Ven sông Tần Hoài, đàn sáo lả lướt hòa theo tiếng hát, tiếng cười truyền ra từ thuyền hoa, đối lập rõ ràng với sự yên tĩnh ở ven bờ.
Sau khi Tần Miện nghe hết, im lặng rất lâu.
Một hồi lâu sau mới phun ra một câu:
“Không ngờ được anh lại còn gặp kỳ ngộ như thế.”
Lại nâng mắt nhìn Lạc Anh ở cách vài bước chân, lúc này nàng đang chống cằm nhìn chằm chằm cảnh sa hoa trụy lạc trên sông một cách vui vẻ. Lúc thấy một cô gái ôm tỳ bà đi ra còn vẫy tay với người ta nữa.
Thật đúng là….. không phải bình phàm.
“Đúng thế, tôi thường xuyên nhớ lại đoạn thời gian đó, luôn cảm thấy như ở trong mơ vậy. Không ngờ hôm nay nàng thật sự đứng trước mặt tôi, thật sự là…..”
Chàng muốn nói duyên phận, lại thấy không ổn lắm, dứt khoát nuốt trở vào.
Cách nghĩ của Tần Miện lại khác hẳn:
“Tình cảm của Hoàng thượng với cô ấy rất sâu, mấy lần gọi tôi cũng đều là lo lắng cho cô ấy. Mặc dù tuổi Hoàng thượng còn nhỏ nhưng cũng chưa chắc không biết gì về chuyện nam nữ. Nếu như Hoàng thượng không muốn buông tay thật, thế anh…..”
Nghĩ đến đây, hắn lại lo lắng cho bạn tốt.
Lý Diên Tú ngẩn người, chợt nhớ ra không phải tiểu cô nương làm cho thần hồn của Phương Cẩn điên đảo trong tin đồn chính là Lạc Anh đấy chứ.
Chàng hơi do dự, chần chờ mấy lần rồi cuối cùng cũng nói ra suy nghĩ trong lòng:
“Việc hôn sự của Trăn Trăn đã định, tôi muốn chọn một ngày đưa Lạc Anh về quê. Anh thấy thế nào?”
“Không được!”
Tần Miện nhìn chàng suy nghĩ sâu xa: “Anh không biết Hoàng thượng đối xử với cô ấy….. Ài, dù sao thì anh gặp sẽ biết. Tôi không giấu anh, tôi không muốn để Trăn Trăn tiến cung cũng có liên quan đến vị Lạc Anh cô nương này.”
Nữ chính bị thảo luận hoàn toàn chưa biết gì. Lúc này, không biết là cái thuyền hoa nào đang diễn tấu khúc “Vũ Lâm Linh”, lời thì không vào nhưng nhạc khúc lại rất êm tai, phối hợp với chất giọng tinh tế, biến đổi kỳ diệu làm cho người ta không kiềm nổi mà i i a a mơ mộng theo một hồi.
Tần Miện thu lại ánh mắt, mở miệng nói: “Tôi cũng không sợ anh giận, nếu so sánh vị cô nương này với Thần phi năm đó thì cũng là kỳ phùng địch thủ, không ai nhường ai đâu.”
Nhắc đến cái tên này, biểu cảm của Lý Diên Tú xấu đi trong nháy mắt.
Việc này cũng khó trách, nếu nói đại bất kính, khi hậu thế nhắc đến đương triều, nhân vật gian phi số một chính là Thần phi.
Tần Miện đánh đồng Lạc Anh với loại phụ nữ kia làm trong lòng chàng hết sức không thoải mái.
Thế là Lý Diên Tú nói: “Anh cũng quá xem trọng nàng rồi, một cô bé nông thôn hoang dã cái gì cũng không có mà chỉ có một tấm lòng sôi nổi, chân thành. Huống chi từ nhỏ Hoàng thượng đã được nuôi trong thâm cung, cô đơn tịch mịch vô cùng, phần lớn là xem nàng như chị em để tâm sự. Tần Miện, đừng có tự chủ trương, làm lầm lẫn khái niệm trước như thế.”
Tần Miện nhìn chàng kỳ lạ, lần trước thấy chàng bảo vệ như gà mẹ che chở gà con là đối với Ninh Nghiên đấy.
Thôi, thôi, đó cũng là cái tên không thể nhắc đến.
Chắc không phải là…..
Con người Tần Miện mặt lạnh tâm nóng, lúc chưa quen thuộc với người ta, hắn chính là vua mặt lạnh như băng. Nhưng một khi ở cạnh người quen thuộc lại là nhanh mồm nhanh miệng.
Cho nên, hắn hỏi trực tiếp nghi ngờ trong lòng: “Chắc không phải là anh đã xem tờ hôn thư giả kia thành thật đấy chứ?”
Nếu là như thế, chỉ sợ thiên hạ phải đại loạn rồi.
Lý Diên Tú là nam đinh độc nhất của chi trưởng nhà họ Lý. Thái hoàng thái hậu và Thái hậu đều từ nhà họ đi ra. Ở một góc độ khác, Lý Diên Tú còn quan trọng hơn cả Hoàng thượng trong lòng bọn họ.
Lý Diên Tú không phản bác, lại cũng không đồng ý, chỉ nhìn cô nương đang chống cằm nghe nhạc ở đằng kia, thấy khóe mắt nàng cong cong ý cười, khuôn mặt nhỏ hồng hào như sơn tra tháng tám khắp núi đồi quận Trác.
Bề ngoài tươi đẹp nhưng cắn một miếng lại chua đến nỗi rụng hết răng, sau một lúc lại có dư vị ngọt ngào.
Chàng nhìn đến xuất thần, không ngờ đến Lạc Anh lại quay đầu.
Giờ đây, bốn mắt nhìn nhau, Lý Diên Tú thấy trái tim của chính mình lỡ mất hai nhịp.
Giả quá thành thật sao?
Chàng chưa từng nghĩ như thế, nhưng mà nghìn dặm xa xôi vẫn có thể gặp lại lần nữa. Nếu nói trong lòng không gợn một chút sóng nào thì là lừa mình dối người.
Lý Diên Tú nhìn đôi mắt như biết nói của người đẹp, lông mi cong dài đang treo ánh trăng nồng đậm.
Đêm lạnh như nước, khúc ca uyển chuyển, lại được trùng phùng với giai nhân, tình này cảnh này làm cho cả trái tim và tinh thần của người ta kích động, không kiềm nổi muốn nói gì đó.
Lý Diên Tú chuẩn bị chậm rãi mở miệng. Chỉ là mới nói được một chữ đầu tiên đã bị giọng nói sóng to gió lớn của thiếu nữ đối diện vùi lấp triệt để.
“Này! Rốt cuộc thì hai người muốn nói đến bao giờ đấy, tôi sắp đông cứng rồi đây!”
Lạc Anh ôm lò sưởi tay, nhảy tưng tưng chạy đến trước mặt hai người, khuôn mặt nhỏ nhắn bị lạnh đến hồng như thoa son. Đôi mắt sáng lấp lánh nhìn họ, không hề có vẻ như đang tức giận:
“Anh nhìn người ta xem kìa, trên thuyền hoa có ăn, có uống, lại có hát khúc để nghe. Thiệt cho hai anh còn là công tử ca nhà giàu cơ đấy, đến cả chút tiền tiêu dao khoái hoạt cũng không có, còn liên lụy tôi đi theo các anh trong ngày lạnh thế này chịu đói chịu rét.”
Vẻ mặt Tần Miện khó chịu, vừa muốn mở miệng phản bác lại bị Lý Diên Tú cắt ngang:
“Cô nhìn cái nơi kia đi có phải là người đứng đắn không? Tiểu cô nương gia thì đừng có suốt ngày tò mò như thế.”
Lạc Anh hiếu kỳ nhìn chàng: “Sao lại không phải người đứng đắn, Ninh Mặc còn dẫn tôi đi ăn ở quán rượu hoa đấy, nơi đó còn hương diễm hơn ở đây nhiều.”
Dáng vẻ nàng tự hào, rất có phong phạm của chị gái có thể dẫn cậu đi xem thử cơ đấy.
Lý Diên Tú cạn lời, trong lòng vừa thẹn vừa giận, thẹn cho nàng đến nửa phần nữ tính cũng không có, giận thằng nhóc Ninh Mặc này phong lưu thành tính rồi, sao có thể nhiễm lên người nàng được.
Trong lòng bất mãn, vẻ mặt cũng không vui, tiến lên nắm tay áo nàng, kéo sang một bên.
Tần Miện mở to mắt nhìn hai người đi về phía rừng.
Cho đến tận khi không nghe được tiếng gì khác nữa, Lý Diên Tú mới dừng bước chân lại, đối mặt với Lạc Anh, giọng điệu nghiêm túc: “Cô nên học giữ khoảng cách với người khác, nếu không sẽ tổn hại đến danh tiết của cô.”
Danh tiết?
Lạc Anh chẳng hiểu gì, lại cúi đầu nhìn khoảng cách giữa hai người, bỗng nhiên tỉnh ngộ.
Xác thật là đứng gần quá rồi, nếu để người khác nhìn từ xa còn tưởng họ đang ôm nhau nữa ấy chứ.
Nghĩ đến đây, nàng lùi ra sau mấy bước, ngẩng đầu nhìn chàng, vẻ mặt chân thành đặt câu hỏi:
“Anh xem khoảng cách bây giờ đã được chưa?”
Lý Diên Tú bị tức đến đầu óc cũng không rõ ràng, mở miệng liền mắng: “Cô có ngốc không thế! Không phải tôi bảo cô giữ khoảng cách với tôi.”
Sau khi nói xong mới cảm thấy chính mình lỡ miệng, vội mềm giọng xuống: “Tôi là nói trời rét đất lạnh thế này mà cô cách tôi xa thế thì nói chuyện sợ không nghe rõ?”
Câu này đến chính chàng cũng không tin nổi.
Không ngờ Lạc Anh lại tưởng thật, lập tức sáp lại gần, nhét lò sưởi tay vào lòng chàng, lại cởi áo khoác của mình ra bao chàng thật chặt như gà mẹ bảo vệ gà con vậy.
Sau đó ngẩng mặt nhìn chàng, hỏi: “Có phải ấm hơn nhiều rồi không!”
Một loạt hành động lại gợi lên chuyện cũ ấm áp trong lòng chàng. Lòng chàng mềm nhũn, gật đầu. Những lời trách móc cũng không thể nói ra miệng nữa.
Lạc Anh nhìn đôi má gầy gò của chàng, không nhịn được lải nhải: “Chắc anh cũng là công tử ca nhà giàu chứ hả, sao lại để bản thân thành cái dạng này?”
Thân thể người tập võ vốn không sợ lạnh. Nhưng ôn hương nhuyễn ngọc ở bên cạnh, đột nhiên chàng cảm thấy thế này mới là tốt.
Thế là, ma xui quỷ khiến thế nào mà lại dịu dàng hẳn: “Một lời khó nói hết, cô thì sao, mấy ngày này sống có tốt không?”
Lạc Anh gật đầu: “Không biết tốt biết bao nữa đấy, mỗi người đều đối xử với tôi rất tốt, tôi còn tìm được em trai rồi. A di đà Phật, có lúc tôi cũng sợ là bản thân đang nằm mơ sẽ có một ngày phải tỉnh mộng, thế thì tôi thật sự khóc chết mất.”
Em trai?
Lý Diên Tú nhớ rất rõ ngày đó Trinh nương vừa khóc vừa kể bà già họ Châu thấy chết không cứu, hại con trai chết thảm ngay trước mắt.
Thế mà nay lại có một em trai chạy ở đâu ra?
Thấy chàng nhíu mày, Lạc Anh còn tưởng chàng là quý nhân hay quên, vội nói: “Tôi đã nói với anh rồi đấy, anh quên mất à? Tôi vẫn luôn đi tìm mẹ và em trai, may mắn vô cùng đã tìm được em trai rồi. Bây giờ nó cũng có tiền đồ lắm, được đến thư viện tốt nhất Ưng Thiên để học hành. Đợi nó lớn thêm chút nữa thì tôi sẽ cưới vợ cho nó, thêm vài đứa bé, rồi lại đón mẹ sang đây thì tôi chẳng còn tiếc nuối gì nữa.”
Nàng cười cong đôi mắt, lộ ra răng trắng môi hồng giống một con vật nhỏ đang được thỏa mãn.
Lý Diên Tú thấy việc này không đúng, thăm dò: “Sao cô biết cô tìm thấy đúng em trai rồi?”
Dứt lời lại sợ Lạc Anh nghĩ nhiều, vội nói bổ sung: “Tôi là nói việc thế này nên cẩn thận một chút thì tốt.”
“Yên tâm đi, tôi đã nhìn kỹ kí hiệu trên người nó rồi.”
Lạc Anh nói chắc như đinh đóng cột: “Lúc trước khi em trai ra đồng chơi bị rắn cắn vào ngón chân, khi đó sợ độc rắn công tâm nên đã chặt đứt luôn rồi. Trên bàn chân của Thuận Hỉ cũng thiếu một ngón, hơn nữa nó cũng nhớ rằng bản thân bị ôm đi từ quận Trác, còn nhớ quê nhà có con sông Tây Liễu. Lẽ nào những điều này còn không thể rõ ràng à?”
Lý Diên Tú thấy dáng vẻ khẳng định chắc chắn của nàng, trong lúc nhất thời cũng thật không biết nên nói tin tức đã tìm được mẹ của nàng nữa không.
Dù sao trong hai người sẽ có một người nói dối.
Nhìn trước mắt thì có lẽ Trinh nương nói thật.
Như vậy, em trai tên là Thuận Hỉ lại ở đâu chui ra đây?
Lý Diên Tú quyết tâm án binh bất động trước đã, cẩn thận tra lai lịch của Thuận Hỉ, sau khi biết rõ ràng mọi việc rồi lại nói với nàng cũng không muộn.
“Sao thế?” Lạc Anh giờ mới nhìn ra, nhìn chàng cảnh giác: “Sao đột nhiên anh lại có hứng thú đến việc của tôi thế?”
Nàng nhớ rõ ràng lúc ấy ở thôn Tây Liễu, nàng bướng bỉnh muốn nhờ chàng giúp nghe ngóng tin tức mà đối phương có đồng ý đâu.
Nhớ đến đây, trong lòng Lạc Anh toát ra chút kiêu ngạo trong bất giác: Nhìn thấy chưa? Trời không tuyệt đường người, anh không giúp tôi sẽ tự có người khác giúp tôi.
Nhắc đến chuyện cũ, Lý Diên Tú không khỏi hơi hổ thẹn.
Chàng vốn không phải là người ích kỷ, xác thật khi ấy trong lòng đang đắm chìm ở chuyện của Ninh Nghiên đến không thể tự kiềm chế nổi. Nửa năm nay đã nghĩ thông một số việc, đương nhiên cũng khôi phục tâm tính rộng rãi như lúc trước.
“Trước đây là tôi không tốt. Cô, cô đừng để bụng.”
Không ngờ khi dứt lời lại chẳng có sự cảm động trong dự liệu, mà chỉ có im lặng ngượng nghịu.
Chàng quay mặt lại đây, đối diện với ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của Lạc Anh.
Lạc Anh nhìn chàng chằm chằm, qua hồi lâu mới chép miệng:
“Ông trời ơi, nếu không phải chúng ta đã từng sớm chiều ở chung thì suýt nữa tôi không dám nhận rồi. Nửa năm nay anh đã gặp chuyện gì thế? Sao lại đột nhiên thay đổi tính nết thành mềm dẻo thế này. Nếu có người bắt nạt anh thì nói cho tôi biết, tôi đảm bảo…..”
Đang chuẩn bị nói mấy lời hùng hồn lại nhớ ra đây không phải là đầu thôn nhà nàng, mà lại kinh thành Ưng Thiên của Nam Trần. Nơi ngư long hỗn tạp, căn bản là nàng chẳng phải cái đinh gì.
Vội sửa miệng: “Tôi đảm bảo nhất định giúp anh mắng chết người kia.”
Giọng điệu nói lời thề son sắt vô cùng làm người ta cảm động, đương nhiên nếu ánh mắt không giả như thế thì càng tốt hơn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT