"Ha ha..." Ngôn Hành Yến buồn cười, cười xong mới giải thích cho Lệ Nam: "Đá kê chân, phu nhân, nên lên kiệu rồi. "
"..." Lệ Nam nhịn cảm giác tim đập như trống bước chân lên, đế giày ma sát với tròng mắt phát ra âm thanh làm người khác ghê người. Hắn cảm giác như mình đang giẫm lên một tảng băng, khí lạnh thấm qua đế giày xộc thẳng lên khiến Lệ Nam rùng mình nghiến răng.
Hắn nhanh chóng chui vào trong kiệu, thừa dịp bốn phía xung quanh sương phòng có vải che vén lên khăn voan cởi giày thêu cỡ 42 cực rộng xoa nắn đôi chân lạnh cóng.
Trong kiệu rất rộng rãi, hai bên còn chuẩn bị chút điểm tâm và rượu, cảm giác linh hồn xuất khiếu đúng là lạ không thể tả. Lệ Nam còn chưa xoa được hai cái cỗ kiệu đã khởi hành trong một tiếng kêu bén nhọn, ổn định tiến lên, cái này khiến Lệ Nam nhớ lại kiệu lớn tám người khiêng trong sách, hắn cảm thấy rất hứng thú thầm nghĩ muốn thò đầu ra khỏi kiệu nhìn nhưng lại sợ hành vi không hợp cấp bậc lễ nghĩa.
Ngôn Hành Yến ở bên ngoài tiêu sái phóng khoáng cưỡi trên con tuấn mã, y nghĩ nghĩ lại giảm tốc độ xuống đi ngang bằng kiệu. Y xốc màn cửa sổ lên muốn căn dặn chút gì nhưng lại nhìn thấy nương tử không đánh phấn trang điểm cũng vô cùng tuấn mỹ phong lưu của mình đang điên cuồng rung chân.
"..."
Hai người không nói gì với nhau, chốc lát sau vẫn là Lệ Nam cắn răng nói: "Cơ thể con quỷ kia lạnh quá, chân lạnh đến rụng ra đến nơi rồi... Nhưng sao lúc tôi chạm vào tay Bạch Vô Thường lại không như vậy?"
"Đã bảo rồi, đấy là quỷ thần... Đơn giản mà nói, chúng ta có thể giao tiếp và đụng chạm với những ai có công việc và biên chế chính thức dưới Địa Phủ."
"Vậy tại sao tìm --"
"Cậu định để Bạch Vô Thường đại nhân làm đá kê chân cho mình đấy à? Đến Ngũ Đế Thập Điện cũng không dám làm như vậy nhá?"
Lệ Nam nào biết cái gì là Ngũ Đế Thập Điện, "Vậy cũng không nên dùng thứ đó để kê chân chứ."
"Sau đó vị tân nương tử này sẽ nhảy cao một cái để lên kiệu hả?"
"..."
Ánh mắt Lệ Nam bị bóng quỷ hai bên đường hấp dẫn, đội ngũ đón dâu diễu hành trên đường lớn Địa Phủ, không có tiếng kèn Xô-na mừng hội, cũng không có tiếng pháo và cả tiếng trống, thỉnh thoảng chỉ có từng hàng bóng quỷ lướt qua một cách bất định hết lần này tới lần khác cùng với tiếng quỷ khóc gào buồn rười rượi, vừa như khóc lại vừa như đang cười.
Trăng máu đã leo lên đến đầu cành, Ngôn Hành Yến chú ý tới ánh mắt của Lệ Nam thì lên tiếng trấn an: "Đây là chúng ta nghe không hiểu nên mới thấy sợ, trên thực tế những con quỷ này cũng là tới tham gia náo nhiệt, hóng chuyện ấy, cậu có hiểu không?"
"Tôi hiểu, thế nhưng hình ảnh có sức tấn công quá lớn..." Tựa như người hiểu rõ ma trơi là photpho cháy nhưng vẫn nhịn không được mà thấy sợ hãi như thường, Lệ Nam đột nhiên nghĩ đến quỷ cũng có, hắn còn đang kết hôn dưới Địa Phủ đây này, ma trơi thật sự chỉ là lửa do photpho cháy thôi sao?
"Vậy thì đừng nhìn nữa." Ngôn Hành Yến buông màn kiệu. Một tiếng ngựa hí thật dài truyền đến từ bên ngoài kiệu, Lệ Nam nhận ra Ngôn Hành Yến đã cưỡi ngựa chạy đến trước đội ngũ, hắn đi giày vào rồi ngồi thẳng một cách quy cũ.
Một lúc sau, cỗ kiệu nặng trĩu, đến nơi rồi.
Ngôn Hành Yến vén màn kiệu, vung tay ý bảo hắn đội lại khăn voan. Lệ Nam vội vã nghe theo, hắn đã hạ quyết tâm tránh để bị cóng chân lần nữa hắn sẽ nhảy xuống khỏi kiệu, nhưng tay vừa đưa ra đã bị Ngôn Hành Yến nắm lấy. Người nọ ôm lấy hông Lệ Nam, lại nhẹ nhàng nhấc một cái đã ôm hắn xuống kiệu.
Trong nháy mắt tiếng quỷ khóc càng thêm hăng máu hơn như cơn gió thét ghèo trong con ngõ u ám ồn ào chẳng khác gì đám người ở nhân gian, Lệ Nam dở khóc dở cười nói: "Tướng công đúng là biết cách chăm sóc lại cẩn thận." Ngôn Hành Yến cầm khiên hồng đắc ý nói: "Vợ không cần khách sáo với chồng thế đâu."
"Tôi vẫn chưa thành niên, chuyện đêm nay --"
"An tâm, tôi cũng chưa thành niên, chúng ta trong sáng đắp chăn nói chuyện phiếm."
"Ta chỉ chà xát, sẽ không đi vào. "
"Ta cũng chỉ muốn ôm ngươi, cái gì cũng không biết làm."
"Phụt! Há há..." Bạch Vô Thường ở một bên cười đến mức lưỡi dài vung vẩy loạn xạ, nhận ra những người khác đều đang nhìn hắn vội vàng khoát tay, nói: "Không cần để ý đến ta, các ngươi tiếp tục đi."
Ngôn Hành Yến không muốn tiếp tục, y chuyển sang nói với Lệ Nam về những việc tiếp theo: "Nâng chân trái nhảy qua, bậc cửa rất cao cẩn thận chút... Bây giờ chúng ta phải đến phòng khách ở Ngôn phủ để bái đường, người chủ hôn -- cũng chính là tổ tiên của tôi sẽ đọc diễn văn, sau đó là có thể vén khăn voan rồi, tiếp theo Phán Quan đại nhân làm chứng hôn sẽ đọc diễn văn tiếp..."
"Người chứng hôn? Đây cuối cùng là hôn lễ hiện đại hay cổ đại vậy?... Ngoài ra, gọi là 'quỷ chứng hôn' hẳn là thích hợp hơn chứ?"
"... Nói như cậu thì chúng ta phải đổi giọng gọi Phán Quan đại nhân là 'đại quỷ' à? Còn về cơ bản thì hôn lễ này kết hợp giữa cổ đại và hiện đại! Cuối cùng chúng ta sẽ uống rượu hợp cẩn cũng chính là rượu giao bôi ấy, cái này là quan trọng nhất, nhất định phải uống xong, kết thúc buổi lễ. Sau đó là trò chơi tranh tiền giấy, phần thưởng có bẫy thi một lần, hoàn hồn một lần, báo mộng một lần..."
"Dừng! Dừng! " Lệ Nam tỏ vẻ hắn không muốn biết, và hắn cũng không muốn chơi.
Một đường này Lệ Nam chỉ có thể nhìn thấy mũi giày của mình cùng với tấm thảm màu đỏ sậm. Ngôn Hành Yến đi phía trước dừng bước lại, hắn cũng biết mình đã đến đại sảnh rồi, giọng của Ngôn quỷ sư cũng vang lên ngay lúc này, nghe rất trẻ tuổi.
Đầu tiên ngài cảm tạ chư vị đã đến, sau đó rất vinh hạnh mời Bạch Vô Thường đại nhân đến chủ trì hôn lễ cho con cháu nhà họ Ngôn ngày hôm nay, bài phát biểu vô cùng ngắn gọn, vừa nhìn đã thấy đây là một vị lãnh đạo tốt. Tâm trạng Lệ Nam không tệ nghĩ nghi thức hẳn là có thể kết thúc rất nhanh, kết quả hắn vừa nảy ra suy nghĩ ngây thơ này đã bị một đống "quỳ, bái, đứng dậy, lại quỳ, dập đầu, bái..." của Bạch Vô Thường dọa cho xỉu ngang.
Hô xong nhất bái thiên địa, nhị bái cao đường, phu thê giao bái, đưa vào động phòng Lệ Nam eo mỏi lưng đâu, cứ như vừa nhảy cóc 800 cái vừa đứng lên ngồi xuống. Đến khi Ngôn Hành Yến cuối cùng cũng lấy hơi cầm ngọc như ý mở khăn voan thì Lệ Nam – người cuối cùng cũng được thấy lại ánh sáng vẫn còn đang không thể tin được, xem như đã xong.
Một người đàn ông trẻ tuổi đang ngồi trên vị trí dành cho cha mẹ, mặc dù là trưởng bối nhà họ Ngôn nhưng khuôn mặt người này chỉ giống Ngôn Hành Yến một phần, dù sao khoảng cách thế hệ ở giữa cũng nhiều lắm, điểm ấy sau khi Lệ Nam vắt óc suy nghĩ cũng coi như đã hiểu.
Bên vị trí thuộc về trưởng bối nhà họ Lệ có một bóng quỷ mờ ảo đang ngồi, bên cạnh còn đứng một con nữa, Lệ Nam nhận ra đây là người đứng bên cạnh ông cố ngoại của mình, là ông ngoại.
Ông cố ngoại hai mươi tuổi, ông ngoại lại hơn 40 tuổi, liếc mắt nhìn sang quả thực có chút ngược đời. Lệ Nam thật không ngờ còn có thể gặp lại ông ngoại một lần nữa, hắn nở nụ cười phát ra từ tận đáy lòng, mặc dù khuôn mặt ông ngoại vẫn tái nhợt không cảm xúc nhưng tay chân lại hoạt bát hẳn lên, tâm trạng cũng không bình tĩnh hơn Lệ Nam là bao.
Bạch Vô Thường lui sang một bên, vị trí chính giữa được thay bằng một người đang ông giắt bút bên hông, ông ta mở cuốn sổ ghi chép màu xanh đậm trên tay ra, "Khụ, ta chỉ nói hai câu đơn giản..."
Chờ hai câu đơn giản này nói xong Ngôn Hành Yến ngủ luôn rồi, Lệ Nam cũng cùng chung suy nghĩ chỉ muốn vặt cái miệng của Phán Quan xuống. Đám tiểu quỷ giận mà không dám nói gì, còn Bạch Vô Thường đã cắn hạt dưa văng tung tóe, hai vị tổ tông nhà họ Lệ bấm thời gian muốn nhanh chóng quay về tiếp tục xếp hàng đi đầu thai, chỉ có Ngôn quỷ sư còn ngồi yên, vừa nhìn đã biết đây chính là người làm đại sự.
Nghe nói Phán Quan rất thích nói, phát biểu xong còn chưa đã nghiền dặn dò sau này có việc gì tương tự thì cứ tìm ông ta.
Đừng nói tìm ông ta làm người chứng hôn, mời tham dự thôi cũng đã không có rồi.
Lệ Nam lén vươn vai dưới lớp áo cưới, quay đầu thấy một cô gái xinh đẹp bưng khay tiến về trước, Phán Quan tự mình rót rượu đưa cho hai vị tân nhân.
"Đây là thằng nhóc uống canh Mạnh Bà mà lại không xi nhê đấy hả?" Cô gái trẻ tuổi còn rất biết trang điểm nói ra lại là giọng điệu của mấy người già. Lệ Nam nhận ra đây chính là Mạnh Bà nên nhịn không được nhìn nhiều mấy lần, không hiểu sao Ngôn Hành Yến lại đột nhiên dùng tay chặn tầm mắt của hắn, hừ lạnh nói: "Uống nhanh đi, mắt không có việc gì thì đừng có nhìn lung tung."
"...?" Lệ Nam không hiểu sao bị Ngôn Hành Yến giận dỗi, vòng tay uống rượu giao bôi với y. Trong ly rượu tỏa ra thứ hương vị một lời khó nói hết, trên mặt cũng đỏ lên đầy khó hiểu, khó chịu và ghét bỏ xông thẳng lên não nhưng Lệ Nam vẫn rất tuân theo quy củ nâng cốc uống cạn sạch.
Mạnh Bà vui vẻ thu lại chén rượu, nói lời kết: "Đây là rượu Ngôn quỷ sư lấy được từ chỗ Chung Quỳ đại nhân, lại do Phán Quan đại nhân tự mình rót. Uống rượu này vào linh hồn của các ngươi sẽ hoàn toàn giao hòa. Nhớ kỹ, trong vòng năm năm không được cách xa đối phương quá một km. Năm năm sau đó lại tới nơi đây, Chung Quỳ đại nhân sẽ tự cởi hồn cho các ngươi."
Đây là lần đầu tiên Lệ Nam nghe nói đến điều kiện kèm theo này, chiếu theo phản ứng của Ngôn Hành Yến thì hẳn cũng vừa mới biết, hắn hỏi: "Nếu vượt quá sẽ thế nào?"
"Còn có thể thế nào nữa, ngươi chịu khổ thôi." Mạnh Bà nâng khay đứng bên cạnh Bạch Vô Thường, hai quỷ thần đam mê hạt dưa một tay cầm hột một tay cầm hạt dưa cắn còn nói thầm hiếm có cơ hội hạt dưa ở nhân gian được đưa tới Địa Phủ, lần này được ăn ké trong hôn lễ nhất định phải cắn đến sướng thì thôi.
Lúc này Lệ Nam không có cách nào để giao tiếp với ông cố và ông ngoại, hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn hai quỷ dừng lại ở trước mặt mình, hai cặp vô thần tan rả đối diện với Lệ Nam một lúc, hai quỷ không dừng lại nữa, cùng ra cửa.
"Hay tôi chơi trò chơi kiếm cho hai người họ một lần báo mộng, ông ngoại hẳn là rất nhớ mẹ." Sau khi bước vào tân phòng Lệ Nam ngồi trên giường bỗng nghĩ ra ý tưởng. Ngôn Hành Yến bị Bạch Vô Thường và Mạnh Bà làm cho khó ở cũng bắt đầu cắn hạt dưa, hai người cũng đã thay lại quần áo của mình, hắn vỗ vỗ vỏ hạt dưa trên người, nói: "Không cần, chết cũng đã chết rồi, hà tất phải lưu luyến những thứ đã qua, chờ họ đến lượt đầu thai sẽ mất đi ký ức và có cuộc sống mới."
Nói đến đây Lệ Nam nghi ngờ hỏi: "Sao ông cố ngoại tôi mất nhiều năm như vậy còn chưa đầu thai?"
"Cậu nghĩ hai mươi năm sau ông ấy đang ở đâu? Hai trăm năm còn tạm được, quỷ xếp hàng nhiều lắm, từ từ thôi!"
"Có quỷ nào đứng trên cầu Nại Hà chờ người yêu xuống cùng nhau đi đầu thai không?"
"Không nên quá nhiều, những năm trước đây các loại quỷ trên cầu Nại Hà nhiều lắm, suýt chút nữa chen chúc sập cầu, Diêm Vương tức giận ấn hết cổ đám quỷ si tình này xuống rót canh Mạnh Bà vào."
"Hả?" Lệ Nam cảm thấy rất hứng thú ngồi gần Ngôn Hành Yến một chút, Ngôn Hành Yến cũng là nói đến hứng khởi, "Hiện tại quỷ dưới Địa Phủ rất nhiều, cũng có rất nhiều quỷ lưu luyến nhân gian không muốn đi đầu thai, chỉ cần không quấy rầy đến người sống Hắc Vô Thường cũng không quả, từ từ chúng sẽ đi.
Địa phủ không cưỡng chế yêu cầu, vậy nên thiên sư chúng tôi tạm thời quản lý, giết thì nhất định không thể giết cũng chỉ có thể bắt rồi xua chúng đến nơi không người, tốt nhất vẫn là dẫn chúng lên đường Hoàng Tuyền. Đa số tình huống cũng sẽ không sai lầm, bởi vì nguyên nhân quỷ ở lại nhân gian chủ yếu đều là luyến tiếc người thân, cùng lắm thì bị chúng kéo vào trong mộng thôi.
Qủy cơ bản sẽ không tìm tới người không quen biết nên tôi mới cảm thấy cậu và cô bé đánh đàn piano có quan hệ, không ngờ nguyên nhân lại do dòng máu Đằng Căn, cô bé kia bị cậu dụ tới.
Được rồi, lúc trước lừa cậu đấy, có hoàn thành nguyện vọng của quỷ hay không tôi cũng có thể đưa cậu ra ngoài, tôi muốn hoàn thành nguyện vọng của cô bé để tích chút âm đức lại sợ cậu không vui, chỉ có thể lừa cậu nói ra biện pháp hoàn thành chấp niệm của nó."
- --
Thập Điện Diêm Vương: (十殿閻王) hay Thập Điện Diêm La (十殿閻羅) theo tín ngưỡng Phật giáo Á Đông, trong đó có Việt Nam, là các vị thần linh cai quản cõi chết và phán xét con người ở Địa ngục căn cứ vào công hay tội họ đã tạo ra khi còn sống.
Ngũ Đế: Ngũ đế hay còn gọi là Ngũ thiên đế, theo Đạo giáo và tín ngưỡng Trung Quốc thì đây là 5 vị thần trên Thiên đình. Ngũ đế lần lượt là Thanh Đế, Huỳnh Đế, Bạch Đế, Xích Đế và Hắc Đế.
Rượu hợp cẩn: Trong khi tổ chức lễ cưới hoặc trong đêm tân hôn, trước khi vào động phòng, cô dâu và chú rể mỗi người sẽ uống nữa ly rượu. Ly rượu này được gọi là ly rượu hợp cẩn. Điều này tượng trưng cho việc họ sẽ cùng nhau nếm trải đắng cay trong cuộc sống, không rời xa nhau.
Bẫy thi: Người xưa nói con người khi chết đôi khi vẫn còn hơi thở trong lồng ngực, nếu bị mèo, chó, chuột vọt vào sẽ "giả" sống lại. Nhưng bẫy thi hoàn toàn không thể coi là sống lại, nó chỉ biết cắn xé như thây ma, cuối cùng kiệt sức ngã xuống đất, đến lúc này mới coi như đã chết hoàn toàn. Bẫy thi khác với sống lại, bẫy thi là một loại hỗn loạn, cũng không được coi là mượn xác hoàn hồn.
Hoàn hồn:Sau khi một cá nhân chết linh hồn của người đó rời khỏi cơ thể rồi trở về cơ thể của chính mình hoặc tiếp tục sống trong cơ thể của một người mới chết khác.
Báo mộng:Người chết hiện về trong giấc mơ của người sống để gặp gỡ hay thông báo tin tức từ dưới cõi âm.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT