Sau một đêm chờ đợi và cuối cùng khoanh tay ngủ thiếp đi, Lâm Bắc Tông rốt cuộc cũng chờ được cuộc gọi từ Thích Du.
Điện thoại điên cuồng đổ chuông.
Dọa đến Lâm Bắc Tông suýt chút nữa từ trên giường té xuống.
Vừa nhìn thấy avatar wechat của Thích Du, lập tức kết nối: "Thích Du, cậu cuối cùng cũng hồi âm, chúng ta trực tiếp lên lớp nói chuyện cho tiện."
Lại nghe được giọng nói không có tinh thần gì ở bên kia: "Hả, vậy thì chờ sáng mai rồi nói sau."
Lâm Bắc Tông nhìn điện thoại di động đã cúp máy: "..."
Cho nên, cú điện thoại này có ý nghĩa gì vậy?
Mãi đến lúc Lâm Bắc Tông đi đến trường, phát hiện Thích Du không lên lớp.
Nghĩ đến âm thanh rã rời sáng nay, Lâm Bắc Tông nhìn vị trí trống của Thích Du nhíu mày.
Vỗ vỗ bả vai Diệp Lạc Ti: "Thích Du xin nghỉ?"
Diệp Lạc Ti cùng Lâm Bắc Tông không hợp nhau đã thể hiện rõ ở mặt, bị hắn vỗ mấy cái, đưa tay hất ra, lúc này mới trả lời: "Xin nghỉ."
Lâm Bắc Tông thấy động tác như học sinh tiểu học của Diệp Lạc Ti mười phần im lặng, chuyện liên quan tới Thích Du, hắn khó có được sự nhẫn nại: "Vì sao lại xin phép nghỉ?"
Diệp Lạc Ti bỗng nhiên ngẩng đầu, chững chạc đàng hoàng: "Bởi vì thức làm đề một đêm, sáng sớm dậy không nổi."
Lâm Bắc Tông: "..."
Lý do này rất cường đại.
Cho nên, cô là bởi vì mải mê làm bài nên mới không nhận cuộc gọi của hắn???
Thôi Diệc Trạch vừa lúc đi ngang qua bên cạnh bọn họ, hắn xưa nay không có cảm giác tồn tại gì, lúc này lại đưa một cái sổ ra: "Thầy giáo nói vì thưởng cho sự cố gắng gần đây của mọi người nên đem chuyến du lịch mùa thu đẩy lên trước thời hạn, những ngày đầu của tháng sau sẽ tổ y, mấy cậu tham gia không?"
Du lịch mùa thu sớm à?
Sao đột nhiên như vậy?
Từ trước đến nay lần đầu tiên Diệp Lạc Ti và Lâm Bắc Tông ăn ý liếc nhau.
Trong đầu đồng thời nghĩ đến chuyện Thích Du nghe ngóng thông tin liên quan tới Thôi Diệc Trạch.
Một giây sau, Lâm Bắc Tông cười vô lại, một tay ôm lấy cổ của Thôi Diệc Trạch, lôi kéo hắn đứng giữa mình và Diệp Lạc Ti: "Lại đây nào, chúng ta tâm sự chuyện du lịch mùa thu này một chút đi."
Thôi Diệc Trạch sắc mặt không phải rất tốt, "Không có gì để trò chuyện."
Diệp Lạc Ti rất ăn ý ôm lấy cánh tay của Thôi Diệc Trạch, mỉm cười đến thiên chân vô tà: "Tâm sự nha ~ chúng tớ rất hòa ái nên đừng sợ."
Lâm Bắc Tông: "..."
Thật mẹ nó hòa ái.
*
Ba giờ rưỡi chiều, mặt trời chói chang, hoàn toàn bao phủ biệt thự Thích gia. Trong một căn phòng tầng hai, ánh sáng nóng bỏng bị ngăn cản bên ngoài cửa sổ.
Thích Du mơ hồ mở to mắt, nhìn không gian trước mặt tối đen như mực, có chút không biết đây là đâu.
Khoanh chân ngồi dậy, mới nhớ tới mình chưa lấy bịt mắt xuống.
Bên trong gian phòng yên tĩnh cực kỳ, màn cửa kéo rất chặt chẽ, duy chỉ có một tia sáng lơ đãng từ khe hở chui vào bên trong.
Thích Du chớp chớp đôi mắt chua xót, một hồi lâu mới hoàn toàn tỉnh táo lại.
Xương cốt ngủ đến mềm nhũn.
Lấy điện thoại đã khôi phục bình thường ra, thời gian trên màn hình là 3:35.
Thích Du nhìn điện thoại, lại nghĩ tới kẻ cầm đầu khiến mình một đêm không ngủ.
Làm hại cô mãi đến buổi sáng mới đem điện thoại di động của mình khôi phục lại.
Tay nhỏ nắm chặt điện thoại cứng rắn, phát ra tiếng rắc nhỏ.
Nếu dùng thêm một chút lực nữa, cái danh xưng smartphone thế hệ mới cứng rắn nhất chắc không trụ được.
Nếu như không phải còn cần Tạ Cảnh, chỉ sợ ngày hôm nay hắn sẽ phải biến mất ở trên thế giới này.
Thích Du than khẽ một hơi, nghĩ đến khuôn mặt tinh xảo đó.
Quyết định lúc đánh hắn thì tránh gương mặt kia.
Thích Du híp híp đôi mắt, bên trong lấp lóe mấy phần giảo hoạt.
Mặc dù cô thua bởi Tạ Cảnh.
Nhưng không có thua hoàn toàn.
Lúc Thích Du xuống giường rửa mặt, ánh mắt liếc qua ánh đèn nhấp nháy của máy tính chưa tắt, khóe môi mỉm cười vui sướng.
Hừ.
Tạ Cảnh, lần này để cho cậu biết ――
Đắc tội tiểu tiên nữ, là không có kết cục tốt!
Chờ xem.
―
Thích Du một chút lâu mới rời khỏi phòng, không nghĩ tới, vậy mà thấy được anh hai đang ở dưới tầng.
Thích Tầm vừa rời nhà một khoảng thời gian, hắn bình thường bề bộn nhiều việc.
Mặc dù Thích Du về nhà khá lâu rồi, nhưng hai người bọn họ chỉ mới ở chung với nhau được mấy ngày ngắn ngủi mà thôi.
Chợt nhìn đến anh trai thân cao chân dài, anh tuấn vô cùng, Thích Du kinh ngạc hơi há miệng ra: "Anh hai, anh về lúc nào thế."
Thích Tầm ngẩng đầu nhìn em gái đang đứng trên cầu thang.
Có chút híp đôi mắt đào hoa gioonhs hệt Thích Du lại, so với cô, đuôi mắt Thích Tầm cong lên một chút, lúc nheo mắt lại, mang theo vẻ bí hiểm.
Anh tuấn lại yêu nghiệt.
Thích Tầm biểu cảm so với Thích Du còn ngoài ý muốn hơn, mà đáy mắt còn có chút không thể tin: "Thích Du, em thay đổi rồi?"
Hắn còn nhớ rõ lần đầu mình nhìn thấy Thích Du, con bé vừa mới được cha mẹ đón về nhà.
Khi đó Thích Du, biểu cảm ngu ngốc, cả người lộ ra khí chất hoảng loạn, sợ sệt.
Tướng mạo cũng không được xinh đẹp như hiện tại, đại khái là do từ nhỏ sống ở nông thôn nên làn da có chút thô ráp, ánh mắt cũng luôn né tránh người khác.
Hiện tại Thích Du tự tin thản nhiên, nhất cử nhất động, một cái nhăn mày cười một tiếng đều có phong phạm của thiên kim hào môn, thậm chí so với những cô gái từ nhỏ sống trong nhung lụa càng thêm ưu tú hào phóng.
Giống như là... sự tự tin kiêu ngạo này có từ trong xương.
Quả thật là ―― thoát thai hoán cốt.
Trong mắt Thích Tầm hiện lên sự ngạc nhiên, Thích Du nhanh chóng bắt được.
Đoán được suy nghĩ của Thích Tầm, Thích Du rất bình tĩnh, muốn cô bắt chước tính cách của nguyên chủ trong sách à, thật sự là làm không được.
Nguyên chủ bởi vì từ nhỏ bị lừa gạt, lại bị nuôi trong mấy nhà rồi bị cha mẹ vứt bỏ trở lại viện mồ côi, tính cách trở nên càng ngày càng thu mình lại. Sau này khi có được sự yêu thương của người trong nhà và dần dần trở nên kiêu căng nhưng trên thực tế sự tự ti bên trong vẫn như cũ nên mới dùng tính cách kiêu căng này để che giấu chính mình.
Thích Du đối diện với ánh mắt mang theo vài phần quan sát của Thích Tầm, trong lòng cảm thán, thật không hổ là người lý trí nhất trong nhà.
Nếu mỗi ngày đều ở cùng với Thích Tầm, làm không tốt thì đúng là rất dễ bị hắn vạch trần.
Thích Du vô tội nhìn anh trai, "Anh à, em còn đang tuổi lớn, mấy tháng không gặp, em thay đổi không phải rất bình thường sao?"
Thích Tầm lúc này mới nhớ tới.
Em mình còn là một tiểu cô nương mới mười bảy tuổi.
Suýt chút nữa là hù đến nó, Thích Tầm trong lòng có chút áy náy, vẫy tay với cô: "Lại đây, nhìn xem anh mua cho em những thứ gì này."
Thích Tầm thật sự rất yêu thương em gái bị xa cách từ nhỏ này.
Lúc em gái ra đời, chính hắn là người ôm cô chơi đùa nhiều nhất.
Cho nên, trong ba người anh trai, kỳ thật Thích Tầm có tình cảm sâu đậm nhất với Thích Du.
Thích Du bị anh hai nhà mình dắt như một đứa bé đi đến chỗ đất trống trước cửa.
Lúc này đã bày đầy bốn túi hành lý to đùng.
Bên trong tất cả đều tràn đầy đủ loại hộp quà.
Thích Du nghe được anh trai đang nói: "Đây đều là do anh tự mình chọn, em nhìn một chút xem là có thích hay không."
Đại số đều là đồ mà những cô bé ở cái tuổi này như Thích Du thích.