Trăng sáng ló ra khỏi núi, mây mù bốn bề.

 Sương gió lành lạnh, Tiểu Bảo rùng mình, cảm thấy cái lạnh như rít từ bên trong. Hắn cúi xuống và kéo Mẫn ca về phía trước. Hắn không muốn đưa Mẫn ca đi cùng, nhưng nữ sát tinh đã mở miệng, làm sao hắn dám nói "không". Chỉ có thể oán trách kẻ đã chết mà còn gây phiền phức này trong lòng.

 Tần Cô Đồng mặc áo choàng cho Tiêu Thanh Thiển, nắm tay nàng ấy rồi đi theo Tiểu Bảo. Thấy hắn vẫn còn lằng nhằng, không khỏi thúc giục: "Đi nhanh lên."

 Tiểu Bảo vác Mẫn ca trên vai, bước nhanh hơn ba lần. Nhưng trong thâm tâm, hắn thầm chửi bới: Đàn bà thối, lát nữa ta sẽ giết chết các ngươi!

 Cả bốn người đi bộ đã được một dặm rồi vòng quanh chân núi. Tần Cô Đồng nhìn phía trước, trong lòng không khỏi kinh ngạc. Nàng nhìn thấy một con đường thẳng phía trước nằm ở giữa vô số tảng đá khổng lồ. Những tảng đá khổng lồ ở hai bên có hình thù khác nhau, giống như những lính canh cao thấp mập ốm khác nhau cùng canh giữ một sơn đạo.

 Tiểu Bảo vác Mẫn ca trên vai và thở hổn hển. Hắn giơ ngón tay lên chỉ về phía trước nói: "Phù, nữ hiệp, sau khi băng qua hẻm núi đá đó sẽ đến. Phù, không xa, không xa."

 Tần Cô Đồng khẽ gật đầu, ra hiệu cho hắn tiếp tục đi. Tiểu Bảo không nói hai lời, nâng Mẫn ca rồi đi về phía trước. Tần Cô Đồng chăm chú nhìn xung quanh, không thấy có mai phục, yên tâm đi theo Tiểu Bảo.

 Tiểu Bảo từng học kiếm thuật nhưng thường ngày cũng chỉ chơi đùa mà thôi. Các kỹ năng cơ bản như đứng trung bình tấn và tập sức mạnh cổ tay thì rất lười. Lúc này, phải vác Mẫn ca, người nặng khoảng 100 cân, đi bộ được chỉ mới hơn một dặm thì đã thấy đôi chân của hắn trở nên bủn rủn và bước đi loạng choạng.

 Tần Cô Đồng nhìn thấy hắn như vậy nên cũng biết không có mai phục trên mặt đất.

 Đi qua hẻm núi đá khổng lồ như một đường thẳng lên trời, trước mặt là cửa hang. Từ xa, có thể nhìn thấy những ngọn đuốc đang cháy và qua ánh sáng của ngọn lửa có thể thấy có người đang tuần tra qua lại trước cửa hang.

 "Nữ hiệp, chúng ta?" – Tiểu Bảo hỏi một cách thận trọng.

 Tần Cô Đồng suy nghĩ: Nếu cứ giữ Tiểu Bảo và Mẫn ca ở đây thì đồng bọn của họ sẽ đến. Còn nếu để họ đi thì còn lo lắng hơn. Dứt khoát gặp mặt trực tiếp luôn đi, dù sao thì cũng đã từng đấu với Đại Đương gia của bọn họ.

 Huống hồ không có đường quay lại, để đến thành Thái Hoà thì phải đi qua đây. Thay vì để người ta tìm được, tốt hơn là đảo khách thành chủ. Khi tin tức truyền ra, nàng và Thanh Thiển hẳn đã rời đi rồi.

 Tần Cô Đồng hất cằm nói, "Ngươi đi gọi đi, cứ nói...".

 Nàng chưa nói xong, Tiểu Bảo đã ném Mẫn ca xuống và điên cuồng chạy đi. Tần Cô Đồng nhìn Mẫn ca lăn vào trong khe nước mà không khỏi sững sờ một lúc, tiếng la tê tâm liệt phế của Tiểu Bảo vang lên bên tai nàng - "Đà chủ! Cứu mạng a a a!"

