Ninh Mặc chợt dừng bước, không nói gì cả.

“Lúc nào thì cậu đi thế?” Lạc Anh hơi suy sụp, rõ ràng ngay từ đầu nàng đã biết chàng trai ấy không thuộc về nơi đây, bản thân nàng cũng rất quả quyết, dứt khoát. Nhưng sau khi ở chung mấy ngày, tại sao trong lòng lại nảy sinh một đoạn tơ tình (1) thế này.

Đúng là làm cho người ta thật phiền lòng.

Ninh Mặc im lặng không nói, đột nhiên vươn tay ra kéo nàng, dọa nàng sợ hãi không ít.

Không ngờ, chàng lại chỉ lướt qua cánh tay nàng, với lấy cái giỏ trúc kia.

“Trời tối đường trơn, để tôi cầm cái này cho.”

Trong lòng Lạc Anh cảm thấy mất mát không lý do, theo bước chân của chàng, đi giữa trời đất tĩnh mịch.

Nàng bực bội trong lòng: Vừa oán chàng không hiểu phòng tình, lại giận bản thân sao có thể dễ dàng ký thác tâm tư thiếu nữ như thế.

Không vừa ý, nàng bắt đầu đá mấy viên đá nhỏ dưới chân. Kết quả là trong một lúc bất cẩn, đá phải một cục đá có cạnh sắc nhọn.

“Ay ui.”

Lạc Anh vừa co chân thì ngã ngồi trên mặt đất.

Cục đá chết tiệt, không có việc thì nằm giữa đường làm gì, đúng là, quả là, thật là đau chết nàng rồi.

Lạc Anh ôm chân, lòng đau âm ỉ.

“Không sao chứ?”

Ninh Mặc ngồi xổm xuống, muốn đưa tay ra lại phát hiện nàng bị thương ở chỗ kín như thế, sờ thử cũng không tiện.

Chàng vừa như vậy, Lạc Anh càng tức giận hơn.

Không sai, ban đầu là vợ chồng giả. Nhưng ai bảo chàng trở về giữa đường, dáng vẻ trời sinh lại tuấn tú như thế, trêu chọc trái tim nàng loạn nhịp, lệch khỏi suy nghĩ vốn có.

“Đau.”

Lạc Anh gắng gượng nói: “Chẳng đi nổi rồi.”

Thế thì phải làm thế nào mới được đây.

Dù nói đã đi được một đoạn, nhưng đường về nhà còn dài. Lạc Anh bị thương ở chân, không thể đi được, cũng không thể cứ qua đêm ở đây.

Có người đã suy nghĩ thay chàng từ lâu rồi.

“Lúc còn bé đi không nổi nữa đều là cha cõng tôi. Bây giờ chân tôi bị thương thế này rồi, cậu không cõng thì chúng ta không về được nhà đâu.”

Ninh Mặc hơi do dự. Truyện Hệ Thống

Nhưng Lạc Anh chẳng cho chàng một cơ hội nào, giơ tay ôm chặt cổ chàng.

Vào thời khắc thân thể mềm mại của thiếu nữ dán lên lưng, chàng căng thẳng đến nỗi cơ bắp cứng đờ. Lạc Anh cứ một mực không biết, còn nghịch ngợm than thở bên tai chàng:

“Cõng tôi sớm hơn một chút thì tốt quá rồi, tôi cũng không bị va vào cục đá kia.”

Đổi trắng thay đen, nàng là số một trong số những người cây ngay không sợ chết đứng mà Ninh Mặc từng gặp.

Không có cách nào, chàng chỉ có thể đứng dậy, nhưng vấn đề khó khăn lại tới.

Muốn cõng người, hiển nhiên phải giơ tay đỡ.

Nhưng tay của chàng vừa mới chạm phải…., chẳng phải là……

Tai Ninh Mặc đỏ lên, hai tay tóm vào đuôi áo nàng, hết sức cẩn thận, bước chân vững vàng không để nàng trượt xuống.

Đi được một lúc, thấy cổ bị ghì càng ngày càng gần, đồng thời hai chân của Lạc Anh tách ra, quắp chặt eo hắn như con cua vậy.

“Cô thả lòng chút đi, tôi sắp không thở được rồi.”

“Không được, nếu tôi buông ra sẽ bị rơi xuống đấy.”

Nói xong, nàng còn ghì chặt hơn nữa.

Ninh Mặc hết cách, lại đi thêm hai bước, thật sự là khó thở, giơ tay lên túm cánh tay nàng. Lạc Anh thấy hắn muốn kéo ra, sợ đến nỗi kêu oa oa, hai chân kẹp chặt, làm cho Ninh Mặc bị lảo đảo một cái. Bởi vì cái lảo đảo không vững này, hai tay chàng vớ loạn, ôm loạn.

Nàng giày vò như thế, dù Ninh Mặc có nền móng tốt cũng sẽ bị ngã.

Đế tránh bị ngã lúc hết sức hỗn loạn này, chàng đưa tay ôm chặt Lạc Anh.

Trong tay vừa tròn trịa vừa co giãn, chàng ngây ngốc xốc nàng lên cao rồi lại tuột xuống, chẳng nghĩ đến ngựa hoang trên lưng bỏ cuộc thôi giãy giụa trong nháy mắt, ngoan ngoãn không lên tiếng.

Ninh Mặc đang thấy kỳ lạ, đợi chàng phản ứng lại được lúc nãy mới chạm vào cái gì, cả người chàng như bị thiêu đốt.

Chàng…..

Suốt đường không nói.

Sau khi im lặng, Lạc anh mím môi cười, hai bên má nàng như đang treo những rặng mây đỏ, đôi mắt nhìn chằm chằm tóc của Ninh Mặc.

Đàn ông con trai gì mà mái tóc còn đẹp hơn cả của nàng nữa.

Nàng không nhịn được vươn tay, bắt lấy một lọn tóc đang tản ra, quấn quanh đầu ngón tay. Trong lòng sinh ra bao nhiêu ngọt ngào không thể đếm hết, cứ như được tẩm mật.

Cho đến khi Ninh Mặc xuống khỏi cây cầu nhỏ về thôn Tây Liễu, Lạc Anh cất tiếng.

“Này.”

Giọng nói của nàng hiếm khi dịu dàng như thế, giống ánh trăng vậy: “Nếu không, cậu đừng đi nữa, ở lại làm chồng tôi đi.”

Chàng trai phía dưới không lên tiếng, vẫn đi về phía trước một cách chậm rãi, vững vàng và chắc chắn.

“Thật ra tôi chẳng nghĩ đến việc gả chồng, văn thư lúc đó cũng không phải muốn ràng buộc cậu. Chỉ nghĩ nếu gả cho người rồi, bà nội đen tối kia của tôi sẽ không còn cách nào gả tôi đi được nữa. Nhưng mà sau đó, cũng không biết là tại sao, chỉ thấy cậu cũng không tồi.”

Ánh trăng phủ lên mặt đất, khoác lên một tấm màn bạc cho rặng liễu bên bờ sông. Cành liễu nhẹ đưa theo gió, chiếu lên mặt đất như một điệu múa uyển chuyển.

“Khi đó cậu đi cũng đi rồi, tôi đã cắt đứt ý định sống tốt qua ngày, phải tiết kiệm tiền đi tìm mẹ và em trai. Nhưng cậu lại trở lại, còn chết ngất ở cửa nhà. Lúc ấy tôi nghĩ, cậu đã thành ra như thế, lại vẫn còn muốn quay về tìm tôi. Xem ra, cậu cũng không hoàn toàn vô tình với tôi.”

Ninh Mặc không nghĩ đến hành động của chàng sẽ làm cô nương này hiểu lầm sâu như vậy.

Việc đã đến nước này, không giải thích cũng không được:

“Lúc tôi bị thương chạy trối chết thì cách nơi này của cô rất gần. Vì mạng sống tôi mới đến, nếu khi đó mà có một nơi còn tốt hơn để đi thì tôi sẽ không đến đây.”

Ninh Mặc tiếp tục đi về phía trước, ngang qua cây liễu nơi hai người gặp nhau lần đầu, ngang qua nơi chàng làm rơi cái trâm:

“Về phần tờ hôn ước kia, cứ giống như cô nói. Tên cũng không phải là của tôi, thì sao có thể giữ lời được? Cho nên, cô nương nhất thiết không được vì nó mà mua dây buộc mình, chậm trễ tương lai của cô.”

Lạc Anh vốn đang đắc ý, vừa nghe được lập tức bực bội kêu to: “Thả ta xuống!”

Nói thì nói thế, Ninh Mặc cũng không muốn giận dỗi với người ta: “Chân cô bị thương chưa khỏi, đợi về đến nhà thì tự tôi sẽ thả cô xuống.”

“Mau thả ta xuống!”

Nàng ra sức giãy giụa, lại là tư thế như vậy, Ninh Mặc không chống lại được, rất nhanh đã bị nàng tránh thoát, nhảy xuống.

“Ninh Mặc, ta biết cậu là người gặp nhiều biết rộng, cũng biết xuất thân của cậu tốt hơn ta nhiều. Nhưng cậu cũng không thể đả kích người ta như thế được, không tình nguyện ở lại thì đến ngày cậu cứ đi là được, sao phải đâm thủng lòng người ta thế chứ.”

Lạc Anh càng nói càng nhỏ, tức giận, hoảng loạn, buồn phiền.

Ninh Mặc thấy nàng đứng thẳng tắp, nâng mắt hỏi: “Chân của cô không sao rồi?”

Thật ra cũng chẳng bị gì nặng cả.

Cái đá kia bị trúng móng chân thôi, Ninh Mặc cõng chưa được hai bước thì nàng đã không thấy đau nữa rồi.

Chẳng qua là trừ cha ra, nàng còn chưa cho ai cõng đâu. Huống chi, trên người Ninh Mặc có một mùi vị rất dễ ngửi, nàng thích.

Thấy bị vạch trần, Lạc Anh phiền não: “Đúng đấy, bị cậu làm cho tức giận, không đau chân nữa. Đau lòng.”

Hai chữ cuối cùng thì nàng lẩm bẩm rất nhỏ tiếng.

Ninh Mặc thính tai, đã nghe được, chẳng phản ứng lại, chỉ nói: “Nếu đã không đau nữa thì tự đi đi thôi.”

Nói xong, chàng quay người đi trước, Lạc Anh tức giận mắng to: “Cái người gì thế này! Hừ!”

Lúc về đến cửa viện, Ninh Mặc vừa muốn giơ tay, lại thấy Lạc Anh xông lên phía trước, đưa tay đẩy cửa. Sau đó nàng vung vẩy hai tay thật cao, thiếu một chút nữa là đi ngang rồi.

Chờ nàng vào phòng, Ninh Mặc cười khẽ, cũng không đi vào. Mà chậm rãi bước đến một góc, ngẩng đầu nhìn đêm trăng trên cao, lâm vào trầm tư.

Lại nhắc đến Lạc Anh, dù đã vào phòng nhưng lại tạo ra một loạt động tác bôm bốp bồm bộp, tai thì vểnh lên nghe xem có động tĩnh gì. Thấy một lúc lâu mà còn chưa nghe được tiếng đóng cửa, không khỏi bắt đầu tò mò.

Nhẹ nhàng đẩy khe cửa sổ, Lạc Anh vừa nhìn đã thấy Ninh Mặc đang đứng ở đằng kia.

Mặc dù nàng đang giận, nhưng thiếu niên này đẹp thật.

Dáng người thon dài có vẻ hơi gầy gò, nhưng Lạc Anh đã nhìn qua rồi, người đầy thịt, không yếu đuối một chút nào. Nàng cũng thấy cả món đồ chơi mà đám phụ nữ hay trêu đùa nhau lúc làm ruộng, nó cũng giống như con người hắn, rất xinh xắn. [Về sau nàng sẽ biết được sao bản thân lại có kiến thức nông cạn như thế mà hối hận vô cùng*]

Đương nhiên, những điều này không quan trọng, nàng thích Ninh Mặc, càng nhìn lại càng muốn ngắm, càng ngắm lại càng thích.

Lạc Anh chống cằm, nhìn bóng lưng của chàng, đột nhiên động não, nhớ đến cái trâm kia.

Vốn nàng còn tưởng nó rất quý giá với chàng, nhưng mà mấy ngày về sau lại chẳng thấy chàng đi tìm nữa, cũng chẳng thấy chàng nhắc đến nó.

Lẽ nào không phải là đồ dùng của mẫu thân chàng, mà là của người con gái trong lòng chàng?

Ý nghĩ này vừa xuất hiện thì y như hạt giống nảy mầm vậy, nhanh chóng mọc rễ đâm cành trong lòng nàng, gắt gao trói chặt nội tâm của nàng.

Không được, nếu không hỏi cặn kẽ việc này, nàng không thể ngủ được.

Ninh Mặc đang đối diện với ánh trăng suy nghĩ, bỗng nghe thấy tiếng cửa bị đẩy mở, theo sát là Lạc Anh thò đầu ra từ trong bếp. Sau một lát, nàng chắp một tay ở sau lưng, bước nhanh về phía chàng.

“Này.”

Ánh mắt Lạc Anh hung dữ: “Tôi hỏi cậu một câu, cậu không được lừa tôi.”

Ninh Mặc không hiểu nàng bị làm sao, nhưng mà trên người chàng có rất nhiều bí mật, đương nhiên sẽ không dễ dàng đáp ứng yêu cầu của người khác như vậy:

“Tôi không muốn lừa gạt cô, nhưng có rất nhiều vấn đề mà tôi chẳng cách nào trả lời được.”

“Câu hỏi này thì nhất định cậu trả lời được.”

Lạc Anh giơ tay ra, mở lòng bàn tay: “Đồ vật này là của người con gái mà cậu thích à?”

Ánh trăng nhẹ nhàng bao phủ lên cái trâm vàng, tản ra vầng sáng dịu dàng.

Ninh Mặc ngẩn ra, cũng chẳng đưa tay ra cầm lấy. Mà nhìn Lạc Anh với ánh mắt phức tạp, hỏi: “Đây là... cô nhặt được à?”

Lạc Anh hiểu được ánh mắt của chàng, càng tức giận hơn: “Là tôi nhặt được, chính ở chỗ gốc cây chúng ta gặp nhau. Sau đó tôi cũng thấy cậu đi tìm, nhưng tôi giấu đi.”

“Tại sao?”

Ninh Mặc rũ mắt, chăm chú nhìn cái trâm, như là đang hỏi Lạc Anh, lại giống như hỏi chính chàng.

“Lúc đó tôi nghĩ muốn cứu mẹ và em trai thì cần dùng đến tiền. Khẳng định là cái này có thể bán được tiền, tôi ra sức cho cậu ăn uống, phục vụ cậu, chính là muốn đền bù cái trâm này.”

“Nhưng lúc đó tôi còn tưởng là do mẹ cậu để lại, cậu mới xem nó như bảo bối. Nên tôi cũng tặng cho cậu cái hà bao (2) duy nhất mà mẹ tôi để lại, xem như là chúng ta trao đổi tín vật. Nhưng tôi không hề nghĩ đến, vật này là của người trong lòng cậu.”

“Không phải.”

Ninh Mặc cắt ngang lời nàng nói: “Đây là di vật của mẹ tôi.”

Trong lòng Lạc Anh còn đang giận, bỗng nghe được câu này thì những lời còn muốn nói đã bị chặn lại ngay lập tức.

Hồi lâu sau nàng mới tìm được giọng nói của mình: “Cậu nói thật à?”

Nàng rất nghi hoặc, lại xác nhận thêm một lần nữa: “Cậu không cần lừa tôi. Cậu có người trong lòng cũng chẳng sao cả, nhưng cậu không thể lừa tôi.”

“Là của mẹ tôi.”

Ninh Mặc nhắm mắt lại.

“Bà ấy mất trong một trận hỏa hoạn, thi thể và đồ trang sức đều bị thiêu hết rồi. Chỉ còn duy nhất cái trâm vàng này được lưu lại trong khuê phòng của bà lúc chưa gả, trên thế gian chỉ có vẻn vẹn một cái mà thôi.

Chàng mở mắt ra, ánh mắt bi thương, lại thoáng hiện nước mắt đang âm ỷ.

~~~~~~~~~~

Ngát

(1) Bản gốc “Thanh ty”: Chỗ này mình nghĩ tác giả dùng chơi chữ với “Tình tư”, ngày xưa, con gái hay lấy tóc làm tín vật tình yêu, tóc xanh đồng âm với tình ý trong tiếng Trung.

Ngoài ra, “Thanh ty” có 8 cách giải nghĩa như sau, nhưng mình không thích hợp ở đoạn này cho lắm: 1. Chỉ mái tóc đen (Thanh: thời thượng cổ dùng để chỉ màu đen. Trong “Vũ Cống” thuộc “Thượng thư” hay còn gọi là “Kinh thư”, sách về thời thượng cổ, có viết: “Quyết thổ thanh lê”, ý nói đất ở nơi đó có màu đen. Sau này, mọi người dùng “Thanh ty” khi nói về tóc tai, cũng chính là tóc đen. 2. Chỉ sợi tơ hay sợi dây thừng màu xanh. 3. Dây cương ngựa. 4. Ẩn dụ thời thanh xuân thiếu nữ. 5. Chỉ dây đàn. 6. Ẩn dụ chỉ cành liễu non rủ xuống hoặc các loại dây leo khác. 7. Ẩn dụ chỉ ngọn rau hẹ non. 8. Chỉ mận xanh… cắt nhỏ thành sợi. (Baike)

(2) Chương trước là “dây kết”, nếu các chương sau tác giả để là gì thì mình sẽ sửa theo cho đồng bộ.

[*] Lời của tác giả. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play