Dự báo thời tiết đã đúng, cơn mưa suốt ba ngày liên tiếp cuối cùng cũng ngừng lại vào sáng ngày hôm sau và bầu trời trở nên trong xanh quang đãng. Vân Ngọc đang bận chỉnh lại chiếc cổ áo trong phòng thay đồ. Cậu thật sự rất mong chờ lần hẹn hò với Bích Hà hôm nay. Hai người dự định sẽ đến một ngọn đồi ngoài thành phố để ngắm trăng, nơi đó cũng không xa lắm, hai người có thể đi bằng ô tô.

Nhưng, Vân Ngọc không biết lái xe.. Đúng vậy, cậu đã hơn 19 tuổi đầu trong thế giới thực, nhưng cậu không biết lái xe, vì cậu chưa từng có chiếc xe chân chính cho riêng mình. Không phải bởi vì cậu không thể mua nổi một cái, mà bởi vì cậu lái xe rất kém.

[Pupa: Nhưng cậu đã 19 tuổi rồi, lẽ ra cậu nên biết lái xe chứ, hoặc ít nhất thì cũng phải biết lái mô tô.]

[Ý tao là, tao có thể lái trái phép mà. Nhưng tao trượt năm lần thi bằng lái đó, nên tao không thể lấy bằng lái xe được..]

[Pupa: Bao gồm cả bằng lái xe máy?]

[Tao đã thi bằng lái xe máy 6 lần..]

[Pupa:...]

[Nhưng, tao là hành khách xe buýt chuyên nghiệp đấy.] (=))))))

Vân Ngọc thở dài, Nhu Lan chưa từng thể hiện khả năng lái xe của mình trong thế giới này. Bởi vì cậu ta sinh ra đã ngậm thìa vàng và vẫn luôn được chăm sóc cẩn thận chu đáo từ ngày mạt thế xảy ra. Bích Hà luôn lái xe bất kể khi nào hai người muốn rời thành phố.

Vì vậy, Nhu Lan đứng đợi ở ngoài hành lang với bộ suit đen điểm chiếc cà vạt xanh đậm. Đầu tóc cậu được uốn tỉ mỉ trông thật sắc sảo và nam tính. Mọi người trong sảnh tòa tháp không thể ngừng nhìn chằm chằm vào cậu. Chủ tịch Nhu hầu hết thời gian đều khoác trên mình vẻ ngoài đứng đắn, nghiêm túc, nhưng hôm nay, trông cậu đẹp tựa như một vì sao huyền bí.

Xe của Bích Hà dừng lại trước sảnh, cậu ấy mở cửa bước về phía Nhu Lan. Cậu chọn cho mình một bộ đồ màu bạc tông xuyệt tông với chiếc gọng kính bạc. Cậu ấy nở nụ cười dịu dàng với Nhu Lan, “Nhu Lan, ngài trông thật tuyệt..”

Nhu Lan mỉm cười, chủ động nắm tay Bích Hà, “Cậu cũng vậy. Đi nào.”

Bích Hà gật đầu. Cậu ấy lịch sự mở cửa xe cho Nhu Lan và cùng bắt đầu hành trình ngày hôm nay. Chiếc xe băng băng chạy trên đường lớn, ánh đèn đường hắt lên gương mặt dịu dàng của Bích Hà khiến Vân Ngọc có chút ngỡ ngàng.

Sau khi xe rời thành phố, hai người chạy xe qua đường và rẽ trái lên đồi. Trời không hề tối tăm vì ánh trăng sáng bao phủ không gian soi tỏ mọi vật. Họ đến đỉnh đồi sau một giờ đồng hồ. Nhu Lan vô cùng sững sờ khi nhìn thấy một bàn ăn lạ mắt, được trang hoàng bằng nến và hoa hồng.

Bích Hà vội lấy trong cốp xe ra một thứ gì đó, là đồ ăn do cậu ấy tự làm. Bích Hà lúng túng dọn chúng chuẩn bị bữa tối. Cậu ấy đặt thức ăn lên bàn, là hai đĩa bít tết vừa mới ra lò.

“Tôi- Tôi không biết nên chuẩn bị món gì cho cả hai chúng ta… Tôi hy vọng ngài sẽ thích…” Bích Hà ngượng ngùng nói. Nhu Lan bật cười, cậu âu yếm vuốt ve khuôn mặt Bích Hà

“Quả thực, tôi rất thích.”



Hai người ngồi vào bàn, ăn trong ánh nền dịu dàng. Ánh trăng cũng đang tỏa sáng tuyệt đẹp, ánh trăng dịu dàng mơn man khuôn mặt Bích Hà. Nhu Lan lại một lần nữa ngẩn ngơ trước vẻ điển trai của cậu ấy. Cậu muốn hôn Bích Hà, nhưng lại không thể làm vậy, vì điều đó sẽ bị coi là cậu “yêu” Bích Hà.

Cậu chỉ có thể đợi cho đến khi Bích Hà chủ động.

Sau khi thưởng thức xong bữa tối, hai người lẳng lặng trao nhau ánh mắt dịu dàng. “Đừng nhìn chằm chằm tôi như thế, tôi sẽ xấu hổ..” Bích Hà đỏ bừng khuôn mặt.

“Không, tôi thích nhìn khuôn mặt điển trai của cậu mà.” Như Lan nở nụ cười mềm mại, khiến Bích Hà điếng người.

Nơi này quả thật không có bóng dáng một con thây ma nào, hai người họ có thể tới đây thường xuyên rồi.

[Mày nghĩ sao về tài ăn nói của tao? Thật tuyệt đúng không? Tao học được từ việc đọc những cuốn tiểu thuyết lãng mạn đó.]

[Pupa: Có thứ gì đó đang đến… với số lượng cực lớn.]

[Ý mày là gì? Tao có thấy gì ngoại trừ hai chúng tao đâu?]

[Pupa: Không, tôi không sai đâu. Hãy để tôi quét xung quanh đã.]

Pupa biến mất trong khoảng 15 phút, và sau đó quay trở lại với giọng nói bồn chồn.

[Pupa: Đi ngay!! Làn sóng thây ma cấp độ cao cực kỳ lớn đang tiến tới đây!]

[Gì?!]

Vân Ngọc đứng bật dậy, mắt cậu quét xung quanh, mở tay và tạo ra những quả cầu điện.

Bích Hà cảm thấy có điều gì đó không ổn với Nhu Lan, “Có chuyện gì vậy?”

“Bích Hà, lên xe ngay, chúng ta cần trở về thành phố.” Nhu Lan lạnh lùng nói.

Bích Hà không biết trong đầy Nhu Lan đang nghĩ gì, nhưng cậu ấy luôn tuân theo mệnh lệnh của chủ tịch Nhu. Cậu ấy lao ra xe, nổ máy. Nhu Lan đưa mắt nhìn xung quanh và bắt gặp một màu đỏ mờ ảo trong khu rừng phía trước. Chẳng bao lâu sau, cậu phát hiện ra ba mươi thây ma màu đỏ với thân hình vạm vỡ đang lao về phía cậu.

“Trời ơi…” Vân Ngọc biết rằng cậu không thể chiến đấu với ba mươi thây ma đỏ cùng một lúc được. Một thây ma đã đủ vắt kiệt sức cậu, chứ đừng nói đến ba mươi. Cậu ra lệnh cho Bích Hà, “Trở về thành phố ngay!”

Bích Hà nhấn ga và chiếc xe lao đi với tốc độ chóng mặt. Cậu nhìn thấy một vài thây ma hợp thể khảm đang đuổi theo từ phía sau.



(Hợp thể khảm: thuật ngữ di truyền học dùng để chỉ một cơ thể sinh vật hoặc một mô hay một cơ quan mang nhiều bộ nhiễm sắc thể khác nhau (gồm nhiều bộ ADN khác nhau), thường được tạo thành qua sự hợp nhất của nhiều hợp tử khác nhau hoặc sự dung hợp các bộ gen khác nguồn.)

Chúng là hợp thể của sói và báo, được hợp nhất và biến dị sau ngày tận thế.

Lũ thây ma hợp thể khảm rất nhanh, biết rằng chúng sẽ đuổi đến đây nhanh thôi, Vân Ngọc mở cửa và chỉ tay về phía ngọn đồi.

BÙM!

Cậu bắn một chùm tia laze cỡ lớn gấp ba lần bình thường khiến ngọn đồi sụp đổ. Đống đổ nát rơi xuống và làm bị thương một số con hợp thể khảm, cũng khiến tốc độ của chúng chậm lại.

“Nhu Lan, chuyện gì đang xảy ra vậy chứ?” Bích Hà hỏi nhưng tầm mắt vẫn tập trung cao độ.

“Tôi không biết, nhưng tốt nhất chúng ta nên trở về và hợp lại với nhau. Thành phố đang gặp nguy hiểm.”

Chiếc xe băng băng trên đường và quay trở lại trục đường chính để trở về thành phố. Trước sự ngạc nhiên của họ, thành phố đã bị bao vây bởi làn sóng thây ma đỏ rực. Một số thậm chí còn biến đổi thành những con thây ma cấp cao hơn nữa. Nhưng những con thây ma này chỉ bao vây thành phố mà chưa tấn công gì cả.

Một số người có năng lực đã cố gắng tấn công chúng. Đòn tấn công đã trúng lũ thây ma, nghiền nát chúng, nhưng sau một lúc, cơ thể của lũ thây ma lại tự động hợp lại và tạo thành những thây ma kỳ dị hơn.

Vân Ngọc kinh hãi đến mức sắc mặt tái mét.

[Pupa… chuyện gì đang xảy ra vậy chứ..]

[Pupa: Lĩnh Khải đang đợi cậu đấy. Đối mặt với anh ta đi, đây là những gì cậu tự tạo cho chính mình.]

Chiếc xe dừng trước cổng, nơi mà tất cả những người có năng lực đều đã tụ tập đợi cậu. Nhu Lan rời khỏi xe và sự chú ý của cậu ngay lập tức đổ dồn vào người đàn ông đang ngồi trên ngai vàng được làm bằng bàn tay chai sần của thây ma, trên đầu một thây ma khổng lồ.

Lĩnh Khải nhìn xuống Nhu Lan, người vừa bước xuống khỏi xe. Anh thấy Bích Hà mở cửa xe đứng sau lưng Nhu Lan với ánh mắt đầy cảnh giác. Đôi mắt hổ phách trở nên lạnh lùng hơn và trái tim anh như thắt lại.

“Có vẻ như sự biến mất của tôi không hề khiến ngài bận tâm, Chủ tịch Nhu. Tôi ở đây để chống mắt nhìn xem cách Chủ tịch Nhu dũng mãnh chống lại đội quân thây ma của tôi. Hãy cho tôi xem một màn trình diễn mãn nhãn nào.”

[Pupa: Ding! Fatemeter tăng lên 45%]

[Pupa: Cảnh báo! Breakmeter giảm xuống 20%.]

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play