 Tần Cô Đồng kéo Tiêu Thanh Thiển rút lui nhưng đã quá muộn. Ban đêm có sơn tiêu tập kích, nhóm người này lúc này đều đã thức giấc, nghe thấy tiếng gọi thì lập tức dũng mãnh tiến ra.

 Tần Cô Đồng nhìn cung nỏ trong tay họ, còn phía sau mình có một con đường nhỏ và thẳng tắp, không tốt để rút lui. Nàng cầm chuôi kiếm, bước tới trước Tiêu Thanh Thiển và liếc nhìn xung quanh.

 Lúc này, mọi người trong Thiên Hán Trại tách ra hai bên, một người bước ra ngoài.

 Tiểu Bảo lao đến trước mặt người nọ, chân chó gào khóc, "Đà chủ, Đà chủ, ta và Mẫn ca thấy có người lén lút thì đuổi theo! Nàng ta đã giết Mẫn ca rồi! Còn nói muốn tìm Đà chủ, muốn đem ngài chặt ra thành tám mảnh!"

 Trương Đà chủ tuổi không lớn, ngoài ba mươi tuổi. Lông mày chẻ, mắt hổ và một bộ râu rậm. Tóc được quấn tuỳ tiện, mặc một chiếc áo choàng lông chồn và một thanh đại đao có lưng bằng vàng treo bên hông.

 Hắn vén áo choàng rồi giơ chân đá Tiểu Bảo ra. Không nói lời nào, hắn ra khỏi cửa hang, bước xuống dưới và nhìn Tần Cô Đồng. Thấy nàng dung mạo xinh đẹp, vẻ mặt đoan trang, ánh mắt có thần, tinh khí nội liễm thì cảm nhận được người này có võ nghệ bất phàm.

 Hắn nghiêng đầu nhìn ra sau, thấy phía sau nàng có một người, toàn thân được quấn bởi áo choàng. Hắn chỉ kịp liếc mắt một chút, Tần Cô Đồng đã tiến lên chặn lại tầm mắt của hắn. Ánh mắt của Trương Đà chủ rơi trở lại người Tần Cô Đồng, hắn hỏi: "Ngươi tìm lão tử?"

 Tần Cô Đồng biết rằng mình đã bị lừa khi nghe Tiểu Bảo hô Đà chủ. Trương Đà chủ này không đi uống rượu mừng mà chỉ phái Ngô lão đại đi mà thôi. Nhìn thấy dáng người Trương Đà chủ to lớn hào hùng có phần giống với cha mình nên nàng không cảm thấy chán ghét, khẽ gật đầu, "Trương Đà chủ, ta chỉ tình cờ đi ngang qua. Vì trời tối và lạnh nên muốn mượn chỗ tá túc qua đêm."

 Trương Đà chủ nghe vậy thì sững sờ, sau đó bật cười. Âm thanh làm cho những con chim đang nghỉ ngơi trong rừng giật mình, hắn giảm khẩu khí lại và khịt mũi, "Con mẹ nó, lão tử nghe nói đầu năm nay người già, đàn bà và trẻ con hành tẩu giang hồ đều là những nhân vật cường đại không thể khiêu khích. Ngươi còn có hai thanh kiếm trong tay, chậc chậc, lão tử thực sự không dám đối đầu trực diện với ngươi."

 Tần Cô Đồng khẽ cười, tay phải duỗi thẳng ở bên người, nhìn không ra cái gì không ổn. Cả hoành đao và Sương Hoa Kiếm đều được bọc trong vải, chúng thực sự trông giống như song kiếm. Tay trái nắm lấy chuôi kiếm, lòng bàn tay đã đổ mồ hôi.

 Tiểu Bảo đứng dậy khỏi mặt đất, hắn vội vàng nói: "Đà chủ, nữ nhân này không phải là người tốt! Nàng ta..."

 Trương đà chủ hét lên: "Con mẹ nó, câm miệng!" Khi hắn mở miệng, thủ hạ bên cạnh ngay lập tức đánh ngất Tiểu Bảo.

 Thấy thế, Tần Cô Đồng cảm thấy thoải mái. Hảo cảm đối với Trương Đà chủ tăng thêm vài phần.

 Trương Đà chủ quay đầu nhìn về phía Tần Cô Đồng, thấy nàng hơi quen mặt, nhưng chắc chắn là chưa từng thấy qua, hắn sờ sờ cằm hỏi: "Hai cô nương xin cho biết danh tính, để Trương mỗ biết xưng hô như thế nào. Đỡ phải mạo phạm."

 Tần Cô Đồng ôm quyền nói: "Không dám, không dám. Tại hạ tên là Đồng." Trong lòng nàng khẽ động, rồi nói: "Gia tỷ không giỏi giao tế, hy vọng Trương Đà chủ rộng lượng tha thứ."

 Trương Đà chủ vẫy tay, Tần Cô Đồng nghe thấy âm thanh rất nhỏ vang lên. Trương Đà chủ không quan tâm lắm đến câu trả lời của nàng, "Không có việc gì, không có việc gì. Hai vị đi theo lão tử. Thiên Hán Trại bọn ta tuy là những lão già thô kệch nhưng chúng ta không thể làm uỷ khuất hai vị cô nương yếu ớt được."

 Tần Cô Đồng nghe vậy không biết nên mừng hay lo, nhưng chỉ có thể tiến từng bước một. Nàng dắt Tiêu Thanh Thiển theo Trương Đà chủ đi vào cốc.

 Sơn cốc được bao quanh bởi các ngọn núi giống như u cốc của Phương gia. Khác ở chỗ, ở đây rất nhiều hố sâu lớn nhỏ được đào trong lòng đất, giống như hố thoát nước. Đất đã đào lên được chất sang một bên, khiến sơn cốc trông rất kỳ dị.

 Tiểu Bảo nói rằng bọn họ đến đây để đào kho báu, điều này dường như là sự thật. Chỉ là không biết đã đào được chưa. Không đúng, theo lời của Tiểu Bảo và Mẫn ca, rõ ràng là kho báu vẫn chưa được đào lên.

 Như thế rất tốt.

 Tần Cô Đồng tập trung nhìn xung quanh và thấy rất nhiều lều được dựng lên dưới một tảng đá lõm, nàng đoán đó là doanh trại nơi nhóm người Thiên Hán Trại này đóng quân.

 "Trói tên hèn này lại, nếu hắn không chạy loạn thì Mẫn Nha Tử đã không đi gặp Diêm Vương rồi." Trương Đà chủ xua tay, rồi sải bước về phía lều, "Tìm một cái lều sạch sẽ cho hai cô nương xinh đẹp này, đem rượu cất vào lều kia đi. Dù sao cũng uống rượu vào ngày đại hôn của Đại Đương gia rồi."

 Tần Cô Đồng nghe Trương Đà chủ an bài, nhìn hắn trông có vẻ thô lỗ, nhưng trong lòng rất tỉ mỉ. Nàng tiến lên một bước, ôm quyền thi lễ: "Đa tạ Trương Đà chủ, chúng ta nghỉ ngơi qua đêm rồi ngày mai rời đi, không cần phiền toái như vậy."

 Trương Đà chủ xua tay nói: "Không phiền toái, cũng không phải lão tử làm. Các ngươi đợi một lát, Cẩu Mao làm việc rất nhanh nhẹn, một lát nữa sẽ ổn." Nói xong, hắn há mồm ngáp, thấy Tần Cô Đồng nhìn mình chằm chằm, Trương Đà chủ có vẻ ngượng ngùng, liền giải thích: "Mấy hôm trước là đại hôn của Đại Đương gia, các huynh đệ cùng nhau uống rượu cả đêm. Con mẹ nó, sơn tiêu lại gây sự, mấy ngày nay ngủ không yên, sớm muộn gì lão tử cũng giết chết nó!"

 Tần Cô Đồng yên lặng gật đầu, cười cười mà không nói lời nào. Lần này, nàng thực sự nghe được trên cánh tay của Trương Đà chủ có vật gì đó, khi cánh tay vung lên, có một âm thanh kim khí va chạm rất nhỏ.

 Trương Đà chủ lại ngáp một cái rồi nói với Tần Cô Đồng: "Các người đợi một chút, lão tử đi ngủ trước. Mọi người cũng nghỉ ngơi đi, để Thạch Đầu và Lão Thử gác đêm." Sau đó hắn sải bước về phía lều trại chính giữa, vén rèm lên và bước vào.

 "Hai vị, lều trại đã chuẩn bị xong." Dáng người Cẩu Mao gầy và nhỏ, tóc màu vàng, không hổ là được gọi là Cẩu Mao. Ở đằng sau có một người trẻ tuổi im lặng đi theo, liếc nhìn Tần Cô Đồng rồi nhanh chóng cúi đầu xuống.

 Tần Cô Đồng tạ ơn hai người họ và dẫn Tiêu Thanh Thiển vào trong lều. Bên trong lều là một chiếc giường gỗ, trải những miếng bông mỏng, bên trên có một tấm thảm màu trắng và một chiếc chăn bông màu xanh lam. Tuy đơn giản nhưng so với ngôi miếu đổ nát kia thì hơn nhiều.

 Tần Cô Đồng giúp Tiêu Thanh Thiển gỡ áo choàng, kéo nàng ấy ngồi xuống, viết vào lòng bàn tay: Thuỷ tặc bên bờ sông núi Thái Hoà, nhớ không?

 Tiêu Thanh Thiển khẽ lắc đầu, nàng ấy chưa từng đến đây bao giờ.

 Thấy vậy, Tần Cô Đồng không khỏi suy tư: Chẳng lẽ là mình đoán sai, thủy tặc ở đây không phải do Thanh Thiển tiêu diệt? Đúng rồi. Những cái hố đào bên ngoài đó nhất định là do thuỷ tặc đào trong lòng đất. Trong một đêm chôn vùi hết đám thuỷ tặc, có lẽ do núi lở.

 Sau khi tìm ra mối liên hệ ở đây, Tần Cô Đồng vội vàng nói cho Tiêu Thanh Thiển biết về vấn đề này. Tiêu Thanh Thiển khẽ gật đầu và viết trong lòng bàn tay: Trời phạt.

 Quả thực, nếu đúng như phỏng đoán thì đó cũng xem như là trời phạt.

 Tần Cô Đồng cúi người cởi hài và vớ cho Tiêu Thanh Thiển, lấy tay nải đựng quần áo làm gối cho nàng ấy rồi dùng áo choàng che cho nàng ấy. Còn nàng ôm thanh hoành đao, nằm xuống bên cạnh nàng ấy và kéo chăn bông.

 Tần Cô Đồng không dám ngủ.

 Mặc dù Thiên Hán Trại hiện tại là bạch đạo, nhưng suy cho cùng cũng xuất thân từ lục lâm1. Nơi này không phải là hang cọp thì cũng là hang sói, một chút bất cẩn có thể đe doạ đến tính mạng. Nàng nghĩ đến bát rượu của Hướng Tiểu Điệp, trong lòng bất ổn. Hôm nay nghĩ lại đủ thứ chuyện, càng nghĩ càng hối hận.

1. Lục lâm: Vốn là tên núi Đại Đồng ở Hồ Bắc, từng là căn cứ của nghĩa quân Vương Khuông, Vương Phượng thời Hán, sau chỉ những người ở rừng núi để cướp bóc hoặc để chống quan lại.

 Cũng không nên nhất thời xúc động mà rời khỏi Vân Phàm Hào, để Thanh Thiển đi chịu khổ chung với mình. Cũng không biết Bạch Diên bây giờ thế nào, có chỗ ở hay có gì để ăn không, liệu Bất Tử Ngục có tìm thấy nàng ấy không.

 Gió núi bên ngoài thổi qua, Tần Cô Đồng nhắm mắt nghỉ ngơi, dần dần chìm vào giấc ngủ. Đột nhiên, nàng cảm thấy Tiêu Thanh Thiển cử động, sau đó có cảm giác phía sau lưng tê dại, hóa ra là Thanh Thiển đã gối đầu lên lưng nàng.

 Tần Cô Đồng đột nhiên tỉnh lại, vào lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân cực kỳ nhỏ. Như có như không, chậm rãi tới gần.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play