "Xin bệ hạ đồng ý để thần dọn về Thừa Triêu cung."

Nam Cung Tĩnh Nữ nhìn Tề Nhan, nàng rơi lệ: "Ngươi rốt cuộc vẫn oán hận, chuyện ta không muốn nhìn thấy nhất cũng đã xảy ra..."

Tề Nhan: "Xin bệ hạ chớ có đa tâm, ở trong lòng thần, bệ hạ trước sau như một. Chỉ là có vài chuyện nói thì dễ mà làm thì khó, thần không muốn trong những tháng ngày ít ỏi cuối cùng, để lại ấn tượng 'oán phụ' trong lòng bệ hạ thôi."

---

Đừng quên dành tặng mình 1 vote để tiếp sức cho mình edit những chương tiếp theo nha. Xin chân thành cảm ơn các bạn vì đã đón đọc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play