*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Thúy Nhi là bị mẹ kế đẩy ra bán, vốn còn muốn bán nàng ta làm di nương cho nhà giàu để kiếm chút tiền. Nếu không phải nàng ta có tính tình dữ dằn, tranh thủ một đường sống cho bản thân, chẳng biết lúc này đang qua ngày ở tít sâu bên trong nhà cao cửa rộng nào nữa.

Vừa nhớ lại, ngay lập tức, nàng ta đã tỏ thái độ kiên quyết, muốn đi theo Lạc Anh.

Một nha hoàn khác là Liễu Nhi rất do dự, sau khi về nhà bàn bạc một hồi thì quyết định ở lại đây. Dù sao cha mẹ khỏe mạnh, trong nhà còn có em trai, em gái phải nuôi. Lạc Anh cũng không cứng rắn giữ lại, cho chút bạc chia tay. Nàng ta quỳ xuống dập đầu hai cái, rồi gạt lệ, khoác bao quần áo đi ra cửa.

Thúy Nhi hung hăng đi theo Liễu Nhi hai bước mới dừng lại, xị mặt, lau nước mắt, nhổ toẹt một cái:

“Phi, con đĩ con cũng tàn nhẫn thật, nói đi là đi luôn.”

Hai người họ cùng được tuyển vào, tuổi tác tương đương, lại cùng ăn, cùng ở nhiều ngày thế này, đương nhiên là luyến tiếc. Lạc Anh an ủi nàng ta:

“Mỗi người có chí hướng khác nhau, huống chi trong nhà em ấy còn có song thân khỏe mạnh, sao có thể dứt bỏ được.”

Trong lòng Thúy Nhi hiểu rõ, nhưng vẫn không nhịn được mà rơi nước mắt. Tiểu Ngọc được ôm trong lòng lại chẳng hiểu gì, vươn tay sờ nước mắt, miệng ê a, như là đang dỗ nàng ta vậy.

Thúy Nhi thêm một câu: “Xem này, tiểu thư còn biết thương em nữa, thế mà con đĩ kia chẳng thèm quay đầu lại. Đúng là mất công làm chị em một hồi.”

Lạc Anh nhìn lại có chút hâm mộ.

Không lâu trước đây, nàng cũng ngây thơ, tươi sáng, muốn nói gì thì nói nấy, muốn làm gì thì làm nấy như thế này.

Nàng đón lấy Tiểu Ngọc, nắm bàn tay nhỏ đang muốn giật tóc mình, nâng mắt nhìn Thúy Nhi:

“Hôm nay cũng không có việc gì, em đi nhanh lên còn có thể đuổi kịp đấy.”

Ánh mắt Thúy Nhi sáng lên, sau đó lại gõ hai ngón tay trỏ với nhau, nhìn Lạc Anh chớp mắt.

Lạc Anh bị nàng ta làm cho buồn cười:

“Em đi tìm thím Bào lấy hộp bánh đào. Còn có lần này lão gia mang về ít hoa lụa, em chọn lấy hai đóa rồi mang đi cho Liễu Nhi đi.”

Ngay lập tức, Thúy Nhi há to miệng, đôi mắt cũng híp lại thành một đường, rồi cảm ơn liên tục:

“Cảm ơn phu nhân. Phu nhân thật tốt quá. Phu nhân, thế em đi lấy đây ạ.”

“Đi đi, đi đi.”

Đuổi con vẹt khéo miệng này đi, Lạc Anh chơi với Tiểu Ngọc rất chuyên chú.

Cũng chẳng biết tính cách của Tiểu Ngọc là kế thừa của ai, hiếu động như con khỉ. Cả ngày không có nổi một khắc yên tĩnh. Lúc này đây, chân bé rất khỏe, không hề ngồi yên mà chỉ thích đứng lên, ra sức nhún nhảy.

Lạc Anh đỡ dưới nách bé, sau khi đùi bị đạp mấy phát, bỗng tay trống không. Nâng mắt nhìn, hóa ra là Ngọc Xuân đã bế thẳng bé lên.

Lạc Anh xoa cánh tay nhức mỏi: “Sao sớm thế này đã về rồi.”

Tiểu Ngọc được Ngọc Xuân giơ lên cao, cười khanh khách. Sau mấy lần, Ngọc Xuân cũng toát một lớp mồ hôi mỏng, ôm bé vào lòng, mặc kệ bé không vui, sờ mó mắt mũi cậu ta.

“Đây vốn là một lần đi mua hàng cuối cùng, mời họ ăn bữa cơm rượu, mấy năm nay cũng xem như là đã vẽ được một vòng tròn hoàn hảo, ai nấy tụ tập vui vẻ, cũng tự tản ra là xong. Còn có…..”

Ngọc Xuân ôm em bé, cậu ta mặc một bộ áo dài, đứng trước mặt nàng, vẻ mặt mang ý cười nhàn nhạt:

“Trong lòng vẫn luôn nhớ thương hai mẹ con, bèn về sớm một chút.”

Ánh mắt của cậu ta nóng bỏng vô cùng, làm Lạc Anh bị bỏng trong lòng đến run lên. Nàng vội quay đầu đi lấy khăn tay, trốn khỏi tầm nhìn.

Từ ngày đẩy ra tầng cửa sổ giấy, Ngọc Xuân hoàn toàn đem chính mình thành nam chủ nhân của cái nhà này.

Giữa lúc ngượng ngùng, thím Bào đến đây.

Đầu tiên là hành lễ với Ngọc Xuân, sau đó đón lấy Tiểu Ngọc, nói đã đến giờ ăn. Rồi cố ý để lại hai người ở lại, cho họ không gian riêng tư.

Giờ thì hay rồi.

Lúc nãy có em bé ở đây còn có thể làm không khí hòa hoãn chút. Bây giờ chỉ còn lại hai người, Lạc Anh ngại đến mức cả hít thở cũng thấy không được tự nhiên.

Im lặng không lời.

Lạc Anh nghiêng người đi, tay nắm chặt khăn, chậm chạp mãi không muốn quay đầu lại, chỉ sợ Ngọc Xuân lại nói ra câu nào không thích hợp.

May mà cậu ta cũng chẳng phải là người không thức thời như thế.

“Đúng rồi, không phải nàng nhờ tôi hỏi thăm tin tức của một người tên là Ô Qua à? Lần này thật sự có chút mặt mũi rồi.”

Lạc Anh xoay lại một cách nhanh chóng, nhìn cậu ta, sốt ruột: “Chú Ô đang ở đâu cơ?”

Lần này trở về, nàng không dám đi tìm mẹ, chỉ sợ sẽ mang tai họa đến cho bà ấy. Lại sợ đám người của Ninh Nghiên không tìm thấy nàng thì sẽ đi tìm mẹ nàng xui xẻo. Nàng bị tra tấn trong lòng suốt ngày đêm, bèn nhờ vả Ngọc Xuân.

Ngọc Xuân thấy dáng vẻ căng thẳng của nàng, dịu dàng an ủi:

“Chớ lo lắng, một vị dự tiệc hôm nay vừa đúng là người chuyên thu thập hàng da ở Bắc Ngụy. Nghe ông ta nói, đoạn thời gian trước, bộ lạc Thản Thản mới có thêm một hộ mới. Trước đây người nam làm đồ tể ở trấn nhỏ, cưới bà vợ là người Nam Trần, dáng vẻ đoan trang, phẩm tính tốt đẹp. Mọi người đều khen người này có phúc, thế mà lại có thể làm cho một phụ nữ người Hán đi theo ông ấy đến ở lều trại trên thảo nguyên.

Tôi nghe thấy bèn hỏi thêm mấy câu, họ không biết tên của người phụ nữ, nhưng không nghi ngờ gì người đàn ông tên là Ô Qua thật.”

Cuối cùng Lạc Anh có thể thở phào.

Cảm ơn trời đất, mẹ và chú Ô không bị nàng làm liên lụy. Nếu không thì nàng có chết cũng phải bịt khăn che mặt, chẳng còn mặt mũi nào mà đối diện với người thân nữa.

Nhưng mà, vừa nhớ đến thế lực của Ninh Nghiên, nàng lại không nhịn được mà hỏi tiếp:

“Không phải bộ

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play