Lý Diên Tú ra roi thúc ngựa vội về phủ, cả đường bôn ba phong trần mệt mỏi, vừa xuống ngựa, lập tức dì Tưởng tiến lên cầm tay áo chàng.
“Gầy rồi.”
Dì Tưởng là nha hoàn hồi môn của mẫu thân chàng, cũng là một vị cô cô quản lý trong phủ hiện nay, cả đời chưa gả, kính trọng chàng như chủ nhân nhưng cũng có tình cảm mẹ con.
Sớm đã có gã sai vặt tiến đến cầm dây cương, dẫn con ngựa về chuồng ở sân sau. Lý Diên Tú không quên dặn dò: “Cho ăn thêm nhiều đậu nành, mấy ngày nay nó cũng mệt chết rồi.”
Nhìn theo con ngựa đi một lúc rồi mới quay đầu lại, đối diện với cặp mắt mang ý cười của dì Tưởng:
“Nếu công tử có thể lấy ra một nửa phần cẩn thận chăm sóc con vật này thì cũng không đến nỗi đến tận bây giờ vẫn chưa có vợ đâu.”
Lý Diên Tú cười, chuyển đề tài: “Mấy ngày ta không ở trong phủ, tất cả vẫn tốt chứ?”
“Tốt, có gì không tốt được.”
Dì Tưởng cười cong đôi mắt, lộ ra hai đường vân rất sâu bên khóe mắt: “Nếu để tôi nói, vợ của cậu chủ sau này ở đây thật sự là có phúc đấy. Nhà cao cửa rộng khác chỗ nào mà chẳng có chút việc dơ bẩn chứ. Thế mà nhà chúng ta lại được cậu huấn luyện như quân doanh vậy, ai dám tác yêu tác quái? Bộ xương già này của tôi nhàn rỗi đến sắp gỉ sét rồi.”
Lý Diên Tú đỡ bà ấy: “Thế không phải càng tốt à.”
Hai người đi song song vào trong, dì Tưởng cảm thán trong lòng, không khỏi nói nhiều hơn. Kể mấy việc lạ gần đây trong thành Ưng Thiên, đột nhiên lại chuyển đề tài đến Phương Cẩn.
“Nghe nói bên cạnh Hoàng thượng có nuôi một con bé lai lịch không rõ ràng, còn ở trong điện Kiêu Dương. Cũng không biết Thái hoàng thái hậu nghĩ thế nào nữa, cô nương Tần gia chính là Hoàng hậu tương lai, đây không phải là tát vào mặt người ta à?”
Lý Diên Tú chẳng đặt trong lòng, thuận miệng nói: “Hoàng thượng còn là đứa trẻ chưa lớn hẳn, biết gì là tình yêu đâu. Hơn nữa, chỉ một con bé mà thôi, sau giải tán là được.”
“Nhưng mà sao tôi nghe nói hình như cô ta cũng lung lạc được Tần cô nương rồi đấy. Dù sao thì tôi cũng thấy con bé hoang dã này không đơn giản đâu.”
“Hả?”
Lý Diên Tú nhíu mày, chẳng nghĩ đến trong cung sẽ có một nhân vật thế này. Lại nhớ ra anh em nhà họ Tần kia chẳng có tí mưu trí gì, lần sau gặp Tần Miện phải nhắc nhở một hai mới được.
Vừa nhớ đến hắn ta, sau lưng truyền đến tiếng vó ngựa dồn dập. Quay đầu lại, bên ngoài cổng lớn, Tần Miện đang cưỡi con ngựa cao to phi đến.
“Người này cũng thật thiêng đấy.” Đáy mắt Lý Diên Tú mang ý cười, quay đầu dặn dì Tưởng: “Chắc là ta phải ra ngoài một chuyến, bảo bọn họ lát nữa đi chuẩn bị nước ấm, buổi tối ta trở về phải ngâm thật sảng khoái.”
Dì Tưởng ngạc nhiên: “Vừa mới vào nhà lại phải đi?”
Lời vừa nói xong, Tần Miện đã kéo dây cương để con ngựa dừng lại, cao giọng nói: “Diên Tú, vào cung với tôi một chuyến!”
“Được!”
Sau khi đồng ý, Lý Diên Tú rất bất đắc dĩ: “Dì cũng thấy rồi đấy, hắn giục đến thế này rồi sao ta có thể từ chối.”
“Cậu ý mà.” Đôi mắt dì Tưởng đầy sự đau lòng: “Thế thì buổi tối nhớ để bụng đấy, tự tôi xuống bếp nấu chút đồ ngọt cho cậu ăn.”
“Được.”
“Diên Tú.”
Tần Miện trên lưng ngựa bắt đầu không kiên nhẫn, hình như con ngựa cũng cảm nhận được, đi qua đi lại phát ra tiếng kêu lạch cạch.
Lý Diên Tú bước nhanh ra ngoài, nhíu mày: “Giục cái gì chứ? Ngựa còn chưa ra, lẽ nào tôi phải dùng chân chạy đi à?”
Dứt lời, gã sai vặt đi ra từ phía cửa hông, dắt một con ngựa cao to màu đỏ thẫm đến gần rồi đưa dây cương cho chàng: “Công tử.”
“Ừ.”
Lý Diên Tú vỗ hàm thiếc (đoạn nối từ đầu ngựa và dây cương), con ngựa gật gù, lỗ mũi xì hơi.
Chàng nhún mình nhảy lên ngựa, kéo dây cương, vô cùng hào sảng: “Đi thôi, nếu muộn hơn nữa thì cửa cung sẽ đóng mất.”
Vừa nói xong, Tần Miện hét lên một tiếng mạnh mẽ, con ngựa như mũi tên rời cung, chạy như bay. Chỉ còn lại chàng đứng nguyên tại chỗ, trợn mắt há miệng một lúc, đột nhiên mặt mày giãn ra, lớn tiếng: “Tần Miện, giấu bảo bối từ lúc nào thế hả? Nếu tôi đuổi kịp anh thì nó phải thuộc về tôi đấy.”
Dứt lời, cũng hét một tiếng, con ngựa đỏ thẫm chồm lên rồi cũng chạy đuổi theo.
Hai người chạy như điên một đường đến cửa cung mới dừng lại.
Binh sĩ thủ thành đã chờ rất cung kính từ lâu, đợi họ xuống ngựa liền lập tức tiếp nhận dây cương, nhìn theo bóng hai người sải bước vào nội cung.
“Không phải về nhà bàn bạc với Tần Trăn à, thế nào rồi? Em ấy nói sao?”
Tần Miện phiền muộn, vừa nghĩ đến em gái lại có thể giống mẫu thân, ăn quả tạ vào lòng dạ cứng như sắt đá, cắn chặt mối hôn sự này không buông, bất kể hắn bảo đảm mình sẽ bảo vệ như thế nào, nàng ta cũng không tin.
Hắn không muốn nói kết quả này, chỉ có thể rất mơ hồ:
“Chỗ em ấy có nữ khách, tôi còn chưa kịp nói.”
Nữ khách?
Sao chàng lại nhớ là cô em gái này của Tần Miện có tính cách cô độc quái lạ, luôn ở trong khuê phòng, chẳng tiếp xúc với ai nhỉ.
Nháy mắt, trong não lại nảy lên lời nói của dì Tưởng.
Chàng không phải là người nhiều chuyện nhưng cũng không muốn bên cạnh lại có thị phi gì.
“Nghe nói, Hoàng thượng mời về một vị khách quý, hôm nay lại biến thành khách của Tần Trăn?”
Tần Miện gật đầu: “Tôi cũng không biết sao nữa, thế mà Tần Trăn lại đối xử với cô bé kia rất khác biệt. Đây đã là lần thứ hai gặp nhau rồi, mỗi lần cô kia mở miệng, tôi cứ như bị chặt đứt chân ý.”
Dù lời như thế nhưng trên mặt hắn lại bất giác lộ ra ý cười.
Lý Diên Tú hiểu bạn tốt, đừng thấy hắn là nam nhi tám thước, thân như tảng sắt, mặt giống Bao Công, chỉ có duy nhất một em gái này thì giọng điệu mới mềm mại ba phần.
“Tâm địa Tần Trăn đơn thuần, lương thiện, tuổi lại còn nhỏ, sao có thể phân biệt được người tốt xấu. Anh đừng để cho em ấy tiếp xúc với người không rõ lai lịch, bớt để xảy ra sơ suất.”
Mặc dù Tần Miện hơi cứng nhắc nhưng thiện ác rõ ràng, lập tức biện giải thay Lạc Anh:
“Cô bé nông thôn chính là không có quy củ chút thôi, cũng không đến mức giống như anh nói. Tần Trăn chẳng có bạn bè, nay có thể có một người để nói chuyện, tôi vui còn không kịp.”
Lý Diên Tú rất tò mò, không khỏi đùa giỡn: “Rốt cuộc là thôn nữ hoang dại thế nào, Hoàng thượng và Tần Trăn vẫn là đứa bé, cũng dễ dỗ dành. Nay đến cả anh như Bao Công cũng đều thay cô ta nói chuyện, không phải làm cho người ta nghĩ nhiều sao?”
Trong lòng Tần Miện có việc suy nghĩ, lòng nặng trịch không cười nổi, chỉ lê bước nặng nề đi về hướng cung Hi Hòa.
Thấy hắn như thế, Lý Diên Tú cũng không đùa nữa, vỗ vai hắn: “Yên tâm, bất kể anh làm gì, tôi cũng luôn bên cạnh!”
Tần Miện lộ ra biểu cảm vui vẻ, môi mấp máy muốn nói gì đó lại phát hiện đã đến cửa cung Hi Hòa rồi.
“Đi thôi.”
Lý Diên Tú nâng vạt áo, nhấc chân đi qua bậc thềm cao, ưỡn ngực, đi thẳng vào bên trong.
Thấy thế, Tần Miện lập tức tràn đầy dũng cảm, thả lỏng, bước nhanh đuổi theo bạn tốt. Hai người nhìn nhau cười, cùng đi vào.
Đã có cung tỳ vén bức rèm dày sang hai bên đợi từ lâu. Sau khi hai người vào trong, không khí ấm áp mang theo mùi hương phả vào mặt.
“Là Diên Tú và Miện nhi à?”
Giọng nói truyền đến từ phía sau bình phong, Lý Diên Tú cởi áo khoác đưa cho cung tỳ, trả lời: “Bẩm bà trẻ, cô, Diên Tú và Tần Miện cố ý đến thăm hai vị ạ.”
“Đến thì tốt.”
Thái hoàng thái hậu cười nói: “Dọn hết những thứ này đi đi, lúc nãy gặp ngoại thần, bây giờ bà cháu chúng ta vui vẻ, đừng có cản trở hứng thú của chúng ta.”
Vừa dứt lời, có hai thái giám đến bê hai bên trái phải của bình phong, lại có cung tỳ đến bê bục đỡ. Lập tức tầm nhìn không bị chắn nữa.
Lý Minh Hoa cười, vẫy tay với bọn họ: “Mau đến đây, đã nhiều ngày không được gặp các cháu rồi.”
Lý Diên Tú nhìn Tần Miện, phát hiện hắn hơi ngơ ngẩn, lấy cùi chỏ húc hắn rồi cho một ánh mắt ra hiệu.
Tần Miện như vừa tỉnh mộng, vội tiến lên, hai người ngồi xuống hai bên trái phải cạnh bà ta.
“Nào, để bà trẻ nhìn cho thật kỹ nào. Ừ, gầy rồi, có vẻ như mặt mày cũng thay đổi chút, càng giống phụ thân cháu hơn rồi.”
Cung tỳ dâng hai chén trà nóng lên, Lý Minh Hoa vội ngăn cản:
“Tuổi bọn nó còn trẻ, không ăn uống được đồ nặng thế này. Ngươi đi pha trà Bạch hào ngân trâm cho hai đứa bé này đi.”
Đợi cung tỳ lui xuống, Lý Minh Hoa kéo tay của Lý Diên Tú, cảm thán: “Đám cung nữ trong cung đứa này lại ngốc hơn đứa kia. Việc gì cũng phải dạy dỗ tận tay, nếu không luôn không làm đúng ý.”
Lý Diên Tú cười nói: “Ai không biết bà trẻ lương thiện, đám cung tỳ có thể hầu hạ ở cung Hi Hòa cũng là phúc của họ.”
Lý Minh Hoa luôn thích nghe chàng nói chuyện. Lúc này mặt mày thoải mái, lắc đầu cười: “Già rồi, lớn tuổi rồi, cũng nhiều chuyện hơn. Không trách họ chẳng biết hầu hạ thế nào. Đứa bé mới bao lớn đâu, lúc ta bằng tuổi họ vẫn còn trong khuê phòng ở Lũng Tây, học bản lĩnh quản gia, lại cũng không ngắm cảnh, thưởng thức đồ vật gì. Không giấu cháu, mấy thứ này là sau khi vào cung mới mưa dầm thấm đất. Ai biết được chỉ một thoáng mà đã quên gần hết những thứ lúc xưa, mà mấy việc thưởng thức này lại khắc vào tận xương cốt rồi. Con người mà, thật sự kỳ lạ.”
Nghe nói một trong những biểu hiện của người già chính là bắt đầu nhớ nhung chuyện cũ.
Lý Diên Tú chẳng đáp lời, kết quả là cung tỳ lại lần nữa dâng trà lên, là Bạch hào ngân trâm, uống một ngụm nhỏ làm ấm áp khuôn mặt bị gió lạnh thổi cho không còn cảm giác.
Lý Minh Hoa nhìn dáng vẻ chàng có mấy phần giống với phong thái huynh trưởng từng có, trong mắt không khỏi dịu dàng mấy phần.
Trà cũng uống rồi, lời phải nói ra thôi:
“Bà trẻ, lần này Diên Tú tiến cung là có lời muốn nói với ngài.”
“Ừ, ta nghe đây.” Lý Minh Hoa nói: “Nhưng nếu là hôn sự của Tần Trăn thì khỏi cần mở lời, đỡ phải bị bà trẻ dạy dỗ.”
“Thái hoàng thái hậu!”
Tần Miện không nhịn nổi nữa.
Về lý mà nói, huyết thống của hắn càng gần với Lý Minh Hoa hơn là Lý Diên Tú.
Nhưng cũng không biết vì sao, từ nhỏ hắn đã không thân thiện với vị bà ngoại này. Bình thường cũng chỉ đến thăm một, hai lần mỗi tháng theo quy củ, chưa bao giờ gọi bà ta một cách thân mật, hắn ngồi ở đây mà còn giống ngoại thần hơn cả ngoại thần.
Lý Minh Hoa nhắm mắt, hơi phiền, xoa thái dương, không kiên nhẫn: “Tuổi ta lớn rồi nhưng vẫn chưa điếc, cháu nói nhỏ chút đi, ta nghe thấy được.”
Lý Diên Tú vừa nghe bèn vội giơ tay kéo tay áo của Tần Miện, ra hiệu hắn ngồi xuống trước đã.
Thấy hắn ngồi xuống lại, Lý Diên Tú mới nói:
“Bà trẻ, ngài cũng đừng trách hắn. Hoàng thượng còn nhỏ, không thích hợp để đại hôn. Huống chi sức khỏe của em Tần Trăn vẫn luôn gầy yếu, ngôi vị Hoàng hậu, chỉ sợ…..”
“Chỉ sợ cái gì?”
Cặp mắt kia mở ra một lần nữa, làm gì có chút mỏi mệt nào của người già mà tràn đầy tia sáng lanh lợi hệt chim ưng, làm cho người ta nhìn mà trong lòng lạnh lẽo.
Nửa sau của câu nói bị Lý Diên Tú nuốt trở lại thành công.
Thấy thế, dường như bà ta hài lòng, mới nói: “Hai đứa nguyện ý tham gia quốc sự, ta rất vui vẻ. Điều này chứng tỏ hai đứa đã lớn rồi, biết gánh vác gánh nặng gia tộc, lo lắng cho tương lai gia tộc. Nhưng hai đứa đừng quên, quân thần có khác biệt, có một số việc không phải hai đứa có thể xen vào.”
Những câu này thật sự rất nặng nề.
Lý Diên Tú và Tần Miện đều đứng lên, cung kính cúi đầu, quỳ một chân xuống, đồng thanh:
Trong mắt Lý Minh Hoa chớp lên biểu cảm không rõ ràng, cuối cùng, vẫn không nhịn được mà giơ tay ra.
“Đứng lên đi.” Bà ta nghe thấy giọng nói của mình: “Hôn sự của Hoàng thượng đã được định ra, ai cũng không được phép nhắc lại. Miện nhi, cháu cũng hai mươi rồi, năm sau ta sẽ ban hai ma ma giáo dưỡng để dạy thật tốt quy củ cho Khanh Khanh, lại bảo Khâm Thiên Giám chọn một ngày lành để định hôn lễ.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT