Minh quỷ 4 – Hiện trường chiến đấu oanh liệt

"Tại sao phải lừa cậu? Hơn nữa tôi cảm thấy cậu còn muốn được sớm ra ngoài hơn cả tôi." Lệ Nam nhìn y khó hiểu, "Với lại cậu là thiên sư, không thể trực tiếp giết nó luôn được à?"

"Quỷ nhỏ người ta đã làm gì sai mà cậu muốn giết? Có giết hay không cũng là chuyện của Địa Phủ, người bình thường như chúng ta chỉ có thể tiêu diệt lệ quỷ và..." Ngôn Hành Yến càng nói càng nhỏ, cuối cùng biến thành thầm thì: "Quên đi, nói với cậu nhiều như vậy để làm gì, đằng nào lát nữa cũng..."

Lệ Nam không nghe được câu tiếp theo nhưng cũng nhận ra Ngôn Hành Yến đang bực vì vấn đề của mình, trọng điểm hiện tại quả thật cũng không ở điểm này, hắn ngoan ngoãn hỏi sang chuyện khác ví dụ như: Bệnh của cậu là di chứng do đuổi quỷ à? Cậu xin nghỉ học nhiều ngày như vậy vì phải đi bắt quỷ sao? Vân vân mây mây vấn đề, cuối cùng chỉ nói: "Những lời tôi nói đều là thật, cả tuần nay tôi vẫn luôn ở trong trường, sắp thi tốt nghiệp trung học rồi, tôi thật sự không có thời gian tiếp xúc với trẻ con gì hết."

"Vậy là tốt rồi." Ngôn Hành Yến đi tới cửa cũng không quay đầu lại và vẫy tay với Lệ Nam, "Theo tôi."

Lệ Nam nhanh chân đi vòng qua búp bê kim tiêm rồi theo sát phía sau Ngôn Hành Yến. Hắn vừa bước chân sau vừa ra khỏi phòng bệnh cánh cửa phía sau lập tức truyền tới âm thanh đóng lại, cạch một tiếng dọa cho Lệ Nam giật mình. Ánh sáng bên ngoài âm u, mây đen ngưng tụ thành từng lớp bóng đen gần đến mức dường như chỉ cần vươn tay là có thể chạm đến.

"Quỷ đánh tường." Những thông tin Ngôn Hành Yến cung cấp là toàn bộ hiểu biết của Lệ Nam, "Đi qua cầu thang không thấy lớp 11, biến thành lớp 13."

"Được phết đấy, còn biết quỷ đánh tường."

"..."

"Còn gì nữa?"

Lệ Nam không muốn nói nữa nhưng ngay lúc này bài đồng dao im lặng đã lâu bỗng nhiên lại vang lên, nghe nguồn gốc phát ra từ sau cánh cửa của lớp 13.

"Cậu nghe thấy không?" Lệ Nam hỏi, "Bài đồng dao này lặp đi lặp lại trong đầu tôi từ sáng tới giờ." Ngôn Hành Yến gật đầu biểu thị mình cũng nghe được, "Bình thường, trẻ con ấy mà, chắc đi nhà trẻ nên suốt ngày học hát mấy bài đồng dao."

Nghe Ngôn Hành Yến giải thích như vậy trong nhất thời bầu không khí kinh khủng cũng tan biến, ban đầu Lệ Nam mấy bài hát dọa sợ đến suýt chút nữa thôi là tâm thần phân liệt, lúc này có Ngôn Hành Yến kề bên cũng thấm nhuần được chút thú vui trẻ thơ.

"Vậy chúng ta bây giờ..."

"Nếu đứa trẻ đã muốn chúng ta bước vào lớp 13..." Ngôn Hành Yến nắm cổ tay Lệ Nam lôi hắn đi về phía trước, "Thì chúng ta phải vào lớp 11 xem vậy."

Lệ Nam: "... Dù gì chúng ta cũng đang ở trong giấc mơ của người khác, tự tiện như vậy không sao chứ?"

Ngôn Hành Yến dùng hành động nói cho hắn biết thiên sư đại nhân chính là quyến rũ điên cuồng không biết sợ hãi như vậy, mặc kệ tiếng hát đồng dao ngày càng vang, càng nhanh, Ngôn Hành Yến bước đến trước cửa lớp 11 sau đó không chút do dự nắm lấy chốt cửa, nhẹ nhàng nhấn một cái rồi dùng sức đẩy.

- - Cửa phòng không chút sứt mẻ, nghe tiếng có thể đoán được cửa đã bị khóa trong khi rõ ràng 'nó' muốn họ đến lớp 13. Nhưng Ngôn Hành Yến cũng không bằng lòng chịu thiệt, y roẹt một tiếng rút sáo trúc bên hông ra, rồi lấy ra một thanh kiếm nhỏ được giấu từ bên trong sáo trúc.

Hóa ra là giấu kiếm trong ống sáo? Lệ Nam an tĩnh đứng ở một bên nhìn đối phương khí thế hung hăng chuẩn bị cắt khóa xông vào, nhưng lúc này khóe mắt của hắn chợt thấy cái gì đó. Lệ Nam bước lên nhanh chóng níu lại cánh tay Ngôn Hành Yến, kéo y rời khỏi trước cửa, "Mau nhìn xem đó là vật gì!"

Ngôn Hành Yến theo ánh mắt của Lệ Nam nhìn sang, chỉ thấy trong khe hở của cửa phòng rỉ ra một thứ màu đen vừa như nước lại tựa như sương mù, hòa lẫn trong bóng đêm, ở nơi hành lang âm u nếu không nhìn kĩ thì không thể nào phát hiện được.

Làn khói đen dừng lại trước của lớp 11 chậm rãi ngưng kết, cuối cùng tạo thành một con quái vật to lớn, nhìn từ nó như một con voi bằng nước to lớn đứng chen chúc trong hành lang. Ngôn Hành Yến cau chặt lông mày, một tay cầm kiếm, một tay che trước người Lệ Nam làm tư thế bảo vệ.

"Đây là cái gì...?"

"Bất kể là cái gì, nhớ kỹ, những thứ này đều là giả, còn cậu 'chân chính' lúc này vẫn đang ngủ gục trên bàn học đến mức nước miếng chảy ròng ròng."

"Tôi..." Lệ Nam còn muốn nói điều gì nhưng trong thân thể vật khổng lồ kia đột nhiên xuất hiện hai chùm tia sáng nhức mắt bắn thẳng vào trong đôi mắt hắn, mặc dù Lệ Nam đã nhắm mắt lại trong nháy mắt nhưng phía trước vẫn trở nên trắng xóa, đầu váng mắt hoa, cho đến tận khi nước mắt sinh lý chảy tràn khỏi khóe mắt mới làm giảm một chút cảm giác đau đớn kịch liệt.

Bên tai bỗng nhiên truyền đến tiếng kêu đau nghẹn ngào của Ngôn Hành Yến, trong lòng Lệ Nam hoảng hốt cố gắng mở to mắt nhìn xem rốt cuộc xảy ra chuyện gì, nhưng chỉ vừa hé ra một khe nhỏ lại bị luồng ánh sáng mạnh chiếu chói lóa, hắn chỉ có thể cúi đầu dùng hai tay che mặt, la lớn: "Ngôn Hành Yến cậu sao vậy?!"

"Tôi không sao." Giọng Ngôn Hành Yến nghe vô cùng nghiến răng nghiến lợi, "Cậu đừng mở mắt, cũng đừng nói chuyện, dựa vào kí ức lùi dần về phía cửa lớp 13."

Chúng ta sớm nghe theo lời chỉ dẫn của con quỷ vào lớp 13 thì đã không có chuyện gì rồi! Trong lòng Lệ Nam điên cuồng kêu gào. Bên phía Ngôn Hành Yến cũng ồn ào, binh binh bàng bàng hết đánh lại nhảy, nghe có vẻ như đang va chạm với quái vật to lớn. Lệ Nam dán tường, bởi vì mất đi tầm nhìn nên dù muốn rời đi nhanh chóng động tác của hắn lại trái với ý nguyện mà thong thả từng bước.

Đúng lúc này Ngôn Hành Yến bỗng nhiên cao giọng nói: "Nó đang tiến về phía cậu, nhớ kỹ, tất cả chỉ là giả!"

Lệ Nam vốn không hiểu vì sao hết lần này đến lần khác Ngôn Hành Yến lại nhiều lần nhắc nhở mình tất cả ở nơi này đều là giả, thẳng đến tận khi toàn thân từ trên xuống dưới của hắn truyền đến cảm giác đau đớn khi bị vật nặng va chạm nghiền ép. Lúc nãy hắn còn có tâm trạng cười đùa bộ dạng huênh hoang của Ngôn Hành Yến kết quả vừa ra tay đã bị quái vật đánh cho la oai oái, nhưng bây giờ Lệ Nam đau đến quả thật muốn rít gào.

Lục phủ ngũ tạng đau đớn như đang xoắn hết cả lại, hắn tựa như nghe thấy âm thanh xương đùi và xương sườn của mình vỡ tan tành, trong nháy mắt Lệ Nam ngã xuống đất, toàn thân không ngừng run rẩy.

Là giả, là giả... Trong cơn đau đớn tuyệt vọng khôn cùng hắn tìm lại được chút thanh tỉnh, đều là giả là giả... Lệ Nam đột nhiên hiểu lời khuyên của Ngôn Hành yến, nơi này là cảnh trong mơ của quỷ, mọi thứ đều là ký ức đã qua lúc sinh tiền của nó, là một nơi rất duy tâm, sở dĩ mình đau đớn là vì đại não bị những ký ức này lừa bịp, tự nói với bản thân rằng mình đang rất đau đớn.

Nói cách khác, chỉ cần hắn tin tưởng vững chắc mọi thứ đều là giả tạo, đại não thu được tín hiệu này hắn sẽ thoát khỏi cảm giác dằn vặt.

Tuy trong đầu Lệ Nam đã nghĩ thông suốt nhưng thực tế lại rất trắc trở, hắn nỗ lực một lát vẫn đau đến nằm ngay đơ trên mặt đất.

Ngôn Hành Yến nghe Lệ Nam kêu đau một tiếng rồi không còn động tĩnh gì nữa sợ hắn tự chơi chết bản thân luôn rồi, "Lệ Nam?! Lệ Nam cậu sẽ không chết, sang bên này với tôi, Lệ Nam?"

Trải qua đau đớn khắc cốt minh tâm đời này không muốn thể nghiệm lần hai nữa tính tình Lệ Nam cũng lên cơn rồi. Hắn vịn tường, như một người anh em bại liệt mười năm cuối cùng cũng tìm ra lối thoát cho cuộc đời chậm rì rì đứng lên chân đôi chân đang không ngừng run bần bật, "Tại sao lại tự ý vào lớp 11! Đàng hoàng vào lớp 13 theo ý con quỷ không được sao?"

"Con quỷ vẫn còn luẩn quẩn quanh đây, cậu nhất định phải thảo luận vấn đề này với tôi ngay bây giờ à?"

Vừa nghe đến con quái vật lớn còn chưa đi chân Lệ Nam cũng không run nổi nữa, hai mắt nhắm nghiền, nhanh chóng chạy không ngừng về hướng truyền đến tiếng hát đồng dao. Nếu nói đau đớn khi ngã xuống là 1 thì mức độ đau của đòn tấn công khi nãy là 11, hắn thà bị ngã mười lần cũng không muốn trải nghiệm thêm một lần bị đè nát nữa.

Cửa lớp 13 mở, tình huống giống hệt lúc vào lớp 12. Ngôn Hành Yến đẩy cánh cửa mở rộng ra cũng là lúc tiếng hát ngừng lại, hai người cũng không để ý bên trong phòng học có cái gì, lắc người một cái cùng nhau tiến vào.

Ánh sáng chói lóa trước mặt cuối cùng cũng biến mất, Lệ Nam cẩn thận nhấc mí mắt lên vô cùng hài lòng quan sát căn phòng tối đến mức không thấy được đầu ngón tay. Ngôn Hành Yến dựa vào tường, nhíu lông mi hỏi: "Cậu nghĩ thứ vừa nãy là gì? Đạn flash? Tại sao một đứa trẻ lại có thể tiếp xúc với lựu đạn?"

Lệ Nam nhớ lại bộ dạng y tá bị bêu xấu trong lớp 12, khó hiểu hỏi: "Bóng đen cũng là đồ vật trong thực tế? Thật sự chúng không phải là những thứ con quỷ sáng vô căn cứ ư?"

"Cơ bản đều có nguyên hình cả đấy, chỉ là vì nằm mơ nên chúng mới trở nên kỳ quái như vậy mà thôi, không ăn khớp... Hơn nữa khiến người bị thương còn đau nhức, không có cách nào công kích lại, tôi nghĩ nó chính là boss lớn tạo thành tổn thương cho đứa trẻ."

"Không phải cậu nói đứa bé bị bệnh chết à? Hay vừa rồi là bản nhân hóa cửa virus?"

Ngôn Hành Yến nhớ lại nhưng không hề cảm thấy virus có khả năng làm mù mắt người khác, "Không quá giống, hơn nữa bệnh chết chỉ là một cách nói, cậu cũng vận động cái đầu dưa của mình đi, triển khai liên tưởng..." nói xong y gãi gãi cái gái đang ngứa, trong lòng bàn tay chợt túm được một nắm tóc ướt lạnh.

"Suy nghĩ cái gì –" Lệ Nam cũng vì lời nói của Ngôn Hành Yến mà nhìn về phía y, một giây kế tiếp ngôn ngữ của hắn bị nỗi hoảng sợ chặn lại trong cổ họng, chỉ để lại đôi con ngươi co rút nhanh chóng và mười đầu ngón tay đang run rẩy, "... Cậu, sau lưng cậu..."

"Ừ." so sánh mà nói Ngôn Hành Yến bình tĩnh hơn nhiều lắm, y vẫn duy trì tư thế túm tóc, hỏi: "Hình dung xem là thứ gì."

Hình dung? Lệ Nam cố nâng tròng mắt khô khốc nhìn về phía người đang treo ngược trên trần nhà, mái tóc rũ xuống trên đầu vai Ngôn Hành Yến, nó mặc váy dài màu trắng, tứ chi mảnh nhỏ như cành cây nhưng cánh tay và bắp đùi lại to hơn người bình thường, mấu chốt nhất là hai chân của nó đi một đôi giày cao gót màu đỏ, đế giày vừa mảnh vừa dài đâm vào trong trần nhà.

Khuôn mặt nữ quỷ bị tóc đen che khuất chỉ lộ ra miệng cùng đầu lưỡi, cái đầu lưỡi kia càng duỗi càng dài sắp liếm đến mặt Ngôn Hành Yến đến nơi.

"Nữ quỷ đi giày cao gót, mặc váy trắng." Lệ Nam tổng kết ngắn gọn: "Nó còn muốn liếm cậu."

Vừa dứt lời Ngôn Hành Yến tiêu sái dứt khoát lôi mái tóc đen của nữ quỷ trên trần nhà xuống rồi hung hăng đập xuống đất, ngay sau đó kiếm ra khỏi vỏ đâm thẳng vào trong miệng con quỷ, "Dám liếm tao? Hả?!"

Lệ Nam: "..."

Lệ Nam muốn chân thành xin lỗi Ngôn Hành Yến vì lúc nãy đã quát tháo trên hành lang, cũng không biết suy nghĩ của Ngôn Hành Yến như thế nào.

Nữ quỷ co quắp tứ chi dài nhỏ của mình đáng thương kêu thảm, xét thấy dáng vẻ của nó quá xấu khiến Lệ Nam không dậy nổi một chút đồng tình. Ngôn Hành Yến không biết lại sờ thấy công tắc đèn ở chỗ nào, trong ánh sáng ấm áp một phòng học mẫu giáo được trang trí đẹp đẽ bỗng hiện ra trước mặt hai người họ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play