1.

Khi Yến Thâm đi vào tiệm cà phê, bước chân vẫn vững vàng như cũ.

Hắn mặc chính trang, vẻ mặt bình tĩnh, trông chẳng giống như là tới gặp tình địch.

Từ giây phút hắn bước vào cửa, tầm mắt của Đồ Trần đã không tự chủ được mà lướt qua.

Hắn thừa nhận, dáng vẻ của người này thật sự rất ưu tú, đủ để hấp dẫn tất cả các ánh mắt dõi theo.

Hắn lại nghĩ tới cái ngày Cố Thiên Tinh uống say bị người này bế lên không hề chần chừ.

Tâm tình của hắn lúc đó thế nào nhỉ?

Buồn bực, nặng nề, không dám tin.

Hắn cho rằng người bạn nối khố của mình yêu thích phụ nữ, thế nhưng lại ngoan ngoãn mà nằm trong lòng một người đàn ông khác.

Đều là đàn ông, tại sao không thể là hắn?

Vẻ mặt của Đồ Trần thật sự không thể nói là đẹp.

Hắn như một con thú đang chuẩn bị chiến đấu, cảnh giác mà nhìn đối thủ đang từng bước một đến gần.

Yến Thâm nhìn hắn khẽ gật đầu, ngồi xuống đối diện, vươn một bàn tay về phía hắn: “Xin chào, Đồ tiên sinh, lại gặp mặt.”

2.

Yến Thâm chọn một ly cà phê rồi trả lại thực đơn cho phục vụ viên.

Sau đó, hắn xoay người thong dong mở miệng trước: “Đồ tiên sinh hẹn riêng tôi ra đây, là có chuyện gì quan trọng sao?”

Chuyện gì quan trọng? Thật đúng là có chuyện quan trọng.

Đồ Trần bỗng nhiên cảm thấy có chút không thật.

Hắn chưa bao giờ nghĩ tới sẽ có một ngày, hắn vì xúc động nhất thời mà hẹn đối tượng kết giao của Cố Thiên Tinh ra nói chuyện riêng.

Hiện tại, hắn vẫn chưa thể bình tĩnh, thậm chí là vì ghen ghét mà dáng vẻ có chút hùng hổ dọa người: “Anh và Thiên Tinh đã quen bao lâu rồi?”

Hắn cảm thấy cho dù Yến Thâm có đưa ra đáp án là bao lâu đi chăng nữa, hắn vẫn là người thắng.

Bởi vì không có ai ở bên cạnh Cố Thiên Tinh lâu dài như hắn.

Từ lúc Cố Thiên Tinh còn mặc quần thủng đáy chập chững tập đi, hắn đã ở bên cạnh đối phương rồi.

Suốt hơn hai mươi năm.

Mà bọn họ chung quy cũng chỉ hơn hai mươi tuổi mà thôi.

Yến Thâm nở nụ cười nhạt.

Hắn không trả lời câu hỏi của Đồ Trần, chỉ hỏi ngược lại: “Đồ tiên sinh là đứng ở lập trường gì mà hỏi tôi?”

Trong nháy mắt đó, Đồ Trần siết chặt đôi tay mình đang đặt trên bàn.

Hắn gắt gao nhìn Yến Thâm, tựa hồ nhận ra vẻ trào phúng từ khóe miệng hơi giương lên của đối phương.

Hắn gằn từng chữ một: “Dựa vào tôi là trúc mã của cậu ấy, là bạn tri kỉ của cậu ấy, và……”

Lời nói đến đây lại đột nhiên im bặt. Hắn bỗng nhiên không nói được nữa.

Hắn rõ ràng muốn nói “và đã thích cậu ấy mười mấy năm”.

Lời thổ lộ này hắn đè nén đã lâu, cho dù đang đối mặt với người đã cướp mất Cố Thiên Tinh, hắn cũng không thể nhẹ nhàng thốt lên lời.

Có thể là vì trong lòng hắn đã có đáp án.

Cho dù hắn có nói ra hay không, hắn và Cố Thiên Tinh đều không thể quay lại thuở ban đầu.

Nhưng hắn không muốn thừa nhận.

3.

“Cũng chưa được lâu.”

Yến Thâm cũng không có kiên nhẫn chờ hắn bổ sung hoàn chỉnh lời đang nói dang dở: “Lúc tôi và cậu ấy quen biết, cũng không dài hơn thời gian mà Đồ tiên sinh vừa mới về nước.”

Đồ Trần về nước chỉ mới ba ngày.

Hai mươi năm và ba ngày.

Câu trả lời này khiến Đồ Trần trong lúc nhất thời không biết làm sao: “Anh đang chế giễu tôi sao?”

Phục vụ viên đặt ly cà phê lên bàn, thuận tiện lễ phép hỏi Đồ Trần muốn đổi đồ uống mới hay không.

Đáp lời lại là Yến Thâm.

“Phiền cậu đổi giúp anh ta.”

Câu ‘đổi’ này cũng không giống như chỉ nói cho phục vụ viên, mà đồng thời cũng đang ám chỉ Đồ Trần điều gì đó.

Trong lòng Đồ Trần thầm có suy đoán, nhưng chưa kịp nghĩ sâu hơn, Yến Thâm đã tiếp tục mở lời.

“Cậu ấy đã có tôi, Đồ tiên sinh cũng nên thôi suy nghĩ đấy đi.”

Đồ Trần bỗng nhiên cảm thấy thoải mái hơn nhiều.

Yến Thâm cho hắn cảm giác quá mức đắc ý, giống như tới nơi này chỉ để uống một chén trà chiều mà thôi.

Hiện tại, người này để lộ ra nanh vuốt sắc bén, thu hồi dáng vẻ vô tội kia.

Đồ Trần cười, lộ ra răng nanh trắng loáng, gằn từng chữ một: “Dựa vào cái gì?”

4.

“Lần này tôi về nước là vì cậu ấy, dựa vào cái gì mà tôi phải từ bỏ chỉ vì một câu nói của anh?”

Đồ Trần dựa lên lưng ghế, rốt cuộc tìm về tự tin khi làm biện luận hồi đại học.

“Nếu anh chỉ mới quen biết Thiên Tinh trong thời gian ngắn, vậy anh chắc hẳn không biết tính cách của Thiên Tinh.”

Yến Thâm vẫn chưa mở miệng; mà trong mắt Đồ Trần, nó như là sự cam chịu rằng anh ta không hiểu rõ về Cố Thiên Tinh vậy.

“Cậu ấy trời sinh đã ham chơi, sẽ không ngừng muốn thử thách những loại trò chơi khác nhau, nhưng sự nhiệt tình đó cũng biến mất rất nhanh.”

“Khi còn nhỏ, cậu ấy nhận được một bộ trò chơi ghép hình nghìn mảnh nhân dịp sinh nhật, rồi vô cùng hứng thú mà quỳ rạp trên mặt đất mân mê cả ngày, kết quả ngày hôm sau mấy thứ kia đã bị cậu ấy bỏ vào bao nilon ném vô nhà kho.”

“Lên cấp ba, cậu ấy từng ngẫu hứng muốn sưu tập con tem, vào bưu cục phải xếp hàng, cậu ấy không kiên nhẫn, cuối cùng một quyển cũng không gom đủ mà cho nó vào đáy hòm.”

“Có một đoạn thời gian cậu ấy muốn học đàn ghi-ta, dì đi đăng ký lớp học cuối tuần, nhưng cậu ấy học được ba buổi đã cúp lớp, chiếc đàn ghi-ta kia cũng bị phủ bụi.”

Nói đến đây, Đồ Trần lại tạm dừng vài giây.

Nhưng nhìn dáng vẻ trầm mặc của Yến Thâm làm hắn trong lúc nhất thời cảm thấy chính mình đang chiếm thế thượng phong.

Nhịp tim của hắn dần dần nhanh hơn, gần như không hề nghĩ ngợi mà triển lộ sự ác ý trong nội tâm của mình.

“Anh cảm thấy cậu ấy có thể hứng thú với anh được bao lâu?”

5.

Đồ Trần cho rằng hắn có thể chèn ép được Yến Thâm, nhưng mà hắn không có.

Người đàn ông ngồi đối diện hắn thậm chí không hề nhíu mày, cực kỳ giống một người đang đứng nghe kể chuyện xưa.

Lồng ngực càng thêm bị đè nén, hắn nghe thấy Yến Thâm hỏi: “Vậy, đối tượng mà cậu ấy từng kết giao thì sao?”

Đồ Trần theo bản năng mà lắc đầu.

Cố Thiên Tinh thực sự rất ngoan.

Tuy rằng, vẻ ngoài và tính cách của cậu ấy hấp dẫn không ít người đến gần, nhưng cậu ấy lại chưa bao giờ thực sự có quan hệ thân mật với ai.

Trở thành anh em thân thiết dường như đã là địa vị cao nhất trong lòng Cố Thiên Tinh.

Nhưng mà, Đồ Trần phát hiện bản thân vẫn là lần đầu tiên đối mặt với vấn đề này từ Yến Thâm.

Hắn chưa bao giờ nghĩ tới tại sao nhiều năm trôi qua như vậy mà Cố Thiên Tinh vẫn cô độc một mình.

Đúng vậy.

Tại sao cậu ấy vẫn luôn không tìm một người ở bên?

Đồ Trần hơi ngây người.

6.

Yến Thâm cắt ngang dòng suy tư của hắn.

Yến Thâm nói: “Nếu Đồ tiên sinh chưa từng thấy cậu ấy chỉ có hứng thú nhất thời với đối tượng kết giao, vậy cũng không cần áp đặt những lý niệm ấu trĩ đó lên người tôi.”

“Tôi chỉ là cảm thấy có chút buồn cười, Đồ tiên sinh lại xem những điều mà Thiên Tinh đã làm lại bỏ dở nửa chừng là do tính cách có vấn đề.”

“Tôi muốn hỏi Đồ tiên sinh một câu.”

“Lúc anh ở bên cạnh cậu ấy, anh có từng nghĩ đến việc bồi cậu ấy làm những điều đó chưa?”

“Trò chơi ghép hình nghìn mảnh cũng không dễ dàng, nếu cậu ấy muốn lắp ghép nó, tôi tất nhiên sẽ cùng làm với cậu ấy cho đến khi hoàn thành.”

“Mỗi loại tem đều sẽ có một vài tấm khó tìm, nếu cậu ấy muốn sưu tập đầy đủ, tôi sẽ giúp cậu ấy đi xếp hàng, sưu tập một bộ tem cũng phải là khó.”

“Đi xem phim đều cần có người làm bạn, huống chi là học một môn học với mớ lý thuyết tẻ ngắt. Nếu cậu ấy muốn học giỏi, tôi có thể bồi cậu ấy cùng đi học, thậm chí sau khi học giỏi rồi sẽ tự mình dạy cho cậu ấy.”

“Tại sao anh ở bên cạnh cậu ấy lâu như vậy lại không suy xét những việc dễ dàng hoàn thành này?”

“Hiện tại, cậu ấy là bạn trai tôi, cho nên đối với những lý luận mà anh nói, chúng nó không là gì với tôi cả.”

7.

Đồ Trần nóng nảy.

Sau khi nghe Yến Thâm nói những lời đó, ngực hắn liền bắt đầu đau.

Nhưng hắn lại không tìm được bất cứ cái gì để phản bác —— bởi vì hắn bỗng nhiên phát hiện, những lời Yến Thâm nói đều là sự thật.

Nếu lúc ấy, hắn vì Cố Thiên Tinh mà làm những điều đó, có phải bộ trò chơi ghép hình sẽ được lồng vào khung ảnh, những con tem sẽ lấp đầy album, đàn ghi-ta cũng có thể đánh ra âm sắc xinh đẹp?

Yên lặng thật lâu sau.

Đồ Trần lại mở miệng, nhưng thanh âm đã có chút ám ách.

“Rõ ràng, cậu ấy…… nhiều năm như vậy, bên cạnh vẫn không có ai.”

“Tại sao chờ đến lúc tôi quay lại tìm cậu ấy lại không chờ tôi?”

Yến Thâm cầm cái ly lên, nhiệt khí lượn lờ che đi khuôn mặt, thấy không rõ biểu tình phía sau.

“Anh rất thích cậu ấy?”

Đồ Trần đờ đẫn mà khẽ nói: “Đúng vậy.”

Nhưng dường như cảm thấy như vậy vẫn chưa đủ, hắn vội vàng bổ sung thêm nửa câu sau: “Tôi rất thích cậu ấy.”

Cũng không quá khó để thốt lên lời.

Đây là lần đầu tiên, hắn ở trước mặt người khác thừa nhận rằng hắn thích Cố Thiên Tinh.

Tại sao hắn lại từng cảm thấy khó có thể nói ra? Rõ ràng là không có chút khó khăn nào.

Yến Thâm sau khi nghe thấy lại nhíu mày, lần này lại để lộ cảm xúc không kiên nhẫn: “Nếu anh thích cậu ấy, tại sao lại muốn kết giao với người khác?”

“Anh nói anh thích cậu ấy, nhưng nhiều năm như vậy cũng không trở ngại chuyện anh quen biết với người khác. Ngay từ ban đầu anh đã không hề nỗ lực theo đuổi cậu ấy, không phải sao?”

8.

Câu hỏi này làm Đồ Trần á khẩu không trả lời được.

Tất cả những chuyện ấu trĩ mà hắn đã làm, từng chút từng chút quanh quẩn trong đầu hắn, như một lưỡi dao khoét sâu trái tim hắn, đau đớn tột cùng.

Tại sao đã thích Cố Thiên Tinh mà vẫn muốn kết giao với người khác?

Ngay từ đầu, là vì muốn làm Cố Thiên Tinh ghen, vì muốn kích thích Cố Thiên Tinh.

Sau lại, nó trở thành một thói quen, hắn cần dùng người khác làm bạn để tê liệt chính mình, để trốn tránh sự thật.

Hắn không có cách nào biện minh cho những sai lầm này vì tuổi nhỏ không hiểu chuyện.

Bởi vì sau đó hắn có rất nhiều cơ hội để thay đổi, để hòa hoãn mối quan hệ giữa cả hai.

Nhưng hắn không những không làm mà còn dùng phương thức càng cực đoan để rồi bị phản tác dụng.

Hắn thật sự chưa từng làm điều gì cho Cố Thiên Tinh, lại càng tìm không được bất cứ điều gì để lật đổ kết luận của Yến Thâm.

9.

“Thiên Tinh cũng rất quật, giống một con……” Yến Thâm dừng một chút, bỗng nhiên lộ ra nụ cười ấm áp: “Một con nhím.”

Đồ Trần mặt vô biểu tình mà nhìn hắn, muốn nghe hắn nói tiếp.

“Em ấy không ngừng cắm thêm gai nhọn lên người mình, giống như chỉ cần làm vậy, những người khác sẽ không thể uy hiếp được vẻ mềm mại của em ấy.”

“Cậu chỉ khiến em ấy mang thêm nhiều gai nhọn, mà tôi sẽ làm em ấy để lộ vẻ mềm mại nhất kia.”

“Em ấy đã cho cậu thời gian, nhưng cậu lại luôn bị động và chờ em ấy tới gần mà không nghĩ tới vấn đề là ở chính cậu.”

“Có lẽ cậu rất sớm đã quen biết em ấy, sớm đến mức khiến tôi vô cùng ghen tị……”

Yến Thâm nhấp một ngụm cà phê cuối cùng, đế ly chạm vào mặt bàn pha lê phát ra tiếng lách cách thanh thúy.

“Nhưng cuối cùng, tôi mới là người có thể bồi em ấy đi đến cuối.”

Đồ Trần cương người ngồi đó, lại khó mở miệng.

Đồ Trần và Yến Thâm cũng không tương đồng.

Hắn thích Cố Thiên Tinh, vì vậy mà đáp ứng lời thổ lộ của nhiều người, xây dựng các mối quan hệ rắc rối, hy vọng có thể làm cho Cố Thiên Tinh chú ý.

Yến Thâm thích Cố Thiên Tinh, vì thế hắn cố gắng mài giũa để hoàn thiện chính mình, kiên định mà vươn tay về phía Cố Thiên Tinh, kéo cậu ấy vào lòng.

Rõ ràng chỉ cần bước về phía trước một bước thôi, nhưng hắn lại tự tay đẩy Cố Thiên Tinh ra.

Hắn chẳng thể trách ai.

10.

“Đồ tiên sinh, so với việc ở chỗ này tranh cãi với tôi, không bằng anh nên học cách làm thế nào để yêu một người.”

Một cuộc đàm phán đơn phương dừng tại đây.

Yến Thâm tính tiền, rời đi.

Đã đến giờ, hắn phải đi đón Cố Thiên Tinh về nhà.

Đồ Trần nhìn vị trí đối diện trống rỗng, như một kẻ bại trận, suy sụp mà ghé lên mặt bàn.

Không biết qua bao lâu, một bàn tay hơi lạnh chậm rãi phủ lên cổ hắn.

Đồ Trần dường như biết người tới là ai, hắn giơ tay bắt lấy cổ tay kia, kéo lại khoảng cách giữa hai người.

Hắn ôm chặt vòng eo của cậu thanh niên ấy, lực tay mạnh đến mức đốt ngón tay trở nên trắng bệch, hành động đột ngột này làm kinh động những vị khách trong tiệm.

Hắn chôn đầu, không muốn nâng lên, chỉ là lặp đi lặp lại mà thấp giọng xin lỗi: “Thật xin lỗi, thật xin lỗi……”

“Không sao cả.”

Gần như là sau khi hắn thốt ra lời xin lỗi đầu tiên, Cảnh Bác Minh đã tiếp lấy lời hắn.

Cậu thanh niên ấy khẽ nở nụ cười thường trực trên môi: “Không sao cả.”

******

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play