Hắn ta mệt mỏi nói: “Cô (Thái hậu) bảo ta đến đón ngươi.”

Thấy hắn ta muốn quay người, Ninh Mặc khoác lên vai hắn ta, giữ lại bước chân muốn rời đi của hắn ta:

“Diên Tú.”

Ý cười trên mặt đã rút đi, vẻ mặt hắn nghiêm túc, nhìn người bạn tốt bên bờ vực, nói thẳng: “Chuyện quá khứ đã qua rồi, trước sau gì thì con người cũng phải nhìn về phía trước.”

Lý Diên Tú hất bàn tay đang đặt trên vai hắn ta ra, giọng điệu lạnh nhạt: “Lời này không đến lượt ngươi nói với ta.”

“Sao lại không đến lượt?”

Mắt thấy hắn ta lại muốn đi, Ninh Mặc gấp gáp, bước thật xa vọt đến trước mặt hắn ta, ngăn cản đường đi.

“Dù Nghiên nhi là em họ con vợ lẽ, nhưng cũng có tình cảm cùng lớn lên từ nhỏ. Em ấy đi Bắc Ngụy, lẽ nào trong lòng tôi không đau sao? Nhưng việc này đã là một sự thật, anh có giày vò tiếp nữa thì ai cũng không có lợi.”

“Tránh ra!”

Giọng nói của Lý Diên Tú trở nên lạnh như băng, ánh mắt vô tình nhìn hắn:

“Đừng có cho ta biết là cổ vũ Nghiên nhi xuất giá cũng có một phần đóng góp của ngươi.”

Bạn tốt ngày xưa nay đã trở thành như vậy cũng trong dự liệu của Ninh Mặc.

Hắn không khỏi cười khổ: “Nếu nói trợ giúp, tôi còn không bị rồ như thế. Nhưng việc này liên quan đến cả thế cục, không phải một lời của Ninh gia hay Lý gia có thể ngăn chặn. Kể cả không phải Nghiên nhi cũng còn có cô nương nhà khác. Ai bảo nước chúng ta còn yếu và vô năng đâu.”

Lý Diên Tú nắm chặt nắm tay, đáy mắt dâng lên một cảm giác vô lực.

Lần này lên phía bắc, hắn đã nhìn thấy rất nhiều thứ chưa từng thấy, càng hiểu được về sự khó khăn của dân chúng, lại càng hiểu tại sao quốc gia lại biến thành hình dáng ngày hôm nay. Hắn hiểu được mấu chốt của sự việc ở đâu, nhưng lấy năng lực của bọn hắn ra đối kháng thì chẳng khác gì châu chấu đá voi (1).

“Diên Tú.”

Ninh Mặc vỗ vai hắn ta thật mạnh, ánh mắt chân thành:

“Anh, tôi chẳng thể lựa chọn nơi mình sinh ra, đổi lại là người khác có lẽ còn có thể đọ sức một hồi. Nhưng anh, tôi đều ở trong vòng lợi ích này, chẳng lẽ, thật sự muốn thành kẻ địch với gia tộc sao?

Suy nghĩ cho kỹ, tân Đế nay còn nhỏ tuổi, anh, tôi còn có thời gian cân nhắc.”

Trong mắt Lý Diên Tú hơi giãy giụa, rất nhanh, hắn ta đã đè ép lại phần giãy giụa đó.

Thở thật mạnh ra một hơi trầm thấp, hắn ta chủ động đổi chủ đề:

“Lúc nãy anh lại trêu chọc ai đấy, nếu bị cô nhìn thấy, cô gái kia xui xẻo rồi.”

Ninh Mặc biết đáy lòng hắn ta đang giãy giụa, việc này, sao có thể chấp nhận được chỉ sau một lúc. Ví như hắn, đến tận bây giờ, không phải trong lòng cũng sáng như gương mà lại chẳng có cách nào lựa chọn. Chẳng qua là mỗi ngày dạo trà lâu tửu quán, ngắm hoa thưởng nguyệt, sống ngày nào hay ngày đó mà thôi.

“Nói đến cũng thật thú vị, đoạn thời gian trước Hoàng thượng xuất cung du lịch, khi quay về thì dẫn theo một cô gái. Vừa rồi tôi trêu chọc nàng, không hề giống với quý nữ trong kinh, rất là đáng yêu.”

Lý Diên Tú cau mày: “Phương Cẩn mới bao nhiêu tuổi, thế mà lại thông hiểu tình cảm nam nữ rồi?”

“Cái này thì anh nghĩ nhiều rồi.” Ninh Mặc nghiêm túc: “Bình thường cậu nhóc kia vô cùng khắc khổ, chắc là trong cung quá cô đơn, muốn tìm một chút ấm áp. À, đúng rồi, lẽ nào lần này anh đi ra ngoài lại không gặp được người nào hay việc gì thú vị sao?”

Người bạn tốt này có dung mạo xuất chúng, từ nhỏ đã được nữ giới yêu mến vô cùng. Trước đây cũng có tính cách ngả ngớn, nhưng mà hai năm này, sau khi nói rõ tâm sự với Nghiên nhi mới bớt phóng túng khá nhiều.

Lời nói của Ninh Mặc làm hắn ta sững sờ.

Trong thôn bên bờ sông Tây Liễu, cô gái nhà nông mạnh mẽ vô lý kia xuất hiện trong đầu hắn ta một cách rõ ràng.

Vừa nghĩ tới hành động to gan và thái độ chẳng hề câu nệ của nàng, đột nhiên Lý Diên Tú cảm thấy hơi không được tự nhiên.

Biểu cảm này sao có thể tránh thoát đôi mắt của tiểu hồ ly được.

“Xem ra, chuyến ra ngoài này của anh còn phát sinh chút chuyện mà tôi không biết. Nhanh bồi bổ thân thể thật tốt đi, tôi còn muốn nghe anh kể về phong cảnh phương bắc đấy.”

Lời của bạn tốt từ tai này ra tai kia, lúc này trong đầu hắn ta thầm nghĩ về tờ giấy hôn thư ấy.

Tờ giấy ấy, tờ hôn thư có tên Ninh Mặc ở phần ký tên.

Ba người họ, từ nhỏ đến lớn, Tần Miện là người thật thà nhất, dáng người cao, bụng dạ thành thật, cũng trượng nghĩa nhất, Ninh Mặc lừa hắn không ít lần.

Hắn ta thì không như thế, nếu làm chuyện gì xấu, nhất định sẽ chuyển đến trên đầu Ninh Mặc. Ai bảo hắn có một dáng vẻ phong lưu trời sinh, cha mẹ lại thương yêu vô cùng, cùng lắm thì dùng vài đĩnh bạc là có thể thoát thân.

Chỉ là lần này, trong lòng hắn ta lại lờ mờ cảm thấy có lỗi.

Có lỗi với ai cũng khó nói.

Trên mặt hắn ta không giấu nổi việc gì, chỉ lát sau, ánh mắt thay đổi đã đủ cho Ninh Mặc nhìn ra được mùi vị hấp dẫn.

Thú vị, thú vị!

Xem ra, là thời điểm nghĩ cách cậy miệng hắn ta rồi đây.

——— —————— ————

Lạc Anh trở về cung, phát hiện Phương Cẩn đã đợi nàng rất lâu rồi.

Nàng bước nhanh vào trong, cười nói: “Cậu đến lúc nào thế?”

“Đợi chị lâu lắm rồi, chị, chị đi đâu thế?”

Ban nãy Lạc Anh mới lấy trộm châu báu cậu ta tặng, lúc này trong lòng đang chột dạ. Vội cầm sữa dê mà cung tỳ nâng lên, đưa đến trước mặt cậu ta:

“Ban nãy tiễn Thuận Hỉ về, tiện thể nói chuyện với nó một lúc.”

“Ờ.”

Vẻ mặt Phương Cẩn không biểu cảm nhận sữa dê, không uống, đặt thẳng lên cái khay sơn mài cung tỳ đang cầm.

Cậu ta nhìn chằm chằm, nhìn chòng chọc vào Lạc Anh, nhìn đến mức làm trong lòng nàng sợ hãi. Nàng không nhịn được đưa tay lên sờ tóc mai:

“Cậu, cậu nhìn tôi như thế làm gì, quá dọa người roài.”

Vừa căng thẳng, giọng địa phương cũng lộ ra.

Phương Cẩn lại nhìn một lúc nữa rồi mới rời mắt, cầm sữa dê lên uống một ngụm, phát hiện đã lạnh mất tiêu.

“Không có gì, còn tưởng chị tìm được em trai của mình rồi sẽ không thèm để ý đến ta.”

“Sao có thể chứ!”

Lạc Anh thở phào một hơi, lúc này chỉ mong lôi hết tấm lòng trung thành ra che dấu sự chột dạ của mình: “Cậu xem, tôi có trở về với nó đâu, ngược lại vẫn còn ở trong cung cùng cậu, thế mà bảo không để ý cậu à.”

“Trở về?” Phương Cẩn uy nghiêm nhìn nàng, đôi mắt đen láy hơi lạnh băng, lời nói ra cũng không có tình cảm:

“Chị chuẩn bị trở về đâu với nó?”

Độ ấm trong phòng hạ xuống ngay lập tức.

Cung tỳ ở xung quanh đều không dám thở mạnh, chỉ sợ trâu bò đánh nhau, ruồi muỗi chết (2), mọi người đều gặp tai ương.

Ở trước mặt Lạc Anh, xưa nay cậu ta đều mang dáng vẻ mềm mại, ngọt ngào, ngoan ngoãn, hiểu chuyện. Thỉnh thoảng trong lòng cậu ta không vui vẻ, Lạc Anh cũng biết đại khái vì nguyên nhân gì, sẽ đi dỗ dành.

Lúc này lại phát hỏa mà không có nguyên nhân, đáy lòng nàng có hơi không cao hứng. Nhưng vẫn nhẫn nhịn:

“Hôm nay cậu bị làm sao thế? Hay là có người chọc cậu giận rồi? Là Thái hậu à?”

“Thái hậu đối xử với ta thế nào, ta đã quen từ lâu rồi. Trái lại, người mà mỗi ngày đều đối xử tốt với ta, lại thật sự phản bội, đó mới là đâm một nhát dao vào giữa ngực ta đấy.”

Một câu này của cậu ta làm Lạc Anh nổi giận ngay tức khắc.

Xách váy đứng thẳng dậy, bực bội đi qua lộn lại trước mặt cậu ta. Nếu không phải tốt xấu gì cậu ta cũng là Hoàng thượng, lời nói khó nghe đã bị thốt ra từ sớm rồi.

Nghẹn một lúc lâu, tức đến mức bản thân giống hệt một cái trống bị căng □□ ra. Cuối cùng, nàng vẫn không nhịn được:

“Nếu cậu có lời gì thì cứ nói thẳng ra đi, tội gì phải nói kiểu quái gở như loại người chán ghét thế kia.”

Phương Cẩn thấy nàng sai mà vẫn không chịu cúi đầu nhận lỗi, còn mang dáng vẻ nghênh ngang kiêu ngạo, lập tức giận đến mức mất hết lý trí, cười lạnh, gọi:

“Trương Đại bạn, mang đồ lên đây!”

“Hoàng thượng.”

“Mau mang lên!”

Trương Đại bạn chẳng còn cách nào, chỉ có thể liếc một ánh mắt cho thái giám ở bên cạnh. Lúc tiểu thái giám quay lại, trên tay còn nâng một bao đồ.

Vừa nhìn thấy bao đồ kia, chân Lạc Anh mềm nhũn, suýt thì không đứng nổi.

Thấy sắc mặt nàng tái xanh, cơn tức của Phương Cẩn hơi giảm một chút. Cũng biết không nên làm việc quá mức, ép chặt quá sẽ nảy sinh xa lạ, mọi người đều không dễ chịu.

Cậu ta bĩu môi, trong lòng Trương Đại bạn hiểu, vội cầm bao đồ lên, nâng lên trước bằng cả hai tay.

Lạc Anh vẫn là dáng vẻ hồn vía lên mây như cũ, đối lập hẳn với lúc nãy nhe nanh múa vuốt. Nhìn nàng lúc này lại hơi đáng thương.

Phương Cẩn không đành lòng, giọng điệu mềm hơn chút: “Thật ra chị cũng không cần làm thế này, có cần cái gì thì nói thẳng với ta là được. Đừng nói mấy thứ đồ này nọ, dù là núi vàng, núi bạc…..”

Vốn cậu ta muốn nói, dù là núi vàng, núi bạc, chỉ cần chị nói ra, ta cũng sẽ cho hết.

Nhưng mà tình cảm sâu đậm này thế nào cũng bị phụ lòng.

“Em tôi đâu?”

Lạc Anh ngẩng đầu, nhìn cậu ta, trên mặt không hề vui vẻ, người nhìn cứ như rờn rợn trong lòng.

“Em tôi đâu?”

Nàng lại hỏi: “Tiểu Mộc Đầu đâu? Thuận Hỉ đâu? Cậu đã làm gì nó rồi?”

Lửa giận vừa mới tiêu tan lúc nãy giờ đây lại được dội thêm ba thùng dầu, dội thẳng vào trong lòng, càng đốt càng lớn.

“Em trai ngươi? Gọi thật thân thiết đấy. Có phải là trong mắt ngươi chỉ có em trai đấy thôi không, suốt ngày ở trong cung lá mặt lá trái với ta chỉ để lấy mấy thứ đồ này thôi, đúng không?”

Cậu ta tức không chịu được, vọt tới trước mặt Trương Đại bạn, kiễng chân lấy túi đồ từ trong tay lão xuống, hung hăng xé mở, trang sức, trân châu ở bên trong rơi lả tả xuống đất.

Từng viên trân châu rơi xuống đất cứ như đang nện vào mặt Lạc Anh vậy.

Đau.

Nàng gục đầu xuống, không nói gì nữa.

Trương Đại bạn thấy thế, vội tiến lên dỗ: “Cô nương, thế nào người cũng đừng hiểu lầm, lúc Thuận Hỉ xuất cung gặp được lão nô. Lòng dạ đứa bé đó thật thà, liền nói hết cho lão nô biết, còn đưa đồ cho lão nô mang về. Người không biết, mỗi một đồ vật trong cung đều được ghi vào sổ sách, nếu thật là Thuận Hỉ nghe lời người mang về, ngày nào đó bị người ta báo lên quan phủ, chỉ sợ mọc miệng đầy người cũng không nói rõ ràng được. Hoàng thượng là tức người muốn dùng bạc mà không nói với ngài, gặp khó khăn gì cũng muốn tự chịu.”

Trong lòng Lạc Anh lộp bộp một cái.

Nàng nhìn mấy viên trân châu cạnh chân, cong lưng nhặt lên rồi nhìn thật tỉ mỉ, hoàn toàn không thấy kí hiệu gì.

“Đồ thế này đều có quy định, màu sắc gì, tỷ lệ thế nào đều được quy định kỹ. Huống chi Nam châu này là cống phẩm, trừ trong cung ra, rất khó tìm thấy được ở nơi khác.”

Lạc Anh chẳng nghĩ đến món đồ chơi nhỏ bé này còn có nhiều lề lối đến thế, trong lòng mắng mỏ vận đen.

Nhưng mà, may mà Trương Đại bạn cũng đã chặn lại được rồi, nếu không xảy ra chuyện thật, hai chị em nàng đều bị đi đời.

Nghĩ như vậy, cũng chẳng tức giận thế nữa.

Nàng nhìn Phương Cẩn một cái, phát hiện tiểu Hoàng đế còn đang phụng phịu, chẳng thèm để ý đến nàng.

Lần này lúng túng quá đi.

Người ta tốt bụng, có ý tốt muốn giúp mình, nàng thì hay rồi, không phân biệt được tốt xấu liền tiến lên hò hét. Phải biết, cậu ta thế mà là Hoàng thượng, là người có thể tùy tiện chém đầu người khác đấy.

Vừa nghĩ đến đây, Lạc Anh cũng không cảm thấy cần giữ mặt mũi gì nữa. Hí hửng cười đùa đi đến, nhét trân châu vào lòng bàn tay Phương Cẩn:

“Hóa ra đồ cậu cho tôi đều là đồ tốt, cũng không nói sớm. Tôi thấy trên giày cũng có mấy viên, còn tưởng là đồ rẻ tiền, thế mới lấy xuống.”

Giờ mới chợt nhớ ra, vội hô hào: “Ôi, có phải trên váy tôi cũng có mấy viên không, nhanh nhặt lại, đồ quý giá thế này, đừng để rơi đâu mất. Thế thì tôi đau lòng chết mất.”

Nàng còn đang ở đây ôm ngực, đột nhiên, bàn tay bị Phương Cẩn nắm chặt lấy.

~~~~~~~~~~

Ngát

(1) Bản gốc “Phù du hám đại thụ”

(2) Bản gốc “Ương cập trì ngư”: cá gặp tai ương, được rút gọn từ câu “Thành môn thất hỏa, ương cập trì ngư”: cửa thành bị cháy, mọi người đều chạy ra ao múc nước để chữa cháy bảo vệ thành, múc hết nước thì cá bị chết; ý chỉ đang yên đang lành thì gặp họa, hoặc bị liên lụy mà mắc phải tai ương. (Baike)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play