*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Con đường đã từng là
khu phố thương mại đẹp đẽ của thủy cung Vân Phong, giờ đây vắng bóng người đi lại. Các cửa hàng vẫn mở nhưng không được mấy người khách. Con người là loài sinh vật hay lo sợ và sợ chết. Bây giờ vẫn chưa bắt được hung thủ, nên hiển nhiên là càng ít đi ra ngoài càng tốt.
Hứa Phó phải đi vòng qua một vũng nước nhỏ, muốn nói lại thôi, " Nhị ca, em nhớ vào đầu năm, anh vì muốn... tóm một tên du côn mà bị ngã vào cái ao đầy rác, lại còn làm chân bị trẹo khi đi xuống cầu thang..."
Đoàn Dung là người như vậy, lao xuống cầu thang cũng giống như đi trên mặt đất bằng phẳng. Điều này không khác gì bị trẹo chân khi đi trên mặt đất cả, một sự sỉ nhục quá mạnh mẽ.
Hứa Phó dừng một chút, rồi tiếp tục liệt kê tỉ mỉ hơn: " Phơi quần áo thì đập khuỷu tay vào tường và bị rách một mảng da lớn, ra ngoài tìm xe đạp cho thuê (1) thì bị chim ị lên đầu, làm cơm thì bị cháy nồi."
(1) 小黄车: là xe đạp công cộng cho thuê thuộc hãng Ofo.Đoàn Dung không để bụng mà xua tay, anh châm thêm một điếu thuốc, " Đấy là do nửa năm đầu bị dính hạn, hiện tại vận may của anh vô cùng tốt."
Hứa Phó hết sức nghi ngờ, nhưng không đành lòng nói, " Lại là trụ trì Quách tính cho anh à?"
Mấy năm gần đây, tiền nhang đèn trong chùa quá ít, nghèo đến sắp không có gì ăn, trụ trì Quách cũng không còn cách nào khác, đành khoác chiếc áo cà sa màu đỏ thẫm đi ra ngoài làm thầy bói. Vẻ bề ngoài của ông trông rất có đạo đức và uy tín, còn thật sự dọa được người ta, nhưng tiếc là, tính mười lần thì có đến chín lần không chính xác. May mà lúc xem bói là ông dùng pháp danh của đối thủ một mất một còn ở đỉnh núi bên cạnh, cho nên hiện tại vẫn chưa hủy hoại thanh danh của chùa.
Đoàn Dung ngậm điếu thuốc và không ngoảnh đầu lại, anh vươn tay ra vỗ vỗ mặt của Hứa Phó, " Đừng nhắc đến chuyện bói toán ở trước mặt lão Quách."
Ông già muốn giữ chút thể diện.
Hứa Phó kêu lên một tiếng
Ấy chết rồi đáp, " Em biết rồi."
Đoàn Dung dập tắt điếu thuốc ở bên ngoài thủy cung, " Anh tự tính đấy, học thành nghề lâu rồi. Đợi mà xem, vận may của anh vào cuối năm nay vô cùng tốt, chỉ có điều là không được gần nước."
Hứa Phó ngẩng đầu nhìn theo về hướng của thủy cung, rồi gật đầu, " Không biết có được tính hay không, nhưng chỗ này đúng là
nước."
Đoàn Dung cười mắng qua loa vài câu, sau đó chậm rãi đi vào. Ngoài người bảo vệ đứng ở cửa thì còn có thêm một người đàn ông trung niên mặc vest.
Đoàn Dung tạm thời không để ý, anh đứng ở trước kính chờ xem biểu diễn người cá.
Hứa Phó cũng không nói nữa, y lặng lẽ làm một cái nền cứng nhắc.
Đoàn Dung trông có vẻ không thay đổi gì, nhưng Hứa Phó biết, ngay khi bước vào hiện trường gây án thì Đoàn Dung đã động não rồi. Anh rất giỏi ngụy trang và cũng quá mạnh mẽ.
Kín kẽ không chút sơ hở, giống như một ngọn núi.
Có quá ít khách du lịch, màn biểu diễn đã bắt đầu được mười phút, ở phía trước mặt kính cũng chỉ có năm người, không tính nhân viên.
Đoàn Dung không cần tốn bất kì lực uy hiếp nào để đứng ở đó, dù có rất nhiều hình xăm trên cánh tay, nhưng trạng thái lúc này của anh đang vô cùng thả lỏng, lại còn rảnh rỗi đi nhìn người cá trong mặt kính ở phía đối diện và mỉm cười một cái.
Màn biểu diễn sắp kết thúc, Đoàn Dung mắc bệnh nghiện thuốc lá, nên đành sờ một chiếc kẹo lấy ra ăn, lần này là một chiếc kẹo sữa hình con thỏ trắng lớn, hoàn toàn không phù hợp với hình tượng của anh. Bàn tay to với nước da ngăm đen, làm cho chiếc kẹo sữa ở trong tay anh trắng đến lạ thường. Chỉ vào người cá bơi qua bơi lại bên trong kính, anh híp mắt lại và cười nói: " Trong gánh xiếc này, sớm muộn gì cũng có con thật chui vào, giống y như thật vậy."
Hơi thở cũng kìm lại rất lâu.
Đôi mắt của anh đang nghiêm khắc nhìn chăm chú vào từng người cá ở bên trong để không bỏ lỡ, ngay khi anh vừa dứt lời, cái đuôi cá của một cậu con trai ở cách xa anh vì mất tự nhiên mà cong xuống.
Không, phải nói là chân, được bọc trong đuôi cá hiển nhiên là chân.
Du Quyển ở trong đó có thính lực vô cùng tốt nên bị dọa đến mức trái tim không ngừng đập thình thịch, cậu cố kiềm chế bản năng ôm lấy đuôi và tự an ủi mình: " Không bị phát hiện, không bị phát hiện..."
Nhưng mà chú này là ai thế? Tại sao vẫn tới xem biểu diễn, chú ấy không sợ ư.
Cũng vì quá sợ hãi mà cậu... không dám bơi tới vùng nước đó, mặc dù nước vốn thông nhau, có bơi tới hay không thì cũng vậy, nhưng Du Quyển chỉ không dám tới gần mà thôi. Cậu không thể từ bỏ công việc này, đuôi của cậu vẫn đang dài ra, nó cần được ngâm nước, cho nên cậu chỉ có thể ép buộc và tự an ủi mình như thế.
Phạm vi tầm nhìn của Đoàn Dung rất rộng, nhiều năm qua luyện thành kỹ năng, con ngươi nhìn về phía trước không nhúc nhích, nhưng thực ra tất cả sự chú ý đều nằm trong tầm mắt. Lúc trước không để ý đến người cá này, là con trai mà vóc dáng với khung xương nhỏ quá đi, khuôn mặt cũng chỉ to bằng lòng bàn tay, đoán chừng một bàn tay ấn xuống là có thể che kín được.
Đoàn Dung cắn chiếc kẹo sữa, vững vàng như tám ngọn gió không chút lay động (2), trên người của anh thoang thoảng mùi thơm của sữa.
Hứa Phó cảm thấy có ánh mắt nhìn sang đây, y quệt mũi của mình.
Nhị ca của y, thực ra cũng không dữ lắm.
Buổi biểu diễn kết thúc, Đoàn Dung đi tìm người đàn ông mặc vest kia, " Quản lý Trương."
Trương Huy sững lại, ông ta không có cài bảng tên, " Cậu là ai?"
Đoàn Dung lời ít mà ý nhiều, " Dẫn chúng tôi đi lên, tôi có chuyện muốn hỏi những người cá kia."
Trương Huy bị hỏi nhiều đâm ra hoảng sợ, không khỏi lui về phía sau một bước, " Các cậu là cảnh sát?"
" Cảnh sát không được xăm mình!"
Hứa Phó bước tới, " Chúng tôi là thám tử được cảnh sát ủy thác đến thụ lý vụ án. Đây là danh thiếp của chúng tôi, nếu sau này ông có nhu cầu gì, miễn là nó nằm trong phạm vi nghiệp vụ của chúng tôi thì ông có thể tìm đến chúng tôi."
Y cười nhạo trụ trì Quách vì nhang đèn mà xuống núi làm thầy bói, chứ thực ra văn phòng thám tử của bọn họ cũng kẻ tám lạng người nửa cân, đều nghèo. Nếu tìm thấy cơ hội thì phải đa cấp, đa cấp!
Trương Huy cầm lấy danh thiếp, ông ta nhìn Hứa Phó đang cười được mùa (3) như tên đào mỏ, rồi nhìn sang Đoàn Dung trông giống một tên xã hội đen, vậy mà không hỏi cái gì đã đưa bọn họ lên.
(3) Câu gốc "如沐春风" (như tắm gió Xuân) theo trong truyện là chỉ tâm tình vui sướng nên xin phép chém bừa 😂.Dù sao cũng bị hỏi mấy lần rồi, hỏi lại cũng không sao.
" Đáng lẽ là có mười hai diễn viên, sau khi xảy ra chuyện..." Trương Huy mơ hồ bỏ qua Trần Minh Hảo, " Chỉ còn lại năm người."
" Người biểu diễn vào hôm đó chỉ còn lại hai người, những người khác đều đã đi rồi."
Đoàn Dung không quan tâm những người cá này có phải là những người cá cùng ngày hôm đó hay không, cho dù không biểu diễn cùng nhau, thì vẫn còn nhiều người lén lút qua lại với nhau, vậy nên điều kiện này là không cần thiết tại hiện trường.
Một nàng tiên cá tính tình hung dữ, mấy ngày vừa qua bị hỏi tới hỏi lui, hỏi đến cảm thấy phiền phức, cô vẫy đuôi trên nước và cau mày nói: " Bọn tôi muốn thay đồ trước, đợi một lát hẵng hỏi tiếp."
Ba người còn lại cũng vội vàng gật đầu theo sau, không muốn bị bỏ lại. Mặc đuôi cá làm cho đi lại không được thuận tiện, vậy nên tự tay anh Tưởng đã dìu từng người một và dẫn các cô gái nhanh chóng đi thay đồ.
Đoàn Dung cúi đầu, mặt đối mặt với cậu thiếu niên tóc đen dính đầy nước trên mặt. Anh ngồi xổm xuống, trên mặt là nụ cười không thân thiết mà cũng chẳng phải cố ý lân la làm quen: " Họ của anh là họ Đoàn, tên có một chữ Dung, chữ Mộc (木) bên cạnh chữ Dung (榕). Không biết nên xưng hô với nhóc thế nào?"
Tư thế, giọng điệu và biểu cảm của anh có thể nói là không chút sơ hở. Nếu đổi thành một chàng trai lớn tuổi hơn, thì có thể vẫn còn có chút đề phòng và duy trì cảnh giác, nhưng Du Quyển chỉ là một bé cá nhỏ, cậu vẫn rất ngây thơ, trái tim trong lồng ngực giống như con sâu tham ăn bị dẫn dụ. Ấn tượng lần đầu tiên chạm mặt đã bị Đoàn Dung lừa gạt như thế.
Nhưng những lời mà Đoàn Dung nói ở dưới kia quá đáng sợ, cậu vẫn rất lo lắng, vì vậy liền hạ mi mắt xuống và hơi cúi thấp đầu. Từ góc nhìn của Đoàn Dung, anh chỉ có thể nhìn thấy hàng mi dày và thon dài của cậu nhóc, bởi vì còn ướt nên có một vài cọng mềm mại dính vào khóe mắt, chóp mũi nhỏ nhắn cùng đôi môi đỏ mọng.
Môi hồng răng trắng, con trai thời nay, có một số người trông còn đẹp hơn cả con gái.
Đoàn Dung là người thẳng thắn, anh nghiêm túc dạy bảo ở trong lòng, con trai mà như vậy thì thật kỳ cục, trông quá yếu đuối, sau này làm sao mà lấy được vợ.
Ẻo lả chết đi được.
" Có mấy câu muốn hỏi nhóc." Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, dường như Đoàn Dung đã vứt bỏ bộ mặt tiêu chuẩn kia, và hóa thân trở lại thành ông chú lỗ mãng, kèm theo sự tự nhiên cứ như thể là người nhà, anh chìa bàn tay thô ráp ra nâng cằm của Du Quyển lên, " Tên của nhóc là gì?"
Du Quyển biến trở lại thành hai chân rồi rụt chân lại, không biết tại sao lỗ tai lại đỏ lên, " Du Quyển."
Đoàn Dung tùy tiện hỏi vài câu, " Bình thường thì Trần Minh Hảo thân với ai nhất trong số các cậu?."
Du Quyển nghĩ ngợi một lúc rồi lắc đầu, " Cháu không biết."
Trần Minh Hảo gần như không giao lưu với cậu, số lần không nhiều, mấy lần đều nói rằng động tác của cậu chưa đủ đẹp, sẽ kéo nhóm của bọn họ bị thụt lùi.
Hứa Phó hỏi theo, " Cô ấy có dẫn bạn trai tới đây chơi không?"
Du Quyển trông bé quá, khiến người ta bất giác nhẹ giọng, giống như đang dỗ dành một đứa em trai.
Du Quyển nhìn chàng trai trẻ ở phía sau Đoàn Dung, vẫn lắc đầu như cũ, " Không có."
Chị ấy không giới thiệu những người đó là bạn trai.
Du Quyển đã từng nói những điều này với cảnh sát, nhưng hiện tại Đoàn Dung và Hứa Phó đang ở nơi công cộng, Du Quyển cảm thấy nói những lời như thế là không tốt đối với sự riêng tư của Trần Minh Hảo.
Cậu đã kể tất cả mọi thứ khi viết biên bản, cho nên bây giờ không nói ra thì cũng không tính là che giấu.
Sau khi các diễn viên nàng tiên cá thay đồ xong đi ra, Hứa Phó có gương mặt ưa nhìn nên dễ lấy lòng các cô gái, y lấy giấy ghi chú ra rồi bước tới hỏi. Đoàn Dung vẫn đang nhìn Du Quyển, đột nhiên anh dời tầm mắt xuống phía dưới và nhìn Du Quyển ra khỏi mặt nước, bộ đồ đuôi cá trở nên không còn đẹp nữa, " Ở trong nước nhìn không dài, sao lên bờ lại dài như vậy?"
Du Quyển cẩn thận từng li từng tí, đưa ra lời giải thích giống với mọi người, " Bởi vì cháu vẫn đang phát triển, nên đã mua cỡ lớn nhất."
Nghe có vẻ hơi mắc cười.
Giống như khi còn bé, ba mẹ luôn mua giày và quần áo cỡ lớn.
Đoàn Dung vén tóc mái của Du Quyển lên, tóc tai bê bết nước, trán cũng ướt nhẹp, anh cười nhạo cậu một cách tùy tiện: " Chiều dài không cao lắm, đi thay quần áo đi."
Du Quyển cũng không tức giận, cậu đỡ lấy hai vành tai đỏ bừng leo lên và di chuyển vào phòng thay đồ.
Con gái nói nhiều hơn con trai, Hứa Phó sinh ra đã am hiểu cách giao tiếp với phụ nữ, y hỏi chuyện rất khéo léo, chẳng mấy chốc đã thống kê sơ qua, trước đây Trần Minh Hảo đã đưa bốn người đàn ông đến thủy cung, không bao gồm em trai ruột của cô.
Dẫn đầu trong số đó là một cô gái vừa tròn đôi mươi, vẻ mặt chán ghét, " Cô ta sớm muộn gì cũng có chuyện, chưa biết chừng là do tên gian phu giết đấy."
Lý do của cô gái này có vẻ không được hay ho cho lắm.
Hứa Phó hỏi xong điều mà mình muốn biết liền để các cô về nhà, " Đi đường chú ý an toàn."
Trương Huy vốn đang đứng ở phía sau, nghe vậy vội vàng bước lên phía trước, " Cậu thám tử, hiện giờ chỗ chúng tôi đã thuê riêng một người lái xe để đưa các cô ấy về nhà rồi."
Hứa Phó chỉ nghe nói bề ngoài đã nắm bắt được trọng tâm, y khen quản lý Trương có lòng và quá chu đáo.
Bọn họ nói chuyện xã giao ở bên này, còn Đoàn Dung thì ở bên bờ quan sát phía dưới nước rồi đi tới phòng thay đồ, Trương Huy bối rối, " Thế này là sao?."
Hứa Phó giải thích thay cho Đoàn Dung, " Nhị ca còn có một số chuyện muốn hỏi Du Quyển."
Trương Huy có vẻ hơi chột dạ, ông ta mỉm cười đầy lúng túng, hai tay nắm chặt ở trước người. Hứa Phó vẫn bình tĩnh, giả bộ như không nhìn thấy.
Trong tài liệu mà đội phó Nghiêm gửi ở trên WeChat có ghi rằng, Trương Huy và Trần Minh Hảo đã từng nhiều lần lén lút tiếp xúc thân mật. Chắc chắn là Trương Huy sợ Du Quyển thấy được và nói gì đó.
Hứa Phó hiểu rõ từng người ở trong thủy cung này đều nằm trong diện tình nghi phạm tội và không thể lơ là.
Đoàn Dung dừng lại trước cửa phòng thay đồ, không biết ai kéo rèm cửa sổ mà không quá kín, Đoàn Dung sờ sờ túi quần, chạm vào điếu thuốc.
Bọn họ đều là đàn ông, bộ phận trên người hoàn toàn giống nhau, không thể nói là nhìn lén hay không, Đoàn Dung híp một nửa bên mắt nhìn Du Quyển qua khe hở. Du Quyển vào trong thay áo lót trước, trên người lúc này đang mặc một chiếc áo sơ mi trắng sạch sẽ, rồi biến mất khỏi khe hở trong chốc lát, có lẽ là cúi xuống cởi bộ đồ đuôi cá ra. Đoàn Dung đứng vững như ngọn núi mà chờ đợi, một lúc sau, cậu nhóc bên trong lảo đảo đứng dậy và quay lưng về phía anh, mặc áo sơ mi vào rồi mà vẫn không có mùi vị đàn ông, bé quá.
Miễn cưỡng che được vùng bẹn, hai đôi chân phía dưới vừa thon vừa trắng, bắp đùi còn không to bằng cẳng chân thô của anh, Đoàn Dung vẫn lấy điếu thuốc ra và ngậm trên môi.
Còn chưa kịp cảm nhận mùi vị gì thì vùng bẹn trắng sáng kia đã vụt qua, không ngờ cậu lại cúi nửa người xuống để mặc quần, khiến cho cái mông nhỏ lộ ra sạch sành sanh.
Đoàn Dung không nhịn được chửi thề một câu trong lòng, bé người cá này không hề mặc quần lót ở trong bộ đồ đuôi cá.
Khi ra biểu diễn là trong trạng thái trần truồng, quần lót cũng không chịu mặc.
Những người cá khác đều mặc bikini, không ngờ người cá nhỏ nhất và thuần khiết nhất này lại to gan lớn mật, dám để cái mông trần truồng mà mặc đuôi cá vào.
Giống như đậu hũ trắng nõn mềm mại, phần mông có hơi phớt hồng, không biết có phải là do vừa nãy anh hỏi lúc cậu nhóc đang ngồi trên sàn nhà nên bị làm cho hồng hay không.
- -------------------------------------------------------------
Alo, chú cảnh sát ở đây có biến thái 📢!!!