Hai người Tần và Tiêu xuống thuyền, nắm tay đi về phía trước.

 Tần Cô Đồng nghe tiếng vượn và khỉ kêu, ngẩng đầu lên thấy núi cao cốc sâu, khe suối chảy ngang dọc; nhìn xuống cỏ dại rừng hoang; ngoảnh đầu lại thì nước sông chảy xiết, bóng dáng cánh buồm lẻ loi ở phía xa.

 Nàng không khỏi than thở với Tiêu Thanh Thiển: "Nhìn xem ngươi đã cứu bao nhiêu người, không cần ai có trách nhiệm gì cả. Giao ngươi cho nàng ta, ta cũng không yên tâm."

 Vừa đi nàng lại thở dài, thì thầm với bản thân: "Thực ra, ta cũng không phải là một người nghĩa hiệp. Bất Tử Ngục có thể tìm thấy Bạch Diên thì Phương gia và điện Già Nam có thể biết chúng ta đang ở trên thuyền và có thể sẽ có một cuộc phục kích sẵn. Nên chúng ta xuống tàu giữa chừng, bọn họ sẽ không biết."

 Hướng Tiểu Điệp có ân cứu mạng, vậy mà lợi dụng người ta như thế này, trong lòng Tần Cô Đồng cũng không dễ chịu gì. Nàng lẩm bẩm, nhưng không biết sự thật – Hướng Tiểu Điệp cố tình để họ xuống thuyền và tự mình đến chỗ phục binh.

 Càng đi Tần Cô Đồng càng cảm nhận điều bất thường. Nơi này từng có người ở nhưng không biết vì lý do gì mà bỏ hoang.

 Nàng nhìn quanh nhưng không thấy nhà hay thôn xóm, thầm nghĩ đêm nay chắc phải màn trời chiếu đất. Lại nghĩ đến bên bờ sóng gió lớn, cơ thể của Tiêu Thanh Thiển hiện tại rất mỏng manh và dễ cảm lạnh, không bằng đi tiếp để tìm kiếm.

 Nàng dẫn Tiêu Thanh Thiển đi dọc theo con đường quanh co. May mắn thay, nàng nhìn thấy một miếu nhỏ cách đó không xa.

 Ngôi miếu này được xây ở ven sông, có thể là để thờ Long Vương hoặc sơn thần Trấn Giang, không có gì kỳ quái. Nhưng mà lúc này Tần Cô Đồng rất cảnh giác, mở bụi cây đi tới rồi vòng quanh miếu nhỏ, lá cây rêu phong phủ dày đặc, không có dấu giày.

 Tâm cũng hạ xuống, nàng vỗ nhẹ hai lần lên mu bàn tay của Tiêu Thanh Thiển. Buông tay rồi rút kiếm, định vào xem thử. Đi được vài bước thì quay đầu lại thấy Tiêu Thanh Thiển đang đứng một mình, bầu trời xung quanh tối dần, trong vách đá và khu rừng hẻo lánh, không biết ẩn giấu bao nhiêu yêu ma quỷ quái.

 Nàng đột nhiên bất an, vội vàng bước tới chỗ Tiêu Thanh Thiển.

 Nhón chân một chút, cửa miếu "cót két" mở ra. Ngôi miếu nhỏ vuông vắn và trống trải. Chính giữa thờ một tượng thần, tóc mây che thái dương, khuôn mặt như trăng rằm, lông mày lá liễu, miệng anh đào, tuy phủ đầy bụi nhưng có thể thấy đó là một tiên nữ.

 "Là Long nữ à?" Tần Cô Đồng nhìn một lúc, sau đó hướng về Tiêu Thanh Thiển cười cười, "Khi ngồi trên đó trông ngươi càng giống nàng."

 Tượng Long nữ này đơn giản đến đáng thương. Trong miếu không có gì ngoại trừ một bức tượng bằng đất sét. Tần Cô Đồng cân nhắc chọn ra một nơi thoáng đãng để nghỉ ngơi vào buổi tối. Nàng kéo Tiêu Thanh Thiển ra khỏi ngôi miếu nhỏ rồi tự mình thu dọn.

 Bây giờ tay phải vẫn chưa lành, còn tay trái thì không thuận tiện lắm, Tần Cô Đồng chỉ có thể lau sạch sẽ góc bên phải tượng Long Nữ.

 Nàng dẫn Tiêu Thanh Thiển vào, đem hai cái tay nải đặt xuống đất. Sau đó, Tần Cô Đồng đi ra ngoài tìm mấy cành cây khô rồi lấy sách ra đốt lửa lên. Nàng cởi áo choàng của Tiêu Thanh Thiển và trải chiếc áo choàng da thú giá 182 lượng xuống đất.

 Đây là da của linh thú, với bộ lông mỏng và nhẹ có thể tránh rét cách nhiệt, nước lửa không xâm. Nếu không, Tần Cô Đồng cũng không trả với cái giá doạ người như vậy cho thợ săn ở núi Ba.

 Nàng mở gói lương khô, lấy ra thịt khô và những chiếc bánh gạo nếp1 nướng trên lửa. Nhìn ngọn lửa đang bùng cháy, Tần Cô Đồng lẩm bẩm: "Không biết Bạch Diên bây giờ thế nào rồi? Nàng ấy nên đến thành Thái Hoà rồi nhỉ? Thái Hoà Tông là một danh môn đại phái, có thể che chở ít nhiều."

 Trong miếu nhỏ, chỉ có giọng nói của nàng tự nói với chính mình, thỉnh thoảng có một nhánh cây nổ "lách cách" trong ngọn lửa.

 Những chiếc bánh gạo nếp trắng và cứng được nướng trên lửa, từ từ phồng lên, vỏ hơi ngả nâu vàng và thoang thoảng hương thơm ngào ngạt. Tần Cô Đồng dùng một con dao găm nhỏ để cắt lớp vỏ giòn của bánh gạo nếp, để lộ vết lõm mềm ở bên trong, rồi cho phần thịt khô đã nướng vào.

 "Nào, ăn thử đi." Tần Cô Đồng đưa bánh gạo nếp vào miệng Tiêu Thanh Thiển.

 Tiêu Thanh Thiển chạm nhẹ vào bánh gạo nếp, giơ tay nhận lấy. Tần Cô Đồng mỉm cười, nắm cổ tay nàng ấy giúp nàng ấy đưa lên miệng.

 Nhìn nàng ấy cẩn thận cắn một miếng rồi nhai thật chậm, khóe mắt Tần Cô Đồng ôn nhu, cười hỏi: "Ngon chứ? Tay nghề của ta thế nào?" Dứt lời, nàng lắc đầu rồi tự mình làm một cái bánh gạo nếp nhân thịt.

 Sau khi ăn uống và tắm rửa đơn giản, Tần Cô Đồng cảm thấy buồn ngủ. Nàng ngồi dựa vào tường, kéo Tiêu Thanh Thiển vào lòng, quấn áo choàng bên dưới, nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.

 Ngọn lửa đang từ từ nhỏ đi nhưng vẫn chưa tắt.

 "Vù", gió núi thổi qua.

 Tần Cô Đồng kinh ngạc mở to mắt nhìn xung quanh, trên tay cầm sẵn chuôi kiếm. Nhìn thấy ngọn lửa chỉ mới được dập tắt, nàng mới từ từ thở phào nhẹ nhõm. Nàng đưa tay ra và vỗ vai Tiêu Thanh Thiển, nói với nàng ấy mọi chuyện vẫn ổn.

 Đúng lúc này, đằng xa có tiếng bước chân hỗn loạn.

 Tần Cô Đồng giật mình, nhanh chóng nắm chặt cổ tay Tiêu Thanh Thiển. Đây là thỏa thuận của họ, nghĩa là có nguy hiểm. Nàng đỡ Tiêu Thanh Thiển đứng dậy, cúi xuống và nhặt tay nải lên. Khi nàng đứng thẳng người, nhìn thấy Tiêu Thanh Thiển được quấn chặt bởi áo choàng, nàng mỉm cười không thành tiếng.

 Bước chân càng ngày càng gần, hiển nhiên là đang đi về phía miếu Long Nữ.

 Trong lòng Tần Cô Đồng nghĩ: Canh ba nửa đêm, đất hoang miếu đổ nát nhưng lại người tới chỉ sợ là chuyện không tốt.

 Nàng kéo Tiêu Thanh Thiển đến nấp sau tượng Long Nữ, chờ đợi người nào đó vào để có cơ hội ra tay trước.

 Bước chân đã tới cửa, Tần Cô Đồng có thể biết được đó là hai người. Cầm hoành đao trên tay, trong lòng khẩn trương. Nhưng hai người đó không đi vào, ở bên ngoài không biết làm chuyện gì làm cho cánh cửa của miếu rung lên bần bật. Một lúc sau, một giọng nói mỏng, the thé vang lên.

 "Được rồi, được rồi... Đi vào trước, đừng ở bên ngoài... Á."

 Tần Cô Đồng không rõ có chuyện gì, lông mày nàng nhăn lại, trong lòng càng thêm bất an. Tượng Long Nữ không lớn, cả hai đứng sát phía sau chỉ tạm che chắn. Nếu có hai người ở ngoài cửa đi vào kiểm tra một chút là có thể phát hiện ra. Nàng nhìn xuống Tiêu Thanh Thiển trong vòng tay của mình, nắm chặt chuôi kiếm trong tay, hy vọng có thể đánh bại được kẻ thù bằng một kích.

 "Tốt, tốt, theo ý ngươi, theo ý ngươi... A... Tâm can bảo bốicủa ta."

 Vừa nói, cả hai vừa đá tung cánh cửa.

 "Cái người này! Đừng ở trước tượng Long Nữ..."

 "Nàng ta nào để ý đến ngươi! Ha... Tâm can bảo bối cho ta sờ đi, ta muốn nghẹn chết rồi..."

 "A... A... A"

 ​​Tần Cô Đồng nghe tiếng quần áo xốc xếch ở bên ngoài, còn có âm thanh nuốt nước miếng kỳ quái. Lông mày từ từ giãn ra và sau đó lại nhăn lại. Nàng hơi ló đầu ra ngoài với vẻ nghi ngờ.

 Trước tượng Long Nữ, hai người một cao một thấp ôm nhau. Nam tử cao lớn cúi đầu hôn người thấp hơn, hai tay đưa lên đưa xuống. Hai người thỉnh thoảng tạo ra những âm thanh rên rỉ.

 Mặc dù Tần Cô Đồng không có kinh nghiệm, nhưng cũng đã từng đọc qua tiểu thuyết dã bản, nam nữ hoan ái, Vu Sơn vân vũ2 vẫn biết.

 Nàng nới lỏng chuôi kiếm và tay ôm Tiêu Thanh Thiển, nghe tiếng ư ư a a bên ngoài, nàng cảm thấy không nói nên lời. Nghiêng đầu nhìn Tiêu Thanh Thiên, vẻ mặt nàng ấy vẫn lạnh lùng bình tĩnh, trong lòng thầm nói: Ngươi nghe không được, nhưng cũng là vân đạm phong khinh.

 Hai người bên ngoài đã lăn lộn trên mặt đất, quần áo bay tứ tung. Tiếng kêu loạn hảo ca ca hảo đệ đệ làm chấn động cả bụi tích tụ trên mái nhà. Tần Cô Đồng rất muốn nhảy ra khỏi bức tượng và hù chết họ. Tay cầm hoành đao, trong lòng nàng trầm ngâm suy nghĩ: Sớm biết thì đã không trốn làm chi, đôi gian phu dâm phụ này rõ ràng không có võ nghệ cao thâm.

 "... A... A... Đừng... A!"

 "Ha... Bảo bối tâm can, ngươi thật thơm."

 "Ta không phải nữ nhân, nào có..."

 Tần Cô Đồng đang định làm thế nào để đuổi hai người kia, khi nghe những lời đó nhất thời cả kinh. Nàng luôn nghĩ rằng âm thanh mỏng và the thé là nữ nhân, mặc dù cảm thấy âm thanh không êm tai lắm nhưng nàng không để ý. Lúc này nghe được, nàng phải há hốc mồm.

 Tần Cô Đồng thận trọng thò đầu ra thì nhìn thấy nam nhân cao lớn đang đè lên nam nhân thấp bé, vùi mặt vào trước ngực hắn. Người thấp bé kia quần áo mở ra, ngực phẳng, thực sự là một nam nhân.

 Tần Cô Đồng không biết nên khóc hay cười, nhìn vào đôi mắt như hoạ của Tiêu Thanh Thiển, ở nơi tối tăm này, nàng ấy giống như một ánh sáng thuần khiết. Nàng cúi đầu, ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng, giống như mùi hương mà nàng đã từng ngửi thấy ở u cốc của Phương gia trước đây.

 Đáng tiếc Thanh Thiển không thể nghe không thể thấy, cũng không thể nói nên sẽ không thể biết nhiều điều thú vị trên đời này mà nàng ấy chưa từng gặp qua. Tần Cô Đồng thầm thở dài một hơi, sau đó nghĩ lại cũng không tệ lắm, những chuyện nhàm chán, phiền phức cùng ghê tởm kia cũng không cần biết.

 Nàng nghe tiếng rên rỉ ồn ào bên ngoài, trong lòng càng thêm sốt ruột. Vất vả lắm nàng mới tìm được nơi này và muốn cùng Tiêu Thanh Thiển nghỉ ngơi một đêm, nhưng hai người họ đến gây rối. Nơi này núi non hoang dã, có chỗ nào mà không thể, tại sao lại tới chỗ này.

 Tần Cô Đồng đang định đi ra ngoài đánh ngất hai người đó, lại nghe thấy bên ngoài có tiếng rên, sau đó thật lâu không có động tĩnh gì cả. Cũng không biết chuyện gì đã xảy ra, qua một lúc mới nghe thấy tiếng nói chuyện.

 Đầu tiên là âm thanh mỏng và the thé: "Mẫn ca, chúng ta còn ở đây bao lâu nữa? Người ta không phải cái máy đào đất!"

 Mẫn ca nói, "Ôi, ta nào biết được. Đại Đương gia để chúng ta trông coi, trừ phi đào ra được bảo bối nếu không cũng đừng hòng đi được. Tâm can, để ta hôn..."

 Giọng nói mỏng lại vang lên: "Hừ, lần này là đại hôn của Đại Đương gia, họ Trương kia để cho Ngô lão đại đi. Ngô lão đại cũng không mang theo chúng ta, rõ ràng là coi thường ngươi."

 Mẫn ca nói: "Tên họ Trương là một tên đần, lúc nào cũng chống đối với Đại Đương gia. May mà có quân sư ở trong giảng hoà, nếu không đã đuổi hắn đi tiêu cục để dưỡng lão rồi. Ngô lão đại đi rồi, đương nhiên sẽ có cơ hội cho người khác. Mẫn ca của ngươi có thân thủ tốt, nơi này lại được Đại Đương gia coi trọng, nếu là những người khác hắn sẽ không yên tâm."

 "Lời nói dối của Ngô lão đại chỉ có ngốc tử như ngươi mới tin thôi!"

 "Được rồi, được rồi, nếu ta đi thì làm sao ôm người... Hahaha."

 Hai người bên ngoài lại cười lớn, nhưng Tần Cô Đồng đã nới lỏng chuôi kiếm.

 Ngô lão đại... Đại Đương gia... Đại hôn... là người của Thiên Hán Trại à? Mặc dù nơi này ở bên sông nhưng nó cách Thiên Hán Trại ít nhất 1800 dặm, nơi đã là ranh giới của thành Thái Hoà.

 Cuộc võ loạn mười lăm năm trước, núi Thái Hoà là thánh địa của võ thuật. Mặc dù người thời đó không thể phát nội lực ra ngoài, nhưng các đạo trưởng ở núi Thái Hoà cũng là những người nội ngoại kiêm tu. Ngày nay, có rất nhiều môn phái trên thiên hạ, Thái Hoà Tông đã không còn nổi bật nữa. Nhưng bất kể như thế nào, Thiên Sơn Trại có thể lấn đến đất của đạo quán sao?

 Hơn nữa, danh tiếng của Thiên Hán Trại rất vang dội ở Tây Nam. Trên dưới có bí mật gì không thì không rõ nhưng nhìn bề ngoài thì không phải là cường đạo cướp của giết người. Những người này ở đây, thực sự rất kỳ lạ.

 Trong lòng Tần Cô Đồng khó hiểu, hiện tại tay phải không tiện, lại mang theo Tiêu Thanh Thiển, thật sự không muốn gây thêm rắc rối.

 "Mẫn ca, Mẫn ca, nhìn tượng Long Nữ này làm ta sởn tóc gáy."

 "Vậy thì ta đây đập bể!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play