Tay cầm miếng bánh ngọt của Lạc Anh dừng lại giữa chừng, nghi ngờ nhìn nàng ta, hỏi: “Sao tôi lại muốn ở trong cung đến già? Sao phải đi tha hương ở đâu? Đang yên đang lành lại đùa thế này làm gì.”
Dứt lời, nàng hung hăng cắn một miếng bánh, lại thấy hương vị chẳng ngọt ngào như lúc nãy, chỉ nghẹn ở ngực khó chịu.
Hai người bèo nước gặp nhau, cả hai lần gặp nàng đều chẳng hiểu ra sao. May mà con người Tần Trăn tốt bụng, hiền hòa, nàng cũng vui sướng tiếp nhận tình bạn đột nhiên đến này.
Nhưng một câu nói của đối phương lại làm cho nàng phiền muộn lạ thường. Vẫn cảm thấy lời tiếp theo của Tần Trăn sẽ không dễ nghe, nàng muốn đi, lại vừa nghĩ tới chỉ có thể hồi cung, trong lòng càng bị đè nén hơn nữa.
Thiên hạ to lớn như thế mà đến một nơi để đi nàng cũng không có?
“Lạc Anh.”
Tần Trăn nhẹ nhàng cầm tay nàng, vân vê. Có lẽ là dựa vào quá gần, dường như có thể nhìn rõ ảnh ngược của chính mình trong mắt nàng.
“Nếu chị nguyện ý tin tưởng tôi, thế thì hãy nghe tôi nói một chút. Nếu là không muốn, tôi sẽ để anh trai tiễn chị về.”
Lạc Anh đờ đẫn vẩy tay nàng ta ra, đứng dậy. Giọng nói u buồn của Tần Trăn truyền đến từ sau lưng:
“Từ nhỏ tôi đã ở trong khuê phòng, cũng chẳng có tri kỷ bạn bè. Tính xem thử, chỉ nói riêng duyên phận của hai ta gặp gỡ quen biết, tôi đã xem chị như bạn tốt rồi.”
Một đoạn thổ lộ tâm ý, không câu nệ chút nào.
Lạc Anh nhìn nàng ta từ trên cao: “Tôi là một con bé ở nông thôn, chẳng có học vấn như cô, nhưng tôi cũng thật lòng thật dạ xem cô như bạn bè. Nếu không thì cũng tranh thủ chạy đến đây một chuyến này.”
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn kiêu ngạo kia, Tần Trăn không nhịn được, cười nói: “Nếu chúng ta đều xem nhau là bạn tốt thì chị có khó khăn gì, tôi cũng không thể khoanh tay đứng nhìn được.”
Vừa nghe câu này, Lạc Anh thấy lạ, đặt mông ngồi xuống chỗ cũ, nhìn nàng ta: “Đang êm đẹp mà, tôi có gì khó khăn chứ?”
Tần Trăn chớp mắt, cố ý lòng vòng sang chuyện khác: “Thời niên thiếu, phụ thân tôi từng có một vị hồng nhan, tướng mạo xinh đẹp, tính cách hiền lành, dịu dàng. Chỉ đáng tiếc lại là sinh ra trong nhà quan nhỏ, thật sự khó chống lại được việc dòng dõi cách quá xa. Cuối cùng trước đại hôn của cha tôi đã treo cổ tự vẫn.”
“Phụ thân thường xuyên nhớ lại bà ấy, cũng có khoảng cách với mẫu thân. Nhưng sau khi anh trai và tôi lần lượt được sinh ra, khoảng cách giữa hai người đã dần được kéo lại. Chắc chỉ đến tết Trung Nguyên (rằm tháng bảy) mới chợt nhớ đến vị cô nương từng vì ông ấy mà mất đi tính mạng.”
Nói đến đây, nàng ta nhìn Lạc Anh một cái, thấy nàng đang nghe chăm chú, căn bản là chẳng phát hiện ra ý khác.
Không thể không thở dài, giọng điệu giác ngộ: “Từ khi tôi biết được chuyện này liền nghĩ ngợi, vì sao trên thế gian này luôn là nữ si tình, lang bạc tình. Các cô gái luôn cam nguyện chịu chết vì tình, mà các chàng trai lại không dám phản kháng vì yêu. Cung đình trạch viện, phố phường nông thôn, cứ có thê thiếp đều không thoát khỏi sự tranh giành tình yêu vì một người đàn ông, chịu khổ cả đời.”
Lạc Anh gãi đầu, hơi ngượng ngùng: “Cô nói rất đúng, tôi nghe mà cũng tức, thấy chết quá không đáng giá. Con la ba chân mới khó tìm chứ đàn ông hai chân thì chỗ nào mà chẳng có. Hơn nữa, thà sống nhục còn hơn chết vinh, chỉ vì một tên đàn ông mà vứt bỏ hết cha mẹ, anh chị em đã nuôi sống bản thân, đáng giá sao?”
Tuy nói như thế nhưng vì hoàn cảnh nàng sống chưa bao giờ gặp qua việc như vậy, chẳng có cách nào thông cảm, đương nhiên cũng chẳng hiểu nổi nỗi bi ai trong đáy mắt Tần Trăn là từ đâu mà đến.
Tần Trăn nhẹ nhàng đặt tay lên tay nàng, đầu ngón tay lạnh lẽo giống hệt một khối băng làm cho người ta dựng cả tóc gáy.
“Lạc Anh, phụ thân tôi chỉ là hậu nhân của nhà tướng mà đã như thế rồi. Hậu cung của cung đình hung hiểm dị thường, tôi thật sự không đành lòng chị đang tuổi như hoa như ngọc mà lại lãng phí tại cái nơi hoang phế kia.”
“Hả?”
Mãi sau Lạc Anh mới hiểu ra, mở to đôi mắt nhìn nàng ta rồi đột nhiên cười ra tiếng ha ha ha ha.
Nàng cười rất thoải mái, vui vẻ, thậm chí còn có một chút vẻ cuối cùng cũng đã hiểu ra:
“Tôi còn đang không hiểu hôm nay cô bị làm sao, hóa ra là việc này.
Tôi xem Hoàng thượng như em trai, tôi lớn hơn cậu ấy nhiều thế mà, sao có thể thích cậu ấy được. Hơn nữa, tôi đã gả cho người ta rồi, trừ khi chồng chết lại tái giá. Bây giờ chàng còn sống yên lành đấy, sao tôi có thể lại gả nữa được.”
“Cái gì?!”
Tin tức này ngạc nhiên quá mức, Tần Trăn rút tay lại ngay lập tức, giọng điệu trước nay chưa từng có: “Chị, chị thành thân rồi?”
“Đúng thế!”
Nàng gật đầu như gà mổ thóc: “Qua năm là tôi đã mười lăm rồi, ở quận Trác chúng tôi có khi đều có con rồi ý chứ, thành thân có gì lạ đâu. Cũng là mấy người Ưng Thiên thành hôn muộn. Tôi thấy anh trai cô đã hai mươi rồi chứ hả, còn chưa đón dâu, nếu ở quê chúng tôi thì đã bị người người nghị luận sau lưng đến nát cả xương sống rồi, có khi còn đồn tin vịt đấy.”
Suy nghĩ của Tần Trăn bị nàng kéo theo, không khỏi bật thốt lên hỏi: “Đồn tin gì cơ?”
Lạc Anh sáp lại gần, cười hề hề rất đểu: “Chính là liên quan đến anh ta…..”
Vừa nâng mắt đã đối diện với khuôn mặt trẻ con của Tần Trăn, lập tức nhớ ra nàng ta còn là một con nhóc mười hai tuổi chưa hiểu sự đời, không khỏi khẽ ho hai tiếng ra vẻ trấn định. Xua tay, nói: “Cũng không có gì, chính là đám đàn bà nhàn rỗi tán chuyện thôi.”
Vẻ mặt không được tự nhiên kia làm cho lời nói chẳng có tí sức thuyết phục nào cả.
Nhưng mà, đây cũng không phải chuyện quan trọng trước mắt.
“Nếu chị đã thành thân rồi, Hoàng thượng có biết không?”
“Biết chứ.” Lạc Anh nhíu chặt lông mày, đảo mắt, bản thân cũng lơ mơ vô cùng: “Cũng có thể không biết.”
Nghĩ hồi lâu, cuối cùng bỏ cuộc: “Hài, tôi thật sự quên mất đã nói với cậu ấy chưa. Nhưng mà việc tôi thành thân thì người cả thôn chúng tôi đều biết mà.”
Tần Trăn không hiểu: “Thế sao chị lại…?”
Theo nàng ta được biết thì trong triều đại bây giờ, con gái đã thành hôn đều ở sâu trong trạch viện, kể cả là phụ nữ nông thôn hay thành thị đều phải ở nhà làm chút việc. Thế thì sao Lạc Anh lại theo Hoàng thượng đến tận Ưng Thiên, lẽ nào người nhà nàng không để ý hay sao?
Lạc Anh lại lấy lý do cũ ra để dùng: “À, chồng tôi ra ngoài làm việc, đã đi xa rồi, hiện giờ cũng chẳng về được.”
Đây, đây thật quá xấu hổ rồi.
Vốn nàng ta còn tưởng Lạc Anh sẽ ở lại hậu cung mới có buổi nói chuyện hôm nay.
Vẻ mặt Tần Trăn áy náy: “Tôi cũng không phải là người bụng dạ hẹp hòi, nếu là có bao nhiêu người tham vinh hoa phú quý muốn đến thì cứ đến bấy nhiêu. Nhưng chị là người đơn thuần, thấu hiểu mà lại bị tủi thân ở cung trong cả đời thì đúng là bị giày xéo rồi. Thế nên tôi mới tự tiện làm chủ mời chị đến đây.”
“Hài.” Lạc Anh xua tay, cười: “Cô nói thế thì tôi hiểu rồi, cô là sợ tôi giống hồng nhan gì gì kia, ở trong cung tủi thân quá rồi cuối cùng lại tự sát? Thế thì đúng là cô không hiểu rồi.
Quận Trác chúng tôi ở phía bắc, lại trải qua mấy năm chiến tranh không ngừng, đừng nói rau dại, vỏ cây, đói quá đến mức ăn được cả đất đấy, sống chẳng bằng một con lừa ở nhà giàu đâu. Nhưng tại sao sống không bằng súc vật mà vẫn làm như thế, chính là bởi vì muốn sống tiếp!”
“Người nghèo thì mạng rẻ, nhưng mạng càng rẻ tiền thì lại càng quý trọng. Bởi vì ngoài cái mạng ra, chúng tôi chẳng còn thứ gì quý giá cả.”
Lạc Anh nói xong, lại cầm bánh ở trong đĩa lên, nhẹ nhàng cắn một miếng, ngậm ở đầu lưỡi, vị thơm ngọt mềm dẻo lập tức tỏa ra.
Nói lời cực khổ nhất, nếm món ngọt ngào nhất.
Trong nhất thời, không khí im lặng.
Một lúc lâu sau, Tần Trăn khẽ nói: “Xin lỗi!”
Nàng ta còn tưởng bản thân rất thông hiểu đạo lý, dùng góc độ quan sát của một cao nhân bậc nhất ra quyết định. Thật không ngờ rằng những điều mà nàng ta biết chỉ là đống chữ viết trong sách vở mà thôi. Mà thiếu nữ ở trước mặt đã đi qua từng đoạn đường gian nan một bằng chính máu thịt của mình.
“Nói xin lỗi cứ như người xa lạ ý.” Lạc Anh đẩy chén trà qua: “Còn trà không, lại cho tôi thêm chút, nghẹn chết tôi rồi.”
“Còn.”
Tần Trăn lại lộ ra nụ cười, nhận lấy cái chén trong tay nàng, rót trà rồi đưa bằng hai tay: “Uống chén trà này xong, về sau chúng ta thành bạn bè chân chính rồi.”
Lạc Anh nhận trà, chớp đôi mắt to: “Lẽ nào lúc trước chúng ta không phải là bạn bè? Hay là lời của cô chỉ để lừa tôi?”
Tần Trăn không nghĩ đến sẽ bị nàng làm cho nghẹn họng, không khỏi cười nói: “Được được được, là tôi nói sai rồi, tôi tự phạt một chén.”
Dứt lời, cầm chén trà ấm trước mặt lên, cụng ly từ xa với nàng.
“Ha ha, phải chạm vào thế này mới thích chứ.” Lạc Anh đứng dậy, một tay nắm cổ tay nàng ta, một tay khác cụng vào chén của nàng ta. Chỉ nghe thấy một tiếng giòn tan, bọt nước bắn đầy tay áo. Hai người cuống quít đặt chén xuống, vội lấy khăn tay lau đi. Lau một hồi lâu sau, không hẹn mà cùng cười to ha hả.
Tần Miện đứng ngoài sân nghe thấy tiếng cười từ trong phòng truyền ra, không khỏi thấy lạ, thầm oán trong lòng: Em gái nhà mình dịu dàng như thế, sao lại chỉ nhìn một mình con bé hoang dại này thuận mắt chứ. Quái lạ, quái lạ!
“Thất Hỉ.”
Hắn tinh mắt, vừa nhìn đã thấy ngay nha hoàn đang cắt tỉa cành mai đỏ, gọi nha hoàn lại đây.
Thất Hỉ vác cái kéo lớn, đi đến rồi hành lễ quy củ.
“Ngươi đi xem thử tiểu thư ở bên kia có cần mua thêm cái gì hay không.” Trong lòng Tần Miện ngứa ngáy khó nhịn, muốn biết rốt cuộc thì con bé hoang dại kia đã hạ thuốc mê gì cho em gái, đừng có bị dạy hư đấy. Liền dặn nha hoàn: “Tiện thể nghe thử xem họ đang nói gì.”
Không ngờ, Thất Hỉ trừng mắt: “Không phải công tử không biết tính cách của tiểu thư, từ trước đến nay nếu không có căn dặn gì khác thì bất cứ người nào cũng không được đến gần phòng của tiểu thư. Huống chi họ đang nói chuyện, sao nô tỳ dám nghe trộm được. Tiểu thư nói rồi, nghe trộm là tồi tệ nhất đấy.”
Dứt lời, nhìn Tần Miện ám chỉ.
Tần Miện bị nha hoàn béo này làm nghẹn luôn, lại nghĩ lại việc làm của chính mình không ổn thật. Chỉ có quay đầu đi tránh xấu hổ, đợi đến khi nha hoàn không biết đều này rời đi mới được.
Sau lưng lại chẳng vang lên tiếng bước chân nào, Tần Miện cũng không chống đỡ được nữa, vừa quay đầu đã thấy đôi mắt to tròn của Thất Hỉ đang nhìn mình. Bị nhìn đến phiền lòng: “Còn chuyện gì không?”
“Nô tỳ đang đợi công tử căn dặn mà.” Thất Hỉ không hiểu ra sao: “Không phải là công tử gọi nô tỳ đến để đi nghe trộm chứ?”
Liên tưởng đến hai chữ tồi tệ nàng ta vừa nói, sao Tần Miện có thể thừa nhận, bịa ra một cái cớ tùy tiện để phái Thất Hỉ đi.
Tần Miện nhìn bóng lưng nàng ta đi, thở phào một hơi, lẩm bẩm: “Toàn là đầu gỗ cây du hết cả, sao mấy người này có thể hầu hạ bên cạnh em gái được?”
Mắng xong lại không kiềm nổi mà nhìn tiểu viện ở sau rừng mai, cũng không biết đang nói gì mà từng trận tiếng cười tản ra theo gió.
“Hừ, đúng thật là con bé này cũng có chút bản lĩnh, thảo nào Hoàng thượng bị dỗ thành như thế.”
Tần Miện chỉ sợ em gái bị mắc câu, lại ngại không thể tiến vào khuê phòng. Suy đi nghĩ lại mãi mà chẳng có cách nào, may mắn đúng lúc này thì lầu Thiên Hương đưa rượu và thức ăn đến, giải được mối nguy. Dùng cớ đưa rượu thịt để gọi Thất Hỉ lại, dặn dò sau khi vào nhớ nghe thử xem đang nói gì.
Cũng giải thích: Quang minh chính đại ở trong phòng nghe, đây không tính là nghe trộm rồi.
Thất Hỉ bị dặn dò đến ngơ ra, thấy hình như lời của công tử cũng có lý, bèn tiếp nhận đồ ăn, vui vui vẻ vẻ đi đến tiểu viện.
Tần Miện mừng rỡ nhìn Thất Hỉ, tán dương: “Trừ đầu óc hơi ngốc ra, nha hoàn này cũng không tồi đâu, xem như là nô bộc trung thành.”
Hắn ta đang muốn xem thử nếu con bé hoang dại kia nói gì đó không thể đặt lên mặt bàn, hắn cũng không thể bỏ qua một cách nhẹ nhàng được.
Đang chờ đợi, đột nhiên thấy một vệ binh đi đến, vừa gặp đã quỳ một chân xuống, thở hồng hộc: “Tướng quân, Lý công tử đã về rồi.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT