*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Linh cảm bất an đã ứng nghiệm, Nam Cung Tĩnh Nữ lập tức lạnh mặt. Tuy híp mắt nhìn Đinh Nghi nhưng trong lòng nàng đã khó thở, thậm chí có chút hối hận vì ngày đó không dùng thủ đoạn ngăn chuyện này lan truyền.
Nam Cung Tĩnh Nữ lạnh lùng nói: "Đinh Nghi, ngươi có biết mình đang nói cái gì không? Hoàng phu như hoàng hậu, một tên Điện tiền tướng quân tam phẩm hèn hạ như ngươi dám bôi nhọ hoàng phu đương triều sao? Ngươi không sợ trẫm trị tội ngươi dĩ hạ phạm thượng trước à?"
Đinh Nghi đặt quyển trục sang một bên, hắn duỗi hai tay về phía trước và hành đại lễ: "Bệ hạ, đúng là bởi vì địa vị của hoàng phu quan trọng nên lão thần mới liều chết khuyên can. Hoàng phu có liên quan đến nền tảng lập quốc, lại càng liên quan đến thiên thu muôn đời của vương triều Đại Vị ta. Nếu kẻ bề tôi như thần biết có tai họa ngầm đang ẩn náu ở triều đình thì dù có chết cũng phải dốc sức quét sạch! Đinh gia nhận được hoàng ân, quân muốn thần chết, thần không thể không chết. Dù bệ hạ muốn xử lý thần thì thần cũng không có một câu oán hận, chỉ cầu bệ hạ có thể cho thần nói hết lời."
Đinh Nghi nói vô cùng khẩn thiết, nhưng Nam Cung Tĩnh Nữ lại hận không thể róc xương hắn ngay tại chỗ.
Những lời này nghe có vẻ trung thành, nhưng thực sự thì hắn chỉ đang lấy cái gọi là trung nghĩa tạo áp lực cho nàng mà thôi. Đinh Nghi đã nói đến mức này, nếu nàng còn kết tội hắn thì truyền ra ngoài chẳng phải người đời sẽ mắng nàng là hôn quân hay sao?
Nam Cung Tĩnh Nữ biết rõ kế hoạch của Đinh Nghi, hơn nữa nàng cũng biết năm đó là Đinh Nghi đích thân suất quân bức Tề Nhan nhảy xuống Lạc Xuyên, vì thế ấn tượng của nàng đối với Đinh Nghi càng tệ hơn.
Nam Cung Tĩnh Nữ không ngốc, lần này nàng tính sai hoàn toàn là vì cú sốc Tề Nhan mang đến cho nàng quá lớn, khiến nàng không còn sức lực đi suy nghĩ những chuyện khác. Hòa hoãn hai ngày, Nam Cung Tĩnh Nữ cơ bản đã khôi phục lý trí.
Đầu tiên, Tề Nhan đã che giấu thân phận nhiều năm như vậy, ngay cả người bên gối như nàng đều không hiểu rõ sự tình thì làm sao Đinh Nghi biết được?
Tiếp theo, cũng là chuyện quan trọng nhất: Nếu Đinh Nghi biết được thân phận thật của Tề Nhan mà còn quyết không bỏ qua, chẳng lẽ là hắn muốn "nhổ cỏ tận gốc"?
Lòng Nam Cung Tĩnh Nữ càng lạnh lẽo. Tề Nhan có thân phận hoàng phu, mà nàng còn là nữ đế, thế mà Đinh Nghi đã gấp không chờ nổi, không khó tưởng tượng ra cảnh năm đó Đinh Nghi làm thế nào ép...A Cổ Lạp nhảy xuống sông.
Nam Cung Tĩnh Nữ cười lạnh, nàng trầm ngâm nói: "Việc của hậu cung là việc nhà của trẫm, tay của Đinh khanh gia có phải quá dài rồi không?"
Đinh Nghi đã sớm dự đoán được Nam Cung Tĩnh Nữ sẽ qua loa lấy lệ với hắn, hắn cũng đã nghĩ kĩ lý do thoái thác từ lâu: "Bệ hạ nói thế là sai rồi. Bệ hạ không phải đế vương bình thường, hoàng phu có quan hệ đến Thái Tử, quốc trữ, và người được chọn làm tân quân đời sau. Việc của hậu cung cũng là việc của triều đình, vì thế cần phải đặc biệt bàn luận."
Nam Cung Tĩnh Nữ nhìn lướt qua tập hồ sơ được đặt trên nền gạch, hỏi: "Chứng cứ mà ngươi nói chính là tập hồ sơ ngươi cho trẫm xem trước đó sao?"
Đinh Nghi: "Không sai."
Nam Cung Tĩnh Nữ: "Có vật chứng, nhân chứng khác hay không?"
Đinh Nghi: "Còn có bà con xa của Tề Nhan ở Tấn Châu phủ."
Nam Cung Tĩnh Nữ: "Người ở nơi nào?"
Đinh Nghi: "Khởi bẩm bệ hạ, sau khi người đó giao vật chứng cho khuyển tử, bởi vì sợ bị trả thù nên đã rời đi trong đêm, vi thần không thể giữ hắn lại."
Nam Cung Tĩnh Nữ: "À? Nói như vậy, chính là không có nhân chứng? Chỉ bằng một tập hồ sơ cũ cùng những lời phiến diện của ngươi mà đã dám bôi nhọ hoàng phu của trẫm ngay trong buổi triều hội?"
Đinh Nghi: "Bệ hạ..."
"Phanh!"
Tay áo rồng đảo qua, hất văng bút kim long và giá bút trên ngự án xuống đất. Nam Cung Tĩnh Nữ lạnh giọng quát: "Câm miệng!"
Công Dương Hòe và Hình Kinh Phú là hai người đầu tiên quỳ xuống, những triều thần còn lại cũng lần lượt quỳ: "Bệ hạ bớt giận!"
Nam Cung Tĩnh Nữ: "Đinh Nghi, trẫm kính ngươi là nguyên lão hai triều, cho nên đã luôn nhẫn nhịn ngươi. Ngươi không những không biết tự trọng mà còn cậy già lên mặt, chỉ dựa vào một tập hồ sơ không biết của thời đại nào mà đã dám ép trẫm trị tội hoàng phu?"
Đinh Nghi vạn lần không ngờ, một nữ tử sống lâu trong thâm cung như Nam Cung Tĩnh Nữ sẽ quyết đoán như vậy.
- --
Từ khi Nam Cung Tĩnh Nữ đăng cơ tới nay, hành sự tác phong của nàng đều nhu hòa. Nàng không những không truy cứu chuyện Nam Cung Đạt mưu phản mà còn truy phong hắn làm vương.
Thượng thư Hộ bộ từng phản đối việc nữ tử đăng cơ ngay trước mặt mọi người, sau khi xong việc, Nam Cung Tĩnh Nữ không những không bực mà còn tự tay viết một lá thư dài một vạn chữ để giữ Thượng thư Hộ bộ ở lại triều đình. Tuy hành động này của nàng được rất nhiều văn thần và bá tánh ủng hộ ca tụng, nhưng ở trong lòng các võ quan: Nam Cung Tĩnh Nữ quá yếu đuối, nói đến cùng vẫn là nữ tắc nhân gia, dù có ngồi lên long ỷ thì cũng không bỏ được bản chất đàn bà.
Nếu không phải ở giữa còn có một Công Dương Hòa xuất thân thế gia và biết dùng người, thì các võ quan ai sẽ nghe lời nàng?
Đinh Nghi không "vô năng" như Đinh Phụng Sơn. Tuy chức quan của Đinh Nghi không cao, nhưng tỷ tỷ ruột của hắn là chính thê của Trấn Quốc Công, hơn nữa địa vị của hắn là dựa vào hắn tự tay đánh đổi được.
Tuy có quan hệ với Trấn Quốc Công Lục Quyền, nhưng Đinh Nghi đã được phong quan trước Lục Quyền mười mấy năm, những cuộc chiến tranh nổi tiếng ở Vị Quốc đều có mặt Đinh Nghi, trong đó bao gồm cuộc chiến giành lấy nửa giang sơn: Cuộc chiến Kính Vị.
Đinh Nghi tuy đã già, nhưng trong xương cốt hắn vẫn chảy xuôi sự tàn nhẫn và quyết tuyệt của võ tướng.
Hắn biết rõ đến tột cùng bản thân đã làm ra chuyện gì... Vì thế sau khi biết được thân phận Tề Nhan, dù có phải trả giá tất cả thì hắn cũng phải vặn ngã nàng cho bằng được.
Hôm trước sau khi bị Nam Cung Tĩnh Nữ làm lơ, Đinh Nghi không hề từ bỏ. Hắn viết thư cho Trấn Quốc Công phủ, kinh thành phong tỏa nên không thể đưa thư được, vì thế hắn trực tiếp giao thư cho Tả Bộc xạ Lục Bá Ngôn. Không những vậy hắn còn gặp mặt, nói hết toàn bộ chiến sự năm đó cho Lục Bá Ngôn nghe.
Hành động của Lục Quyền và Đinh Nghi ở thảo nguyên quả thực có thể dùng từ "tội ác tày trời" để hình dung. Chỉ vì Xanh Lê bộ liều chết chống cự, chỉ vì Ngạch Nhật Hòa ở giữa châm ngòi mà sau khi quân binh Vị Quốc công phá đại bản doanh của Xanh Lê bộ, Lục Quyền liền hạ lệnh tàn sát, còn Đinh Nghi chính là người chấp hành.
Bọn họ không những bêu đầu Tô Hách Ba Lỗ, cũng chính là phụ thân của Khất Nhan A Cổ Lạp, mà còn cắm đầu của hắn lên cờ, mang nó đi khắp thảo nguyên để khiến "man di" kinh sợ.
Hơn nữa, ở vương trướng Xanh Lê bộ, đám người Đinh Nghi phát hiện một vị nữ tử sắp lâm bồn. Nàng ta nói tiếng Vị Quốc, khổ sở cầu xin bọn họ cho nàng sinh hạ hài tử trong bụng, tùy tiện giao cho người nào đó nuôi nấng đều được, chỉ cần hài tử được sinh ra thì nàng sẽ lập tức tự sát.
Đinh Nghi không những cự tuyệt yêu cầu của nàng mà còn sỉ nhục nàng, sau đó sai người mổ bụng nàng ngay trước mặt mọi người, lấy ra một đôi song sinh. Nữ tử đó chết ngay tại chỗ, mà khi bị lấy ra thì hai đứa nhỏ vẫn còn sống!
Sau này Đinh Nghi mới nghe Ngạch Nhật Hòa nói: Nàng ta là người Vị Quốc, là chính thê của Xanh Lê bộ Tô Hách Ba Lỗ, cũng là sinh mẫu của Khất Nhan A Cổ Lạp.
Tội ác ghê tởm như vậy, ngay cả Lục Bá Ngôn nghe xong đều ứa mồ hôi lạnh, Tề Nhan sẽ tha cho bọn họ sao?
Sau đó, Đinh Nghi lại bôn tẩu khắp nơi, bí mật thao túng... Hắn thừa dịp các võ quan đều ở kinh thành, lấy tình nghĩa ngày xưa nhờ bọn họ hỗ trợ, thề phải diệt cỏ tận gốc!
Nam Cung Tĩnh Nữ: "Nói đến cùng cũng chỉ là khinh trẫm còn niên thiếu lại là nữ tử mà thôi, hà tất nhiều lời như thế? Nếu trẫm lấy thân phận hoàng tử đăng cơ thì Tề Nhan sẽ là chính cung Hoàng Hậu, còn có ai dám lỗ mãng sao?"
Thái độ kiên quyết của Nam Cung Tĩnh Nữ khiến mọi người đều bất ngờ, ngay cả những võ quan ở giữa sân hứa sẽ trợ giúp đều muốn lui về sau.
Đinh Nghi không chịu nổi nữa, hắn quỳ rạp xuống đất và nhìn sang bên cạnh. Lục Bá Ngôn đã bái ba lạy, cất cao giọng nói: "Bệ hạ bớt giận, xin hãy nghe thần nói một lời."
Nam Cung Tĩnh Nữ thấy người nói là Lục Bá Ngôn thì biết hai phủ Đinh Lục là cá mè một lứa, nàng càng lười nghe, nói thẳng: "Bãi triều!"
Nói xong, nàng được người hầu đỡ lấy, rời đi cũng không thèm quay đầu, để lại bọn triều thần hai mặt nhìn nhau.
Đinh Nghi đứng lên, nhìn về phía cháu ngoại trai Lục Bá Ngôn. Sắc mặt của Lục Bá Ngôn cũng có chút khó coi, hai người đưa mắt ra hiệu, sau đó cùng đi ra ngoài.
Những triều thần còn lại đều không biết đã xảy ra chuyện gì, bọn họ lần lượt vây quanh Công Dương Hòe và Hình Kinh Phú: "Hình đại nhân, đã xảy ra chuyện gì?"
"Công Dương đại nhân, vì sao Đinh tướng quân buộc tội hoàng phu?"
Công Dương Hòe: "Làm sao ta biết? Phụ tử Đinh gia tâm trí mê muội, trước kia định mưu hại phò mã nhưng không thành, hiện giờ lại muốn vu cáo hoàng phu, ta thấy tám phần là bọn họ điên rồi."
Được Công Dương Hòe nhắc nhở, không ít triều thần đã nhớ lại chuyện Đinh Phụng Sơn hạ độc suýt nữa thì giết chết Tề Nhan, bọn họ lập tức bừng tỉnh.
Nhưng còn có người không hiểu: Lấy thân phận của Tề Nhan hiện giờ, phụ tử Đinh gia làm vậy không khỏi quá ngu xuẩn, không phải sao?
Hình Kinh Phú vẫn không nói gì, Công Dương Hòe tiếp tục nói: "Năm đó bản quan, hoàng phu và Đinh Phụng Sơn đi thi cùng năm, đã sớm quen biết nhau từ cuộc thi đồng sinh ở Duẫn Châu, có lẽ là kết oán từ lúc đó. Chư vị đại nhân đi đi, hôm nay bệ hạ vô cùng tức giận, ta khuyên chư vị một câu, đừng có nghe những lời gièm pha rồi chọc giận bệ hạ."
Đinh Nghi và Lục Quyền đi đến một nơi yên lặng. Lục Bá Ngôn tức muốn hộc máu, hắn nói: "Cữu cữu, đã xảy ra chuyện gì? Không phải người nói đã nắm chắc thắng lợi sao? Thế tại sao ngay cả nhân chứng đều không có?"
Đinh Nghi: "Cháu ngoại trai đừng vội, dù không có nhân chứng thì chỉ cần chúng ta tiết lộ thân phận của Tề Nhan cho mọi người thì hắn sẽ không giữ nổi thân phận hoàng phu. Hơn nữa, hắn còn có đôi mắt của người dị tộc, dẫu hình xăm ở ngực đã bị hủy thì nhất định vẫn để lại dấu vết. Việc của hoàng phu có liên quan đến quốc trữ, đám người bảo thủ trong triều sẽ không ngồi yên nhìn đâu. Chờ đến khi Tề Nhan mất đi thân phận hoàng phu, hắn còn có tư cách gì đấu với chúng ta?"
Lục Bá Ngôn không cho là đúng: "Người cũng thấy thái độ hôm nay của bệ hạ rồi đấy, nếu cứ tiếp tục làm lớn chuyện thì e rằng không được lợi gì. Hơn nữa, cữu cữu có chắc Tề Nhan chính là người đó không? Ta và hắn thi cùng năm, tuy xưa nay ta luôn xem thường hắn, nhưng danh hiệu hai nguyên một hoa không phải là thứ mà tên man di hạ đẳng có thể tùy tiện đạt được. Lỡ đâu cữu cữu nhận sai thì một mình người không thể gánh được hậu quả đâu! Từ xưa đến nay hậu cung không được tham gia vào chính sự, hắn sẽ không nhấc lên sóng gió gì được."
Đinh Nghi thở dài, vội vàng nói: "Thà giết lầm còn hơn bỏ sót. Nhân lúc bệ hạ còn chưa có con nối dõi thì chúng ta còn có một phần thắng. Hiện tại đã đến năm mới, chỉ còn hai năm nữa sẽ qua quốc tang, bệ hạ tuổi trẻ, cảm tình của bọn họ lại tốt, nói không chừng không bao lâu Thái Tử sẽ ra đời. Đến lúc đó mặc dù tra được chân tướng thì các triều thần cũng sẽ băn khoăn đến cảm thụ của Thái Tử, quyết định không truy cứu. Bá Ngôn à, ngươi ngẫm lại đi, một tên man di thảo nguyên mất mấy năm là đã có thể giành được danh hiệu hai nguyên một hoa, nếu không sốt ruột muốn báo thù thì sao hắn có thể làm được? Hiện tại hắn không thể làm gì chúng ta, nhưng đó cũng chỉ là tạm thời thôi! Làm người không thể chỉ biết nghĩ đến hiện tại, không đến hai mươi năm nữa Thái Tử sẽ vào triều thảo luận chính sự, đến lúc đó ta và Trấn Quốc Công đại nhân đã già, tất nhiên là không sợ. Nhưng ngươi và Phụng Sơn đang ở tuổi xuân, không sợ đến lúc đó Thái Tử báo thù thay phụ thân sao? Cữu cữu ta đã già cả, mạo muội đắc tội bệ hạ là vì cái gì? Còn không phải là vì các ngươi sao! Bá Ngôn ngoan, lửa đồng đốt không xuể, gió xuân thổi lại sinh! Nếu hôm nay ngươi và ta không thể nhân lúc bệ hạ chưa ngồi vững để vặn ngã Tề Nhan thì hai mươi năm sau...thậm chí là mười năm sau, hai phủ Lục Đinh sẽ gặp nạn lớn!"
Lục Bá Ngôn trầm tư thật lâu: "Ta hiểu, nhưng thái độ của bệ hạ kiên quyết như vậy, cữu cữu định làm thế nào?"
Đinh Nghi: "Cháu ngoại trai ngoan yên tâm, dù có phải đánh đổi bằng bộ xương già này thì cữu cữu cũng phải kéo Tề Nhan xuống nước. Chỉ là, Đinh phủ ta thấp cổ bé họng, dưới gối cữu cữu chỉ có mình nghiệp chướng Phụng Sơn, mong rằng Bá Ngôn..."
Lục Bá Ngôn: "Xin cữu cữu yên tâm, nếu chuyện này là thật thì cữu cữu là người lập công nhiều nhất. Ta sẽ đích thân thông báo cho hạ bộ cũ và truyền tin cho phụ thân, dốc hết sức bảo vệ gia đình cữu cữu. Về phần biểu ca...sau khi chuyện thành, ta sẽ nghĩ cách cho hắn một chức vị."
Đinh Nghi: "Có những lời này của Bá Ngôn thì cữu cữu an tâm rồi."
Đừng quên dành tặng mình 1 vote để tiếp sức cho mình edit những chương tiếp theo nha. Xin chân thành cảm ơn các bạn vì đã đón đọc.