Trên người mặc bộ vest màu đen làm riêng, Trục Nguyệt đứng trên bục, nhìn người đàn ông mình thích sáu năm hạnh phúc đi về phía cậu trong tiếng đàn du dương. Phút giây đó, Trục Nguyệt còn cho rằng đây là đám cưới của mình. Nhưng khi lấy lại tinh thần thì trong lòng chỉ có cảm giác trống vắng.
Nhìn Vương Tuấn và cô dâu trao nhẫn cho nhau, hẹn thề rồi hôn nhau, Trục Nguyệt đứng bên cạnh cố gắng trưng ra gương mặt tươi cười nhưng mắt đã đỏ hoe, nước mắt như sắp rơi xuống. Lúc này, không cam lòng, tủi thân rồi xót xa ập vào trong lòng Trục Nguyệt, còn trước đó thì trong tim chỉ tràn đầy hình bóng của mỗi mình Vương Tuấn.
Trục Nguyệt cảm thấy nghẹt trở, giống như bị nhét bông trong phổi nên hít thở khó khăn. Không chờ đến khi hôn lễ kết thúc, Trục Nguyệt đã mượn cớ khó chịu mà đi trước.
Ra khỏi khách sạn, mua một bao thuốc là và bật lửa ở tiệm tạp hóa gần đó. Ngồi bên đường châm điếu thuốc rồi cầm trong tay. Giờ đã là cuối hè nên tiết trời đã pha lẫn chút xíu sự lành lạnh của mùa thu. Trục Nguyệt nhìn điếu thuốc lúc tắt lúc sáng theo gió, đột nhiên nhớ đến nửa năm trước chỉ vì một câu nói đùa của Vương Tuấn mà Trục Nguyệt không hề động đến thuốc lá và rượu nữa.
Đã từng… Đã từng… Thôi, chẳng thể nào quay trở lại được nữa.
Hồi nhập học năm nhất, Trục Nguyệt bỏ chìa khóa trong phòng rồi khóa lại, vì hành lí đều ở trong phòng nên cậu chỉ đành đứng trước cửa phòng ngủ chờ cậu bạn cùng phòng chưa từng gặp mặt đến. Trục Nguyệt ngồi chồm hổm dưới đất mơ mơ màng màng mở mắt thì thấy Vương Tuấn đang mở cửa, đó là lần đầu tiên cậu và Vương Tuấn gặp mặt.
Sau đó là không thể vãn hồi.
Trục Nguyệt vẫn cứ nghĩ, nếu người mở cửa hôm đó là người khác thì cậu sẽ yêu người đó chứ. Hay phải nói là tình cảm mà Trục Nguyệt dành cho Vương Tuấn chỉ là một sự tình cờ. Thích đàn ông, việc này khiến Trục Nguyệt có cảm giác tội lỗi, cậu đã đấu tranh rất lâu thậm chí còn quyết tâm dọn khỏi kí túc xá để cắt đứt suy nghĩ của mình. Nhưng mỗi khi nhìn thấy gương mặt của Vương Tuấn, mọi cảm giác tội lỗi, xoắn xuýt, quyết tâm đều tan thành mây khói, chỉ còn lại niềm vui không tên và sự thỏa mãn chẳng biết từ đâu đến.
Cái cảm giác nhỏ bé này giống như tiền lẻ trong con heo đất vậy đó, thấm thoát đã dành dụm đầy rồi, đến mức chẳng còn chỗ bỏ thêm nữa. Giống như buổi tối mùa xuân vào năm hai đại học, sau khi ăn xong bữa liên hoan trong phòng ngủ, Trục Nguyệt mượn men rượu say khướt hôn lên mặt Vương Tuấn. Cậu muốn hôn lên môi Vương Tuấn, nếu mà Vương Tuấn lựa chọn ở bên Trục Nguyệt, dù chỉ là một chút thôi, dù chỉ có một chút xíu khả năng thôi thì nụ hôn khi đó chính là của hai người thương nhau, đó mới là điều mà Trục Nguyệt mong muốn.
Nhưng cái tát đó của Vương Tuấn đã khiến cậu đau, mặt đau rát trái tim cũng đau xót theo. Tỉnh rượu nhưng lòng vẫn chưa tỉnh. Tại sao không thể yêu một người khác? Nửa đêm, Trục Nguyệt thường nhìn chằm chằm bóng lưng của Vương Tuấn ở trên chiếc giường đối diện và nghĩ tại sao không thể yêu một người khác. Yêu thích một cô gái, quang minh chính đại bày tỏ, tay trong tay đi trước mặt người khác. Tại sao không yêu một người khác? Nghĩ rồi nước mắt bỗng chảy ra.
Chuyện đêm đó không ai nhắc lại, đều cho là hành động thất lễ sau khi say rượu, tất cả đều trở lại như trước đây. Trục Nguyệt thử khống chế tình cảm của mình không nghĩ về Vương Tuấn nữa, không nghĩ về quá khứ, hiện tại và tương lại của cậu ta nữa. Nhưng mỗi khi nghe thấy tên Vương Tuấn từ trong miệng người khác thì đều không thể kiểm soát được mà nở nụ cười trên môi. Nghe thấy giọng nói của Vương Tuấn sẽ khiến cậu vô hình thấy an tâm. Bất kể lúc nào trong đầu luôn lóe lên bóng hình cậu ta. Mỗi khi vô tình hay cố ý bắt gặp ánh mắt của Vương Tuấn, Vương Tuấn luôn là người đầu tiên quay đầu sang chỗ khác.
Lâu ngày lại khiến Trục Nguyệt sinh ra một cảm giác thỏa mãn biến thái, cứ như Vương Tuấn đối xử với cậu bằng thái độ lạnh lùng thì có thể làm giảm cảm giác tội lỗi của cậu. Không có được người ta nhưng có thể yêu tĩnh ngắm nhìn cậu ta như thế cũng tốt mà.
Cái quan hệ lạ lùng này cứ duy trì cho đến hôm sinh nhật năm ba của Trục Nguyệt. Đêm hôm đó Vương Tuấn nắm tay một cô gái xa lạ, chính thức thoát khỏi cuộc sống độc thân. Nhìn gương mặt ngại ngùng của cô gái đó, Trục Nguyệt cảm thấy máu mình như ngừng chảy, sự lạnh lẽo từ trong ra ngoài đó còn lạnh hơn cả trời đông mà bị ném vào hầm để đá. Trục Nguyệt nhìn Vương Tuấn chằm chằm giống như là đang hỏi Vương Tuấn à, cậu cứ phải tuyệt tình với tớ đến thế sao.
Lúc này, chẳng biết một cửa hàng bên đường mở bài hát “Giáng sinh vui vẻ nhé ngài Lawrence” từ lúc nào, điếu thuốc trong tay Trục Nguyệt đã tắt từ lâu. Nghe tiếng piano buồn bã, Trục Nguyệt cảm thấy tình cảm mà mình dành cho Vương Tuấn cũng giống như bài hát này. Ấn tượng tốt trong lần gặp mặt đầu tiên được cất giữ trong lòng, giống như bị phủ một lớp lụa mỏng như ẩn như hiện. Mỗi một lần tiếp xúc, lớp lụa mỏng đó chậm rãi kéo ra, tình cảm dành cho cậu ta cũng dần nhiều hơn. Đến khi mình nhận ra, trong lòng đấu tranh đau khổ, cố gắng tìm cho được một tấm vải dày vĩnh viễn chôn nó vào trong, nhưng không cam lòng lại tràn đầy trái tim. Tình cảm bị kìm nén này cuối cùng bùng lên xé nát tấm lụa mỏng, khiến tình cảm đó lõa lồ.
Trục Nguyệt xót xa, nước mắt chảy ra. Vương Tuấn à, sao cậu chỉ biết khiến tớ khóc thôi vậy, nhưng mà tớ vẫn không buông cậu được.
Hôm sau Trục Nguyệt bị sốt nên xin nghỉ ở nhà một ngày. Hôm sau nữa, cậu xin công ty được sang Anh bồi dưỡng chuyên sâu, ngày kế lên chuyến bay đi Luân Đôn khi vẫn đang bị bệnh.
Ngồi trên máy bay, nhìn bầu trời bên ngoài cửa sổ, Trục Nguyệt lại nhớ đến khoảng thời gian đã qua của cậu và Vương Tuấn. Rồi cậu chợt hiểu ra, trong mối tình này Trục Nguyệt không sai, Vương Tuấn không sai, yêu thầm cũng không sai. Mà chỉ là một mối tình đơn phương dần dần đi đến hồi kết, chỉ thế thôi! Chẳng có gì đáng để áy náy và tiếc nuối. Không buông được thì cứ để đó, có khi một ngày nào đó sẽ bị người khác đẩy ra! Nghĩ đến đây, trong trái tim âm u xuất hiện tia nắng mặt trời, người không ngủ suốt ba ngày là cậu cuối cùng cũng dựa vào ghế rồi mơ màng ngủ say.
Trong mơ màng Trục Nguyệt nghiêng đầu, gối lên người một chàng trai ở bên trái. Vốn dĩ chàng trai đó định đẩy đầu Trục Nguyệt về nhưng sau khi nhìn thấy vành mắt đen thui của Trục Nguyệt thì bỗng rụt tay lại, xin một cái chăn từ chỗ nữ tiếp viên và nhẹ nhàng đắp lên người Trục Nguyệt. Rồi bỗng phát hiện Trục Nguyệt cũng mặc chiếc hoodie len màu xám như mình, hơn nữa còn rất đẹp trai. Sau đó chỉnh đầu của Trục Nguyệt lại, để Trục Nguyệt nằm thoải mái hơn.
Trục Nguyệt không biết, sau khi tỉnh lại một câu chuyện mới sắp bắt đầu rồi.
(Hết)
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT