Tề Nhan kinh hãi, bên cạnh cây cột có ba người đang đứng, có điều ba người này đều rất quen thuộc với nàng!
Bọn họ là nội thị tổng quản Trần Truyền Tự, nữ quan chưởng sự nội cung Thu Cúc, còn có nữ quan chưởng sự Thừa Triêu cung Hạ Hà. Có thể nói, ba người này là những người thân cận với nàng và Nam Cung Tĩnh Nữ nhất, hai người chưởng quản tất cả thức ăn hàng ngày, tại sao ba ngươi bọn họ lại đồng thời xuất hiện ở đây?
Tề Nhan không thể tin vào mắt mình, người đeo mặt nạ này nhất định đã có dự liệu từ trước. Nàng đã sớm nghi ngờ người bên cạnh Nam Cung Tĩnh Nữ hoặc phe của mình có ý đồ không trong sạch, nhưng nàng không ngờ rằng sẽ có tận ba người!
Tề Nhan đang định lặng lẽ rút lui rồi mới tính kế tiếp, nhưng nàng đột nhiên nghĩ tới một khả năng!
Ý nghĩ này giống như sét đánh trong lòng Tề Nhan, nỗi sợ bị người đeo mặt nạ chi phối sau bao nhiêu năm lại một lần nữa dâng trào trong trái tim nàng...
Thủ thuật che mắt!
Những năm nay, người đeo mặt nạ trong lòng Tề Nhan giống như một ngọn núi không có đỉnh, được mây mù thần bí bao quanh, không thể tiếp cận cũng không thể thoát ra.
Tề Nhan khao khát trả thù, cảm giác này đã mang đến cho nàng một thứ động lực vô hạn, khiến nàng tin rằng chỉ cần nàng học được kỹ năng từ người đeo mặt nạ và tuân theo sự sắp xếp của người này, thì nàng nhất định sẽ báo thù thành công.
Nhưng... cho đến hôm nay, khi Tề Nhan đứng đối diện với người đeo mặt nạ, ngọn núi này vẫn đè nén, áp đảo đến mức khiến nàng cảm thấy khó thở!
Tề Nhan nhìn ba người bên cạnh cây cột, cảm thấy người đeo mặt nạ đã biết rõ suy nghĩ của nàng, nhưng đối phương đang nghĩ gì thì nàng không thể đoán được. Những gì nàng biết chỉ như phần nổi của tảng băng mà thôi.
Có lẽ cả ba người trước mặt nàng đều là nội gián do người đeo mặt nạ bố trí ở nội viện, cũng có thể là không ai trong số họ, hoặc nhiều khả năng là ít nhất một người trong số họ là nội gián và những người còn lại chỉ là con cờ trong thủ thuật che mắt mà thôi.
Tề Nhan không biết người đeo mặt nạ làm thế nào mà thành công dụ dỗ những người khác đến đây, càng không biết vì sao cửa tẩm cung Nam Cung Tĩnh Nữ không hề có một ai canh gác. Nhưng Tề Nhan cần suy nghĩ kĩ một điều: Mặc dù ba người này đều là người hầu, nhưng họ không thể nào để thân phận bị bại lộ, cho dù là hoàng thất cũng không có cách nào đồng thời xử lý bọn họ, Nam Cung Tĩnh Nữ sẽ không đồng ý!
Nói cách khác... người đeo mặt nạ đã thực hiện lời hứa của mình, nhưng đồng thời cũng lường trước được khả năng bị phản bội và có biện pháp phòng ngừa hiệu quả.
Trừ khi vào lúc này Nam Cung Tĩnh Nữ đã chết. Bằng không, Tề Nhan sẽ vô dụng ngay cả khi nàng nhìn thấy cái gọi là "nội gián".
Nếu như nàng tự mình mạo muội xử lý ba gã cung nhân quan trọng nhất, thì chắc chắn sẽ khiến Nam Cung Tĩnh Nữ nghi ngờ!
Trong bóng tối, Tề Nhan siết chặt nắm đấm và căm hận nghĩ: Thật đúng là lũ người tàn nhẫn! Đồng thời, Tề Nhan càng quyết tâm phải tìm ra kẻ đeo mặt nạ. Với một kẻ thường xuyên ẩn nấp trong bóng tối như nàng ta thì sự an toàn của Nam Cung Tĩnh Nữ cùng việc quốc thái dân an sẽ có nguy cơ bị phá hủy bất cứ lúc nào. Cho dù Nam Cung Tĩnh Nữ đã tiến bộ hơn trước, nhưng nàng ấy cũng không phải là đối thủ của người đeo mặt nạ.
Dù sao thì nàng cũng đã quyết định thú nhận thân phận của mình rồi không phải sao? Có gì mà phải sợ!?
Tề Nhan chậm rãi buông lỏng nắm đấm, nàng hít sâu một hơi, đi ra từ trong bóng tối. Hạ Hà - nữ quan phụ trách Thừa Triêu cung là người đầu tiên phát hiện ra Tề Nhan. Hạ Hà thốt lên một tiếng "A" và ngạc nhiên hỏi: " Đại cung, sao người lại ở đây...?"
Thu Cúc và Trần Truyền Tự thỉnh an: " Tham kiến đại cung..."
Tề Nhan: "Các ngươi ở chỗ này làm gì?"
Ba người trầm mặc một lát, Thu Cúc mở miệng trả lời: "Đại cung, nô tỳ không biết có nên nói hay không."
Tề Nhan: "Nói đi."
Thu Cúc: "Xin đại cung dung thứ cho nô tì mạo muội, ở thời điểm này người không nên làm những việc nhạy cảm."
Nghĩa gốc của câu này là: Trong thời gian quốc tang, nàng không nên ân ái với Nam Cung Tĩnh Nữ, nhưng...dường như Tề Nhan nghe ra ý khác.
Tề Nhan vẫn bình tĩnh hỏi: "Tại sao không có người canh gác trước cửa? Ta không thấy ai cả."
Hạ Hà trả lời: "Hồi chủ tử, là nô tỳ đã chủ động đuổi tất cả nô tỳ đi. Nô tỳ...thấy đại cung vào phòng ngủ đã lâu không ra, nô tỳ sợ rằng sẽ bị hạ nhân nhìn thấy. Có nhiều kẻ có mắt không tròng, nếu thật sự có kẻ muốn khua môi múa mép thì chúng nô tỳ cũng không ngăn cản được."
Tề Nhan lại hỏi: "Vậy tại sao ba người các ngươi lại không ở cửa chờ? Các ngươi chạy tới đây làm gì?"
Lần này đến lượt Trần Truyền Tự trả lời: "Bẩm đại cung, hạ nhân không nên bàn về chuyện riêng tư của chủ nhân. Dù hạ nhân có sai sót nhưng vẫn hết lòng trung thành. Xin đại cung thứ tội."
Thu Cúc lại nói: "Là tỳ nữ lo rằng, thảo luận chuyện này ở ngoài sảnh sẽ động chạm đến bệ hạ và đại cung, cho nên mới đề nghị đổi chỗ yên tĩnh."
Tề Nhan còn chưa kịp mở lời, Hạ Hà đã kinh ngạc kêu lên: "Trời ạ, cháy ở đâu vậy?"
Tề Nhan quay lại thì nhìn thấy một ánh sáng đỏ xuyên qua bầu trời theo hướng chính điện của Cam Tuyền cung, kèm theo tiếng nổ lớn.
Không xong rồi! Kế điệu hổ ly sơn!
Ánh sáng đỏ này không phải là lửa, mà là tín hiệu của Tiền Thông phát ra! Có người đang ám sát Nam Cung Tĩnh Nữ!
Tề Nhan nhấc vạt áo, chạy thật nhanh về phía chính điện. Hạ Hà ở phía sau hô: "Đại cung, cẩn thận!"
Ba người bọn họ cũng đi theo Tề Nhan vào chính điện. Bên kia, trong bức tường thứ hai của Cam Tuyền cung, có một đội bao gồm binh lính từ U Châu phủ, trăm thị vệ do Công Dương Hòe đích thân tuyển chọn cũng nhìn thấy động tĩnh ở Cam Tuyền cung.
Công Dương Hòe đã sớm không còn say, hắn rút kiếm treo bên hông ra, hét lớn: "Các huynh đệ, đi theo ta!"
Trong phòng ngủ của Cam Tuyền cung vang lên tiếng đánh nhau, Tề Nhan đẩy cửa xông vào, chỉ thấy hai người mặc đồ đen nằm trong phòng ngủ, bên dưới là hai vũng máu, hai người còn lại đang đánh nhau cùng với Tiền Thông. Một người trong số bọn chúng nhìn thấy Tề Nhan đi vào, muốn nhảy ra ngoài cửa sổ chạy trốn nhưng lại bị trường kiếm của Tiền Thông chặn lại!
Tề Nhan: "Tiền Thông, một kẻ cũng không tha, mặc kệ sống chết!"
Tiền Thông: "Vâng!"
Không phải Tề Nhan không muốn bắt sống, mà là nàng lo nếu Tiền Thông động lòng trắc ẩn, thích khách sẽ nhân cơ hội chạy trốn. Dẫu sao nàng cũng biết kẻ chủ mưu đứng sau, không có người sống cũng không sao, nhưng nếu một khi sát thủ trốn thoát để báo cáo với người đeo mặt nạ thì tất cả những nỗ lực trước đó sẽ trở nên vô ích!
Không cần lo lắng về việc này khiến chiêu thức của Tiền Thông ngày càng trở nên lợi hại, mỗi một nhát kiếm đều muốn đoạt mạng! Đối thủ dường như bị áp đảo, Tề Nhan nhanh chóng phát hiện ra hai thích khách còn sống sót không phải là sát thủ chuyên nghiệp. Bọn chúng chỉ là những người bình thường có kỹ năng tương đối tốt mà thôi.
Tề Nhan cầm một chiếc ghế đẩu tròn đi vòng qua một bên bình phong, liếc mắt nhìn trên giường, Nam Cung Tĩnh Nữ không bị thương, nàng ấy đang ngủ rất yên bình.
Tề Nhan thở phào nhẹ nhõm, nàng đặt chiếc ghế tròn trước mặt và dùng cơ thể của mình tạo thành lá chắn cuối cùng cho Nam Cung Tĩnh Nữ.
Lại mấy hiệp trôi qua, máu tanh bắn tung tóe, tiếng đánh nhau cũng ngừng lại. Tiền Thông đi tới bên người Tề Nhan, buông thanh kiếm nhuốm máu, quỳ một gối xuống: "Chủ tử, tất cả sát thủ đều đã được xử lý!"
Ba người còn lại cũng chạy tới, Hạ Hà nhìn thấy máu trong phòng liền ngất đi, được Trần Truyền Tự ôm vào lòng. Thu Cúc sắc mặt trắng bệch, nàng đỡ khung cửa một hồi lâu mới đứng vững, loạng choạng đi về phía Nam Cung Tĩnh Nữ, nói: "Bệ hạ!"
Tề Nhan hét lớn một tiếng: "Đứng lại!"
Thu Cúc khó hiểu nhìn Tề Nhan, nhưng bước chân nàng cũng không dừng lại. Tề Nhan không nói lời nào nữa, trực tiếp xoay ghế đẩu đập vào người Thu Cúc. Thu Cúc cũng vì vậy mà té xuống đất.
Tề Nhan: "Tiền Thông, khống chế hai người bọn họ, có động tĩnh thì lập tức giết!"
Tiền Thông: "Vâng."
Trần Truyền Tự sợ tới mức ngã quỵ xuống đất, hốt hoảng hỏi: " Đại cung, người đang làm gì vậy?"
Thu Cúc nằm trên mặt đất khóc lóc và hét lên: "Đại cung, người đây là?...Bệ hạ, Bệ hạ!"
Tế Nhan xoay tròn chiếc ghế đẩu, đối mặt với Thu Cúc. Sau đó nàng đi đến bên giường Nam Cung Tĩnh Nữ, giơ tay kiểm tra hơi thở của nàng ấy, đến lúc này nàng mới hoàn toàn yên tâm.
Tề Nhan: "Thu Cúc tỷ tỷ, đắc tội."
Trong sân có tiếng vũ khí va chạm với áo giáp, Thu Cúc cuồng loạn hét lên: "Người đâu mau đến đây, hộ giá!"
Công Dương Hòe: "Mau bao vây lại cho ta, không cho ai tẩu thoát!"
Mọi người: "Vâng!"
Cung Dương Hòe: "Hai người các ngươi ở chỗ này, ta đi vào xem một chút."
Thị vệ: "Vâng."
Công Dương Hòe một mình đi vào, nhìn thấy trong đại sảnh lộn xộn, hai chân hắn mềm nhũn: "Bệ hạ!"
Công Dương Hòe: "Duyên Quân, đã xảy ra chuyện gì, bệ hạ, nàng, bệ hạ..."
Tề Nhan vẫn bình tĩnh quan sát biểu hiện của ba người này. Hà Hạ ngất, Thu Cúc khóc rống, Trần Truyện Tự như bị dọa sợ... Khi Công Dương Hòe đến gần, Tề Nhan kéo hắn ra sau bình phong, bịt miệng hắn lại và ôn hòa nói: "Bệ hạ, nàng... Chuyện này nhất định phải giữ kín, tuyệt đối không được tiết lộ ra ngoài!"
Công Dương Hòe trợn to hai mắt, lại thấy lồng ngực Nam Cung Tĩnh Nữ còn phập phồng, cảm giác được Tề Nhan dùng sức nắm lấy cánh tay của hắn, hắn lập tức hiểu ra.
Tề Nhan chậm rãi buông tay ra, Công Dương Hòe đáp: "...Yên tâm, trong cung đã bị ta khống chế, tin tức nhất định sẽ không lọt ra ngoài."
Thu Cúc là người gần hai người nhất, nghe thấy cuộc nói chuyện giữa hai người, nghĩ rằng Nam Cung Tĩnh Nữ đã bị giết, nàng lập tức bật khóc. Sau khi bị Tề Nhan đánh mạnh, Thu Cúc bị thương và nằm trên mặt đất, nàng không thể đứng dậy, nhưng vẫn giận dữ trừng mắt nhìn Tề Nhan và chửi rủa: "Loạn thần tặc tử! Cớ sao ngươi như vậy? Bệ hạ đối đãi với ngươi không tệ! Sao ngươi không đi xuống địa ngục đi! Khốn kiếp, Tề Nhan! Ngươi cũng giết ta đi!"
Tiếng khóc của Thu Cúc vang xa trong tẩm điện, hòa vào sự yên tĩnh của màn đêm khiến nó trở nên đặc biệt thê lương.
Công Dương Hòe ra lệnh cho người trói Thu Cúc, Hạ Hà và Trần Truyền Tự lại, sau đó nhốt họ vào nhà lao Đại Lý tự, đồng thời cử người thân tín canh giữ.
Tề Nhan đích thân xé mặt nạ của bốn sát thủ, hai nam hai nữ này dường như nàng đã gặp qua ở đâu đó... Sau khi nhìn thấy khuôn mặt của kẻ thích khách, Tiền Thông lộ ra vẻ khó tin.
Hắn đi tới bên cạnh Tề Nhan, ghé vào lỗ tai Tề Nhan và nói nhỏ: "Chủ tử, bốn người này đều là người của Thừa Triêu cung..."
Nghe vậy, đầu Tề Nhan "ong ong", nàng rơi vào trống rỗng. Sau khi bình tĩnh lại, sắc mặt nàng cực kỳ khó coi, âm mưu thâm độc của người đeo mặt nạ quả thật khủng khiếp.
Nếu nàng ta thất bại, nàng ta sẽ hy sinh con cờ là nàng đây, hoàn toàn phong tỏa đường rút lui của nàng...
Tề Nhan trấn định lại: "Ta hiểu rồi, cho người kéo thi thể bọn họ xuống xử lý đi."
Tiền Thông: "Vâng."
Trong đại sảnh chỉ còn lại Nam Cung Tĩnh Nữ đang ngủ say, Công Dương Hòe và Tề Nhan, trên mặt đất còn có mấy vũng máu...
Công Dương Hòe đóng cửa phòng lại, kéo Tề Nhan qua một bên: "Làm sao vậy?"
Tề Nhan: "Nội đình có nội gián. Thu Cúc, Hạ Hà, Trần Truyện Tự đều là những kẻ tình nghi. Ta cho bệ hạ uống thuốc, trong vòng ba ngày nàng sẽ không tỉnh lại. Cho ta thời gian ba ngày, ta muốn ngươi toàn lực phối hợp với ta. Đừng hỏi thêm bất cứ điều gì vào lúc này."
---
Đừng quên dành tặng mình 1 vote để tiếp sức cho mình edit những chương tiếp theo nha. Xin chân thành cảm ơn các bạn vì đã đón đọc.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT