“Có phải rằng, rầng cậu dã giúp mọi người chỉ để lừa dối tôi?”
[ Haiz, Michael sẽ không bao giờ buông bỏ sự nghi ngờ của mình phải không?]
[ Pupa: Tôi không nghĩ anh ta sẽ từ bỏ sự nghi ngờ. Một phần vì cậu quá
bất cẩn khi để lộ danh tính thực sự, lại còn nghĩ về con gà nướng nữa
chứ=)))]
[ Duy nhất một lần thôi!!!]
Vân Ngọc nghiến răng. Cậu kéo tay khỏi tay Michael, nhưng Michael kiên trì nắm chặt bàn tay
cậu. Michael kiên trì, giống như một người đàn ông chết đuối tuyệt vọng
nắm chặt một mảnh gỗ. Anh nhìn chắm chằm vào đôi mắt sâu thẩm của Vân
Ngọc, tìm kiếm sự dao động của cậu.
Vân Ngọc lạnh lùng khịt mũi,
cậu quay đầu sang trái” Tôi không có đủ kiên nhẫn để giằng co với ngài
lúc này đâu. Thưa ngài, xin hãy về đi”
“ Ta sẽ không đi đâu hết cho đến khi cậu trả lời ta” Michael kiên trì nói.
“... Tại sao ngài lại muốn biết nhiều điều như vậy? Tôi không có nghĩa vụ
phải giải đáp tất cả mọi thắc mắc của ngài.” Vân Ngọc bình tĩnh hỏi.
Nhưng trong đầu cậu, tâm trí vô cùng hỗn loạn, cậu cố gắng tìm cách trả
lời điều này để không quá bị nghi ngờ.
[ Pupa: anh ta chỉ đang cố tự huyễn hoặc chính mình mà thôi.]
[ Tao biết! Chắc chắn có gì đó ánh lên từ đôi mắt anh ta, tao nghĩ anh ta sẽ nhận ra nếu bây giờ tao nói dối. Tao không muốn ngã ngựa lúc này
đâu! Chúng ta đã rất gần tới đích rồi..]
Lần này, hệ thống chỉ
giữ im lặng. Bởi vì những gì Vân Ngọc nói đều đúng. Michael đã nghi ngờ, nếu Vân Ngọc trả lời một cách nhẹ nhàng, sự nghi ngờ của anh ta sẽ
không bao giờ giảm đi, và chỉ số Breakmeter có thể sẽ không bao giờ tăng thêm nữa.
Michael quan sát khuôn mặt công tước một cách tỉ mỉ.
Bởi vì anh muốn một câu trả lời thật lòng từ công tước, anh đã niệm một
câu thần chú, đôi mắt anh có thể đọc được những lời nói dối từ ai đó
trong một khoảng thời gian ngắn, anh chắc chắn rằng công tước không thể
nói dối anh lúc này. Bởi vì nếu mọi thứ công tước làm chỉ để lừa gạt
anh, thì anh sẽ buông tay. Anh sẽ không gϊếŧ công tước, nhưng anh sẽ
buông tay và trở lại với linh mục trưởng, đưa mọi thứ trở về với quỹ đạo ban đầu, anh sẽ lại làm một đứa trẻ ngoan ngoãn không cãi lời linh mục
trưởng.
Michael thấy công tước dường như đang ở trong
tình thế tiến thoái lưỡng nan. Đôi mắt của cậu có dấu vết của sự hoảng
loạn và một nỗi buồn thương. Dường như rằng công tước không chắc chắn để trả lời câu hỏi trước đó. Công tước cuối cùng cũng mở miệng và chỉ nói
một điều “ Nếu tôi nói với ngài về cuộc đời của tôi trước khi chết, ngài sẽ dừng nghi ngờ tôi chứ?”
Đôi mắt Michael mở to kinh ngạc khi nhận được câu hỏi của công tước. “ Tại sao?”
“ Bởi vì ngài sẽ nhận được câu trả lời ngài mong muốn. Và tôi không muốn chúng ta còn gặp lại nhau sau việc này.”
Michael muốn cả hai cơ, anh muốn khám phá ra sự thật về công tước, và ở cùng
công tước nữa “ Tại sao cậu không thể cho ta lựa chọn, ta chỉ.. muốn
hiểu thêm về cậu mà thôi..”
“ Bởi vì tôi không muốn cho ngài biết được quá khứ xấu xí của tôi. Một khi mà ngài biết được, tôi xin ngài
hãy để tôi một mình.” Vân Ngọc nói. Cậu bình tĩnh và quan sát kĩ từng
biểu hiện của Michael. Ánh mắt họ chạm nhau, nhưng đó không phải là đẻ
chiêm ngưỡng, mà cả hai đều đang cố gắng tìm tòi ý định của nhau.
Mchael hít một hơi thật sâu “ Ta muốn biết về kiếp trước của cậu, nếu điều đó
sẽ giải đáp câu hỏi của ta..... Ta sẽ để cậu một mình... nhưng..”
Michael bước một bước để thu hẹp khoảng cách giữa họ và đột nhiên vòng tay ôm
chầm lấy công tước “ Nếu ta phải rời đi ngay lúc này, thì hãy để ta.. ôm cậu... ít nhất một lần...”
Công tước khựng lại và tùy ý Michael
ôm cậu thật chặt mà không phản kháng. Bởi vì đầu óc của cậu trống rỗng
khi cố tìm ra giải pháp. Cậu đánh cược vào Fatemeter của Michael, khi
Vân Ngọc nói rằng cậu sẽ không bao giờ gặp lại Mịchael sau khi Michael
biết được quá khứ của mình, Vân Ngọc ước gì Michael sẽ từ chối và để nó
sang một bên.
Nhưng cậu cược thua rồiTT, Michael chấp nhận yêu
cầu của cậu và đột nhiên ôm chầm lấy cậu. Có một sự tê giật trong cơ thể cậu và Pupa đột nhiên xuất hiện.
[ Cậu đã kích hoạt cốt truyện
ẩn giấu của câu chuyện. Khi kí chủ kích hoạt một mục như vậy, kí chủ sẽ
được cung cấp cốt truyện ẩn đó]
[ Chờ đã! Có một cốt truyện bị ẩn ở thế giới thứ nhất sao? Tại sao mi không nói vơi tao sớm hả?]
[Pupa: nó được gọi là cốt truyện ẩn vì một vài lý do]
[ Trước khi tao dồ lên đánh mày, thì khôn hồn nói cho tao rằng co smoojt phần thưởng cho việc kích hoạt cốt truyện ẩn.]
[Pupa: chắc chắn rồi. Đảm bảo tăng 20% Fatemeter]
***
Vân Ngọc muốn phản đối, cậu muốn Breakmeter tăng chứ không phải là thứ
Fatemeter vô ích kia, nhưng cậu chợt nhận ra rằng thứ hệ thống Pupa cũng vô dụng không kém. Vì vậy cậu đành chấp nhận trong vô vọng.
Hệ
thống đã chuyển cốt truyện ẩn giấu vào trong đầu Vân Ngọc. Vân Ngọc nhận được tất cả thông tin về cốt truyện và cậu cảm thấy may mắn là hệ thống cũng bớt vô dụng rồi đấy, bởi vì cốt truyện ẩn giấu này thật sự là vị
cứu tinh của cậu!
Michael ôm Công tước thật chặt, bởi vì công
tước không hề có chút phản kháng nào, anh nghĩ rằng công tước đang quá
ngạc nhiên và choáng váng để phản ứng. “Ít nhất, để ta tận hưởng cảm
giác này trước khi ta biết mọi thứ và rời đi.” Michael nghĩ.
Nhừng khi anh rời khỏi Công tước, anh bị choáng váng trước những giọt lệ từ chảy dài từ đôi mắt của công tước. “ Công tước?”
Vân Ngọc mậc kệ những giọt nước mắt chảy dài, cậu chỉ vào túi áo trước ngực của Michael” Tôi không biết rằng ngài đang sở hữu chuỗi mân côi của
tôi.”
“ Chuỗi mân côi?”
Michael thò tay vào túi ngực và
lấy ra một chuỗi tràng hạt. Chuỗi mân côi này đã được Thánh nữ trao cho
anh nhiều năm về trước. Khi anh gặp Thánh nữ lần đầu tiên, ngài đã đưa
cho anh chuỗi tràng hạt trắng này, khi anh hỏi về nguồn gốc của nó, ngài chỉ nói rằng đó là một vật lưu niệm.
Vân Ngọc duỗi tay cầm lấy
chuỗi mân côi trên tay Michael, nhưng khi ngón tay cậu chạm vào nó thì
ngón tay cậu lập tức bị bỏng rát ngay lập tức. Vân Ngọc khựng lại và mỉm cười cay đắng.” Vì ngài muốn biết về nguồn gốc của tôi, vậy thì hãy
cùng tôi ra vườn.”
Michael theo công tước ra vườn. Trong khu vườn rộng lớn, công tước đứng lặng im.. Cậu quay lưng lại và đối mặt với
Mịchael, cậu nói “ Chuỗi mân côi của anh... thuộc về tôi khi tôi còn
sống.”
Michael vẫn có thể nhìn thấy và phát hiện những lời nói
dối bởi tác dụng của thần chú, và anh vẫn không nhìn thấy một chút lời
nói dối nào trong mắt Công tước. Vì vậy, Công tước đang kể sự thật “
Nhưng... cậu là ma cà rồng, cậu bị nguyền rủa trước khi chết, làm thế
nào cậu có thể sở hữu chuỗi mân côi này chứ?”
Nụ cười cay đắng của Vân Ngọc càng thêm xót xa “ Chuỗi mân côi này được Thánh nữ trao cho ngài phải không?”
Michael gật đầu “ Ban đầu nó thuộc sở hữu của Thánh nữ”
Vân Ngọc lắc đầu” Trước đây là của tôi. Chuỗi
mân côi đó đã được trao cho vị Thượng tọa đời kế tiếp. Thánh nữ đã biết
rằng ngài là vị Thượng tọa đời kế tiếp, nên ngài ấy đã trao cho ngài
chuỗi hạt tràng đó.”
“ Tôi đã từng là Thượng tọa 300 năm trước.”
Vân Ngọc nói nhẹ nhàng, nhưng trong tim đong đầy cảm xúc. Cảm xúc sâu
sắc của sự khao khát và đau thương. Cậu nhìn chằm chằm vào chuỗi mân côi trắng, và sau đó nhìn Michael thật lâu.
“ Ta là một thượng tọa
không làm tròn trách nhiệm. Ta đã gϊếŧ nhiều người nhân danh Chúa, ta
nghĩ rằng ta đang làm điều đó một cách đúng đắn, bởi vì ta là một Thượng tọa uy quyền. Ta nghĩ rằng ta sẽ được miễn trừ khỏi sự trừng phạt của
Chúa. Ta..là đấng cứu thế trong một khoảng thời gian dài..”
“ Cho đến khi ta chết, vô số xác chết chất đống dưới sự cai trị của ta và ta
là định nghĩa của một Thượng tọa tàn ác. Khi ta muốn trở về thiên đàng,
Chúa đã không cho phép ta vì tội lỗi của ta, nhưng Ngài không muốn đưa
ta xuống địa ngục vì ta là Vị Thánh đã được chọn lựa để làm Thượng tọa.
Vì vậy Ngài đã hồi sinh ta trở lại thế giới này, nhưng là một ma cà
rồng.”
“ Như một hình phạt, ta đã bị hạ thấp với thân phận một ma cà rồng. Tất nhiên, ta có thể gϊếŧ bất cứ ai, nhưng Chúa đã đưa ra tối
hậu thư cho ta, rằng Ngài sẽ không cho phép ta trở về thiên đàng trừ khi ta có thể giúp đỡ càng nhiều người càng tốt trong suốt cuộc đời ma cà
rồng này. Đã 300 năm trôi qua kể từ khi ta hồi sing, và ta chưa từng
được trở lại.”
Vân Ngọc xoa đầu của Michael “ Có lẽ, nếu ta bị
gϊếŧ bởi một vị thánh khác, Chúa cuối cùng cũng sẽ tha thứ cho những gì
ta đã làm trong đời trước. Người có thể rời đi bây giờ và không bao giờ
gặp lại ta nữa, hoặc chỉ cần gϊếŧ ta đi. Quyền lựa chọn thuộc về người.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT