Lạc Anh hoàn toàn không buồn ngủ nữa, máu toàn thân vọt lên tận đỉnh đầu, trừng mắt nhìn chàng.

Lý Diên Tú đã đổi than xong, chậm rãi thả cái gắp than về chỗ cũ, lại khẽ phủi tro bụi dính ở góc áo:

“Cô để ý nó như thế mà suốt đường đến đây lại không hề hỏi thăm tin tức về nó. Mỗi lần nhắc đến cũng chỉ nói về mẫu thân của cô. Lạc Anh, tôi chỉ rất tò mò, lúc nào thì cô biết vậy?”

Âm cuối rơi xuống, hai người đều yên lặng lạ thường.

Lý Diên Tú đang đợi câu trả lời của nàng, mà Lạc Anh lại không biết nên mở miệng như thế nào.

Hồi lâu sau, nàng mới nói chậm rì rì:

“Thật ra thì lúc đầu, tôi tưởng nó là tiểu Mộc Đầu thật.”

Trong đêm rét yên tĩnh, không khí lạnh đến mức răng cũng đông cứng. Hai người không thể không dựa sát vào chậu than, nghe tiếng than cháy, thỉnh thoảng sẽ phát ra âm thanh lốp đốp, rất vang.

“Mãi cho đến một lần, hai người chúng tôi đang ở trong vườn hoa, suýt nữa thì nó ngã, bất giác nói ra một câu tiếng địa phương.”

Nhớ lại việc này cứ như mới hôm qua.

Lạc Anh nhìn vào mắt Lý Diên Tú, giọng nói hơi khàn, giải thích: “Thật ra quận Trác cũng như Giang Nam vậy, giọng nói các huyện trong quận cũng không giống nhau hoàn toàn. Nhưng mà cũng chỉ hơi khác biệt chút thôi, người nơi khác không thể nghe ra được.”

Lý Diên Tú bỗng hiểu được.

Con người trong lúc gặp nạn sẽ phát ra ngôn ngữ quen thuộc nhất theo bản năng. Nghĩ đến mặc dù Thuận Hỉ kia cũng là người quận Trác, lại có chút khác biệt với giọng điệu của thôn Tây Liễu. Trong tình huống ấy lại bất giác lộ ra dấu vết.

Lạc Anh tiếp tục nói: “Lúc đó cũng không xác định, dù sao thì khi tiểu Mộc Đầu rời đi cũng còn nhỏ quá, sinh sống ở nơi khác lâu ngày, cũng có khả năng học chút tiếng địa phương khác của người nói chuyện cùng. Cho đến khi đột nhiên tôi nhớ ra, bàn chân bị thiếu ngón của tiểu Mộc Đầu là bên phải. Mà của Thuận Hỉ là bên trái.

Chuyện tiếp theo thì là lẽ đương nhiên rồi.

Nàng giao cho Tiết Đại Nha năm lượng bạc, nhờ ông ta giúp đỡ đưa chút đồ đạc sang nhà Thuận Hỉ. Vốn là thăm dò, chẳng ngờ Tiết Đại Nha lại thật sự xem mình là quý nhân, một lòng một dạ muốn làm tốt việc được nhờ vả này.

Tiếp theo thì hai người đều tự hiểu trong lòng.

Việc này không cần nói cũng biết có liên quan đến mình. Có thể nói là người dưới tự ý làm, cũng có thể là do tiểu Phòng tử.

“Mặc kệ thế nào, việc này cũng bởi vì tôi mà ra. Tôi cũng từng nghĩ xem có nên dẫn nó đi theo không. Nhưng nó còn có mẹ, còn có em trai, em gái. Nên tôi nhờ Ninh Mặc tặng chút tiền qua bên đó. Bất kể thế nào cũng là một hồi chị em, tôi hy vọng nó có thể sống thật tốt.”

Thấy tâm trạng nàng xuống dốc, Lý Diên Tú không đành lòng nói ra dáng vẻ bi thảm của Thuận Hỉ bây giờ cho nàng nghe.

Có lẽ, cứ để đứa bé xấu hổ thẹn thùng kia ở lại trong kí ức của nàng mới là tốt nhất đi.

“Mẹ tôi đã nói cho tôi biết rồi, tiểu Mộc Đầu không còn nữa. Lý Diên Tú, có lẽ tôi là một chị gái xấu xa thật sự. Lúc nghe thấy tin tức này, tôi chẳng hề đau lòng, mà ngược lại, còn thở phào đấy.”

Lý Diên Tú nhìn sang, phát hiện mặc dù khóe miệng thiếu nữ cong lên, nhưng trong mắt lại lấp lánh ánh nước trong suốt.

Giọng nói của nàng hơi run rẩy, chống chân lên, hai tay ôm chân thật chặt, gác cái cằm nhọn trên đầu gối: “Thế đạo gian nan, có mấy người có thể may mắn? Nếu sống như Thuận Hỉ, còn chẳng bằng...!”

Nàng hơi nghẹn ngào, lại hít một hơi thật sâu, rồi phun ra hết khí nghẹn trong lồng ngực: “Nghe mẹ kể, tiểu Mộc Đầu đi rất nhanh, không phải chịu tội, cũng tốt, thật tốt.”

Mặc dù nói như thế, mắt lại đổ ra hạt châu rào rào, rơi trên mặt đất, rồi ngấm xuống rất nhanh.

Từ khi quen biết đến nay, nàng luôn vui thì cười, tức thì mắng, đã lúc nào thấy nàng yếu ớt thế này đâu?

Người đã quen kiên cường, thỉnh thoảng mới lộ ra một mặt yếu đuối, càng làm cho người ta đau lòng hơn.

Lý Diên Tú chỉ đành giơ tay ra, khẽ vỗ lưng nàng: “Tất cả đã qua rồi, may mà cuối cùng thì hai mẹ con cô đã đoàn tụ.”

Đúng vậy, trong thời loạn thế có thể trùng phùng một lần nữa. May mắn, may mắn!

Lạc Anh đưa mu bàn tay lên lau, hơi ngượng ngùng một cách kỳ lạ. Lại nhìn khuôn mặt chứa đựng tình cảm kia của Lý Diên Tú, cố ý hung dữ:

“Nhìn cái gì mà nhìn, chưa thấy qua người đẹp à!”

Đôi mắt và chóp mũi vẫn đang đo đỏ, cứ phải giả vờ dáng vẻ dữ dằn. Lại không biết hành động này chẳng hề có nửa phần tư thái của con cọp mẹ, mà ngược lại, giống một chú mèo con còn chưa mọc răng, đầy hơi sữa còn học đòi hung dữ, đáng yêu cực kỳ.

Đột nhiên trong lòng Lý Diên Tú hơi ngứa ngáy, chưa hề suy nghĩ mà thốt ra một câu: “Là trở nên xinh đẹp không ít.”

Lời đã ra mới phát hiện bản thân nói gì, không khỏi hơi đỏ mặt. Quay đầu đi, khẽ hắng giọng một tiếng, bổ sung: “Nhưng mà nhiều nhất thì là một giai nhân thanh tú thôi, còn tự xưng người đẹp gì chứ, không biết xấu hổ.”

Lời này thì Lạc Anh không thích nghe.

Nàng khẽ đá mũi chân vào cẳng chân Lý Diên Tú, ép chàng quay lại nhìn mình. Sau đó ưỡn ngực rất hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang, nói lời chính nghĩa:

“Tôi đây có tóc được dưỡng mượt như tơ lụa, mông, ngực, không thiếu chỗ nào, thế này còn chưa được xem là người đẹp?”

Dưt lời, dùng ánh mắt sao tuổi tác còn ít mà mắt đã hoa thế, hung hăng liếc Lý Diên Tú.

Lý Diên Tú bị lời lẽ kinh người này của nàng đâm một phát, nói không nên lời.

Nhưng càng đáng giận hơn là thế mà hình như ánh mắt của chàng không nghe lệnh, thần xui quỷ khiến thế nào mà lại theo lời nói của nàng, thật sự liếc một đường từ cổ xuống.

Ừ, không tính là nguy nga hùng vĩ, lại cũng là cảnh núi đồi tú lệ.

Núi đồi kia lắc lư, hỏi rất đắc ý: “Thé nào, không tồi chứ hả?”

Lời này hệt như một chậu nước lạnh đã dập tức ngọn lửa đang thiêu đốt hừng hực trong lòng chàng trong nháy mắt. Lý Diên Tú lúng túng quay đầu đi, da mặt nóng lên, môi mấp máy mấy cái mà lại không biết phải nói gì đây.

Đối với chiêu thức chấn trụ đối phương của mình, Lạc Anh đắc ý vô cùng. Ngẩng đầu nhìn bên ngoài thấy đêm đã khuya, sau khi vươn vai một cái, cơn buồn ngủ đánh úp lại, Không khỏi đứng dậy, vừa ngáp vừa nói không rõ:

“Mau đi ngủ thôi, sáng mai chúng ta phải đi mua chút đậu tương về đây, mẹ nói không thể ngồi ăn đến lở cả núi được, phải nghĩ một nghề nghiệp kiếm ra tiền. Tôi đi ngủ trước, anh cũng mau đi ngủ đi, sáng mai anh còn phải đi khiêng đậu về đấy.”

Thấy Lý Diên Tú vẫn đưa lưng ra như cũ, Lạc Anh chẳng để ý gì, kéo lê bước chân mệt mỏi đi về phòng.  

Cho đến tận khi cửa được đóng lại, Lý Diên Tú mới ôm mũi, vội vàng đi ra ngoài.

Chàng ra ngoài sân, tiện tay bốc một vốc tuyết đọng lên bịt mũi. Đợi sau khi máu mũi đã ngừng chảy, lại bốc thêm hai vốc lên xoa mặt, để nó giảm nhiệt đi.

Một đêm này, không biết Lạc Anh ngủ thế nào, dù sao thì chàng đã chắc chắn là bị khó ngủ rồi.

Trời mới tờ mờ sáng, Trinh nương đã dậy làm cơm cho cả nhà, lại phát hiện ở ngoài sân có một người đang ngồi, sợ đến giật cả mình, cảnh giác nói:. Đam Mỹ Hay

“Ai?”

Người kia vội đứng dậy, đại khái chắc là không ngờ sẽ có người dậy sớm như thế, dáng vẻ hơi chật vật, gọi một tiếng bác gái.

“Lý đại nhân.”

Trinh nương rất bất ngờ, đợi đến khi phát hiện là hóa ra trên đất còn có một chậu gỗ, bên trong có cái quần trôi nổi. Không khỏi đau lòng:

“Trời lạnh thế này, sao đại nhân lại dùng nước lạnh giặt quần áo. Ngài cứ mang quần áo ra đây, tôi giặt là được mà.”

Ở trong lòng Trinh nương, Lý Diên Tú đã cứu bà, còn mang con gái từ xa nghìn dặm về đây. Vì ơn cứu mạng này, bà chỉ hận không thể cung phụng thôi.

Lý Diên Tú lắp ba lắp bắp xua tay: “Không, không không, không phiền bác lo lắng, tôi tự làm là được.”

Nói xong, bưng chậu lên, chạy lén lút như trộm về phòng mình.

Đóng chặt cửa, nhìn chằm chằm cái quần đang lềnh phềnh trong chậu kia, lại nhớ lại giấc mơ kiều diễm ngắn ngủi đêm qua, lộ ra vẻ mặt hối hận.

——————

Lạc Anh ngửi mùi mà tỉnh dậy.

Hương thơm quen thuộc xông vào mũi, chui thẳng vào bụng, làm cho con sâu tham ăn bắt đầu đại náo miếu ngũ tạng, sao còn ngủ được nữa.

Nàng nhanh nhẹn mặc quần áo, đẩy cửa ra, một cơn gió rét thấu xương đập vào mặt, làm đóng băng cả cái mũi của nàng, nổi lên mấy trận ngứa. Hắt xì một cái, gọi tỉnh người đang bận bịu.

“Sao không ngủ thêm lúc nữa?”

Trinh nương cầm cái xẻng đảo thức ăn bằng gỗ, trong mắt tràn ngập yêu thương, đưa tay còn lại ra sờ áo bông của Lạc Anh: “Không được, áo này vẫn mỏng quá. Người Bắc Ngụy có bán da thú đã xử lý, lát nữa chúng ta đi mua một miếng về đây, mẹ làm cho con một cái áo ba lỗ.”

Lạc Anh ngọt ngào đồng ý, rồi ra sức hít mũi ngửi hương thơm phía sau bà ấy, ánh mắt sáng lên, ngạc nhiên vui mừng: “Mẹ, mẹ đang chiên quẩy gừng à?”

“Con ý mà.”

Trinh nương vuốt mũi nàng một cái, cười nói: “Từ nhỏ đã thính mũi rồi, mẹ vẫn còn nhớ, hồi bé con thích ăn nhất chính là quẩy gừng. Đây thì hay rồi, hai hôm nay trời lạnh, ăn một chút làm ấm thân thể.”

“Thèm nhiều năm như thế, cuối cùng đã được ăn rồi. Mẹ, con muốn ăn luôn bây giờ.”

“Ài, vội gì chứ.”

Trinh nương ngăn con gái lại, cười trách: “Đi rửa mặt trước đã, rồi gọi Lý đại nhân ra đây cùng ăn.”

“Ài.”

Vẻ mặt Lạc Anh mất mát: “Mẹ, con muốn ăn bây giờ cơ, đói bụng lắm rồi.”

“Thế cũng phải đợi chút. Đây là lịch sự.” Trinh nương dỗ con gái: “Lý đại nhân người ta đã phải vì chuyện của hai mẹ con mình mà bôn ba nghìn dặm. Chúng ta không thể qua cầu rút ván được. Con mau đi rửa mặt sạch sẽ đi, rồi gọi đại nhân. Cháo trong nồi cũng vừa khéo phải đợi thêm một lúc, lát nữa cùng ăn.”

Lạc Anh không tình không nguyện đi đến phòng của Lý Diên Tú, đến cửa thì dùng chân đá, cao giọng gọi:

“Lý đại nhân, nhanh ra ăn cơm.”

Vốn là giọng nàng đã rất lớn, lại cố ý kéo dài âm cuối, sau đó quay người, chạy chậm đến bên cạnh Trinh nương, làm nũng: “Mẹ, mẹ nghe thấy rồi đấy, con gọi rồi.”

“Đứa bé nhà con.”

Trinh nương chẳng có cách nào với nàng, chuẩn bị tự mình đi gọi người. Không ngờ, cửa phòng kẽo kẹt một tiếng, đã mở ra.

Lý Diên Tú đội mũ quả dưa bằng da, chắp hai tay sau lưng, mặc bộ áo bông dài nhìn có vẻ hơi mập mạp, làm cho Lạc Anh xì cười ra tiếng.

“Sao thế?”

Trinh nương chẳng hiểu sao lại cười: “Mới sáng sớm mà con phát bệnh gì thế.”

“Mẹ, mẹ không thấy Lý Diên Tú mặc bộ này đặc biệt giống thằng nhóc ngốc nhà địa chủ ở thôn chúng ta sao.”

Nàng cười rung cả người, hồn nhiên không biết sự đả kích cho đối phương.

Lý Diên Tú cuống quýt nhìn lại. Trinh nương thấy còn tưởng chàng đang ngượng ngùng, vội đi qua túm chàng lại đây:

“Lý đại nhân, tiểu nữ bướng bỉnh quen rồi, ngài đừng chấp nó.”

Lại nhìn Lạc Anh bất đắc dĩ, khẽ nói: “Đây là quần áo mẹ chuẩn bị cho hai người, là ánh mắt mẹ không tốt. Lát nữa đi chợ thì lại chọn hai bộ. Không cho phép cười nữa, mau ăn cơm.”

Lạc Anh lè lưỡi, thấy Trinh nương vào phòng xới cơm, lại thấy Lý Diên Tú nhấc chân muốn vào phòng mình, bèn vội qua chặn lại:

“Thằng nhóc ngốc, đi dọn mâm với chị nào.”

Dáng vẻ hả hê và cách nói chuyện đáng đánh đòn này của nàng làm cho người ta hận đến ngứa răng thật. Thế mà bây giờ Lý Diên Tú lại đang giấu chút tâm tư khó nói rõ, trong lúc nhất thời cũng chỉ ngạc nhiên thôi.

Quẩy gừng là đặc sản ở thôn Tây Liễu. Sau khi băm gừng thành bột, trộn với hỗn hợp bột và nước, nặn thành sợi dài rồi vặn lại thành hình dây thừng. Đun mỡ nóng lên, chiên đến khi bề mặt chuyển thành màu vàng, nổi trên mặt. Quẩy gừng đã làm xong.

Những năm trước, đây là món đồ ăn mà chỉ có lễ mừng năm mới mới có thể ăn được. Nay là do Trinh nương có chút tích lũy, hai là để mừng con gái đến, cố ý làm món ăn vặt sở trường này.

Quẩy vàng óng ánh, cắn một ngụm giòn giòn xốp xốp, quả thật là ăn ngon đến mức làm cho người ta suýt nuốt cả đầu lưỡi luôn rồi.

~~~~~~~~~~

Ngát dịch.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play