“Tôi là Lĩnh Khải, đế vương Zombie.. Chủ tịch Nhu, tôi sẽ bắt cậu phải ăn não của tôi.”

[...]

[Pupa:...]

[Tao có nghe nhầm không vậy?]

[Pupa: Không.]

[Ăn não của anh ta á? Tao không- tao thậm chí không thể tưởng tượng ra được viễn cảnh tao sẽ ăn não của một thây ma luôn đó!!! Thần linh thiên địa ơi!]

[Pupa: Não của thây ma tụ lại thành hạt kết tinh rồi mà, nhớ không? Vậy nên nghĩa là, anh ta muốn cậu ăn hạt kết tinh của anh ta.]

[Vẫn …..]

[Pupa: Có lẽ đó là những gì đã xảy ra với Bích Hà ở thế giới nguyên bản, cậu ấy ăn hạt kết tinh của Lĩnh Khải và trở nên tàn bạo, mất kiểm soát. Tội nghiệp cậu ấy, cậu ấy là một người thật sự rất tốt.]

[Thế tao thì sao? Mày không cảm thấy đáng thương khi tao phải nuốt thứ hạt đó ư?]

[Pupa: Khởi động lại thế giới luôn là một lựa chọn cậu có thể cân nhắc.]



Lĩnh Khải hài lòng với biểu cảm khiếp sợ của Nhu Lan. Dẫu rằng cậu không thể hiện điều đó một cách rõ ràng, Lĩnh Khải có thể tinh ý nhận ra điều đó thông qua một cử chỉ nhỏ, cái cách cậu lẩn tránh ánh mắt của anh và nuốt nước bọt..

Lĩnh Khải siết chặt quai hàm của Nhu Lan và dùng sức nạy mở, anh bật cười khi bắt gặp chiếc lưỡi hồng hào nhỏ xinh của Nhu Lan, “Chủ tịch Nhu có chiếc lưỡi đẹp thật đấy, nó làm tôi muốn rút nó ra quá.”

Lĩnh Khải dần cúi thấp đầu xuống và môi chạm môi. Chiếc lưỡi của anh ta tiến sâu càn quét khoang miệng Vân Ngọc. Cậu cố gắng đẩy chiếc lưỡi đột nhiên hung hăng xâm nhập vào bên trong cậu, nhưng Lĩnh Khải đã làm gì đó với cơ thể cậu khiến cậu đứng sững tại chỗ.

(GinGin: Sao mạnh miệng bảo muốn rút lưỡi con tui mà, tự nhiên nhào vào hôn người ta? Chi zậy má>
Nhân cơ hội Vân Ngọc chẳng thể chuyển động cơ thể, Lĩnh Khải đã đổ thứ gì đó vào miệng cậu. Đó không phải là nước bọt, cảm giác mềm mại giống một chiếc kẹo dẻo, Vân Ngọc không phòng bị trực tiếp nuốt xuống. Cậu mở to đôi mắt khi Lĩnh Khải cuối cùng cũng chịu buông cậu ra.

Vân Ngọc gập người ho liên tục, cậu cảm thấy có gì đó mắc kẹt trong cổ họng, nhưng cậu không thể nôn ra được. Cậu quay lại trừng mắt với Lĩnh Khải, “Cậu! Đã làm gì?”

Lĩnh Khải nhếch mép cười, anh ngồi xuống băng ghế gần đó và chỉ tay về phía Vân Ngọc đang gập người trong cơn ho. Anh ta móc móc ngón tay, “Lại đây, chó cưng!”

Vân Ngọc cảm thấy mình tê dại và cơ thể bắt đầu tự di chuyển. Cậu vô cùng sợ hãi khi thấy mình đang bò như một con cún hướng về phía Lĩnh Khải. Cậu thấy mình dừng lại trước mặt Lĩnh Khải, dẫu rằng cậu đang trừng mắt nhìn anh ta bằng ánh mắt sắc lẹm, nhưng.. cơ thể của cậu.. không thể kiểm soát được.

“Sủa!”



“Gâu!”

“Ngoan.” Lĩnh Khải bật cười xoa đầu Vân Ngọc.

[Ôi trời ơi, cái quái gì đang xảy ra vậy??? Tao có phải đã nuốt hạt kết tinh của anh ta rồi đúng không? Hệ thống, tao không thể điều khiển cơ thể mình được!!]

[Pupa: Tôi không nghĩ vậy. Nếu cậu đã nuốt phải hạt kết tinh của anh ta. cậu sẽ không thể nói chuyện với tôi được đâu.]

[... Lẽ ra lúc đó nên cố gắng nuốt hạt kết tinh chứ.]

[...]

Mặc dù Vân Ngọc không thể cử động cơ thể, nhưng cậu vẫn có thể điều khiển ánh mắt và giọng nói.

“Cậu đã làm vậy với Bích Hà?”

“Đúng, nhưng tôi không để cho cậu ta nuốt nhiều tinh túy như vậy. không giống cậu. Bởi vì cậu ta là một tên yếu đuối chẳng có năng lực. Nhưng ngài đây quả thực quá tuyệt vời, cả tinh thần và thể chất đều hơn người khác rất nhiều. Tôi sẽ không hối hận khi trao đi tinh túy.

“Tôi vừa mới nuốt tinh túy của cậu?”

“Nó chỉ là một thứ chất lỏng từ não của tôi, cơ thể của ngài đây.. bây giờ, là của tôi. Tôi có thể điều khiển cơ thể của ngài đây như một con rối.” Lĩnh Khải vuốt ve đôi má mềm mại của Nhu Làn nhưng cũng không quên tiếp tục chế nhạo. “Không biết người của ngài đây, sẽ nghĩ gì nếu chúng nhìn thấy cảnh này? Vị chủ tịch cao cao tại thượng thoát y trước mặt họ, và ra lệnh cho họ làm theo. Điều đó chắc chắn sẽ rất thú vị, ahahahaha!”

“Cậu không dám!” Nhu Lan quát lên, cậu không muốn người của mình nhìn thấy một màn xấu hổ như vậy. Tự tôn của cậu đặt lên hàng đầu.

“Ahahaha! Được, được! Tôi chỉ đang đùa thôi,” Lĩnh Khải lại vỗ vỗ đầu Nhu Lan và nói, “Ngài thật thú vị đấy, đặc biệt khi bị tôi bắt nạt, một món đồ chơi tốt.”

“Ý cậu là gì? Cậu sẽ không thoát khỏi chuyện này đâu!”

“Ý của tôi? Tôi chỉ cần một cơ thể mạnh mẽ để ‘gửi gắm’ tinh túy của tôi, để tôi có thể có cơ thể con người hoàn chỉnh.” Lĩnh Khải trả lời thành thật. Dù sao thì anh cũng không cần phải giấu giếm Nhu Lan, vì anh đã biến cậu thành mục tiêu của mình rồi. Nếu anh có thể lấy được xác của Nhu Lan, đó là một cuộc trao đổi đáng giá.

“Ngài đây là ứng cử viên tốt nhất đấy, vì vậy tôi sẽ sử dụng ngài đây như cơ thể mới của tôi.” Tiếng cười của Lĩnh Khải vang vọng không gian, “Hãy coi đó là một vinh dự của ngài đi.”

“Cậu! Tôi sẽ không bao giờ để cho cậu đạt được ý nguyện.”

“A, phiền quá-” Lĩnh Khải gác chân lên người Nhu Lan đang quỳ rạp dưới sàn, trông anh ta rất thỏa mãn, “Tôi cần cơ thể mới chấp nhận hạt kết tinh của tôi. Bởi vì cần di chuyển vào một cơ thể mới, tôi cần cậu phải phục tùng cả tâm trí và trái tim.”

“Vậy thì tôi sẽ không bao giờ…”

“Đừng lo, chúng ta còn rất nhiều thời gian. Tôi sẽ đảm bảo rằng ngài sẵn sàng phục tục hoàn toàn, để tôi có thể có được một cơ thể khỏe mạnh.”



[Hm.. Nếu anh ta có thể dịch chuyển ý thức của mình với một người bình thường thế này, anh ta có bị coi là một thây ma không?]

[Pupa: Anh ta vẫn là một thây ma. Cậu hỏi làm gì?]

[Ý tao là, về mặt kỹ thuật, anh ta đang ở bên trong cơ thể người sống. Điều đó có nghĩa là anh ta có thể.. dựng lều đúng không?]

[Pupa:... Cậu quan tâm nhiều thứ nhỉ.]

[Nhưng đó là một câu hỏi quan trọng!!!]

Lĩnh Khải bắt đầu cảm thấy nhàm chán khi chơi đùa với con rối Nhu Lan. Anh ta chỉ đại vào một vài thây ma. Năm con thây ma lập tức biến thành thây ma “ánh sáng” tư thế sẵn sàng chuẩn bị tấn công Nhu Lan. Anh ra lệnh, “Hãy nhanh chóng tiêu diệt lũ thây ma đó. Nếu không, tôi sẽ dùng tia chớp của ngài để làm nổ tung siêu thị này.”

Sau khi Vân Ngọc giành lại quyền kiểm soát cơ thể Nhu Lan, cậu trừng mắt nhìn Lĩnh Khải, nhưng cậu cũng biết rằng mình chẳng thể làm gì anh ta. Cậu tập trung ánh mát vào năm con thây ma đang nhào tới, Vân Ngọc không thể không sử dụng đòn sát thương mạnh. Cậu nhảy sang một bên và nhìn xung quanh để xem có thứ gì đó có thể tận dụng hay không.

“Cứ cho nổ tung đi, ngài đang lãng phí thời gian đấy. Tôi muốn sớm rời khỏi siêu thị tồi tàn này.” Lĩnh Khải chế nhạo. Nhưng Vân Ngọc phớt lờ anh ta, cậu nhìn thấy một tấm kim loại sắc nhọn trên sàn, cậu liền vội vàng nhặt lên và ném.

Vân Ngọc khép hai hai lòng bàn tay lại và nhanh chóng mở ra. Một cây roi dài làm bằng điện xuất hiện. Vân Ngọc nắm lấy roi điện và bắt lấy tấm kim loại sắc nhọn trên không bằng đuôi roi.

Vân Ngọc dùng kim loại nhọn làm đầu roi, “Rắn điện!”

Vân Ngọc quất roi và đầu nhọn ngay lập tức xuyên qua đầu một con thây ma “ánh sáng”. Con rắn điện uốn lượn trong không khí xuyên qua đầu của mấy con thây ma. Trong nháy mắt, năm thây ma bị hạ gục với những hạt kết tinh rơi vương vãi.

Vân Ngọc thở hồng hộc, trong lòng cậu nóng như lửa đốt, thúc giục cậu phải hành động nhanh chóng, nếu không cậu sẽ chết.

[Pupa: Tôi thật sự ngỡ ngàng trước việc cậu khéo léo sử dụng tia chớp đấy. Cảm giác như cậu đã thuần thục nó từ rất lâu rồi.]

[Tao biết tao giỏi mà.]

Lĩnh Khải si mê quan sát. Con người bình thường sẽ cố gắng sử dụng bất kỳ cách nào, thậm chí là bỏ chạy khi đối mặt với năm con thây ma gớm ghiếc này. Thây ma ‘ánh sáng’ không phải là một thây ma dễ dàng hạ gục đến thế, bởi vì chúng rất nhanh và mọi sự di chuyển của chúng đều không thể đoán trước được.

Nhưng Nhu Lan đã thành công hạ gục bọn chúng chỉ với một đòn tấn công. Cơ thể ấy xứng đáng là của anh.

Tuy nhiên, Lĩnh Khải đã nảy ra một ý nghĩ mới trong tâm trí. Sẽ thật chàm chán nếu anh chiếm quyền điều khiển cơ thể của Nhu Lan. Cuộc sống của anh dù sao cũng đã thật nhàm chàn, anh cứ như vậy mười mấy năm mà chẳng có gì gợi lên sự hứng thú của anh. Anh không biết bất cứ thứ gì ngoại trừ tên mình, và anh cảm thấy rằng việc sống ở nơi định cư của con người thật là vô ích. Anh chỉ đến thành phố Durian vì cơ thể hiện tại của anh bắt đầu thối rữa ngay cả sau khi anh đã cố gắng duy trì bằng sức mạnh.

Ban đầu, cơ thể được tái tạo liên tục của Bích Hà đã hấp dẫn sự chú ý của anh, nhưng cậu trai đó không có bất kỳ khả năng tấn công nào cả, thật nhàm chán.

Nhưng giờ đây, sức mạnh tinh thần và thể chất đáng kinh ngạc của chủ tịch Nhu, cộng thêm khả năng phản xạ nhanh và sức mạnh đáng kinh ngạc, đã khiến anh chú ý nhiều hơn.

“Tôi tự hỏi mình có thể chơi đùa gì với thân thể này đây?”

[Pupa: Ding! Fatemeter tăng lên 10%.]

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play