Anh em hai người đánh lộn nửa giờ, suýt chút nữa cùng nhau tới trễ.

Thành Bắc buổi sáng giữa hè, gió nhẹ chầm chậm thổi tới khiến người ta phá lệ cảm thấy dễ chịu.

Thích Du một mình đi đến lớp, cảm thụ giờ phút tĩnh mịch này.

Làn da thiếu nữ trắng nõn, bị ánh nắng nhạt nhẽo sáng sớm dát lên một tầng sáng hơi mỏng, oánh nhuận sáng long lanh.

Nhìn qua liền cảm nhận được thanh xuân tươi đẹp.

Thích Du đôi mắt có hơi khép lại, thở một hơi dài nhẹ nhõm, không có ai ở bên tai nói nhao nhao thật sự là quá tốt rồi!

Nhưng không...

Hưởng thụ không đến nửa phút, bên tai thanh âm máy móc lạnh lùng vô tình bắt đầu thúc giục: 【 Kí chủ đại nhân, thời gian bữa sáng sắp kết thúc, nếu như cô vẫn chưa hoàn thành nhiệm vụ, sẽ có trừng phạt. 】

Ý nói —— cho nên mời kí chủ đại nhân đừng nhàn nhã nữa, nhanh đi hoàn thành nhiệm vụ được không.

Thích Du bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, đáy mắt nổi lên thâm ý, khóe môi cong cong lộ ra mấy phần giảo hoạt: 【 Không hoàn thành nhiệm vụ sẽ có trừng phạt à? 】

【 Nói cách khác, hoàn thành nhiệm vụ là có ban thưởng chứ gì. 】

【 Vậy trước tiên đem ban thưởng của nhiệm vụ trước đó đưa cho tao, rồi mới bàn đến trừng phạt lần này. 】

Hệ thống: 【... 】

Ôi trời, vì cái gì mà vị kí chủ này thông minh như vậy!

Hiện tại biến thành Thích Du thúc giục: 【 Nhanh đưa ban thưởng, đừng giả bộ chết. 】

Hệ thống: 【 Ong—— ong —— 】

Hệ thống thừa nhận cái gánh nặng này nó không đỡ nổi.

Cuối cùng ong ong đến mấy lần, trực tiếp chết máy.

Thích Du: "..."

【 Chết rồi? 】

【 Hệ thống?? 】

【 Đồ ngu ngốc này? 】

【 Hệ thống phế vật kia, mày chết thật rồi? Không trả lời chính là ngầm thừa nhận lần đưa bữa ăn này tao không có thất bại nha. 】

Nghe thấy không có âm thanh trả lời trong đầu, Thích Du khóe môi nhếch lên, mi tâm nhẹ nhàng nhíu lại.

Nhỏ giọng lầm bầm: "Cmn, đây là cái hệ thống rác rưởi gì, nhát gan đến mức bị sợ hãi mà chết máy."

Dựa vào cái tiểu phế vật này, cô thật có thể sống đến đại kết cục trong quyển sách này à...

Thích Du hoang mang.

Làm sao bây giờ, phiền đến mức chỉ muốn đi giải đề!

- ---

Sau khi Thích Du tiến vào phòng học, vừa nhấc mắt, liền thấy bên cạnh chỗ ngồi của mình xuất hiện một nam sinh.

Nam sinh mở to đôi mắt màu xanh lam như đại hải mênh mông, giữa rất nhiều con mắt màu đen màu nâu trong đám bạn học, đặc biệt dễ thấy.

Thích Du hiểu rõ, đây là bạn ngồi cùng bàn xin phép nghỉ một tuần của mình.

Hôm qua cô mới nghe mấy bạn học nói qua, bạn ngồi cùng bàn này là con lai, khi bé thì lớn lên ở nước ngoài, cấp hai mới quay về nước, trình độ tiếng trung rất tốt.

Thích Du không phải lần đầu tiên nhìn thấy con lai, nhưng lại là lần đầu tiên nhìn thấy con lai cổ quái như vậy.

Trừ con mắt là màu lam, cái khác trên khuôn mặt, tất cả so với người da vàng không có gì khác nhau.

Chỉ là so với người bình thường đẹp hơn một chút, nhưng nếu như hắn nhắm mắt lại, tuyệt đối sẽ không có ai coi hắn là người ngoại quốc.

Nhưng vừa nghĩ tới mình đang ở trong tiểu thuyết, Thích Du lập tức rõ ràng.

Dù sao trước kia cô còn nhìn qua mấy cuốn tiểu thuyết cẩu huyết, con mắt của nữ chính có bảy sắc cầu vồng.

Hiện tại người này chỉ mới có con ngươi màu xanh lam, may mắn không phải lưu ly bảy sắc.

Ngay lúc này trong đầu Thích Du hiện ra đôi mắt bảy màu...

"Thích Du, sắp vào học rồi, cậu còn không về chỗ ngồi à?"

Từ Mạn Oanh cầm một cái hộp cơm màu đen từ cửa phòng học bước vào, nhìn thấy Thích Du thì nhắc nhở.

Thích Du đáp lời, lúc nhìn về phía cô, ánh mắt lơ đãng rơi vào cái hộp cơm đầy nam tính kia, thuận miệng hỏi: "Cái hộp cơm này không phù hợp với cậu."

Từ Mạn Oanh hẳn là nên dùng loại màu trắng hoặc hồng phấn mới đúng.

Lúc đầu Thích Du chỉ là thuận miệng nói, không nghĩ tới ——

Lại thấy trên khuôn mặt trắng nõn của Từ Mạn Oanh nổi lên một tầng màu hồng nhẹ.

Thích Du nhìn bộ dáng này của cậu ta rõ ràng là mới biết yêu, trong lòng bỗng nhiên lộp bộp một cái.

Cô có một suy đoán lớn mật.

Từ Mạn Oanh sẽ không phải là đi đưa bữa sáng cho bạch nguyệt quang chứ?

Trong đầu Thích Du hiện ra hình ảnh lần trước ở sân vận động nhìn thấy thiếu niên xinh đẹp kia.

Bạch nguyệt quang đã ăn hay chưa?

Thích Du không quá xác định, nhưng nghĩ đến thiếu niên ấy ăn bữa sáng Từ Mạn Oanh đưa.

Tâm tình cô bây giờ, giống như nuôi cải trắng nhỏ nhiều năm thì bị tiểu bạch trư đào đi.

Thích Du giả bộ như không thèm để ý: "Cậu đây là đưa cho người khác?"

Gương mặt Từ Mạn Oanh càng ngày càng đỏ: "Còn chưa đưa, cậu đừng hiểu lầm, nhanh về chỗ chuẩn bị lên lớp đi."

Nhìn lỗ tai cậu ta đều đỏ ——

Thích Du im lặng: "Tôi không hiểu lầm."

Đáp án rõ ràng đều viết hết lên trên mặt, cô hiểu lầm chỗ nào.

Khó trách Từ Mạn Oanh có thể làm nữ chính Mary Sue trong tiểu thuyết, nhìn khuôn mặt nhỏ đỏ bừng ngượng ngùng, may mắn mình là con gái, lại có nguyên tắc, tâm như bàn thạch, bằng không thì cô sắp rung động rồi.

Nam sinh đều thích tiểu cô nương mềm mại không xương, động một chút là thẹn thùng.

Thích Du mang theo cặp sách về chỗ ngồi, vừa ngồi xuống, mắt xanh ngồi cùng bàn chủ động chào hỏi với cô, tiếng Trung phát âm rất chuẩn, đâu ra đấy mà tự giới thiệu: "Chào bạn cùng bàn, tớ tên là Diệp Lạc Ti, cậu rất xinh đẹp."

"Cảm ơn..." Thích Du có qua có lại, "Cậu cũng rất đẹp trai."

Thích Du vừa chuẩn bị lễ phép tự giới thiệu mình một chút, mới nói một câu: "Tôi là Thích Du, về sau xin..." Chỉ giáo nhiều hơn.

Lời còn chưa nói hết.

Hệ thống đang chết máy bỗng nhiên chui lên: 【 Ting, mời kí chủ tiếp tục hoàn thành nhiệm vụ. 】

Hệ thống phá hoại này xuất hiện không đúng thời điểm tí nào.

Thích Du dừng một giây, không chút nào ảnh hưởng mà nói tiếp với Diệp Lạc Ti.

Vừa ngồi xuống, đôi mắt loay hoay nhìn bài tập của mình, đồng thời trong đầu nói chuyện với hệ thống đột nhiên xuất hiện:

【 Chuyện gì xảy ra đấy, nói chết máy liền chết cơ. Không phải chỉ là đòi một chút ban thưởng tao nên nhận được sao, cái này hù chế mày rồi? 】

Hệ thống nghĩ lấy nghĩ để, cuối cùng thông thuận: 【 Bởi vì tôi chỉ là bản mới ra lò, chưa từng nâng cấp, cho nên mới hay xảy ra trục trặc. Đợi đến khi kí chủ có nhiều điểm nhiệm vụ hàng ngày, hệ thống sẽ nâng cấp, sau khi nâng cấp xong kí chủ còn có ban thưởng nha. ^_~ 】

Vì cổ vũ kí chủ làm nhiệm vụ, hệ thống cuối cùng còn bán manh.

Thích Du bày tỏ:... Ừ, manh đến bóng nhẫy.

Trầm mặc một hồi, Thích Du mới mở miệng: 【 Cho nên nói, mày hiện tại là trẻ lao động vị thành niên? 】

【 "Vậy tao thuê trẻ em lao động có tính là không phạm pháp không?" 】

Hệ thống lục soát trong đống số liệu lớn ý tứ lạ lẫm trong lời nói của Thích Du, sau đó liền ong một tiếng, suýt chút lại bị Thích Du chơi đểu...

Hệ thống rất tang thương: Xin kí chủ đại nhân có thể hay không đừng nói những lời kỳ kỳ quái quái này nữa, hệ thống nghe không hiểu!!!

Nửa giờ sau.

Thích Du cùng hệ thống đạt nhận thức chung, trước tiên nghiêm túc làm nhiệm vụ.

Tất cả mọi người ít một chút kịch bản, nhiều một chút chân thành.

Thích Du từ hệ thống xác định nhiệm vụ bữa sáng chưa kết thúc, chỉ là nhiệm vụ bữa sáng đổi thành nhiệm vụ cơm trưa.

Nghĩ đến trù nghệ của Thích Du, hệ thống rất thành khẩn đề nghị: 【 Nếu không cô đi học lớp nấu ăn cấp tốc trong hai giờ đi? 】

Thích Du không chút do dự cự tuyệt, mắt hoa đào loé lên chút ánh sáng: "Không cần học, tao cũng có thể làm."

Hệ thống thấy cô tự tin hơn gấp trăm lần, càng không yên lòng.

【 Kí chủ có thể là có thể, nhưng —— nếu làm kém, bạch nguyệt quang không ăn đâu... 】

Không ăn?

Thích Du suy nghĩ một chút thủ đoạn, khóe môi nhếch lên, "Vậy liền nắm cái cằm của hắn, cưỡng ép nuốt xuống dưới."

Ngữ điệu ngọt ngào, mơ hồ có thể cảm giác được sự nguy hiểm.

Hệ thống: 【... 】

Một hệ thống vô hình như nó, cảm thấy lạnh sống lưng.

*

Giữa trưa sau giờ học.

Thích Du không đợi Thích Thần tới đã rời khỏi phòng học nhanh nhất, đi về hướng nhà ăn.

Về phần Diệp Lạc Ti lúc đầu muốn mời bạn ngồi cùng bàn ăn cơm trưa, bồi dưỡng một chút tình cảm, lời nói chưa ra khỏi miệng thì người đã không thấy tăm hơi.

Diệp Lạc Ti biểu cảm phức tạp hỏi nam sinh Mạnh Hạ Thần ngồi phía trước: "Bạn ngồi cùng bàn này của tớ bình thường đối với việc ăn cơm tích cực vậy sao?"

Mãi cho tới trưa, hắn nhìn Thích Du làm gì cũng đều mặt mày nhàn nhạt, còn tưởng rằng bạn ngồi cùng bàn là tiểu tiên nữ thanh nhã xuất trần.

Ngàn lần không nghĩ tới ——

Tính cách của cậu ấy lại như vậy.

Ôi thật bất ngờ.

Mạnh Hạ Thần cũng rất mê mang.

Nhưng không thể để Diệp Lạc Ti cảm thấy mình cùng tiểu tiên nữ không quen biết, Mạnh Hạ Thần nghĩ nghĩ: "Ừ, đúng thế."

Ăn cơm không tích cực, tư tưởng có vấn đề.

Đại khái tiểu tiên nữ là nữ sinh rất có chiều sâu tư tưởng, cho nên mới tích cực ăn cơm như vậy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play