*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Theo lý thì nên lại mặt ở ngày thứ ba. Nhưng Lạc Anh nhớ nhung trong lòng, vừa sáng sớm ngày thứ hai đã bò dậy, kéo Lý Diên Tú đi sang nhà Ô Qua cho bằng được.

Nhưng đến khi muốn ra ngoài cửa rồi, nàng lại bắt đầu lục tung đồ lên.

Lý Diên Tú khoanh tay trước ngực, đứng dựa vào khung cửa, nhìn nàng lật cả nhà lên như cái chuồng lợn, cuối cùng không nhịn được nữa mà lên tiếng:

“Có muốn tôi giúp không?”

Lạc Anh sắp rúc cả đầu vào trong rương gỗ rồi, giọng nói truyền từ bên trong ra, buồn bực:

“Không cần, sắp xong ngay đây. Ơ, lạ thật, tôi nhớ rõ là đặt ở đây mà.”

Lý Diên Tú nhìn nàng vùi cả nửa người vào bên trong, không nhịn được mà túm vạt áo của Lạc Anh, kéo nàng lên, tò mò nhìn vào sâu bên trong rương. Không ngờ được, ngây ngẩn cả người.

Ngọc màu xanh, dây màu trúc.

Nhìn ra được là chủ nhân đã bảo quản nó tốt cực kỳ, trải qua thời gian năm năm mà cái dây chẳng hề phai màu. Hệt như năm năm trước, lúc chàng chuẩn bị rời khỏi thôn nhỏ, cứ do dự mãi, rồi lấy miếng ngọc khấu tùy thân bao nhiêu năm qua xuống, để lại cho nàng.

Giờ đây, nó đang nằm im lặng trong đáy hòm, nói một cách chính xác thì là nằm trong một cái hà bao màu hồng, nửa cũ nửa mới.

Lý Diên Tú duỗi tay ra, nhặt cái ngọc khấu lên, đặt trong lòng bàn tay thật cẩn thận, lòng dạ ngổn ngang trăm mối.

“Tìm thấy rồi.”

Lạc Anh vui mừng nhặt một cái khăn tay, vừa ngẩng đầu đã thấy Lý Diên Tú cầm vật yêu thích của mình lên, không khỏi vội vàng:

“Cẩn thận một chút, đừng làm vỡ đấy.”

Lý Diên Tú nhướng mày, nhìn nàng với ánh mắt ghét bỏ: “Yên tâm đi, kể cả tôi quăng chính mình đi cũng sẽ không làm vỡ nó được.”

Sau đó cúi đầu xuống, đầu ngón tay vuốt ve thật cẩn thẩn, trong lòng cảm thán vô cùng:

“Đây là cha tặng cho mẹ, mẹ tự tay làm cái dây đeo, rồi tặng lại cho cha. Để ông ấy luôn đeo bên người, mong được bình an.”

Nhưng sau đó, ngọc khấu vẫn ở đây, người đã không còn nữa rồi.

*

Lạc Anh như biết được trong lòng chàng có tâm sự, cả đường rất im lặng. Chỉ là thỉnh thoảng là đảo tròng mắt đến trên mặt chàng, mấy lần muốn nói lại thôi.

Cuối cùng, đã đến cửa nhà Ô Qua.

Cửa lớn khép hờ, có thể nghe rõ được tiếng nói chuyện ở bên trong.

Lạc Anh cẩn thận phân biệt, ngạc nhiên, mừng rỡ, nhìn chàng: “Là chị Ngọc Nhi đến rồi.”

Vội xách váy lên chạy vào trong, vừa chạy vừa gọi: “Chị Ngọc Nhi, sao chị lại đến sớm thế chứ.”

Bộ dáng chạy gấp gáp cứ như chim non về tổ.

Chàng cười, nhìn bóng lưng của nàng. Vừa quay đầu thì thấy Ô Qua đang xoa tay, vẻ mặt ngây thơ, chất phác, không dám tiến lên.

Nhưng trong mắt ông ấy không phải là sợ hãi, mà là một vẻ lấy lòng rất cẩn thận, chỉ sợ người ta sẽ không thích mình mà càng cẩn thận hơn.

Lý Diên Tú ấm áp trong lòng, chủ động vươn tay cầm rìu ở bên cạnh lên, rút một cây củi, bổ hai, ba nhát xuống. Cho đến khi đống củi bên cạnh người đã xếp thành một núi nhỏ, giơ tay lau mồ hôi trên trán, cong khóe miệng:

“Ô đại thúc, để chỗ củi này ở đâu nhỉ?”

Đột nhiên bị điểm danh, Ô Qua như vừa tỉnh mộng, vội vàng tiến lên ôm củi, vừa đi đến chân tường viện đặt xuống, vừa quay đầu nhìn chàng.

Chắc là vì thân phận của chàng hơi tế nhị, đôi môi của Ô Qua mấp máy hồi lâu, cuối cùng cũng phun ra được một câu:

“Cậu bổ củi giỏi thật đấy, lúc trước xuất thân thợ mộc à?”

Lý Diên Tú theo sư phụ tập võ từ thuở nhỏ:..........

Đột nhiên, chàng cười ra tiếng, dựng cái rìu lên, hai tay gác lên tay cầm, nói sang sảng:

“Mắt tinh thật! Không hổ là chú đấy.”

Ô Qua xấu hổ gãi đầu, thấy cuối cùng bản thân đã nói chuyện được với vị con rể tiêu chuẩn này rồi, lập tức như được đả thông hai mạch Nhâm, Đốc, đề tài tuôn ra như nước suối, một câu lại tiếp một câu, vội vàng nói ra:

“Tiểu Lý à, sao cháu lại quen biết Lạc Anh thế? Chú nghe nói là hai đứa đã thành thân từ lâu rồi hả, sao mấy năm nay chưa thấy cháu bao giờ? Cháu phải đối xử với con bé thật tốt đấy. Con bé và mẹ đều là người tốt.”

Ánh nắng ấm áp ngày đông chiếu qua không gian giữa trời đất, trải xuống mặt tuyết trắng. Ông chú trung niên đầy râu trước mặt như đã trở nên thân thiện, dễ gần hẳn lên.

Đột nhiên, Lý Diên Tú hiểu rồi. Vì sao thế nhân lại đau khổ truy cầu, chẳng qua là vì hai chữ yên ổn mà thôi.

Hóa ra, cuộc sống yên ổn thoải mái đến thế.

*

Ngọc Nhi mím môi cười trộm, lặng lẽ sáp đến bên mặt Lạc Anh, khẽ hỏi:

“Nghe được gì không?”

Lạc Anh khoát tay: “Đừng ồn, em phải nghe một chút.”

Thế này đã hoàn toàn chọc cười Ngọc Nhi, đến cả Trinh nương cũng cười theo rồi.

“Con bé ngốc này.” Trinh nương không nhịn được mà túm cánh tay nàng, kéo nàng vào lòng: “Làm gì có ai nhìn đàn ông con trai gắt gao thế chứ, cũng không e lệ gì cả.”

Lạc Anh dựa vào lòng bà ấy, miệng rất không phục:

“Mẹ còn nói con nữa, lúc nãy con đi vào thấy chú Ô ở ngoài chẻ củi, gánh nước, dưới đất còn đặt một chậu cám lợn. Mẹ đừng bảo con là đến cả bữa sáng cũng do chú ý nấu nhé.”

Trinh nương bị nàng nói đến đỏ bừng cả mặt, thuận thế thả tay ra, giả vờ dáng vẻ ghét bỏ:

“Đi, đi, đi, càng ngày càng không lễ phép gì, còn nói cả mẹ mình cơ đấy.”

“Thế có gì đâu ạ, điều này nói rõ là chú Ô thật sự rất thương mẹ, con vui mừng còn không kịp ý ạ. Con lo lắng, khẩn trương cũng là do con thích thật lòng, sao lại nói e lệ gì.”

Ngọc Nhi cười cong khóe mắt, Trinh nương vừa tức vừa thẹn:

“Càng ngày càng không biết e lệ. Suốt ngày con ở cạnh Ngọc Nhi mà cũng không học hỏi trầm tĩnh, đoan trang gì cả. Về sau mà người ta

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play