Ba ngày sau, Vương ngự y của Ngự Y viện bẩm báo: Đinh Dậu, y quan chuyên chúc của phò mã gia đã quay về sau kỳ nghỉ phép.
Nam Cung Tĩnh Nữ nhớ tới "thủy chứng" trong người Tề Nhan, vì thế sai người gọi Đinh Dậu tới, đi cùng còn có Vương ngự y.
Vào chính điện, hai người quỳ xuống, Nam Cung Tĩnh Nữ đi thẳng vào vấn đề: "Vương ngự y nói trong cơ thể phò mã có 'thủy chứng', nhưng nếu nhìn mạch án mấy năm nay của phò mã thì trong thân thể hắn phải là 'hỏa chứng'. Đinh ngự y, ngươi nói cho bản cung nghe xem, chuyện này rốt cuộc là như thế nào?"
Đinh Dậu nheo mắt, cảm giác bất an khi hắn hồi cung đã được chứng thực.
Người khôn ngoan cũng không tránh khỏi sai lầm, nhiều năm qua hắn bước đi rất cẩn thận, vậy mà bây giờ lại bị mấy tên ngự y nắm thóp.
Không chờ Đinh Dậu đáp lời, Vương ngự y đã trách móc: "Lão thần xuất thân từ y dược thế gia, tổ tiên ba đời đều phụng dưỡng ở trong cung. Năm nay vừa lúc tròn năm mươi năm lão thần phụng dưỡng cho nội đình, cũng muốn nghe xem Đinh thủ tịch làm sao thay đổi di chứng trong cơ thể phò mã gia."
Đinh Dậu: "Y đạo bác đại tinh thâm, không phải chỉ dựa vào số năm hành nghề là có thể trèo lên vị trí cao nhất. Nếu viện trưởng đại nhân là trung y thế gia, nói vậy người cũng biết: Mỗi một môn phái đều có phương thuốc bí mật không thể truyền ra ngoài. Viện trưởng hỏi như vậy, chẳng lẽ là người muốn có được phương thuốc này sao?"
Vương viện trưởng: "Vô liêm sỉ! Ngươi và ta đều hầu hạ cho nội đình, hết thảy đều là của triều đình, nào có bí phương gì đáng nhắc tới?"
Đinh Dậu: "Điện hạ, việc này có liên quan đến bệnh tình của phò mã gia, vi thần chỉ nguyện nói cho một mình người."
Vương viện trưởng: "Điện hạ, theo lão thần thấy, nhất định là Đinh thủ tịch thấy điện hạ không thông y thuật nên muốn đuổi thần đi để lừa bịp điện hạ!"
Nam Cung Tĩnh Nữ cau mày, nàng suy nghĩ trong giây lát rồi nói: "Vương ngự y, ngươi lui xuống trước đi, trong điện không cần ai hầu hạ."
Vương viện trưởng: "Vâng..."
Trong đại điện chỉ còn lại Nam Cung Tĩnh Nữ và Đinh Dậu, Đinh Dậu hành đại lễ với Nam Cung Tĩnh Nữ: "Đa tạ điện hạ tín nhiệm."
Nam Cung Tĩnh Nữ: "Đứng dậy nói chuyện, bản cung hiểu ngươi muốn bảo toàn bí phương gia truyền, nhưng nếu ngươi mưu toan lừa bịp bản cung, hậu quả ngươi biết."
Đinh Dậu: "Tạ điện hạ, nhưng quả thực thì bí phương chỉ là lấy cớ, thần thật sự có nỗi niềm khó nói ra."
Nam Cung Tĩnh Nữ: "Nói đi, đến tột cùng là đã xảy ra chuyện gì."
Đinh Dậu lập tức suy nghĩ, mặc dù Nam Cung Tĩnh Nữ không hiểu y đạo nhưng hắn cũng không dám ba hoa chích choè, vạn nhất đối phương quay đầu liền đi dò hỏi những người khác thì chẳng phải lời nói dối của hắn sẽ bị chọc thủng ngay hay sao? Đến lúc đó, hắn và Tề Nhan đều chạy không thoát...phải làm sao để không lộ sơ hở bây giờ?
Thấy Nam Cung Tĩnh Nữ nhíu mày, Đinh Dậu hít sâu một hơi và đáp: "Thần từng nghe phò mã gia nói...lúc trước người được một vị thế ngoại cao nhân cứu sống, không biết phò mã gia có nói chuyện này cho điện hạ nghe hay không?"
Nam Cung Tĩnh Nữ gật đầu: "Có."
Đinh Dậu châm chước nói: "Thật không dám giấu giếm, nếu phò mã gia không đề cập tới chuyện này thì thần căn bản không nhìn ra được mạch tượng của phò mã gia."
Nam Cung Tĩnh Nữ híp mắt: "Ý ngươi là phò mã không có bị bệnh dịch?"
Đinh Dậu: "Không, vi thần chỉ nói vị thế ngoại cao nhân cứu phò mã gia có y thuật cao minh. Tuy không có để lại di chứng trong người phò mã gia, nhưng nếu nhìn thể chất thì vẫn có thể tra ra được sức khỏe của phò mã gia thật sự không tốt, cho nên Vương viện trưởng chẩn bệnh cũng không sai. Thế nhưng, 'thủy chứng' trong cơ thể phò mã gia là sau này mới có."
Nam Cung Tĩnh Nữ: "Khi nào? Sao bản cung không biết?"
Đinh Dậu: "Điện hạ còn nhớ trận hỏa hoạn ở phò mã phủ không? Tuy phò mã gia phúc lớn mạng lớn có thể thoát ra, nhưng khi nhảy vào hồ hoa sen để tránh lửa, trong lúc vô ý phò mã gia đã bị sặc không ít nước. Sức khỏe của phò mã gia vốn không tốt, người còn làm lụng vất vả trước khi phò mã phủ xảy ra chuyện, nước lạnh thấm vào tim phổi khiến người sốt lên mấy ngày. Tuy thần đã dốc hết khả năng nhưng vẫn để lại 'thủy chứng'."
Nam Cung Tĩnh Nữ đập mạnh xuống bàn, làm vang lên một tiếng "phanh": "Thật to gan! Phò mã xảy ra chuyện lớn như vậy, cớ sao ngươi không báo sớm?"
Đinh Dậu một lần nữa quỳ xuống đất: "Điện hạ, không phải là thần có tâm giấu giếm, mà là phò mã gia luôn dặn thần không được tiết lộ chuyện này ra ngoài."
Đinh Dậu thật sự không còn cách nào khác, đành phải đẩy hết trách nhiệm lên người Tề Nhan. Đinh Dậu tin: Bằng vào tâm trí của Tề Nhan, dù cho không có lên kế hoạch trước thì Tề Nhan cũng có thể ứng phó. Hơn nữa giải thích đến bước này, tính nghiêm trọng của vấn đề đã giảm đi nhiều, như vậy xem như là hắn đã tận lực rồi.
Nam Cung Tĩnh Nữ: "Duyên Quân? Sao hắn phải làm như vậy?"
Đinh Dậu: "Thần không biết, thần cũng chỉ phụng mệnh hành sự, mong điện hạ nể tình thần trung thành mà khoan thứ."
Sắc mặt Nam Cung Tĩnh Nữ liên tục thay đổi, cuối cùng nàng vẫy tay: "Ngươi có chắc mình sẽ chữa hết 'thủy chứng' trong người phò mã không?"
Đinh Dậu: "Nếu phò mã gia chịu phối hợp thì thần tin mình sẽ làm được."
Nam Cung Tĩnh Nữ: "Phối hợp như thế nào?"
Đinh Dậu: "Uống thuốc đúng hạn, làm việc và nghỉ ngơi đều đặn, giữ tâm trạng thoải mái."
Nam Cung Tĩnh Nữ: "Bao lâu có thể thấy hiệu quả?"
Đinh Dậu: "Nhanh thì cần một năm, nếu phò mã gia không chịu phối hợp thì có thể kéo dài dăm ba năm."
Nam Cung Tĩnh Nữ: "Nếu trị không hết thì phải làm như thế nào?"
Đinh Dậu: "Vi thần nguyện lấy đầu mình ra đảm bảo."
Nam Cung Tĩnh Nữ: "Được, bản cung cho ngươi kỳ hạn một năm, nếu sức khỏe của phò mã vẫn không tốt lên..."
Đinh Dậu: "Này...điện hạ, bệnh của phò mã gia phải kiêng hàn, kiêng ướt. Thần nghe nói phò mã gia..."
Nam Cung Tĩnh Nữ: "Chuyện này không cần ngươi nhọc lòng, nếu phò mã muốn ngươi giữ bí mật thì bản cung cũng sẽ không truy cứu."
Đinh Dậu: "Đa tạ điện hạ."
Nam Cung Tĩnh Nữ: "Ngươi lui xuống trước đi."
Đinh Dậu: "Thần còn muốn xin điện hạ ân chuẩn thần đến Đại Lý tự, bắt mạch bình an cho phò mã gia."
Nam Cung Tĩnh Nữ: "Chuẩn."
Sau khi Đinh Dậu rời đi, Nam Cung Tĩnh Nữ trầm ngâm một lúc, nàng cũng đại khái đoán được chút suy nghĩ của Tề Nhan: Phò mã phủ xảy ra hỏa hoạn vào đêm trước diễn ra kỳ thi hội, có lẽ là đối phương không muốn mất tư cách làm quan chủ khảo nên mới giấu giếm.
Nam Cung Tĩnh Nữ không khỏi thở dài thành tiếng. Tề Nhan muốn ở lại nhà giam Đại Lý tự thêm mười ngày nữa, cách thời gian ước định còn có bảy ngày...
Đinh Dậu quay về Ngự Y viện lấy hòm thuốc và mạch án, sau đó đi thẳng đến thiên lao Đại Lý tự.
Tề Nhan thấy Đinh Dậu tới thì có chút không vui, chờ ngục tốt rời đi, nàng cầm lấy bút lông và viết: Không phải đã bảo ngươi đi hay sao? Sao còn quay về?
Đinh Dậu: "Phò mã gia, vi thần phụng mệnh của Trăn Trăn điện hạ, tới xem mạch bình an cho người."
Nói xong, hắn nhét một viên thuốc vào tay Tề Nhan, cầm bút lông viết: Đây là Đoạn trường tán mười ngày, thuốc giải nằm ở chỗ của ta. Sau khi uống vào sẽ có triệu chứng trúng độc, người dùng thuốc sẽ vô cùng thống khổ, trong vòng mười ngày mà vẫn không có thuốc giải thì sẽ chết. Ngươi dùng cho cẩn thận.
Tuy không nghiên cứu được thuốc giả chết, nhưng thuốc độc thì hắn thật sự có một viên. Mặc dù có thuốc giải nhưng loại thuốc này vẫn có độc mãn tính, đi vào thân thể thì không khác gì uống rượu độc giải khát, nhưng Đinh Dậu thật sự không còn cách nào khác.
Nam Cung Tĩnh Nữ đã nghi ngờ, nếu dùng thuốc độc giả thì ngự y khác sẽ phát hiện.
Nếu Nam Cung Tĩnh Nữ buộc Tề Nhan viên phòng thì cũng chỉ có thể dùng cách này để qua loa lấy lệ.
Tề Nhan siết chặt viên thuốc trong tay, nàng ném tờ giấy vào chậu than: "Cảm ơn."
Đinh Dậu áy náy nhìn Tề Nhan: "Nhà tù âm hàn lạnh ướt, không có tốt cho sức khỏe của phò mã gia, thần sẽ quay về kê thuốc cho người."
Tề Nhan: "Đa tạ."
Sau khi Đinh Dậu rời đi, Tề Nhan mở bàn tay ra, một viên thuốc màu xanh biếc nằm trong lòng bàn tay nàng.
Tề Nhan cẩn thận để viên thuốc bên người, nàng thở dài thườn thượt.
Vì để tiếp tục nói dối, nàng thậm chí đi tới bước đường này.
Không phải là nàng không có nghĩ tới chuyện thú nhận giới tính, nhưng nàng đang gánh vác quá nhiều thứ, không có cách nào làm như vậy.
Nếu giới tính của nàng bị bại lộ, lai lịch của Ngọc Tiêu sẽ trở thành một bí ẩn, mà Tiểu Điệp cũng sẽ gặp nguy hiểm. Hơn nữa, thảo nguyên huyết hải thâm thù còn chưa có đòi lại, làm sao nàng có thể thẳng thắn được?
Mấy ngày nay, Tề Nhan một mặt kiên nhẫn chờ đợi người đeo mặt nạ phái người tới tìm nàng, mặt khác thì suy ngẫm về tương lai của mình.
Nàng đã hạ quyết tâm: Sau khi được thả ra phải không tiếc hết thảy đại giới, làm hung thủ năm đó trả giá, ít nhất là có thể giết từng người một trước khi thân phận bại lộ.
Chờ dàn xếp xong Tiểu Điệp, để Đinh Dậu chạy thoát...nàng sẽ đối mặt với những gì nàng nên đối mặt.
Vào ngày cuối cùng ở nhà giam, Tề Nhan cho rằng người đeo mặt nạ sẽ không liên lạc với nàng.
Nhưng vào buổi trưa, một vị khách xa lạ đã tới thăm nàng.
"Tề đại nhân?"
Tề Nhan giả vờ kinh ngạc, suy nghĩ một lát rồi hỏi: "Lý đại nhân?"
Người tới nở nụ cười, chắp tay hành lễ: "Đúng là hạ quan, cảm ơn Tề đại nhân vì còn nhớ rõ ta."
Người tới là Viên ngoại lang Công bộ - Lý Kiều Sơn.
Hắn cũng chính là người dâng tấu chương mà các học sinh Tấn Châu liên danh để cầu tình cho Tề Nhan lên triều đình. Quả nhiên Tề Nhan đoán không sai, thế lực của người đeo mặt nạ, nói đúng hơn là thế lực của tiền triều còn tàn lưu ở triều đình.
Tề Nhan bày sẵn đệm giường: "Mời Lý đại nhân ngồi."
Lý Kiều Sơn: "Mời."
Tề Nhan: "Tề mỗ thân hãm nhà tù, Lý đại nhân có tâm."
Lý Kiều Sơn cười nói: "Tề đại nhân chớ có nản lòng. Mấy ngày trước, hạ quan có nhận tấu chương do học sinh Tấn Châu cầu tình cho đại nhân, ta đã trình lên lúc lâm triều, hẳn là sẽ có tác dụng."
Tề Nhan ra vẻ kinh ngạc: "Còn có việc này sao? Vậy thì đa tạ Lý đại nhân."
Lý Kiều Sơn: "Hạ quan từng may mắn được làm việc với Tề đại nhân, khâm phục khí khái của Tề đại nhân, chuyện nhỏ không tốn sức gì nên không dám tranh công."
Tề Nhan cười cười, không lên tiếng.
Nếu đặc biệt chạy đến thiên lao Đại Lý tự không phải vì tranh công, thì đó chính là còn có chuyện quan trọng khác.
Lý Kiều Sơn đi đến trước lan can, hắn nhìn ra bên ngoài một lúc, sau đó quay lại bên cạnh Tề Nhan và nhét một tờ giấy vào tay nàng: "Nếu Tề đại nhân không có việc gì thì hạ quan xin phép cáo từ."
Tề Nhan: "Thứ cho ta không tiễn xa được."
Tề Nhan quay về phòng, mở tờ giấy Lý Kiều Sơn để lại cho nàng ra, nhưng đó lại là một tờ giấy trắng, không có một chữ nào trên đó cả.
Tề Nhan rùng mình, bỗng nhớ tới chuyện người đeo mặt nạ nói với nàng nhiều năm về trước: Trên đời này thực vật có muôn hình vạn trạng, dù là Thần Nông bản thảo kinh [1] thì cũng không thể bao quát hết, giống như loại Ngũ Diệp Thảo này vậy. Tuy nó không thể dùng để làm thuốc nhưng lại rất thú vị. Chỉ cần giã Ngũ Diệp Thảo thành nước, dùng nước của nó để viết chữ thì sẽ không để lại dấu vết, nhưng chỉ cần ném tờ giấy này vào chậu nước, giấy gặp nước thì sẽ hiện chữ ngay lập tức, vô cùng thích hợp để viết tin mật.
[1] Thần Nông bản thảo kinh: Tương truyền, vua Viêm Đế (Thần Nông) ngày ngày tự mình thử thuốc, trúng độc – giải độc không biết bao nhiêu lần mới biên soạn thành bộ Thần Nông bản thảo kinh (神农本草经) để người đời sau ứng dụng.
Tề Nhan đi tới bên cạnh chậu nước, trải tờ giấy ở trên mặt nước, quả nhiên xuất hiện một hàng chữ màu xanh: Kỳ hạn một năm, không chừa một ai.
Chỉ trong chớp mắt tám chữ liền biến mất, Tề Nhan đứng lặng trước chậu nước.
Người đeo mặt nạ đưa ra tối hậu thư: Trong vòng một năm, nàng ta muốn nàng nghĩ cách giết sạch Nam Cung hoàng tộc.
- --
Các bạn đừng quên vote 1 sao để tiếp sức cho mình nhe. Cảm ơn các bạn rất nhìuuu
\(^▽^)/
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT