Bảng vàng chỉ có năm mươi người.

Khối, lớp, họ và tên, các ban, thành tích, tất cả đều được xếp hạng rõ ràng.

Bởi vậy, phía bên trái của bảng, một hàng toàn bộ đều viết 'ban nhất', thì vị trí trên cùng và ba chữ 'ban quốc tế' phá lệ hấp dẫn ánh mắt của mọi người.

Toàn bộ bảng vàng, chỉ có một mình cô là ban quốc tế.

Đồng thời ngoại trừ ngữ văn và ngoại ngữ thiếu 3 điểm, sinh học thiếu 5 điểm thì tất cả các môn còn lại đều max điểm, tổng điểm 739/750.

Đây là khái niệm gì?

Cao hơn vị trí thứ hai 50 điểm, khoảng cách nháy mắt được kéo dài ra.

Để cho người ta muốn đuổi theo cũng không có cách nào, muốn vượt qua thì càng không thể.

Thích Du lông mày có chút nhíu lại, thật sự không có thi được max điểm.

"Gần nhất không tập trung học tập, thành tích quả nhiên giảm xuống."

Cùng theo Thích Du đến bảng vàng còn có Diệp Lạc Ti, nghe được cô nhỏ giọng thầm thì, suýt chút nữa biểu diễn một màn lăn quay ra đất.

739!

Cao thế này mà không thỏa mãn à?

Diệp Lạc Ti nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Thích Du, bên trên như thể phát ra ánh sáng.

Cái này chẳng lẽ chính là ánh hào quang của học thần trong truyền thuyết.

Sau khi xem xong, Thích Du rất bình tĩnh xoay người, lễ phép mỉm cười: "Cảm ơn các đại gia nhường đường, mọi người đến xem đi."

"Bạn học Thích rất lễ phép nha."

"Người thì xinh đẹp, học còn giỏi như thế, có muốn cho người khác sống nữa hay không!"

"Tao tuyên bố, từ ngày hôm nay trở đi, Thích Du chính là nữ thần của tao!"

"Bạn học Thích vinh nhục đều không sợ, thi tốt như vậy mà hoàn toàn không có chút hớn hở nào, đây mới là phong thái của học thần chứ."

"Thích Du trâu bò!"

Diệp Lạc Ti nghe bọn họ nói, khóe môi giật một cái: Nói ra mấy cậu có khả năng không tin, đại thần không phải là không quan tâm, đại thần cũng không hài lòng cái thành tích 'gà trụi lông' này của mình.

Thích Du không coi ai ra gì trở về phòng học, chuẩn bị ôn tập lại kiến thức của các môn ngữ văn, ngoại ngữ, sinh học.

Tranh thủ lần sau có thể được max điểm.

Không chú ý tới ở phía ngoài đoàn người, Từ Mạn Oanh cắn chặt môi dưới, nhìn bóng lưng của cô.

Vì sao lại thế.

Cậu ta không phải là từ nông thôn chuyển đến, thành tích không tốt sao, vì sao lại có thể thi tốt như vậy.

Lúc này, có một giọng nói lơ đãng thổi đến: "Điểm cao như vậy, sẽ không phải là do biết trước đề chứ."

Từ Mạn Oanh ánh mắt ngưng lại: "..."

Có lẽ vậy.



Giáo viên chủ nhiệm từ khi bắt đầu cõng theo bọn tiểu tổ tông ban quốc tế này, chưa từng có ngày nào vui vẻ như hôm nay, lúc hớn hở tiến vào phòng quả thực có thể nói là hồng quang đầy mặt, so với việc trúng xổ số còn cao hứng hơn.

Lúc Thích Du chuyển trường đến, tất cả thầy cô giáo các ban không ai dám nhận, chỉ có hắn ―― thật sự có ánh mắt tinh tường.

"Lão Tôn à, thầy nhặt được tiền à?"

Ban quốc tế đa số đều là học tra, chẳng có mấy người đi xem bảng thành tích, cho nên cũng không rõ ràng vì sao lão Tôn lại vui vẻ thế này.

Trong lớp, cũng chỉ có Từ Mạn Oanh cùng vài bạn học có quan hệ tốt đi xem.

Nếu đổi lại trước đó, Từ Mạn Oanh có thể thi đến hạng thứ 49 đã coi như là rất ưu tú rồi.

Dù sao tiến độ học tập của ban quốc tế so với các ban khác cùng khối mà nói, không có nhanh được như vậy.

Nhưng hiện tại đã có Thích Du vượt lên phía trên, Từ Mạn Oanh bỗng dưng không còn chói mắt nữa.

Những bạn học từng đi xem, mặc dù trong lòng biết rõ ràng vì sao lão Tôn lại cao hứng nhưng để cho bọn họ trước mặt Từ Mạn Oanh lớn tiếng tuyên bố thành tích thi được hạng nhất của Thích Du thì cũng không tiện cho lắm.

Giáo viên chủ nhiệm bị gọi là lão Tôn cũng không tức giận, vẫn như cũ vui vẻ phấn chấn: "So với việc thầy nhặt được tiền còn cao hứng chính là nhặt được bảo bối."

"Bạn học Thích Du lớp chúng ta được hạng nhất thi tháng, thật là giúp lớp mình nở mày nở mặt!"

"Hả!"

"Hạng nhất thi tháng?"

"Lớp chúng ta?"

"Lão Tôn, thầy chẳng lẽ còn đang nằm mơ à?"

"Từ từ, không đúng, có thể chúng ta đang mơ đó, tao cảm thấy người mình rất nhẹ, thế mà mơ được hạng nhất thi tháng thuộc về lũ học tra ban quốc tế."

"Ha ha ha ha ha!"

Lập tức, toàn bộ lớp cười vang.

Sau khi cười xong, mọi người hai mặt nhìn nhau.

Khoan đã, ai cơ?

Thích Du!!!

Mẹ nó!!!!

Đột nhiên cảm thấy không giống như là nằm mơ.

Mọi người đồng loạt nhìn về phía Thích Du.

Gương mặt xinh đẹp của Thích Du rất lạnh nhạt bình tĩnh, giống như không hề cảm thấy chuyện mình thi được hạng nhất có cái gì đáng kinh ngạc.

Đó là chuyện đương nhiên.

Giáo viên chủ nhiệm ý cười dạt dào vẫy tay với Thích Du: "Thích Du à, em đi lên trên đây chia sẻ kinh nghiệm học với mọi người một chút, để mọi người noi theo mà học tập."

Giọng nói nhẹ nhàng và biểu cảm vui vẻ của thầy ngọt ngào như mật ong.

Toàn bộ lớp chưa từng thấy lão Tôn cười đến mức không để ý hình tượng như thế.

Thích Du gác bút, trầm ngâm vài giây, sau đó ngước mắt nhìn về phía bục giảng, nghiêm túc nói: "Thưa thầy, em không có gì có thể chia sẻ được với các bạn."

Giáo viên chủ nhiệm thu lại nụ cười vừa rồi, vô thức hỏi: "Vì sao?"

Thích Du ngữ điệu bình tĩnh thong dong: "Bởi vì toàn bộ kiến thức của cao trung, là do em học được từ năm em mười lăm tuổi."

"Cho nên, em nghĩ học tập kinh nghiệm này của em thực sự là không có cách nào chia sẻ cho các bạn."

Bởi vì cô cũng quên mất, ban đầu học kiểu gì.

Giống như là... nhìn qua liền biết.

Toàn lớp: "???"

Đây chính là trí thông minh nghiền ép trong truyền thuyết???

Từ Mạn Oanh quay lại nhìn khuôn mặt tinh xảo của Thích Du, trong đầu nhớ tới câu nói mà ai đó vừa lơ đãng thốt lên lúc nãy.

Thích Du tự tin như vậy, thật sự sẽ gian lận sao.

Mặc dù trong tâm, Từ Mạn Oanh thà tin tưởng Thích Du gian lận, nhưng lý trí lại nói cho cô biết, Thích Du không có.

Từ Mạn Oanh nhỏ giọng hỏi Sở Điềm: "Điềm Điềm, lần trước không phải cậu nói thành tích của Thích Du không tốt sao?"

Sở Điềm từ sau lần hẹn nhau với Thích Du, thái độ đối với cậu ta bây giờ là kính nhi viễn chi.

Vừa nghe đến tên của Thích Du, thân thể phản xạ có điều kiện bắt đầu run rẩy: "Tớ không phải, tớ không có, tớ không nói gì hết!"

Từ Mạn Oanh ngoài ý muốn nhìn bạn cùng bàn: "Điềm Điềm, cậu sao vậy?"

Sở Điềm nhanh chóng lắc đầu: "Tớ không sao, dù sao về sau đừng bao giờ nhắc đến Thích Du với tớ."

Cô ta sợ, thật sự sợ.

Đến bây giờ chỉ cần thấy Thích Du, Sở Điềm cảm giác được lưỡi dao lạnh buốt đang chạm lên gương mặt mình, cô ta không muốn tiếp tục cảm nhận nữa đâu.

Sở Điềm một lần nữa làm người, hữu nghị nhắc nhở bạn ngồi cùng: "Oanh Oanh, cậu về sau cũng cách Thích Du xa một chút, cậu ta thật đáng sợ."

Từ Mạn Oanh nhẹ nhàng đáp lại, không nói gì nữa.

Cái gì mà xa hay không xa, bọn họ là bạn học cùng lớp mà thôi, mình là lớp trưởng thì phải giúp đỡ tất cả bạn học trong lớp.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play