“Hả?”
Lạc Anh lắp bắp kinh ngạc, cứng đầu cứng cổ: “Mẹ, sao mẹ lại hỏi thế ạ?”
Trinh nương cũng không giấu nàng, chọn lấy mấy tin đồn nghe được ở thôn Tây Liễu kể cho nàng nghe, sau đó nói lời thấm thía: “Cậu con và thím Liễu đều khen đứa bé kia tốt cực kỳ, đối xử với con cũng tốt, mẹ mới yên tâm, nghĩ là đợi đến khi gặp con sẽ biết. Nhưng vị Lý đại nhân này lại nói con chưa hề gả cho người nào, đây là chuyện gì thế này?”
Lạc Anh bừng tỉnh, bèn cười rồi kể một tràng chuyện lừa dối kia cho Trinh nương nghe.
Sau khi Trinh nương nghe được người bán hàng rong kia là Lý Diên Tú, lập tức đứng ngồi không yên, sốt ruột: “Con gái, con đừng trách mẹ tạt con một gáo nước lạnh, phải biết là trèo cao ngã đau. Vừa nhìn đã biết Lý đại nhân này không phú thì quý, gả cho người như vậy… mẹ chỉ sợ sau này con phải chịu khổ, nhà mẹ đẻ cũng chẳng giúp được chút nào đâu.”
“Mẹ, mẹ nghĩ gì thế ạ. Con bây giờ ý mà, đã không thích anh ta từ lâu rồi.”
Lạc Anh vội biểu lộ tâm ý: “Con thừa nhận lúc đầu, xác thật là có bị khuôn mặt đó hấp dẫn, nhưng mà lúc ấy không phải là ếch* ngồi đáy giếng à, không hề biết bên ngoài trời cao biển rộng. Đợi đến khi con gái đến Ưng Thiên mới chân chính biết được thế nào gọi là nhân vật phong lưu, khí độ ấy, phong thái ấy…..”
Cứ nói, lại bất giác cong khóe miệng.
Trinh nương là người từng trải, vừa nhìn đã biết trong lòng nàng có người khác, vội truy hỏi: “Ồ? Năm nay người đó bao nhiêu tuổi, trong nhà làm gì, cha mẹ còn khỏe không?”
Một chuỗi các câu hỏi, hỏi cho Lạc Anh nở ruột nở gan: “Mẹ, mẹ yên tâm đi, con gái hiểu rất rõ ràng, rành mạch. Hơn nữa, người đó cũng chẳng phải là người thế tục đâu, dù sao, dù sao thì người nhà của người đó đã tự mình chúc phúc cho bọn con đấy.”
“Con đã gặp người nhà của người ta rồi?”
Lạc Anh thầm nghĩ, không phải Ninh Nghiên chính là em gái của Ninh Mặc à, lời chúc phúc của nàng ấy là thật lòng thật dạ đấy.
Bèn gật đầu ậm ờ, vừa cúi đầu, trong lòng có chút xấu hổ: “Mẹ đừng hỏi nữa, sớm muộn gì cũng sẽ gặp mà.”
Năm đó, Lý Trinh và phu quân cũng là quen biết rồi hiểu nhau, đương nhiên biết được vợ chồng phải cầm sắt hòa minh thì cuộc sống mới có thể tốt đẹp. Thấy quả thật là con gái đã động chân tình, cũng không thăm dò sâu hơn nữa. Chỉ là không khỏi dặn dò:
“Nếu đã như vậy, thì vẫn phải giữ khoảng cách với vị Lý đại nhân kia, đỡ bị người khác bàn tán.”
“Mẹ, mẹ yên tâm đi ạ, trong lòng Lý Diên Tú có người rồi, con cũng quen người đó. Dù sao thì có rất nhiều chuyện xảy ra, nhất thời cũng không kể rõ hết với mẹ được. Tóm lại, con và Lý Diên Tú là không có khả năng đâu.”
Nàng nói chắc như đinh đóng cột, hơi làm dịu đi cõi lòng bối rối của Trinh nương. Hai mẹ con còn lặng lẽ nói chuyện thêm, tiếng cười truyền từ trong phòng ra, bay bổng trong không khí.
Thời gian thấm thoát, trong lúc không hề hay biết mà đã qua một tháng rồi.
Khi một lần nữa thân vệ nhắc nhở đã đến lúc rời đi, kể cả không nỡ đến đâu, Lý Diên Tú cũng chẳng còn lý do để ở lại nữa.
truyện đam mỹSân trước viện sau đều được sắp xếp gọn gàng, ngăn nắp. Lu nước, thùng gạo đều chất đầy. Đến cả đống củi nhóm lửa ở bên tường viện cũng sắp cao bằng hai người rồi.
Lý Diên Tú nhắc đến việc từ biệt, trong lòng Lạc Anh cũng rất không nỡ, lần đầu tiên nảy sinh chút đau lòng. Nhìn vào mắt chàng, hỏi:
“Sau này… chúng ta… khi nào mới có thể gặp lại chứ?”
Đối diện với đôi con ngươi trong suốt thấy tận đáy kia, môi Lý Diên Tú mấp máy, khẽ nói:
“Có duyên… sẽ gặp lại.”
Trong lòng Lạc Anh hiểu rõ không có khả năng chàng không đi. Lại nghĩ đã cố gắng kéo chàng ở lại đây hơn một tháng, cũng xem như là thực hiện lời hứa với Ninh Nghiên, bèn không ngăn cản nữa, ra sức chuẩn bị thêm nhiều đồ ăn với Trinh nương, chọn một sáng sớm trời trong gió ấm, chính thức từ biệt.
Con ngựa là do hai người cùng nhau chọn ở chợ ngựa, ngựa của Bắc Ngụy cũng giống như họ vậy, cao to vạm vỡ, làm cho bóng lưng của Lý Diên Tú nhìn có vẻ hơi gầy. Chàng quay lưng, dắt ngựa, rời đi từng bước, từng bước một. Đợi đến chỗ đường rộng mở, nhảy lên ngựa, cổ tay vung một cái, roi ngựa trong tay bay ra phía sau.
“Lý Diên Tú!”
Lạc Anh không hiểu sao mà đột nhiên lại hơi hốt hoảng, bất chấp mặt đường vẫn còn trơn, chạy thật nhanh tiến lên.
Con ngựa cao lớn, nàng phải ngẩng cổ mới có thể nhìn rõ mặt chàng.
Từ sau khi chia tay rồi trùng phùng, đây là lần đầu tiên nàng nhìn mặt chàng một cách nghiêm túc.
Bất đồng với khuôn mặt ngây ngô lúc còn ở thôn Tây Liễu, mặt mày chàng đã dần thành thục hơn, nhìn qua thế mà lại có mấy phần xa lạ. Nhưng đôi con ngươi đen láy kia lại vẫn chưa từng thay đổi.
Lạc Anh nhìn ảnh ngược của chính mình trong mắt Lý Diên Tú, lời lúc nãy muốn nói đã bị quăng lên đến tận chín tầng mây rồi. Chỉ lẩm bẩm: “Lên đường… bình an nhé!”
Lý Diên Tú sững sờ, sau đó ý cười dần xuất hiện trong đáy mắt.
“Yên tâm đi, tôi sẽ.”
Thiếu niên mặc quần áo đẹp, vung roi dài lên, con ngựa phóng đi như đang đuổi theo mặt trời đỏ mới nhú vậy. Rất nhanh, bóng dáng kia càng lúc càng bé dần, rồi trở thành một chấm nhỏ. Sau đó, biến mất nơi chân trời.
Lạc Anh ra sức vẫy tay ở đằng sau, lực mạnh đến mức sắp rơi cả cánh tay ra rồi. Đợi đến khi không nhìn thấy nữa, nàng thấy trên mặt hơi lạnh, lấy tay sờ thử mới biết hóa ra đã treo đầy nước mắt từ lâu.
Nàng hung hăng lau lệ, ngơ ngác nhìn lòng bàn tay ướt, lẩm bẩm:
“Lạ thật, sao mình lại khóc rồi.”
Ngẩng đầu lên một lần nữa, người trong tầm nhìn đã không thấy đâu, đột nhiên trong lòng nàng trống rỗng. Thật giống như có cái gì đó rất quan trọng đã bị chàng mang đi mất
~~~~~~~~~~
Tác giả có lời muốn nói: Quyển một kết thúc, quyển sau sẽ là chương mới về bảo bối Lạc Anh ở Bắc Ngụy.
Không nỡ buông tay cố nhân, nhưng cuộc sống vẫn luôn tiếp tục.
~~~~~~~~~~
Ngát dịch.
* Nguyên văn là □□, mình tự sửa.
Hết quyển I rồi, chương 79 tả Mặc như nhân vật phản diện, chắc quyển sau sẽ lật đổ đảng Thái hoàng thái hậu, thế thì Tú mới thành quý công tử sa sút như trong giới thiệu của tác giả. Chắc không có hy vọng ngọt đâu, tạm nghỉ một thời gian an ủi trái tim thiếu ngọt. Hẹn gặp lại vào năm mới.
**********************
HẾT QUYỂN I