Thích Du thật vất vả mới cản lại hai vị anh trai đòi đi với mình, đơn độc ngồi xe đến trường.
Thích Du ngẫm lại hậu quả khi có người thân đi cùng.
Nhịn không được, khóe môi run rẩy một chút.
Tuyệt đối không thể!!!
Cô không muốn lên hot search một chút nào.
Lúc Thích Du đến, cổng trường đã tụ tập không ít người, tất cả đều là bạn cùng lớp.
Dù sao hôm nay cả trường được nghỉ nên trừ ban bọn họ ra, cơ bản không có người khác.
Số lượng học sinh ban quốc tế tới tham gia du lịch mùa thu có chừng ba mươi mấy, dù sao không có thầy cô giáo đi theo, cho nên không ít người đều mang theo người nhà.
Đương nhiên, người nhà ở đây đa số chỉ những bạn nam, bạn nữ mập mờ đi cùng.
Không có ai quản nên tất cả mọi người thả lỏng hơn rất nhiều.
Thích Du vừa xuống xe, liền có không ít bạn học vây tới: "Thích thần, cậu đã đến!"
"A a a, Thích thần đến rồi!"
"..."
Từ lần trước Thích Du ở hàng lang đánh cho Thôi Diệc Trạch một trận, về sau, thanh danh vang lớn, thu hoạch một đám nữ sinh mê muội.
Các cô cảm thấy Thích Du quá đẹp trai.
Khiến cho họ rất có cảm giác an toàn.
Thích Du lập tức bị mấy nữ sinh vây quanh, Lâm Bắc Tông, Diệp Lạc Ti, Mạnh Hạ Thần đều chậm một bước.
Trơ mắt nhìn Thích Du đoàn đoàn bao vây.
Mạnh Hạ Thần hừ một tiếng: "Nhìn mị lực của Du ca xem, còn mạnh hơn Tông ca nữa."
Lúc đầu Thích Du chưa đến, mấy người này đều xum xoe bên Lâm Bắc Tông.
Bây giờ thì ngược lại.
Hoàn toàn không nhìn Tông ca nhà hắn một cái.
Lâm Bắc Tông nhẹ nhàng liếc mắt nhìn Mạnh Hạ Thần, không thèm lên tiếng.
Mạnh Hạ Thần hèn nhát lập tức im thin thít.
Hắn biết Lâm Bắc Tông thích Thích Du, liền chọn lời tốt mà nói: "Ha ha ha, Tông ca và Du ca, ai được hoan nghênh hơn cũng như nhau cả thôi, tóm lại sau này đều là người một nhà cả."
Lâm Bắc Tông rất nể tình mà cong cong môi, vô cùng hài lòng với Mạnh Hạ Thần.
Gần nhất hắn đã tại luyện tập quyền kích, tranh thủ nâng cao võ lực của mình, cố gắng vượt qua Thích Du.
Còn về phương diện học tập...
Lâm Bắc Tông nhìn trời, thành tích học tập của Thích Du quá nghịch thiên, hắn vẫn tự hiểu rõ được năng lực của mình.
"Đi rồi đi rồi, Tông ca, chúng ta lên nào."
Mạnh Hạ Thần vội vàng thừa cơ vọt tới trước mặt Thích Du: "Du ca, cuối cùng cậu cũng đến, Tông ca chờ cậu rất lâu rồi."
"Còn tưởng là cậu không tới chứ."
Thích Du không chú ý tới thâm ý trong lời nói của Mạnh Hạ Thần, chỉ hiểu được ý tứ trên mặt chữ.
Thế là ý cười dạt dào nhìn bọn họ: "Chờ tôi làm cái gì?"
"Không phải tôi đã nói là sẽ đến sao."
Nếu cô không đến, làm thế nào hoàn thành nhiệm vụ được.
Thích Du nhìn xung quanh, không thấy Thôi Diệc Trạch và Từ Mạn Oanh, nháy nháy mắt: "Lớp trưởng với Thôi Diệc Trạch không đến?"
Không phải đã nói hôm nay lớp trưởng dẫn đội sao?
Dù sao cũng là học sinh cấp ba, hơn nữa còn là đi chơi, bọn họ cự tuyệt thầy giáo dẫn đội.
Lão Tôn nghĩ đến bình thường Từ Mạn Oanh làm việc rất thoả đáng, liền đem chuyện này toàn quyền giao cho em ấy phụ trách, nhìn kỹ những tiểu tổ tông này.
Lâm Bắc Tông thấp giọng nói: "Bọn họ vừa đi đâu đó rồi."
"Nói là mua nước cho mọi người mua nước."
Thích Du bỗng nhiên cười đến ý vị thâm trường: "Tôi biết rồi."
Mạnh Hạ Thần rất bát quái: "Du ca, có phải cậu biết chút ít cái gì đúng không, tớ luôn cảm thấy lớp trưởng với Thôi Diệc Trạch rất là lạ."
"Cảm giác của cậu chính xác phết."
Thích Du cho hắn một đáp án khẳng định đáp án.
Đúng lúc này.
Diệp Lạc Ti lại gần nói: "Tiểu Du Du, hôm nay lập đội với tớ đi, bọn mình là bạn ngồi cùng bàn!"
Mạnh Hạ Thần lập tức phản bác: "Đương nhiên không được, Du ca muốn lập đội với Tông ca!"
Diệp Lạc Ti bất mãn: "Dựa vào cái gì!"
Mạnh Hạ Thần: "Đương nhiên là bằng..."
Tông ca là người nhà tương lai của Thích Du.
Chỉ là Mạnh Hạ Thần vẫn không nói gì, lại nghe Thích Du nhàn nhã mở miệng nói: "Hôm nay tôi mang theo người nhà, muốn cùng đội với cậu ấy."
"Mấy cậu có thể lập đội với nhau."
"Người nhà nào vậy?" Lâm Bắc Tông nhíu mày: "Là học trưởng Thích Thần sao?"
Thích Du nhìn điện thoại di động, trong lòng nghi ngờ vì sao Tạ Cảnh không tới.
Rõ ràng hắn đã đồng ý rồi mà.
Sáng sớm, lúc Thích Du nghĩ tới có thể mang theo Tạ Cảnh, liền nhắn tin hỏi hắn muốn đi hay không.
Tạ Cảnh nhắn lại một chữ 'Ừ'.
Thích Du cho là hắn đã đáp ứng.
Mắt thấy thời gian hẹn đã đến.
Không nghĩ tới, bây giờ còn chưa nhìn thấy bóng dáng cậu ta đâu.
Chẳng lẽ lại cho cô leo cây.
Thích Du nghĩ đến khả năng này, lập tức cúi đầu nhắn cho Tạ Cảnh.
Tiểu tiên nữ không phải con cá nhỏ: "Lừa đảo!"
"Lừa gạt tình cảm của tiểu tiên nữ thì không có kết cục tốt đâu!"
"Từ ngày hôm nay trở đi, cậu không phải là người thân của tôi nữa!"
Bên kia xuất hiện mấy dấu chấm đang soạn tin nhắn.
Thích Du hung hăng nhìn, cho là mình vừa rồi mắt mù?
Đúng lúc này.
Bên tai bỗng nhiên truyền đến tiếng kinh hô của nữ sinh: "Đây có phải là xe của Cảnh thần đúng không?"
"Hình như vậy."
"Hôm nay là ngày nghỉ, vì sao Cảnh thần lại đến trường nhỉ?"
"Đúng đấy, chẳng lẽ là đi ngang qua, hay là đến trường lấy đồ gì đó."
"Ôi, tớ đây có cái vận khí gì thế, nghỉ mà còn có thể nhìn được mặt của Cảnh thần..."
Thích Du vô thức nhìn về phía ven đường.
Vẫn là chiếc xe Bentley màu trắng mà cô từng ngồi, dưới ánh mặt trời quá sáng, có chút... phản quang cay con mắt.
Thích Du dụi dụi con mắt.
Lúc này, Mạnh Hạ Thần còn đang lảm nhảm bên tai cô: "Tông ca rất có cảm giác an toàn, tiểu tiên nữ chính là người cần được bảo hộ."
"Thế nào, nếu không cậu và tông ca một đội, tớ cùng Diệp Lạc Ti một đội."
"Du ca?"
Thích Du lúc này mới phản ứng được, sau đó khóe môi nhếch lên một đường cong: "Ha ha, bạn cùng đội của tôi tới rồi."
Mạnh Hạ Thần không kịp phản ứng.
Ngược lại, Lâm Bắc Tông nhìn theo hướng mắt của Thích Du, ánh mắt đột nhiên trầm xuống.
"A a a, thật là Cảnh thần!"
"Trời ạ, hôm nay nên đi mua vé số."
"Thế mà trong lúc nghỉ học, tớ có thể cùng một khung hình với Cảnh thần."
Bentley màu trắng đã dừng lại ở ven đường.
Một giây sau, cửa xe mở ra.
Tạ Cảnh từ trên xe bước xuống, quần đen tinh tế làm nổi bật lên cặp chân vừa dài vừa thẳng.
Nhưng mà, không mặc áo sơ mi trắng như ngày xưa nữa, ngược lại đổi thành áo khoác mỏng màu lam nhạt, rất có cảm giác thanh lãnh sạch sẽ.
Ánh nắng sáng sớm chiếu lên gương mặt tuấn mỹ như họa giống như dát lên một tầng mỏng màu vàng, tinh xảo cực hạn, tự phụ đạm mạc, nốt ruồi đỏ thẫm chỗ đuôi mắt tăng thêm mấy phần quỷ dị lạnh buốt.
Lúc này thiếu niên ngước mắt nhìn qua.
Chạm phải đôi mắt của Thích Du, môi mỏng bỗng nhiên nhếch lên độ cong rất nhỏ, không nhanh không chậm đi tới.
Thích Du trong mắt giống như chỉ có thiếu niên ấy.
Bên tai lại tràn ngập giọng nói vui sướng của nữ sinh.
"Đến rồi đến rồi, nam thần của chúng ta đang đi tới."
"Trời ạ, Cảnh Thần hình như là đang đến chỗ chúng ta."
"Cảnh thần sẽ không phải là đến tìm Thích thần chứ?"
"Mẹ ơi, CP tôi gặm sắp thành sự thật sao?"
"..."
Đa số bạn học đều từng nhìn qua mấy bài đăng trên diễn đàn, nhưng lại có rất ít người tận mắt thấy Thích Du cùng một chỗ với Tạ Cảnh.
Dù sao ―― Tạ Cảnh rất ít khi đến trường học.
"Hôm nay là ngày gì, chẳng những ngẫu nhiên gặp Cảnh thần, CP còn là thật nữa!"
"A a, tớ muốn điên rồi."
"Thật là đi về phía Thích thần!"
"Cmn, mấy cậu nhìn đi, họ mặc đồ đôi kìa!!!"
"A a a a a!!!"
Thích Du trong tiếng thét chói tai, rốt cuộc cũng kịp phản ứng lại.
Vô thức dò xét Tạ Cảnh.
Bà nó.
Tạ Cảnh mặc áo khoác trùng hợp thế!
Dù sao cũng là leo núi, hơn nữa còn có khả năng xảy ra chuyện, cho nên Thích Du không mặc váy, cũng mặc áo khoác màu lam nhạt, cùng với quần jeans xám bạc rách gối, chân đi một đôi giày trắng, đơn giản nhưng đủ xinh đẹp.
Dù sao cũng có cái khuôn mặt gánh, mặc gì chẳng được.
Đối với ánh mắt xung quanh, Tạ Cảnh làm như không thấy, vân đạm phong khinh đi đến trước mặt Thích Du.
Đôi mắt đen lộ ra mấy phần hài lòng: "Không có lừa cậu."
Hoàn toàn không thèm để ý ánh mắt bên ngoài, Tạ Cảnh định nâng mặt cô lên cẩn thận nhìn một cái.
Hôm nay không có bôi mấy cái bột phấn kia.
Chỉ có mùi hương chanh ngọt ngào trên người cô.
"Dừng!"
Thích Du cảm thấy mình đã có chút hiểu Tạ Cảnh, xem xét nét mặt của hắn, liền biết hắn muốn làm gì.
Sợ không phải là muốn ôm mình chứ.
Nếu là ôm chỗ khác còn được.
Nhiều người như vậy, Thích Du tự xưng là da mặt không mỏng, nhưng vẫn cảm thấy, so với Tạ Cảnh thì mình thật sự là một tiểu tiên nữ thẹn thùng.
Cô nhanh chóng nắm lấy tay Tạ Cảnh: "Tốt tốt, tôi biết cậu không có gạt tôi."
Sau đó lui về sau hai bước, cùng Tạ Cảnh duy trì thân mật nhưng không gần như trước nữa.
Nhìn về phía mấy người bên cạnh, mặt mày vui vẻ: "Thuộc của tôi tới rồi, mấy cậu lập đội đi."
Mạnh Hạ Thần đã ngốc trệ: "..."
"Các cậu, các cậu..."
A! Tông ca làm sao bây giờ!!!
Nhìn thấy bọn họ cầm tay các loại, Mạnh Hạ Thần kịp phản ứng, ánh mắt nhìn Thích Du và Tạ Cảnh ánh mắt không khác gì nhìn một đôi cẩu nam nữ.
Hu hu, mối tình đầu của Tông ca nhà hắn còn chưa bắt đầu thì đã kết thúc.
Ngược lại, Lâm Bắc Tông chỉ lạnh lùng nhìn Tạ Cảnh một chút, sau đó xoay người dẫn đầu lên xe buýt.
Thích Du nghi hoặc nhìn về phía Diệp Lạc Ti: "Lâm Bắc Tông thế nào?"
Bỗng nhiên không cao hứng.
Diệp Lạc Ti xấu hổ: "..."
"Đại khái là... dì cả tới?"
Thích Du: "..."
Tốt lắm.
Dì cả của cô còn chưa thèm tới cơ, thật ngưỡng mộ Lâm Bắc Tông.
Thích Du không tim không phổi lôi kéo Tạ Cảnh, thưởng thức khuôn mặt của thiếu niên.
Miệng xưa nay không chịu thua: "Hôm nay sao cậu tới muộn vậy, là vì chọn quần áo sao?"
Thích Du cười tủm tỉm cầm lấy một góc áo khoác của hắn: "Cố ý cùng tôi mặc đồ đôi."
Tạ Cảnh tùy ý để cô trêu ghẹo, hững hờ vuốt vuốt ngón tay cô, ừ một tiếng.
Không ít học sinh lặng lẽ chụp ảnh.
Thật sự là rất thượng kính hai vị này.
Chỉ bóng lưng thôi cũng đẹp như vậy.
Lúc Từ Mạn Oanh và Thôi Diệc Trạch mang theo hai túi nước to tới, liền nhìn thấy khung cảnh quỷ dị như vậy.
Các bạn học chia thành ba đợt.
Một đợt lên xe buýt trước, một đợt xa xa vây xem Tạ Cảnh và Thích Du, còn lại thì thờ ơ lạnh nhạt.
Loại còn lại khi thấy Từ Mạn Oanh trở về, cấp tốc chạy tới nghênh đón: "Lớp trưởng, để tớ để tớ, nặng như vậy, sao có thể để cậu xách được."
Từ Mạn Oanh nhìn xuyên qua đám người, thấy được Tạ Cảnh và Thích Du tay trong tay.
Gương mặt vốn đang đầy ý cười, trong khoảnh khắc liền cứng ngắc.
Tạ Cảnh sao lại tới đây.
Là vì Thích Du sao?
Hắn không phải ghét nhất chỗ nhiều người ư, thậm chí cũng rất ít khi lên lớp.
Hắn cư nhiên vì Thích Du mà thay đổi nhiều như vậy.
Từ Mạn Oanh đứng xa xa nhìn nụ cười trên khuôn mặt của Thích Du, tâm từng chút từng chút trầm xuống.
Ngược lại, Thôi Diệc Trạch nhìn cô ta.
Ánh mắt âm trầm nhắc nhở: "Oanh Oanh, cậu là bạn gái của tôi."
Từ Mạn Oanh lập tức lấy lại tinh thần, hướng về phía Thôi Diệc Trạch mềm mại cười: "Tớ đương nhiên là bạn gái của cậu."
Lặng lẽ, ở vị trí mọi người không phát hiện, nắm tay Thôi Diệc Trạch.
Thôi Diệc Trạch lúc đầu còn âm trầm, lập tức hòa hoãn mấy phần.
Nghĩ đến chân mình vẫn còn khập khễnh, ánh mắt Thôi Diệc Trạch nhìn Thích Du càng u ám.
-
Thích Du nhạy cảm nhận ra ánh mắt như rắn độc ấy của Thôi Diệc Trạch.
Hiển nhiên mà núp ở sau lưng Tạ Cảnh.
Cằm nhẹ hất lên: "Nhìn thấy không?"
"Chính là người kia, khi dễ tôi!"
Tạ Cảnh mặt mày lãnh đạm mắt nhìn về người mà cô nói, sau đó ánh mắt dừng lại.
Là nam sinh trong video bị biến mất kia.
Nghĩ đến mình không thể điều tra được nguyên nhân ấy, ánh mắt Tạ Cảnh nhìn Thôi Diệc Trạch từ lãnh đạm, dần dần nhiễm chút âm u.
Hắn vịn bả vai Thích Du bả vai, có chút xoay người, thấp giọng nói bên tai cô: "Cách xa hắn ta một chút."
"Vậy không được, cậu ta từng khi dễ tôi, tôi có thể chịu nhưng cậu có thể chịu được sao?"
Thích Du bẹp miệng, đẩy tay Tạ Cảnh ra.
Cảm thấy hắn không có chút nào để ý đến mình!
Quả nhiên, yêu đương cái gì, đều là gạt người.
Tạ Cảnh không thấy mu bàn tay bị đỏ của mình, lông mày nhăn cũng không nhăn, cầm ngược lại tay Thích Du, khó có được mà giải thích một câu: "Cậu ta có gì đó quái lạ."
Dù sao, cái video mất tăm kia, chính là chứng cứ.
Trước khi hắn chưa điều tra rõ ràng trước đó, Tạ Cảnh không định để Thích Du có chuyện gì ngoài ý muốn.
Thích Du đem chuyện lần trước bị Thôi Diệc Trạch hố vào cục cảnh sát nói ra.
Mặt mũi tràn đầy biểu cảm cáo trạng.
Trong khoảng thời gian này, Tạ Cảnh không có tới trường học, cho nên cũng không biết còn phát sinh chuyện này.
Gương mặt tuấn mỹ của thiếu niên dần dần nhiễm một tầng băng sương.
Thích Du nói xấu, chủ yếu là nghĩ đến chút nữa nếu Từ Mạn Oanh cùng Thôi Diệc Trạch hại cô, Tạ Cảnh nhất định phải đứng về phía cô mới được.
Cho nên muốn sớm ám chỉ với hắn.
Thôi Diệc Trạch và cô có thù với nhau.
Bỗng nhiên ――
Thanh âm ôn nhu của Từ Mạn Oanh truyền đến: "Bạn học Thích Du, nên lên xe."
"Tất cả mọi người đang chờ cậu đấy."
Thích Du trực tiếp lôi kéo Tạ Cảnh quay người, biểu cảm oán giận trong nháy mắt chuyển thành mờ mịt vô tội: "Tiểu bảo bối Tạ Cảnh nhà tôi không thể ngồi xe buýt được, mọi người không biết sao?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT