Hoàng cung dù tốt hơn nữa nhưng ở liên tục mấy ngày, Lạc Anh cũng hơi nhớ nhà.
Sắc màu rực rỡ, đình đài lầu các của ngự hoa viên cũng không bằng cây xanh rợp bóng, suối nước róc rách của sông Tây Liễu.
Nàng nhớ sự mềm mại khi gió xuân thổi qua gò má, nhớ hương thơm của cỏ xanh bên sườn núi, nhớ sự rắn chắc khi chân đạp lên nền đất, càng nhớ mấy gian nhà ngói cũ nát hơn.
Lạc Anh không quên bản thân mình đến đây để làm gì, nên khi bắt được cơ hội, khẽ hỏi tiểu hoàng môn ở bên cạnh:
“Có thể đi tìm Trương Đại bạn giúp tôi không, tôi có việc muốn hỏi lão.”
Cậu ta (Phương Cẩn) đồng ý đi tìm em trai giúp mình. Đã qua hai tháng, hoa đào, hoa hạnh thay nhau nở rồi lại tàn, nàng vẫn chẳng có chút tin tức gì của em trai như cũ.
Bây giờ ở trong cung, ai chả biết nàng là hồng nhân trong mắt Hoàng thượng, người người đều nghe lời, vội chạy đi tìm Trương Đại bạn đến đây.
“Lạc Anh cô nương tìm lão có việc?”
Nhìn ông lão thở hổn hển gấp gáp chạy tới, Lạc Anh vội tiến lên: “Đại bạn, lão có tìm hiểu được tin tức của em trai tôi không?”
“Việc này à.”
Trương Đại bạn như đã đoán được từ lâu, cười híp mắt trả lời: “Thái giám trong cung không có một vạn thì cũng đến tám nghìn, càng khỏi nói đến mỗi vương phủ còn có một đám. Lão đã căn dặn người dưới rồi, sẽ đi hỏi dựa theo tuổi mà cô nương nói. Trước mắt có một số phù hợp, đang kiểm tra sâu thêm một bước.
Lạc Anh vừa nghe thấy phù hợp, lập tức sáng ngời đôi mắt: “Thế, có thể cho tôi nhìn thử không? Nhất định tôi sẽ nhận ra em trai!”
Thật không ngờ, câu tiếp theo của Trương Đại bạn làm nàng thất vọng:
“Cô nương không biết chứ, thái giám là hoạn quan hầu hạ chủ tử, theo lý thì không thể nuôi con nối dõi được. Việc này cũng chỉ làm lén mới dễ, nếu thật muốn vạch trần ra không đảm bảo được người kia sẽ không cá chết lưới rách, làm lệnh đệ bị thương, thế thì không tốt rồi.”
Lạc Anh cực kỳ thất vọng.
Rốt cuộc là sự an toàn của em trai vẫn quan trọng hơn, nàng cố cứng rắn lên: “Thế tôi không đi nữa, lúc Đại bạn dò hỏi cũng cẩn thận một chút, nhất thiết đừng để cho người kia làm em trai tôi bị thương.”
“Yên tâm đi.”
Sau khi Trương Đại bạn đáp ứng một câu, phát hiện trong ánh mắt của thiếu nữ trước mặt dường như nhiều thêm một vẻ buồn rầu, không khỏi nói lời quan tâm:
“Cô nương có chỗ nào khó chịu?”
Lạc Anh nhìn một con vẹt đang nghỉ chân ở đầu cành ngoài cửa sổ, bộ lông xanh lục ở giữa cây hoa hải đường màu hồng, rất là xinh đẹp.
Trương Đại bạn lại hỏi: “Thế, có phải bọn họ hầu hạ không tốt? Nếu là như vậy, có thế nào thì cô nương cũng không cần giữ thể diện cho bọn họ, lão sẽ phạt thật nặng.”
Người xung quanh nghe được, lập tức quỳ xuống rào rào.
Lạc Anh thấy thế, cuống quít đứng lên muốn đi ra đỡ, nhưng vẻ mặt đám người như tro tàn, toàn thân đơ ra như gỗ, thấy hành động của nàng thì lại cúi rạp xuống đất, run lên cầm cập.
Một màn này làm nàng gấp gáp:
“Không có, không có. Mọi người đối xử với tôi rất tốt, từ khi tôi sinh ra đến giờ chưa bao giờ được sống cuộc sống tốt như vậy.”
“Thế thì tốt.”
Trương Đại bạn vẫn mang vẻ hiền lành như cũ, cười tủm tỉm nói với đám đang quỳ: “Cô nương khen các ngươi, chốc nữa mỗi người đều có thưởng.”
Thấy người đang quỳ đều đứng lên, Lạc Anh mới nhẹ nhàng thở ra.
“Cô nương không cần giữ lễ, muốn ăn gì, muốn chơi gì, đều sai người nói cho lão nô biết, nhất thiết đừng làm bản thân thiệt thòi.”
“Không thiệt thòi, không thiệt thòi.” Lạc Anh hoang mang, vội xua tay: “Đã tốt lắm rồi.”
Khóe mắt Trương Đại bạn cong lên đường nét thật sâu, mỉm cười dặn dò mấy câu rồi mới rời đi.
Lão vừa đi, toàn thân Lạc Anh thả lỏng, dựa vào trên đệm.
Nói thật thì nàng thấy hết sức khó chấp nhận.
Cuộc sống ăn sung mặc sướng, cung điện ngói biếc rui son (1), trước đây có nằm mơ cũng không dám nghĩ tới những điều này. Nhưng nay thật sự được sống những ngày tháng như thế, sao lại thấy có chút không được thoải mái.
Về phần chỗ nào không thoải mái, nàng cũng không nói rõ được, thậm chí hơi nghi ngờ có phải tính mạng của bản thân rẻ mạt, đã sống quen cuộc sống nghèo khổ, vừa được sống tốt thì trái lại, không được tự nhiên.
“Cô nương, nên cho tiểu Anh tử ăn thôi.”
Giờ Lạc Anh mới nhớ ra hôm nay còn chưa cho hươu con ăn nữa.
Từ lúc Phương Cẩn dắt con hươu sao này đến đây, việc cho ăn hàng ngày là tiết mục của riêng hai người họ. Nhưng gần đây cũng không biết là làm sao, Phương Cẩn luôn rất bận, hết việc qua đây thì cũng gần chạng vạng.
Con hươu con không thể nhịn đói đến tận lúc đó, Lạc Anh cũng không thể, nên định ra một quy luật, nếu giờ Ngọ ba khắc mà cậu ta chưa đến, nàng tự cho nó ăn.
Cổ con hươu sao được buộc bằng một sợi vải bóng mềm, bàn tay trắng nõn của cung tỳ đang giữ đầu kia. Tiểu thái giám bưng một mâm cải thảo được thái nhỏ, còn một cái đĩa bã đậu đẹp đẽ, đều là đồ cho hươu sao ăn.
Lạc Anh ôm cái cổ mượt mà của nó, ngửi mùi thơm, sự không vui trong lòng cũng được giải tỏa ít nhiều.
Dường như hươu sao đói rồi, cái cổ không yên cố nghểnh về bên tiểu thái giám.
Cảm thấy được khác lạ, Lạc Anh ngẩng đầu, phát hiện nó đã cuốn cải thảo lên, bắt đầu nhai nuốt.
Rốt cuộc, dáng vẻ đáng yêu của con vật nhỏ đã thành công làm nàng vui vẻ, nàng vuốt cổ của hươu con, nhận lấy đồ ăn, chậm rãi đút cho nó.
Tính cách hươu sao dịu ngoan, lại được người huấn luyện*, bây giờ đã có thể làm một số động tác đơn giản bằng chân.
Ví như bây giờ, nó phát hiện đồ ăn trong mồm đã hết rồi, chủ nhân lại vẫn không tiếp tục đút, không hài lòng dùng chân trước gõ nhẹ hai cái, ra hiệu cho Lạc Anh tiếp tục.
“Ờ, ờ.”
Lạc Anh như vừa tỉnh mộng, nhét một miếng bã đậu cho nó. Nhưng ánh mắt nàng lại không tự chủ được mà nhìn ra ngoài cửa sổ.
Lúc nãy, hình như nàng nhìn thấy Ninh Mặc.
Sắc trời chạng vạng, ánh nến dần sáng.
Lạc Anh đã tắm xong, lúc này đang nằm trên giường, hưởng thụ mọi người xoa bóp**.
Nói là xoa bóp**, thật ra là bốn vị cung tỳ thay nhau bôi nước hoa hồng cho nàng.
Từ sự bài xích lúc ban đầu, đến bây giờ cũng quen rồi, mỗi ngày không bấm bấm, ấn ấn, lại còn cảm thấy thiếu chút gì đó.
Quả đúng là ứng với câu nói: Từ tiết kiệm đến xa xỉ rất dễ.
“Cô nương trắng hơn lúc mới nhập cung không ít, da dẻ cũng mịn màng hơn nhiều. Xem ra nước hoa hồng mà Hoàng thượng đưa có hiệu quả thật, cô nương kiên trì dùng thêm vài năm, nhất định sẽ giống hoa hồng sau mưa, xinh đẹp nhất hậu cung.”
Lúc này Lạc Anh được xoa bóp rất thoải mái, thuận miệng phun ra: “Vài năm gì chứ, đợi tìm được em trai thì tôi sẽ phải về nhà.”
Cung tỳ cười nói: “Chẳng lẽ quê nhà của cô nương là tiên cảnh Dao Trì? Nếu không thì sao lại làm cho cô nương thà buông tha hoàng cung cũng muốn quay về.”
“Không phải tiên cảnh Dao Trì, chẳng qua là nơi tôi sinh ra và lớn lên.”
Lạc Anh xoay người lại, người ở xung quanh lấy một cái khăn tắm bằng gấm Tứ Xuyên che ngực và bụng cho nàng, lộ ra bả vai khỏe khoắn và đôi chân chắc nịch.
Mùi hương hoa tràn ngập trong không khí, ngọt vừa mà không quá, lại thơm vừa đủ. Thêm lực xoa bóp vừa phải, dần dần, đầu óc Lạc Anh bắt đầu rời rạc.
Trong lúc mơ mơ màng màng, nàng nghe thấy mấy cái tên quen thuộc:
“Khoa thi khai ân lần này, tôi đoán khẳng định chắc chắn có thể đỗ thủ khoa.”
“Điều này chỉ sợ khó mà nói, mặc dù Ninh công tử tài trí hơn người, nhưng người tài trong thiên hạ xuất hiện lớp lớp. Không phải có câu nói là: Nam Ninh Mặc, Bắc Lục Nham. Có khi lần này để cho Lục Nham có lợi thế đấy.”
“Này, rốt cuộc cô hướng về ai thế?”
Đám cung tỳ nói chuyện nhẹ nhàng như gió thổi qua tai, nhưng đối với nàng lại là như sấm đánh.
Ninh Mặc, Ninh Mặc?
Sẽ là Ninh Mặc mà nàng quen biết kia sao?
Lạc Anh không nhịn nổi nữa, bật người một phát ngồi dậy, đến khăn tắm trên người rơi xuống cũng không kịp tóm lại.
“Mấy người vừa nói gì thế?”
Bốn cung tỳ vốn tưởng nàng ngủ say, trêu chọc nhau nên mới nhỏ tiếng nói về đề tài này, không ngờ lại gợi lên phản ứng mạnh như thế của nàng. Lập tức bị dọa run như cầy sấy, mấy tiếng phịch, đều quỳ xuống đất.
“Mấy người đừng quỳ vội, nhanh nói cho tôi biết Ninh Mặc là Ninh Mặc nào cơ?”
Người cầm đầu thấy nàng không tức giận, to gan giải thích: “Là con trai độc nhất nhà Ninh Thượng thư, năm nay mới vừa nhược quán. Học hành rất giỏi, bình thường Thái hoàng thái hậu và Hoàng thái hậu cũng rất thích vị này.”
Bốn vị cung tỳ nhìn nhau, không biết sao nàng có thể nói lời như thế, lại vẫn trả lời như cũ:
“Ninh công tử đặt trí ở biển học mênh mông, vẫn chưa cưới vợ.”
Lạc Anh thực sự không nhận ra được rốt cuộc có phải là Ninh Mặc mà nàng biết không, chỉ có thể kiên nhẫn: “Thế các cô có thể miêu tả cho tôi xem dáng vẻ của hắn thế nào, tính cách thế nào, có biết võ công không?”
Cung tỳ nói: “Chúng nô tỳ sao có được phúc khí gặp mặt Ninh công tử, chỉ là nghe được chị em hầu hạ ở cung Hi Hòa nói qua vài lần thôi. Về phần võ công thì triều ta trọng văn khinh võ, đó là thứ là người nhân phẩm xấu học chơi, nghĩ chắc chắn là Ninh công tử không học đâu.
À, thế thì không phải.
Lạc Anh thất vọng.
Ninh Mặc mà nàng quen biết, tính cách có vẻ cao ngạo nhưng thật ra rất ấm áp. Đặc biệt là dùng roi rất giỏi, làm người ta hết sức kính phục.
Người như thế mới không phải loại tài tử có tiếng mà không có miếng có thể so sánh được.
Lạc Anh vô cùng tức giận, lập tức không cho xoa bóp nữa, mượn cớ mình mệt muốn đi ngủ, phái họ ra ngoài, sau đó lấy viên ngọc khấu từ trong hà bao ra.
Ngọc màu xanh, tua màu hồng, lắc la lắc lư trước mắt giống như Ninh Mặc, chàng trai không được tự nhiên kia.
Từ sau khi chàng đi, nàng vẫn luôn mang viên ngọc khấu trên người. Thỉnh thoảng lại lấy ra ngắm nhìn, giống như chàng đang ở đây vậy.
“Cái đồ thối tha, ai bảo bỏ lại tôi đi mất cơ. Nếu đi theo tôi thì có phải bây giờ cũng ở trong cung ăn ngon rồi, còn có thể hỏi Hoàng thượng báo thù giúp nữa. Tốt biết bao!”
Nàng chỉ vào ngọc khấu dạy bảo, giống như Ninh Mặc đang ở trước mặt, giống như nàng đang chỉ vào sống mũi cao thẳng của chàng.
Nói xong một hồi, lúc này trong lòng cũng thoải mái hơn nhiều.
Hôm nay Phương Cẩn không đến, nàng cũng lười nghe mấy câu tội đáng muôn chết của đám cung tỳ kia. Nàng ngã lăn ra giường, tìm một tư thế thật thoải mái, tay nắm ngọc khấu, Lạc Anh ngủ rất ngon.
Một đêm không mộng mị.
Sáng sớm ngày hôm sau, nàng vừa mới mở mắt đã đối diện với khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Phương Cẩn.
Dọa nàng giật mình.
“Cậu dọa người à, sẽ dọa chết người đấy, cậu có biết không?”
Lạc Anh dụi mắt, ngồi dậy ngáp một cái, hỏi với giọng nói không rõ: “Hôm nay cậu không bận à?”
“Ừ.”
Đối diện với Lạc Anh, dường như Phương Cẩn chẳng có bí mật gì: “Chẳng qua là một bản án cũ, Thái hoàng thái hậu xem rất kỹ, muốn ta cùng đi. Làm nguyên một ngày cuối cùng cũng xong rồi.”
Sau đó, ơ một tiếng, nhặt viên ngọc khấu ở trên giường lên: “Lúc nào thì chị thích ngọc rồi?”
Lạc Anh lấy lại theo bản năng: “Đây là của người khác tặng tôi.”
Thấy Phương Cẩn trầm mặt, nàng lại dỗ: “Ai da, bảo bối của cậu nhiều như thế còn muốn tranh một viên ngọc khấu hay sao? Đây đúng là do bạn tặng, ý nghĩa phi phàm.”
Phương Cẩn cũng không nói gì, một đôi mắt to không có tình cảm nhìn chằm chằm nàng, cứ như là đang lên án nàng nói dối.
Lạc Anh cũng không sợ, giơ tay ra véo mặt cậu ta, mặt cười tí tởn nói: “Tôi thay cậu kéo căng ra chút, lát nữa đỡ bị rớt con ngươi ra.”
Hi hi ha ha, làm gì có thái độ tôn trọng một tí nào.
Nhưng mà, Phương Cẩn thích điều này vô cùng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT