Tuấn Trạch
chế giễu nhưng cũng buông lỏng quai hàm của cậu, anh dùng ngón tay cái
xoa nhẹ lên cánh môi Vân Ngọc. Anh cúi người lại gần, hơi thở của Tuấn
Trạch phà vào tai Vân Ngọc, “Đôi môi này đã hôn cậu ấy rồi sao? Nói cho
tao biết, tao không muốn Vinh Huy sẽ bị một người như mày hôn.”
“T-tôi chưa từng hôn anh ấy..” Vân Ngọc cố gắng ngả người về sau, nhưng Tuấn
Trạch cắt đứt hành động lẩn tránh của cậu, thân hình anh hoàn toàn bao
trọn lấy Vân Ngọc và nhẹ nhàng tựa cằm lên bờ vai cậu. Tuấn Trạch nâng
mắt, ngón cái của anh lại một lần nữa cọ xát đôi môi của Vân Ngọc, nhưng lần này, cái cọ xát trở nên nhẹ nhàng hơn, mang theo cả chút ẩn ý.
Cơ thể của Vân Ngọc áp sát khuôn ngực cường tráng của Tuấn Trạch, mặc dù
Tuấn Trạch không phải là người mẫu giống Vinh Huy, nhưng cánh tay và bộ
ngực rắn chắc của anh chứng tỏ anh cũng thường xuyên tập luyện. Nếu là
người đàn ông hoặc phụ nữ khác, chắc chắn sẽ ồ lên khi được Tuấn Trạch
ôm như thế này. Nhưng hình ảnh Tuấn Trạch chĩa súng vào cậu mãi mãi in
sâu vào tâm trí Vân Ngọc, trong lòng cậu lúc này chẳng có gì khác ngoài
nỗi sợ hãi.
Tuấn Trạch thích thú với Vân Ngọc- người vừa mấy phút trước vẫn còn cố gắng lẩn trốn, nhưng giờ thì lại trở nên cam chịu. Cậu giống như một con chuột bé nhỏ không có nơi nào để ẩn núp, nhưng vẫn cố gắng để lẩn trốn, lẩn trốn trong sự sợ hãi.
Điều đó khiến anh muốn bắt nạt nhiều hơn.
‘Bé chuột khả ái.’
“Chưa từng? Nghĩa là mày đang dự định sớm hay muộn cũng sẽ hôn Vinh Huy?”
Tuấn Trạch bật cười, nhưng trong đôi mắt kia chẳng có chút ý cười, ở đó
chỉ tràn đầy sự ghen tức, cho người, và cho cả chính anh. Anh cảm nhận
được rằng anh nên ghen tức vì Vinh Huy sẽ hôn ai đó không phải anh,
nhưng giờ đây, người anh cảm thấy ghen tức lại là vì Vân Ngọc.
Anh ghen khi nghĩ rằng đôi môi mềm mại kia sẽ chạm môi ai khác chẳng phải
anh. Nhưng anh phủ nhận việc mình thích con chuột bé nhỏ luôn run rẩy sợ hãi này.
‘Có lẽ chỉ là bởi vì mình không muốn VInh Huy bảo vệ con chuột này. Con chuột này chỉ có thể là thứ để mình bắt nạt.’
Vân Ngọc đang rất căng thẳng, cậu không muốn chịu đựng Tuấn Trạch thêm giây phút nào nữa. Vinh Huy chắc hẳn vẫn đang đợi cậu, hoặc tồi tệ hơn, có
lẽ Vinh Huy đang lo lắng đi tìm cậu.
[Hệ thống, tao có thể cảm nhận được sẽ có một sự hiểu lầm gần kề, đây là điều tồi tệ nhất đấy.]
[Pupa: Nó có thể trở nên tồi tệ hơn cậu nghĩ.]
[Nó còn có thể tồi tệ hơn tao nghĩ?]
[Pupa: Cậu sẽ biết sớm thôi.]
“Sao mày lại bồn chồn? Khó chịu sao?” Tuấn Trạch bật cười. Anh thì thầm vào
tai Vân Ngọc trong khi cơ thể càng áp sát và đè người Vân Ngọc xuống bồn rửa mặt. “Muốn gặp lại Vinh Huy thì phải cầu xin, dù sao mày cũng chỉ
là một con chuột nhắt chỉ biết run rẩy sợ hãi.”
Vân Ngọc cũng đã
không còn quan tâm đến lòng tự tôn gì gì của mình nữa rồi. Cậu thực sự
không muốn Vinh Huy hiểu lầm chuyện giữa cậu và Tuấn Trạch. Bởi vì, nếu
Vinh Huy nhìn thấy cảnh này, có thể một trận ẩu đả sẽ diễn ra.. và Tuấn
Trạch chắc chắn sẽ hủy hoại sự nghiệp của Vinh Huy bằng quyền lực gia
tộc của anh ta.
Vinh huy đối với cậu rất tốt, Vân Ngọc sẽ không để Tuấn Trạch làm tổn thương y.
“T-Tuấn Trạch, làm ơn thả tôi ra.”, Vân Ngọc cầu xin, “Tôi cần quay lại sớm, nếu không Vinh Huy sẽ…”
“Vinh Huy sẽ bắt gặp chúng ta?” Sự thích thú của Tuấn Trạch với chú chuột này đã lên đến đỉnh điểm. Anh đột nhiên có một ý tưởng tuyệt vời, “Mày có
nghĩ rằng Vinh Huy sẽ nổi điên lên nếu tao hôn mày ngay tại đây không?”
“Anh làm gì--” Vân Ngọc như hóa đá khi Tuấn
Trạch đột nhiên nắm cằm cậu sang trái và hôn cậu. Đôi môi của Tuấn Trạch hôn nhẹ lên đôi môi hồng hào mềm mại của cậu, và liên tục day cắn.
Tuấn Trạch hoàn toàn hài lòng với phản ứng hóa đá của Vân Ngọc. Anh cố tình
cắn môi dưới của Vân Ngọc để chắc chắn rằng anh đã để lại dậu vết rõ
ràng. Nó có thể khiến Vinh Huy dấy lên nỗi nghi ngờ. Tuấn Trạch hào hứng muốn xem phản ứng của Vinh Huy khi phát hiện ra anh chính là người đã
cướp đi nụ hôn đầu tiên của Vân Ngọc.
Tuấn Trạch liếm môi và nói, “Chúc may mắn với cuộc hẹn hò, tao sẽ tiếp tục quan sát.”
Sau đó Tuấn Trạch rời khỏi phòng vệ sinh với sự phấn khích và thỏa mãn trong lòng.
[Pupa: Ding! Fatemeter của Tuấn Trạch tăng lên 40%]
[...]
[Pupa: Cậu đã đứng trong đây gần 10 phút rồi, cậu có chắc chắn muốn ở đây luôn không thế?]
[Pupa, đó là nụ hôn đầu của tao…]
[Pupa: Tôi biết, cậu mất nụ hôn đầu trong nhà vệ sinh, và người hôn cậu là quý tử của ông trùm xã hội đen khét tiếng. Đúng là kỳ lạ.]
[Tao..tao không biết phải cảm thấy thế nào về điều này… Tao muốn nụ hôn đầu tiên
của mình chính là Hàn Diệp, hoặc ít nhất là một người giống Hàn Diệp,
như Vinh Huy…]
[Pupa: Tôi hiểu..]
Vân Ngọc thở dài. Cậu
chạm vào đôi môi ẩm ướt, có chút nhói đau khi chạm vào khóe môi, Tuấn
Trạch thực sự đã ra sức cắn môi cậu để tạo ra dấu vết rõ ràng.
[Tao sẽ nói với Vinh Huy là tao vô tình cắn môi.]
Vân Ngọc rời khỏi, cậu quay ra hành lang, và ngạc nhiên hơn cả, Vinh Huy đã đứng ở đó tự bao giờ, đôi mắt y nhìn chằm chằm vào cậu. Vinh Huy chỉ
đứng đó, im lặng.
Vân Ngọc chạy đến bên cạnh Vinh Huy, cậu lo
lắng không biết Vinh Huy đã nhìn thấy gì chưa. Nhưng đã mười phút kể từ
lúc Tuấn Trạch rời đi, Vinh Huy lẽ ra không nên đi qua đây mới phải..
“A-anh đứng đây bao lâu rồi vậy?” Vân Ngọc mở lời đầy căng thẳng.
Vinh Huy vẫn chỉ nhìn chằm chằm vào khuôn mặt ửng đỏ của Vân Ngọc, cả chiếc
áo đôi chút nhăn nhúm không chỉnh tề và một dấu vết rõ ràng trên khóe
môi. Vinh Huy nắm chặt nắm đấm, “Cậu ở một mình trong đó suốt từng đó
thời gian?”
“Đ-đúng vậy! Dĩ nhiên rồi! Nay là sáng thứ bảy mà,
mọi người phải ngủ đến giữa trưa cơ, haha..” Vân Ngọc muốn làm dịu đi
bầu không khí gượng gạo đang vây quanh hai người. Bằng cách nào đó, cậu
cảm thấy Vinh Huy có một chút đáng sợ. Nhưng đó có thể chỉ là do lương
tâm cắn rứt của cậu phóng đại lên.
“Ra vậy.” Vinh Huy gật đầu. Y nắm lấy đôi tay của Vân Ngọc và dạo bước cùng nhau.
Vân Ngọc cảm thấy dường như cậu đã bỏ lỡ điều gì đó, nhưng cậu không dám
hỏi gì cả. Một điều chắc chắn là, Vinh Huy nhìn có vẻ rất nghiêm túc và
đôi tay của y nắm chặt tay Vân Ngọc như thể… cuộc sống của y dựa cả vào
nó.
[Pupa: Ding! Breakmeter tăng lên 40%]
[Pupa: Ding! Breakmeter tăng lên 45%]
[Pupa: Ding! Breakmeter tăng lên 50%]
[Pupa: Ding! Fatemeter của Vinh Huy tăng lên 60%!]
[C-Cái gì, có chuyện gì xảy ra vậy chứ?]
[Pupa: Tôi đã nói với cậu là tình thế sẽ trở nên tồi tệ hơn mà, phải không?]
Mặc dù Vinh Huy không nhìn thấy chuyện gì xảy ra ở trong phòng vệ sinh,
nhưng y có thể đoán chắc chắn rằng có gì đó đã xảy ra giữa Tuấn Trạch và Vân Ngọc. Y đã chạy đi tìm Vân Ngọc sau khi lâu quá không thấy cậu trở
lại. Khi y bước tới hành lang dẫn tới phòng vệ sinh này, y đã bắt gặp
Tuấn Trạch vừa mới bước ra khỏi đó.
Tuấn Trạch nhếch mép và chẳng nói gì cả, nhưng anh ta cố tình đụng bả vai của VInh Huy và rời khỏi.
Mười phút sau, Vân Ngọc bước ra từ cùng phòng vệ sinh, và như những gì Vân
Ngọc đã nói, phòng vệ sinh không có ai khác. Vinh Huy muốn bộc lộ sự
nghi ngờ và ghen tị của y, y nắm chặt đôi bàn tay nhỏ nhắn ấy, bởi vì
sâu trong trái tim, y không hề cảm thấy an toàn.
Có lẽ Vân Ngọc
không bao giờ thích y, cậu chỉ tới hiệu sách với y vì cậu cảm thấy mình
ghi nợ y. Có lẽ Vân Ngọc không thất vọng khi cậu không hẹn hò công khai, vì thân phận của Vinh Huy. Có lẽ… có lẽ Vân Ngọc thậm chí rất ghét y…
Rất nhiều, rất nhiều suy nghĩ tràn ngập tâm trí Vinh Huy. Y thật sự đã phải lòng Vân Ngọc, và dường như Vân Ngọc cũng đáp lại tình yêu của y… Đây
cũng là lần đầu tiên y hẹn hò với người mình thích, nhưng nếu… mọi thứ
chỉ là tưởng tượng của y thì sao?
Nếu Vân Ngọc bị Tuấn Trạch cưỡng bức, tại sao cậu không nói cho y?
Vinh Huy sẵn sàng đối đầu với Tuấn Trạch. Tuấn Trạch có thể giở trò với sự nghiệp của y, nhưng Vinh Huy cũng chẳng quan tâm.
Y sẽ tìm cách khác để quay lại.
Vinh Huy cảm thấy y đã đội một chiếc nón xanh vào chính buổi hẹn hò đầu
tiên, y bị sỉ nhục, tức giận và ghen tuông bùng cháy mãnh liệt trong
lòng y… Y muốn gϊếŧ Tuấn Trạch ngay bây giờ, và y muốn nhốt Vân Ngọc
trong ký túc xá của hai người, để cậu sẽ không bao giờ lừa dối y nữa.
Y đã cân nhắc bỏ mặc Vân Ngọc ở đây. Y có rất nhiều người hâm mộ tình
nguyện xếp thành hàng dài muốn được y để mắt đến. Y có thể hẹn hò với
bất kỳ ai mà y muốn.
Nhưng y đã từ bỏ ý định đó, bởi vì y đã yêu
Vân Ngọc… và y muốn có một mối quan hệ nghiêm túc với cậu, chứ không
phải chỉ là một buổi hẹn hò ngẫu nhiên do công ty sắp xếp…
Vân
Ngọc lo lắng, bởi vì Vinh Huy đã im lặng từ lúc đó cho đến giữa trưa.
Hai người đến một quán cà phê để ăn trưa. Lúc đầu Vân Ngọc muốn tách ra
chốc lát để tìm chỗ ngồi cho họ, nhưng Vinh Huy đã nắm chặt tay cậu và
điều đầu tiên y bật thốt là, “Đừng rời xa tôi.”
“Nhưng.. mình cần đặt bàn, nếu không chúng ta không thể lấy được một chút…”
“Không thành vấn đề,” Vinh Huy nắm chặt tay cậu và kiên quyết nói, “Vân Ngọc, đừng rời xa tôi..”
---------
Lời của tác giả:
Lại là ForeverPupa đây! ^^
Wha, Breakmeter tăng đột ngột quá!
Bạn có nghĩ Vinh Huy đang ghen? Tức giận? Nhưng tại sao Fatemeter của y vẫn tăng lên nhỉ?
Cảm ơn mọi người đã đọc! Chúc một ngày tốt lành! ------
Lời của GinGin:
Chap trước buổi hẹn hò có bao nhiêu ngọt ngào thì chap này buồn bấy nhiêu.
Ai cũng bấp bênh giữa cung bậc cảm xúc, giữa thứ tình cảm chòng chành
chưa thực sự phân định. Liệu Tuấn Trạch có sai? Liệu Vân Ngọc có sai? Và liệu lựa chọn của Vinh Huy là đúng đắn?
Chẳng ai biết trước được điều gì cả. Là một người đam mê truyện ngược nhiều năm, tui vẫn thấy tội nhất cho Vinh Huy…
Bản chất y là một người kiêu ngạo, rất kiêu ngạo, chẳng để tâm đến thứ gì
cả. Nhưng chính những người như vậy, khi họ tìm được người “định mệnh
của đời mình”, họ sẵn sàng trao đi hết thảy, trao đi niềm tin và trao
trọn trái tim. Trong mắt của kẻ si tình ấy, thế giới dường như bé lại
thành một người y thương….
Vậy mà, đổi lại y được gì? Được đội
nón xanh ngay ngày đầu tiên hẹn hò? Được thấy những “vết tích” không
phải do mình để lại trên người mình thương? Được nhận lời dối gạt trong
khi mình đã biết tất thảy?
Quá đau đớn, cảm xúc như muốn vỡ òa
trong tức giận, ghen tuông và thống khỏ. Y thấy thiếu an toàn, y sợ tất
cả sự đáp lại chỉ là do một mình mình tưởng tượng, y sợ… mất người y
thương. Một con người gần như hoàn hảo, chẳng màng đến thứ gì, chỉ mong
nhận được sự đáp lại của một chàng trai bé nhỏ….
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT