*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Cho đến khi trở về phòng, trước mắt Tần Cô Đồng vẫn như biển lớn gợn sóng lăn tăn khiến nàng choáng váng đứng muốn không vững. Đầu tiên nàng đỡ Tiêu Thanh Thiển ngồi xuống rồi bản thân ngã xuống giường. Lưng đè lên hoành đao và Sương Hoa kiếm ở sau thắt lưng khiến nàng thở hổn hển vì đau đớn và phát ra một tiếng "rít".

 Tần Cô Đồng vội vàng trở mình nằm sấp, ổn định một hồi rồi mới nghiêng đầu nhìn Tiêu Thanh Thiển đang ngồi yên lặng trên ghế. Khuôn mặt nàng ấy giống như trời quang trăng sáng, tựa hồ những chuyện huyên náo này không liên quan gì đến nàng ấy.

 Trong sơn động ở Ba Sơn, Tần Cô Đồng đã hỏi nàng ấy: Đi đâu?

 Tần Cô Đồng đã viết ra tất cả những chỗ liên quan đến Tiêu Thanh Thiển mà nàng có thể nghĩ ra. Núi Nhạn Đãng, Lan Lăng, thành Lưu Xuân... Cuối cùng, Tiêu Thanh Thiển cũng có phản ứng khi viết đến thành Lưu Xuân.

 Đó là thành trì của Đông Quân Thanh Phi Sơ, hàng năm khi mùa đông lạnh giá rời đi, tia gió xuân đầu tiên ở Thần Châu cũng từ đó thổi qua và bông hoa đầu tiên cũng nở rộ ở nơi đó. Đông Quân Thanh Phi Sơ, một người được đồn đại là dịu dàng như ngọc, người ái mộ Tiêu Thanh Thiển. Tần Cô Đồng đã có tìm hiểu qua, đến giờ hắn vẫn chưa lấy ai.

 Bốn mùa giống như mùa xuân, trù phú và êm ả, thành Lưu Xuân là nơi thích hợp nhất cho Tiêu Thanh Thiển. Với thân phận hiển hách và thâm tình, Thanh Phi Sơ đủ để che chở cho nàng ấy trong suốt quãng đời còn lại.

 Tần Cô Đồng thở dài, quay đầu không ngừng nhìn nàng ấy.

 "A Đồng, không hay rồi!" Bạch Diên từ bên ngoài gọi tới và đập cửa, "Ngươi khóa cửa à? Mở cửa nhanh đi, Phương gia..."

 Tiếng "kẹt kẹt" vang lên, cánh cửa mở ra, Tần Cô Đồng kéo nàng ấy vào, "Phương gia đuổi tới rồi sao? Ở nơi nào? Có ở trên thuyền không?"

 Bạch Diên nhìn lông mày nàng đang dựng ngược lên với vẻ mặt dữ tợn. Nàng ấy giật mình, lắc đầu như trống bỏi, vội vàng giải thích: "Không phải, không phải, ta cảm thấy không phải đuổi theo chúng ta."

 Tần Cô Đồng khó hiểu, nhíu mày và nhìn chằm chằm nàng ấy.

 Bạch Diên đưa tay ra trước mặt nàng rồi lập tức thu lại, "Ta nhìn thấy phía sau có một đoàn thuyền nhỏ, giăng đèn kết hoa rất náo nhiệt, Hướng Đường chủ nói đó là thuyền chở bánh cưới. Thuyền cưới đậu ở hai bên bờ sông, trên đường đi còn ném bánh cưới dọc dòng sông nữa đấy. Vậy nên, ta lấy..."

 Tần Cô Đồng nghe nàng ấy nói loạn, vội ngắt lời, "Phương gia."

 "À, có một chiếc thuyền lớn ở giữa đoàn thuyền có treo chữ "Phương". Ta hỏi người ném bánh cưới thì nói Phương gia ở Hạc Minh xuất giá đến Thiên Hán Trại." Bạch Diên cắn một miếng bánh cưới vừa nhai vừa nói: "Mà bánh cưới này rất ngon đấy. Người ném bánh đã cho ta, còn nói bọn họ đã chuẩn bị năm nghìn cân bánh cưới."

 Tần Cô Đồng khó hiểu, nhưng sau lưng sinh ra ý lạnh, "Phương gia ở Hạc Minh... xuất giá... hôn sự của Phương Nhị tiểu thư, sao lại vội vàng như vậy?"

 Bạch Diên nghẹn bánh cưới, phát âm không rõ chữ: "Bạc y hoang dã chen chúc, trên đỉnh bạc bẽo cô đơn... Khụ khụ khụ..."

 Tần Cô Đồng nhìn thấy nàng ấy ho khan, vụn bánh bay khắp nơi, vội vàng rót cho nàng ấy một ly nước, "Ăn xong rồi nói."

 Bạch Diên uống ừng ực và uống cạn nửa ly, nuốt bánh cưới xuống rồi giơ tay lên, cắn một miếng nữa. Tần Cô Đồng nhanh chóng nắm lấy tay nàng ấy, kinh ngạc nói: "Ngươi nói chuyện cho rõ ràng đi."

 Bạch Diên cũng kinh ngạc: "Không phải ngươi kêu ta ăn xong rồi nói à?"

 Tần Cô Đồng nắm lấy cổ tay nàng ấy, dở khóc dở cười, "Ngươi thử ăn xem."

 Bạch Diên cũng xem nhẹ, giống như một người biểu diễn ven đường mà thôi. Sau đó, cổ tay nàng ấy đau nhói, bánh cưới sắp rơi ra nên vội vàng chịu thua, "Đừng mà, ý của ta cũng không nhất định phải là Nhị tiểu thư, có lẽ là người khác."

 Tần Cô Đồng nghe thấy lời nói vô nghĩa của nàng ấy, trở nên tức giận - Giận chính mình ngu ngốc.

 "Thế mà ta muốn nghe từ miệng của ngươi... Thôi quên đi." Tần Cô Đồng thả lỏng cổ tay, theo bản năng cầm hoành đao mà đi quanh phòng.

 Cục diện lớn như vậy, trừ bỏ Phương Vị Ngải thì còn ai đây. Phủ Quân Hãn và Thiên Hán Trại vẫn đối đầu với nhau ở hai bên bờ sông Dương Tử, là kẻ thù đáng gờm của nhau. Phương Hưng khiến phủ Quân Hãn tức giận thì chỉ có thể nương nhờ Thiên Hán Trại. Hôn sự để có quan hệ thân thích chính là giao dịch trực tiếp, có hiệu quả và ít tốn kém nhất.

 Nhất định là như vậy!

 Tần Cô Đồng nắm chặt tay, trong lòng ngày càng mờ mịt, không muốn suy nghĩ nhiều.

 "Chẳng lẽ lão gia đã trở lại?" Bạch Diên vừa liếm ngón tay vừa nói.

 Tần Cô Đồng đột nhiên giật mình, trong lòng không khỏi sợ hãi.

 Phương Trung Chính đã trở lại sao?

 Đúng vậy, ông ta phải trở lại. Nếu không Phương Hưng sẽ không dám tự ý bội ước và kết minh với Thiên Hán Trại. Nghĩ đến đây, Tần Cô Đồng thấp giọng hỏi: "Phương Vị Ngải gả cho ai?"

 "Đại Đương gia của Thiên Hán Trại."

"Hả?" Tần Cô Đồng ngạc nhiên xoay người, "Đại Đương gia của Thiên Hán Trại sao? Hắn bao nhiêu tuổi?"

Bạch Diên vừa lấy ra miếng bánh thứ hai, bột mì trắng mịn, còn có chữ "Hỉ" được đóng dấu màu đỏ. Vừa mới mở miệng định cắn, nghe xong liền sững sờ, chợt hiểu ra, "A Đồng, Nhị tiểu thư chắc không phải tự nguyện."

Phương Vị Ngải.

Phương Nhị tiểu thư, người suốt ngày ồn ào, nói muốn du ngoạn giang hồ. Phương Nhị tiểu thư, người sợ đau, sợ mệt, muốn luyện tuyệt thế võ công. Phương Vị Ngải, người không phân biệt chủ tớ hay lớn nhỏ gì với nàng. Phương Vị Ngải, người đã kêu nàng hái tịnh đế liên và mỉm cười hồn nhiên.

Cuối cùng nàng ấy cũng bước vào giang hồ mà nàng ấy hằng mong ước, nhưng không phải trừ ác phát thiện, có ân báo ân, có oán báo oán. Mà là... gả cho một lão già đã hơn năm mươi tuổi.  

Tần Cô Đồng khoác một chiếc áo choàng cho Tiêu Thanh Thiển, tháo Sương Hoa kiếm và đặt nó lên tay nàng ấy. Tiêu Thanh Thiển cầm thanh kiếm, ngẩng đầu lên nhìn nàng. Đôi mi dày khẽ rung lên, lướt qua đôi mắt trong suốt và không thấy ánh sáng. Tần Cô Đồng thở dài trong lòng, duỗi tay ôm nàng ấy, nhẹ giọng nói: "Ta không thể không đi, không thể không đi..."

Tiêu Thanh Thiển giơ tay lên và mò mẫm đặt lên vai nàng.

Bên ngoài có tiếng gõ cửa, Tần Cô Đồng đỡ Tiêu Thanh Thiển ngồi xuống. Mở cửa ra, Bạch Diên bước vào với tay nải trên lưng, nhỏ giọng nói: "Ta đã thu dọn xong rồi."

Tần Cô Đồng gật đầu, đóng cửa lại, quay về phía nàng ấy rồi nói: "Ta vừa mới hỏi qua, trước khi trời tối, Vân Phàm Hào sẽ cập bến. Thuyền cưới của Phương gia sẽ đến Thiên Hán Trại trước khi mặt trời mọc vào ngày mai, bọn họ sẽ đi suốt đêm. Đoạn sông Dương Tử này không có phân nhánh nên nhất định sẽ đi ngang qua chúng ta. Chờ ta cứu được Phương Vị Ngải, chúng ta sẽ lập tức rời khỏi bờ. Ngươi nhất định phải bảo vệ Tiêu Thanh Thiển, một tấc cũng không rời!"

Bạch Diên ngồi trên ghế bóc hạt dẻ, gật đầu nặng nề và cười nói: "Kể từ khi ta gặp ngươi, không cứu người thì cũng kiếm đường chạy thoát thân."

Tần Cô Đồng cũng cười, vươn tay xoa xoa đầu nàng ấy. Bạch Diên đẩy bàn tay nàng ra, "Không biết lớn nhỏ, Bạch tỷ tỷ của ngươi lớn hơn ngươi hai tuổi đấy. Nào, gọi một tiếng xem."

 Dù bầu không khí có căng thẳng và nguy hiểm đến đâu, chỉ cần Bạch Diên có mặt thì cũng có thể náo nhiệt. Tần Cô Đồng nhìn Bạch Diên đang cầm một hạt dẻ, đùa với Tiêu Thanh Thiển nói nó ngon như thế nào, sau đó ném vào trong miệng. Trong lòng nàng chợt nảy ra một ý nghĩ: Tìm một nơi không người, mọi người ở cùng với nhau cũng rất tốt.

 Tần Cô Đồng chờ đợi màn đêm buông xuống.

 Nàng lặng lẽ đứng trên mạn thuyền, mặc cho gió lạnh gào thét, cho đến khi trong mắt hiện ra con thuyền đèn đuốc lộng lẫy.

 Con sông này rộng một trăm năm mươi trượng. Tần Cô Đồng cũng không am hiểu khinh công lắm, đi trên mặt nước đều dựa vào "Đạo Hoá Tâm Pháp" để duy trì, hai mươi trượng đã là cực hạn rồi. Việc bay thẳng từ Vân Phàm Hào lên thuyền cưới là hoàn toàn không thể.

 Cũng may, nàng đã có tính toán, nhìn thấy đã tới thời điểm, nàng cầm sào tre đứng trên Vân Phàm Hào chống xuống. Đề khí nhún người, nàng nhảy ra khỏi thuyền. Khi sắp rơi xuống sông, nàng vươn tay ném chiếc sào tre xuống mặt nước. Hai chân Tần Cô Đồng đạp lên, thân hình như mũi tên rời cung, đuổi theo sào tre bay ra ngoài.

 Khi nàng giẫm lên sào tre, nàng mới thấy mình đã suy nghĩ quá dễ dàng. Trong gió đêm, nước sông dâng lên, cây sào tre lúc chìm lúc nổi, không thể khống chế. Nàng đáp xuống sào tre, vừa bước một bước, sào tre chìm xuống nước, trong nháy mắt, giày và tất của bị ướt. Nàng thầm mắng mình, dẫm lên sào tre mà không làm gì được.

 Nhìn thuyền cưới phía xa, Tần Cô Đồng khẽ nhảy lên, dùng mu bàn chân đá mạnh, sào tre nhảy xa bảy tám thước trong nước. Nội lực của nàng chạy khắp người, ngón chân chạm mặt nước, bắt kịp sào tre, tạm thời đáp xuống uyển chuyển.

 Giờ phút này, nước sông đã thấm ướt nửa người của nàng, gió thổi qua hơi lạnh lẽo...

 "Học nghệ không tinh." Tần Cô Đồng cười tự giễu, nhìn đoàn thuyền cưới đang ở cách xa năm mươi hoặc sáu mươi trượng. Bất chấp xuân đau thu buồn, bất chấp giày khố ướt đẫm, nhất cổ tác khí1, đi thẳng về phía bên kia.

1. Nhất cổ tác khí: một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm (xuất phát từ điển tích). Sau này ví với nhân lúc đang hăng hái làm một mạch cho xong việc.

 Khi gần đến đoàn thuyền, nàng bị bất ngờ, liền bỏ sào tre chìm xuống đáy nước.

 Xung quanh đoàn thuyền cưới rực rỡ, có vô số chiếc thuyền nhỏ không đèn. Đây là chiếc thuyền chở bánh cưới vào ban ngày, ban đêm chuyển sang tuần tra. May mà đêm nay không có trăng nên chỉ nghe được tiếng động, bọn họ chèo ra nhặt sào tre, cho rằng rơi từ trên thuyền.

 "Phi, doạ ông đây nhảy dựng rồi, ăn cơm mà cũng không yên."

 "Haha, Ngô lão đại, huynh thật nhát gan, vậy mà hôm qua còn lộ mặt trước Đại Đương gia. Huynh cho rằng giống như mười, hai mươi năm trước hay sao!"

 "Chẳng qua, hiện giờ không ai dám động thủ trước, động thủ thì sẽ đuối lý, mà đuối lý thì người ta có thể chèn ép ngươi."

 Tần Cô Đồng nín thở chống ở đáy thuyền, khi có hai chiếc thuyền nhỏ đến gần, thừa dịp bọn họ vừa nói chuyện vừa hò hét, nàng từ từ bơi qua, dần dần đến gần chiếc thuyền cưới lộng lẫy.

 Lúc này cả người nàng đều ướt sũng, nhảy lên thuyền thì dễ nhưng không phát ra tiếng động thì rất khó. Nàng lênh đênh theo con thuyền cưới một hồi, lòng thấp thỏm lo âu. Sau một thời gian chờ đợi, cuối cùng cũng có cơ hội. Trong một chiếc thuyền nhỏ, một người nào đó đang đứng trên mạn thuyền, dùng tay mò lấy đai lưng để cởi quần.

 Tần Cô Đồng cong ngón tay, hai đồng tiền bay ra ngoài. Một cái đâm vào thuyền từ dưới nước và một cái đụng vào đầu gối của người nọ. Nàng nhìn chiếc thuyền lắc lư, và ai đó phát ra tiếng "ối" và "tõm" rơi xuống nước.

 Đám người đón dâu của Thiên Hán Trại và người của Phương gia đều giật mình, nhìn về hướng phát ra âm thanh. Không ai để ý Tần Cô Đồng đã nhảy khỏi mặt nước và ôm lấy tay vịn rồi nhảy lên chiếc thuyền cưới.

 "A!" Hộ viện Phương gia đang nhìn xuống thì những giọt nước đột nhiên bắn lên mặt. Không kịp mở miệng, mắt hắn tối sầm lại và ngất đi.

 Tần Cô Đồng nhìn trái nhìn phải, đuôi thuyền trống rỗng và không có chỗ nào để trốn. Nàng nghe thấy tiếng bước chân càng ngày càng gần, trong lòng lo lắng. Nàng ngẩng đầu và vươn tay nắm lấy đuôi cánh buồm, thân thể lắc lư, treo tên hộ viện đang bất tỉnh lên.

 Chờ hai người tuần tra lải nhải mắng mỏ rồi bỏ đi, Tần Cô Đồng kéo dây cương và treo người đàn ông lên đó, rồi tự mình leo lên cột buồm. Núp sau vải bạt, nàng nhìn thấy những người tuần tra đều bước đi uể oải, rõ ràng là những người lính canh bình thường, trong lòng cũng yên tâm phần nào. Nghĩ đến những người tài giỏi của Phương gia đều ở đang ở trong sơn trang. Huống chi, có danh tiếng của Thiên Hán Trại, ai cũng cân nhắc lợi hại, không ai dám cướp thuyền.

 Tần Cô Đồng di chuyển trên thuyền, tránh hộ viện tuần tra, trong nháy mắt đã tìm được phòng tân nương, trên tầng cao nhất của thuyền, vô cùng hiển nhiên. Ở cửa không có lính canh nào, chỉ có hai tỳ nữ.

 Đánh ngất bọn họ cũng quá dễ dàng, Tần Cô Đồng trấn tĩnh rồi tiến lên, định chạm vào cửa sổ. Một lát sau, bóng người trong phòng chuyển động, vang lên một tiếng khe khẽ, cửa sổ mở ra.

 Phương Vị Ngải mặc giá y cẩm tú tầng tầng lớp lớp lộng lẫy, mái tóc được búi lên, chiếc trâm cài vàng mười hai nhánh đung đưa trong gió. Giấy chu sa điểm môi, than đen vẽ mày, khóe mắt được vẽ hơi xếch lên, ở giữa trán điểm xuyết một thanh điểu thuý điền2.

Chú thích:

2. Hoa điền là một loại hoa văn trang trí dùng để trang điểm trên trán của phụ nữ thời xưa. Màu sắc của hoa điền phong phú và sặc sỡ, màu sắc phụ thuộc vào chất liệu, ví dụ hoa điền được làm từ thiếp vàng có màu vàng kim, lấp lánh và phản chiếu ánh sáng; hoa điền từ xương cá trắng trong như ngọc. Một số hoa điền còn được tô màu lên để chúng thêm rực rỡ. Đặc biệt loại hoa điền có tên là "Thuý điền" được làm bằng nhiều loại lông chim bói cá, toàn bộ hoa điền có màu xanh lục, điểm xuyết những chấm pha lê lấp lánh, tươi tắn và độc đáo.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play