*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lệ phi vì sao mà đến, Tề Nhan và Nam Cung Tĩnh Nữ đều có suy nghĩ của riêng mình.

Sáng sớm tinh mơ, người nhiều mắt tạp mà thời gian còn cấp bách, Nam Cung Tĩnh Nữ và Tề Nhan cũng không kịp bàn bạc gì với nhau.

Hai người đi vào chính điện, Nam Cung Tĩnh Nữ nhìn vào chỗ Lệ phi ngồi và nói: "Mời Lệ phi nương nương ngồi."

Lệ phi cười nhẹ, năm tháng đặc biệt thiên vị nữ nhân này, gần như chưa để lại bất kỳ vết nhăn nào trên khuôn mặt nàng. Lệ phi mỉm cười, dung mạo cực kỳ xinh đẹp.

Lệ phi: "Trăn Trăn điện hạ khách khí, mời điện hạ ngồi ở ghế trên."

Theo lý, Lệ phi hẳn là phải ngồi ở chủ vị, đặc biệt là vào thời điểm trước mắt. Nam Cung Tĩnh Nữ chỉ là một công chúa đã mất đi chỗ dựa, mà Nam Cung Đạt đã chết, Lệ phi thì lại tử bằng mẫu quý.

Tề Nhan thầm cười lạnh: Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo [1].

[1] Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo: khi không mà tỏ ra ân cần, không phải chuyện gian trá thì cũng là chuyện trộm cắp.

Tề Nhan ngồi xuống chỗ cuối cùng, Lệ phi nhàn nhạt nhìn Tề Nhan, ngược lại hỏi Nam Cung Tĩnh Nữ: "Nghe nói hôm qua điện hạ bị thương, hôm nay bản cung đặc biệt tới thăm."

Nam Cung Tĩnh Nữ theo bản năng giơ tay sờ cái gáy vẫn còn đau, ánh mắt thâm trầm, nàng buồn bã nói: "Đa tạ Lệ phi nương nương quan tâm, bản cung không sao, đau mấy ngày thì sẽ hết thôi." Vết thương này xuất hiện là vì bị Lục Trọng Hành đánh, lúc này vết thương còn đau nhưng Lục Trọng Hành đã không còn nữa.

Lệ phi: "Vậy thì tốt rồi, không ngờ sẽ xảy ra chuyện này. Bản cung thân là nữ nhân, theo lý thì không nên nhiều lời, chỉ là mấy năm nay nội đình đã xảy ra quá nhiều chuyện, bản cung cũng hoảng loạn, trong lòng buồn khổ mà không có chỗ để nói ra, may mà công chúa điện hạ không chê."

Nam Cung Tĩnh Nữ cũng có chút thương tiếc người nữ tử trước mặt, nàng tạm thời bỏ đi lớp đề phòng trong lòng, hòa hoãn hỏi: "Lão Bát...đêm qua ngủ có ngon giấc không?"

Lời nói đã tới bên miệng thì Nam Cung Tĩnh Nữ mới nhớ ra, hôm nay Nam Cung Bảo sẽ cùng Nam Cung Ly phụng chỉ ra kinh, vì thế nàng lập tức sửa lời.

Tề Nhan bất đắc dĩ nhìn Nam Cung Tĩnh Nữ, nàng dời mắt, khóe miệng thoáng cong lên.

Tựa như quay trở về nhiều năm trước, Nam Cung Tĩnh Nữ còn là một thiếu nữ ngây thơ không rành thế sự.

Loại sai lầm cấp thấp này, đã lâu rồi Nam Cung Tĩnh Nữ không có tái phạm, Tề Nhan có chút hoài niệm.

Thần sắc Lệ phi có chút mất tự nhiên, nàng lại dời mắt đến Tề Nhan, nói bằng giọng điệu thương lượng: "Bản cung muốn nói với công chúa điện hạ vài chuyện riêng tư, chẳng biết có được không?"

Tề Nhan mỉm cười ôn hòa, đứng dậy nói: "Đương nhiên. Điện hạ, thần ở bên ngoài chờ người."

Nam Cung Tĩnh Nữ hơi bất mãn, nàng cực kỳ không thích cách Lệ phi phân biệt đối xử như vậy. Lúc nói chuyện với nàng thì khách khách khí khí, nhưng đối với Tề Nhan thì luôn lạnh nhạt, còn có thái độ cao cao tại thượng.

Ở trong lòng Nam Cung Tĩnh Nữ, Tề Nhan còn quan trọng hơn cả bản thân nàng. Thà rằng Lệ phi đối xử lạnh nhạt với nàng, nhưng đối đãi lễ ngộ với Tề Nhan thì còn chấp nhận được.

Nam Cung Tĩnh Nữ có thể lý giải dụng ý của Lệ phi, nhưng về mặt tình cảm, nàng không thể chấp nhận chuyện Lệ phi xem người mình yêu là người ngoài.

Sau khi Tề Nhan rời đi, Lệ phi vậy mà lấy khăn tay ra lau nước mắt, chỉ trong chớp mắt mà mỹ nhân nước mắt như mưa.

Nam Cung Tĩnh Nữ có chút kinh ngạc, không hiểu vì sao người này thay đổi thất thường như vậy.

Nam Cung Tĩnh Nữ: "Nương nương, người sao vậy?"

Lệ phi: "Điện hạ có thể nói tốt vài câu ở trước mặt Tứ Cửu công công, cho lão Bát ở lại kinh thành được không?"

Không chờ Nam Cung Tĩnh Nữ mở miệng, Lệ phi tiếp tục nói: "Điện hạ là đích nữ duy nhất của bệ hạ, lời nói của ngươi chắc chắn sẽ có sức nặng hơn những hoàng tự khác. Nếu điện hạ sinh ra làm nam nhi thì trong cung nào có nhiều khúc chiết như vậy? Hiện giờ hoàng tự không còn bao nhiêu, lão Bát từ nhỏ đã sống ở thâm cung, chưa bao giờ đi đến dân gian, lần đầu tiên đã đi xa nhà như vậy, người làm nương như ta thật sự không yên lòng!"

Nói xong, Lệ phi lập tức khóc thành tiếng: "Ta nghe nội thị trong cung nói, người nhà ở dưới quê bọn họ gửi thư bảo là hiện giờ bên ngoài giặc cỏ tứ phương, đâu đâu cũng có nạn dân. Nửa đời của ta chỉ có một hài tử là lão Bát, xin công chúa cân nhắc cho mẫu tử chúng ta."

Nam Cung Bảo sinh vào năm Cảnh Gia thứ hai, năm nay mới vừa tròn mười bốn tuổi, chuyện này quả thật là có chút sớm đối với hắn.

Nam Cung Tĩnh Nữ nhìn Lệ phi, không đành lòng.

Cái chết bi thảm của tiểu Cửu bỗng hiện lên trong đầu nàng. Nam Cung Tĩnh Nữ chỉ còn lại hai đệ đệ, lão Bát năm nay mới mười bốn tuổi, giữ hắn ở lại kinh thì cũng không sao.

Nhưng Nam Cung Tĩnh Nữ vẫn nói: "Nương nương, sao ta có thể không hiểu tâm tình của người chứ? Chỉ là chuyện này bản cung thật sự bất lực, có ai dám không tuân theo di chiếu của tiên hoàng đâu? Ngũ ca chính là một ví dụ."

Lệ phi càng khóc thương tâm, thậm chí bật thốt: "Nhưng nếu lão Bát xảy ra chuyện sơ suất, thì mọi chuyện đều sẽ kết thúc mà không cần di chiếu của tiên hoàng à?"

Nam Cung Tĩnh Nữ đã tỉnh ngộ: Thì ra Lệ phi nương nương tới để thăm dò!

Nam Cung Tĩnh Nữ không chút biến sắc, nàng nói với Lệ phi: "Di chiếu định ra trữ quân là do đích thân phụ hoàng viết, không người nào biết trữ quân là ai."

Lệ phi túm khăn tay, truy hỏi: "Nếu người trong di chiếu của bệ hạ là Nam Cung Đạt thì sao?"

Nam Cung Tĩnh Nữ cười thầm: Thì ra đó là lý do Lệ phi ở đây chờ nàng.

Nam Cung Tĩnh Nữ: "Ta cũng chỉ là một công chúa, sao có thể biết được tâm tư của phụ hoàng? Nếu thật sự đúng như lời Lệ phi nương nương nói...vậy thì đó là chuyện của các đại thần trong triều, không tới lượt bản cung lên tiếng."

Lệ phi siết chặt khăn tay, âm thầm quan sát thần sắc của Nam Cung Tĩnh Nữ. Thấy đối phương bình tĩnh như vậy, nàng tiếp tục thăm dò: "Nhưng bản cung nghe nói, bệ hạ viết trong di chiếu là muốn tất cả hoàng tự tới tổ lăng, nhưng vì sao lão Nhị và lão Tứ không đi? Còn nữa...nghe nói thái uý Lục đại nhân đã chết trận, võ quan như rắn mất đầu thì phải làm thế nào?"

Nam Cung Tĩnh Nữ thầm cười lạnh: Lệ phi này thật sự xem nàng là một thiếu nữ vô tri. Trong cung có nhiều người như vậy mà Lệ phi không dám đi hỏi, xem ra công sức ngụy trang mấy năm qua đều không có uổng phí. Ở trong lòng Lệ phi, chỉ sợ nàng vẫn là một vị công chúa điêu ngoa tùy hứng. Lệ phi thoạt nhìn là một người mẫu thân bất an nên không ngừng truy hỏi, nhưng sự thật thì hoàn hoàn tương phản. Mỗi câu hỏi của nàng đều đánh trúng mấu chốt của vấn đề, xem ra vị Lệ phi này không có an phận như vẻ ngoài.

Nam Cung Tĩnh Nữ cười nói: "Cớ sao nương nương lại hỏi ta những câu này. Ngày thường bản cung chỉ đi đi lại lại trong phủ của mình, nào hiểu được mấy chuyện này? Có lẽ Đại tỷ biết một ít, không bằng người đi hỏi nàng đi."

Lệ phi cười mỉa: "Không cần, bản cung chỉ không nỡ để lão Bát đi thôi. Nếu có cơ hội thì xin điện hạ khuyên giúp bản cung, thành hay không thành đều cảm ơn ngươi."

Nam Cung Tĩnh Nữ: "Được."

Lệ phi rời đi, Nam Cung Tĩnh Nữ có chút thất vọng.

Quả nhiên nàng đã nghĩ sai rồi, nhưng ngẫm lại thì những chuyện này đều hợp tình hợp lý. Quyền lực tuyệt đối dường như đã gần trong gang tấc, thử hỏi có ai mà không động tâm?

Nam Cung Tĩnh Nữ tìm đến Tề Nhan, hai người sóng vai nhìn bóng dáng Lệ phi. Tề Nhan hỏi: "Như thế nào?"

Nam Cung Tĩnh Nữ: "Quả nhiên người tới không có ý tốt, cũng chỉ quan tâm ta một câu, nào có thăm hỏi gì đâu chứ?"

Tề Nhan mỉm cười, nàng nắm tay Nam Cung Tĩnh Nữ, vân vê hai lần mới chịu buông ra: "Điện hạ và vị nương nương này xưa nay không thân thiết, nàng có thể lấy danh nghĩa đến thăm hỏi đúng là không dễ."

Nam Cung Tĩnh Nữ: "Đi thôi, chúng ta tới Cam Tuyền cung."

Đi vào linh đường, Nam Cung Tĩnh Nữ và Tề Nhan đều im lặng. Hai vị hoàng tử bị phế truất, lão Thất và lão Bát đều đồng loạt quỳ gối ở linh đường, mà Tứ Cửu thì đứng ở một bên, sắc mặt rất khó coi.

Nam Cung Tĩnh Nữ và Tề Nhan nhìn nhau: Da đã không còn thì lông cũng không còn chỗ mọc. Quả nhiên Nam Cung Nhượng vừa chết, trong nội đình không còn ai nghe lời Tứ Cửu nữa.

Tứ Cửu áy náy nhìn Nam Cung Tĩnh Nữ, Nam Cung Tĩnh Nữ cũng đưa mắt ra hiệu trấn an hắn. Tứ Cửu quay đầu nhìn chiếc quan tài vàng bằng gỗ lim của Nam Cung Nhượng, bỗng đứng sững sờ như một pho tượng.

Dù có nhiều công lao, nhưng ở trong mắt những hoàng tự này, Tứ Cửu chỉ là một tên nô tài. Nếu các hoàng tử chống cự đến cùng thì Tứ Cửu cũng không có cách nào khác. Chẳng lẽ, hắn còn có thể cầm thánh chỉ của tiên hoàng, mang số hoàng tự ít ỏi này đi chém đầu sao?

Nam Cung Tĩnh Nữ đã đoán được Nam Cung Bảo sẽ không đi, nhưng Nam Cung Ly cũng ở lại kinh thành thì có chút ý vị sâu xa.

Nhưng Nam Cung Tĩnh Nữ không gấp, nàng còn nắm trong tay con át chủ bài cuối cùng. Hơn nữa, cho tới nay nàng đều có tự tin, chỉ cần Tề Nhan ở bên cạnh thì nàng sẽ không bao giờ thất bại.

Tề Nhan là người không dễ dàng hứa hẹn, nhưng một khi đã hứa thì lời hứa ấy nặng đến ngàn cân.

Tề Nhan và Nam Cung Tĩnh Nữ trông chừng linh đường nửa ngày, sau đó mới tìm cớ rời đi...

Sáng sớm hôm sau, cũng chính là ngày thứ ba sau khi tin Nam Cung Nhượng băng hà truyền đi, Trấn Bắc tướng quân suất lĩnh tám vạn binh U Châu phủ vào kinh. Lần này Thượng Quan Võ điều tổng cộng mười vạn binh mã, hắn để lại hai vạn người đóng giữ ở kinh kỳ bảo vệ hậu phương, tám vạn người còn lại đều đi theo. Hắn dựng trại đóng quân ở ngoài thành, chỉ dẫn mười lăm người vào trong thành.

Sau khi đóng quân, cảnh tượng bên ngoài cửa thành càng trở nên quỷ dị.

Sau khi lên ngôi, Nam Cung Nhượng đã thi hành một chính sách xem dân chúng như rau hẹ mà cắt lấy cắt để, đó là chính sách giấy khố đổi muối dẫn. Tuy hắn đã lấp đầy được quốc khố vào những ngày đầu lập quốc, nhưng đồng thời đã để lại một tai họa ngầm trường kỳ lớn hơn.

Chính sách này đã được thi hành mười mấy năm, phần lớn bá tánh Vị Quốc đều bị thiệt hại nặng nề. Hơn nữa, mấy năm nay thiên tai nhân họa không ngừng, còn có các thế lực ở khắp nơi, như: Tứ Phương tiền trang của Tề Nhan đã âm thầm chiếm đoạt đất đai của nông dân, khiến một lượng lớn nông dân mất đi căn cơ. Qua một mùa đông giá rét với nhiều đau khổ, nông dân cũng không chịu được nữa. Tuy bọn họ còn dư chút tiền sau khi bán đất, nhưng bọn họ đều không biết chuyện gì đang xảy ra. Giá lương thực ngày một tăng, thậm chí đã cao tới mức bọn họ không chi trả được, không thể làm gì khác ngoài việc quyết tâm vay mượn, ăn hết hạt giống của vụ xuân năm sau và chờ mong giá cả có thể trở về bình thường. Chỉ tiếc, kết quả đã khiến bọn họ thất vọng rồi.

Chưa kể sau nhiều năm tích lũy, khối tài sản của Tứ Phương tiền trang đã gom góp đến mức đáng sợ dưới sự xử lý của Tiền Nguyên và Cốc Phong. Ngoài ra, còn có một người đeo mặt nạ sâu không lường được đang âm thầm châm dầu vào lửa.

Còn có một vài gian thương làm giàu bất nhân, bọn họ đều cùng nhau khiến cả nước gặp nạn.

Mấy năm trước, nạn dân chỉ xuất hiện ở những châu phủ xa xôi, những vùng xung quanh kinh đô còn được xem là giàu có và đông đúc, nhưng...chỉ mới mấy năm mà dân chạy nạn ở kinh kỳ đã vọt tới dưới chân thiên tử.

Bên ngoài thành, tám vạn binh U Châu đóng lều gọn gàng ngăn nắp, trong không khí tràn ngập mùi thơm của cơm.

Ở một bên khác, vô vàn dân chạy nạn xuất hiện. Bọn họ xanh xao vàng vọt, quần áo rách rưới, co ro trong gió lạnh mùa xuân, tuyệt vọng nhìn khói bếp trong quân doanh.

Mà các quý nhân sinh hoạt ở trong hoàng cung lại không nhìn thấy cảnh này.

Kẻ ăn không hết, người lần chẳng ra, không gì ngoài quy luật đó.

Trấn Bắc tướng quân dẫn quân binh đi vào, thậm chí còn không thèm nhướng mắt nhìn. Trong mắt những tướng quân thế khanh thế lộc này, dân chạy nạn chỉ là con kiến mà thôi, không đuổi bọn họ đi đã là ân điển.

Tám vạn đại quân, giải quyết dứt khoát.

Thượng Quan Võ tới Cam Tuyền cung, hắn chào hỏi những võ quan thân thiết trước, sau đó mới đến linh đường hành lễ ba quỳ chín lạy, hô to phụ hoàng.

Làm con rể, Thượng Quan Võ vội vào kinh chịu tang không có gì quá đáng, chỉ là...sao Thượng Quan Võ tới nhanh như vậy?

Bách quan còn đang suy đoán thì tấu chương của Tuần Phòng doanh đã được đưa vào cung. Hình Kinh Phú xem xong, sắc mặt trầm xuống: Có mấy vạn binh U Châu đang đóng quân ngoài thành!

Hắn cân nhắc một phen, cầm tấu chương đi tới bên cạnh Thượng Quan Võ: "Lần này vào kinh, Thượng Quan tướng quân có mang theo quân sĩ không?"

Thượng Quan Võ: "Tám vạn."

Một hòn đá làm cả hồ dậy sóng, mọi người giữa sân đều biến sắc. Chẳng lẽ mới vừa giải quyết xong Nam Cung Đạt, lại có thêm một Thượng Quan Võ tới nữa?

Hình Kinh Phú: "Thượng Quan đại nhân có ý gì?"

Thượng Quan Võ hiên ngang lẫm liệt: "Phụng chỉ đốc thúc chư vị hoàng tử tuân thủ di chiếu của tiên hoàng!"

Hình Kinh Phú: "Thánh chỉ ở đâu?"

Thượng Quan Võ: "Đây là khẩu dụ của Thánh Thượng!"

Hình Kinh Phú: "Người nào làm chứng?"

Nam Cung Tố Nữ: "Bản cung có thể làm chứng. Ngay từ lúc bệnh tình của phụ hoàng hết sức nguy kịch, bản cung đã nhận được khẩu dụ của phụ hoàng, mệnh điều quân sĩ U Châu vào kinh, bảo vệ tôn nghiêm của thiên gia!"

- --

Màn đêm buông xuống, Nam Cung Uy và Nam Cung Chấn lại bị nhốt trong Đại Lý tự. Năm ngàn tinh binh U Châu vào cung, tiếp nhận chức vị chưởng quản hoàng cung từ Ngự Lâm quân, một vạn tinh binh còn lại thì đóng quân ở phủ của các đại thần trong triều.

Hoàng thành đã thay đổi chỉ trong một đêm, các bá tánh đều đoán Thượng Quan Võ tới để bức vua thoái vị. Thậm chí có người nói các hoàng tự đã bị hại chết, Thượng Quan Võ sắp sửa đăng cơ.

Nam Cung Bảo và Nam Cung Ly quay về phủ của mình để thu xếp hành lý, sáng sớm ngày mai bọn họ sẽ được cấm quân bảo vệ đến tổ lăng để tiếp quan cữu của nguyên Hậu về kinh.

Nam Cung Tĩnh Nữ vừa mới rửa mặt xong thì có cung tì tới báo: "Bát điện hạ tới."

Nam Cung Tĩnh Nữ choàng thêm trường sam, mời Nam Cung Bảo vào. Nam Cung Bảo vẫn còn là một đứa nhóc choai choai mười bốn tuổi, nhưng trên môi hắn đã có râu.

Nam Cung Tĩnh Nữ: "Đã trễ thế này sao không nghỉ ngơi cho khỏe, sáng sớm ngày mai ngươi phải khởi hành rồi."

Nam Cung Bảo ngồi xuống đối diện với Nam Cung Tĩnh Nữ, hắn liếc nhìn Thu Cúc.

Nam Cung Tĩnh Nữ: "Ngươi lui xuống trước đi."

Thu Cúc: "Vâng."

Nam Cung Bảo gọi: "Tam tỷ." Sau đó, hắn nhìn thẳng vào Nam Cung Tĩnh Nữ, dáng vẻ như muốn nói lại thôi.

Nam Cung Tĩnh Nữ thở dài: "Có chuyện gì thì cứ nói đi, nơi này chỉ có tỷ đệ chúng ta."

Nam Cung Bảo: "Tam tỷ, ngôi vị hoàng đế sẽ là của ta sao?"

Nam Cung Tĩnh Nữ: "Lão Bát?!"

Khuôn mặt Nam Cung Bảo lộ ra vẻ bướng bỉnh, hắn tiếp tục nói: "Tam tỷ, các ca ca đều không còn nữa, tuy Thất ca lớn hơn ta vài tuổi, nhưng luận về xuất thân hắn không bằng ta, luận về năng lực thì ta cũng tự tin rằng ta hơn hắn. Lúc trước phụ hoàng thương yêu ngươi nhất, chẳng lẽ người không nói với ngươi ai sẽ làm trữ quân sao?"

Nam Cung Tĩnh Nữ có chút ngạc nhiên, nàng nhìn vị đệ đệ mới mười bốn tuổi của mình. Tuy vẫn còn trẻ con nhưng hắn lại tham muốn quyền lực không thua kém một vị hoàng huynh nào.

Nam Cung Tĩnh Nữ trầm mặc thật lâu. Ở trong trí nhớ của nàng, lão Bát vẫn là một đứa trẻ mềm như bông, mà Tiểu Cửu thì luôn đi ở phía sau. Tiểu Cửu nhát gan sợ người, lão Bát lúc nào cũng đứng đằng trước che chở cho hắn.

Nàng nhớ, lão Bát cũng rất nhát gan, hắn vừa sợ Lục ca vừa không có thân thiết với mấy vị ca ca lớn tuổi. Nam Cung Tĩnh Nữ thích trêu cợt hắn, thích véo khuôn mặt mũm mĩm trẻ con của hắn, mà khi ấy lão Bát chỉ đỏ mặt gọi một tiếng tỷ tỷ, sau đó hắn sẽ kéo tiểu Cửu chạy đi trong tiếng cười thoải mái của Nam Cung Tĩnh Nữ.

Nam Cung Tĩnh Nữ cẩn thận nhìn kỹ người đệ đệ trước mặt, Nam Cung Bảo có chút gầy, đứa trẻ lúc trước đã biến mất, giờ đây hắn đã kế thừa dung mạo xinh đẹp của Lệ phi và sự kiên nghị của phụ hoàng.

Có một cảm giác khó tả cứ quanh quẩn trong lòng Nam Cung Tĩnh Nữ, giờ này khắc này, nàng đột nhiên cảm thấy mình thật cô đơn.

Nam Cung Bảo: "Lão Nhị và lão Tứ không có tư cách lên ngôi, hiện tại chỉ còn ta và Thất ca, Tam tỷ...ta muốn hỏi ngươi một câu, ngươi ủng hộ ai?"

Nam Cung Tĩnh Nữ mím môi, buồn bã nói: "Ngươi và tiểu Thất đều là đệ đệ của ta, ta..."

Ngờ đâu Nam Cung Bảo bỗng lộ vẻ khinh thường. Hắn còn nhỏ nên chưa biết cách che giấu cảm xúc của mình, nhưng như vậy càng có vẻ ngỗ ngược và chói mắt.

Nam Cung Bảo trách móc: "Thôi được rồi Tam tỷ, Thất ca kia tính tình quái gở, ngươi không sợ hắn sẽ diệt trừ chúng ta sau khi đăng cơ sao? Hắn có thể cho ngươi cái gì? Nếu Tam tỷ dốc sức ủng hộ ta, Tam tỷ muốn cái gì ta đều sẽ đồng ý!"

Nam Cung Tĩnh Nữ: "...Lão Bát, những lời này là ai dạy cho ngươi?"

Nam Cung Bảo: "Không ai xúi giục ta cả, đây chính là suy nghĩ của ta."

Cũng phải, thân là hoàng tử, có vài thứ đã chảy xuôi trong xương cốt hắn...

Sau khi tiễn Nam Cung Bảo, Nam Cung Tĩnh Nữ chỉ cảm thấy thể xác và tinh thần đều mệt mỏi. Nàng nằm trên giường trằn trọc khó ngủ, vuốt một bên giường trống trải, nàng có chút muốn khóc, chỉ là một giọt nước mắt cũng chưa hề chảy ra.

- --

Hôm sau, hai vị hoàng tử rời kinh.

Nửa tháng sau, Tứ Cửu lấy lý do mình ốm yếu, sợ thời gian không còn nhiều, khó có thể hoàn thành hoàng mệnh để suất lĩnh bách quan đi lấy thánh chỉ của tiên hoàng ra, tuyên đọc ở trước mặt mọi người.

Nửa tháng nay, các triều thần đều như đứng đống lửa như ngồi đống than, lúc hồi phủ hay vào cung đều có binh lính U Châu "hộ tống" suốt đoạn đường. Bọn họ thậm chí đã chuẩn bị cho việc Thượng Quan Võ bức vua thoái vị tự xưng đế, thậm chí có vài văn thần cốt khí đều đã chuẩn bị lụa trắng để thắt cổ tự vẫn.

Khi Tứ Cửu nhắc tới chuyện này, không có bất cứ ai phản đối. Ai làm hoàng đế cũng được, chỉ cần đừng tiếp tục tra tấn bọn họ nữa, nhưng phong thánh chỉ này giống như xe ngựa thoát cương, khiến lòng của những đại thần hết lên lại xuống...

"Phụng thiên thừa vận hoàng đế, chiếu viết: Cả đời này, trẫm có chín nhi tử. Trưởng tử xuất thân ti tiện cũng có phần lỗi của trẫm; Nhị tử và Tứ tử bất kính, không để vua cha vào mắt, vụm trộm làm yểm thuật khiến trẫm vô cùng đau đớn, vì thế không định giao đại thống cho chúng; Tam tử mưu lược có thừa nhưng lòng dạ không đủ, không phải là hiền quân đáng được chọn; Ngũ tử sinh ra đã có tật, được trẫm ủy thác trọng trách, nhưng thiên tai nhân họa không ngừng xảy ra trong lúc hắn trị quốc, như thế chứng tỏ tổ tông hiển linh cảnh báo trước; Lục tử bướng bỉnh; Thất tử quái gở, Bát tử và Cửu tử không rành thế sự, e là sau này ngoại thích sẽ gây họa..."

Tứ Cửu đọc đến đây, tất cả đại thần đều trợn tròn mắt. Bình thường di chiếu sẽ không quá dài, nhiều nhất là nhắc đến công lao của mình, sau đó định ra người làm trữ quân, nhưng Nam Cung Nhượng lại nhắc tới tất cả hoàng tử, cũng ở phía sau phủ quyết từng người một, như vậy là có ý gì?

Thánh chỉ của Nam Cung Nhượng quá mức đặc biệt, thế cho nên các triều thần đều bỏ qua rất nhiều sơ hở, tỷ như: Khi viết thánh chỉ này, có vài vị hoàng tử đã qua đời, nhưng dưới ngòi bút của Nam Cung Nhượng, dường như bọn họ vẫn đang còn sống. Nếu Nam Cung Nhượng không thương, vậy thì ai đã ban phong hào cho các vị hoàng tử sau khi chết?

Chẳng lẽ đây là chiếu chỉ giả mạo? Thượng Quan Võ đã sớm đánh tráo thánh chỉ thật, sau đó truyền ngôi cho chính mình?

Tứ Cửu: "Rất nhiều hoàng tử đều khó kế thừa đại thống, trẫm thẹn với liệt tổ liệt tông. Nhưng, quốc không thể một ngày không có vua, Đại Vị không thể không truyền cho đời thứ hai. Ái nữ Nam Cung Tĩnh Nữ của trẫm thông tuệ dày rộng, đức trọng trang nhàn, trên tôn hiếu kính, dưới cung thủ túc. Vào thời điểm nguy cấp, trẫm sẽ truyền ngôi cho Nam Cung Tĩnh Nữ, mong các công thần dốc sức phụ tá, bảo đảm Đại Vị ta thiên thu muôn đời. Trẫm, chết cũng nhắm mắt. Khâm thử!"



Artwork by eris

Đừng quên dành tặng mình 1 vote để tiếp sức cho mình edit những chương tiếp theo nha. Xin chân thành cảm ơn các bạn vì đã đón đọc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play