Edit: Mèo Mướp Thích Ngủ
Beta: Xuân Hoàng

Những chuyện gần đây xảy ra không khiến mọi người thấy vui chút nào. Lý Dao vì muốn Trình Dập giải sầu nên kéo anh đến quán bar uống rượu. Vị trí bọn họ nằm ở phía sau dựa sát vào tường, nữ ca sĩ đang hát trên sân khấu cách họ rất xa, xem như là tìm được nơi yên tĩnh trong chốn ầm ĩ.

Lý Dao uống một ngụm rượu, rượu mạnh khiến anh ta “Hí” một cái thật sâu: “Tôi vốn không hề có hi vọng gì với “Giang Sơn Mỹ Nhân” nhưng không nghĩ tới danh tiếng có thể nát đến mức này. Lư Hoài nói thế nào cũng là đạo diễn từng đoạt được giải thưởng quốc tế, sao lại làm ra thứ không đâu vào đâu thế kia!”

Trình Dập nhả ra một ngụm khói, trước mắt sương khói quanh quẩn, ánh mắt không có tiêu cự: “Lúc tôi chờ trong đoàn phim đã biết lúc hậu kỳ xong cũng sẽ không ra gì. Ban đêm Lư Hoài vội vàng uống rượu rồi ngủ với gái, quay phim đa số đều đến muộn, vừa đến phim trường đã đòi sửa đổi kịch bản loạn xạ, nếu thành quả cuối cùng mà tốt thì mới lạ.”

Lý Dao bất đắc dĩ buông tay: "Kết quả, trên mạng đều đang mắng Giản Ninh.” Anh ta lại uống một hớp rượu, uống xong cầm chặt ly đặt mạnh xuống bàn: “Hai hôm trước tôi đi xem phim, thứ đó gọi là một mớ hỗn độn, trạng thái quay phim của Giản Ninh và những diễn viên khác… Haiz, đều như đang giỡn.”

“Cắt hết vẫn còn sự thối rữa.” Trình Dập tay kẹp điếu thuốc chế giễu.

Lý Dao nghĩ nghĩ, cảm thấy chỗ không thích hợp: “Cậu nói có phải do Lư Hoài muốn trốn tránh trách nhiệm, cố ý mướn thuỷ quân đẩy trách nhiệm lên người Giản Ninh để phân tán lực chú ý không?”

Trình Dập lắc đầu: “Tôi từng hỏi ông ta rồi, ông ta nói không phải, trông không giống nói xạo.”

Lúc đó Lư Hoài trong điện thoại nước mắt nước mũi tèm lem, nói: “Đạo diễn Trình, cho dù tôi lấy ai ra đỡ đạn cũng không dám lấy người của cậu, sau đó cậu tìm tôi tính sổ thì phải làm sao? Hơn nữa, dù tôi có muốn đổ trách nhiệm cho ai thì tôi thân là đạo diễn có đạo đức nghề nghiệp. Phim rác tôi quay không ít, cậu có thấy tôi đổ tội lên người diễn viên nào chưa?”

Lý Dao cúi đầu bấm điện thoại, màn hình trong đêm tối có vẻ sáng chói, anh ta vừa bấm vừa nói: “Dương Hi lập tức tới.”

Trình Dập "Ừ" một tiếng, thấy nét mặt Lý Dao hờ hững, quan tâm hỏi: "Cậu với cô ấy hiện tại sao rồi?"

Lý Dao thở dài, cũng đốt điếu thuốc: “Phối hợp với cô ấy giả vờ như không có chuyện gì.”

“Trái lại lần này cậu khá cố chấp.”

Lý Dao ngửa đầu, tựa vào ghế sofa, hai mắt vô thần nói: “Có thể kiên trì một ngày thì tính là một ngày đi.”

Một người chấp nhận chịu đánh, một người chấp nhận đánh, dù ai cũng không khuyên được, Trình Dập vỗ vỗ vai Lý Dao coi như an ủi.

Chỉ chốc lát sau, Dương Hi mặc áo khoác màu đỏ tức giận đi tới, sau khi đặt mông ngồi xuống, đoạt lấy ly rượu trong tay Lý Dao, sau đó đặt mạnh ly rượu xuống bàn, chỉ nghe "Cạch" một tiếng, Lý Dao vô cùng lo lắng nhìn nó xem có bị vỡ nát hay không.

Trình Dập cười cười: “Sao lại tức giận như vậy?”

“Anh còn cười được!” Dương Hi gọi nhân viên phục vụ đến, gọi cho mình một ly rượu.

Trình Dập ngồi đối diện cô nàng, bị tư thế gọi rượu của cô làm cho giật mình. Thấy ngón tay cô ấy chỉ từ đầu menu đến cuối, phảng phất như muốn gọi cho tất cả mọi người trong đoàn phim. Anh quay đầu hỏi Lý Dao bên cạnh: "BÌnh thường cô ấy cũng có thể ăn như vậy à?"

Lý Dao bình tĩnh "Ừ" một tiếng.

Gọi đồ ăn đồ uống xong, giống như đã trút hết giận, Dương Hi thở một hơi dài, sau đó đó bắt đầu nói liên miên không ngừng nghỉ: “Đám người trên mạng kia bôi đen Giản Ninh, không phải là một blogger chuyên viết tin hút fame hay là đại V nào chỉ cần có thể trả đủ thù lao thì cái gì cũng có thể nói, dưới bình luận cũng chỉ là đám thủy quân máy móc, nhấn vào để xem các blog và chủ đề được chuyển tiếp. Vừa nhìn đã biết là đám thủy quân do kẻ nào đó mua thôi!”

Người phục vụ bưng đến một mâm trái cây, Dương Hi xiên dưa hấu lên ăn, ăn xong miếng dưa mát lạnh, sự tức giận cũng tản đi đôi chút, sau đó tiếp tục nói: “Hừ, may mà nhân khí Giản Ninh nhà chúng ta không phải hàng giả, fan chiếm lĩnh mỗi Weibo và diễn đàn lớn có bài đăng, phản kích từng bình luận, đám thủy quân đó y như cát viết trên bờ, một đợt sóng đã có thể quét sạch sẽ.”

Khí thế của Dương Hi rất giống nữ Hắc Xà đại lão, thấy Trình Dập cùng Lý Dao ăn ý cụng ly.

Trình Dập hỏi: “Cô thấy việc thuê thủy quân này giống ai làm?”

Dương Hi bình tĩnh nghĩ nghĩ, nói: “Tôi từng nghi do Nhậm Tùng, anh ta là người trong ngành duy nhất mà Giản Ninh đắc tội. Nhưng so với Giản Ninh, anh ta nên hận anh hơn mới đúng, nên nếu nói trả thù Giản Ninh thì quả thật là chọn quả hồng mềm mà niết, nhưng sau lưng Giản Ninh có chỗ dựa là anh, anh ta đối phó Giản Ninh có khác gì đối phó với anh? Mà anh ta bây giờ còn ở trong tù, tay cũng không thể nào duỗi dài như vậy được.”

Lý Dao hỏi: “Có thể là có người nào đó nhằm vào cậu hay không?”

Trình Dập cẩn thận nghĩ lại, nhưng không nghĩ ra ai có thể: “Có bản lĩnh có thể xem là đối thủ của tôi, cũng không thể đến mức xuống tay với một cô gái đâu."

Lý Dao gật gật đầu, phương pháp low như vậy, những người có thế lực trong thương giới khinh thường làm.

Lại một món mì phô mai ra, Dương Hi vừa ăn vừa uống rượu rồi nói: “Thật ra tôi cảm thấy chuyện này khá quen, mọi người có nhớ lúc Giản Ninh vừa nhận “Chuyện cũ Dân Quốc” trên mạng cũng bị mắng một lần không.”

Lý Dao mờ mịt: "Đã quên." Sau đó nhìn sang hướng Trình Dập - -

Trình Dập xấu hổ ho hai tiếng, "Khụ khụ, " sau đó không mấy tự nhiên ngẩng đầu: "Tôi... Khi đó vẫn chưa chú ý đến cô ấy lắm."

Dương Hi nhíu mày: "Tôi phải nói cho Ninh Ninh biết anh không thích cô ấy!"

Trình Dập không sao cả mà nhún vai: “Bớt châm ngòi ly gián đi, cô ấy không tin đâu.”

Dương Hi cũng chỉ nói đùa, thấy Trình Dập tự tin như vậy, cô cũng vui mừng thay hai người bọn họ.

“Lần này mắng Giản Ninh đa số đều là những tài khoản giống lần trước, từ ngữ và phong cách hành văn cũng tương tự, giống như một bài viết đã được viết sẵn.” Dương Hi đặt nĩa xuống, nghiêm túc nói: “Cho nên tôi đoán, người sau màn lần này cùng lần trước là cùng một người.”

Trong mắt Trình Dập hiện lên một sự sắc bén và lạnh lùng, anh cùng Lý Dao nhìn nhau, gật gật đầu, đã biết ngay bước tiếp theo đối phương muốn làm cái gì. Anh dặn dò Lý Dao: “Cậu ăn cùng với Dương Hi đi, tôi đi xem Giản Ninh.” Nói xong cầm lấy áo khoác rời đi.

Dương Hi không quên dặn dò: "Anh đừng quên đi vào bằng cửa hông của tiểu khu, vào tầng hầm rồi hãy lên tầng của cô ấy.” Sau đó quay đầu lại hỏi Lý Dao: “Vì sao nói đến chuyện nghiêm túc anh ấy lại đi rồi?”

Lý Dao rút ra khăn giấy đặt vào trong tay cô nàng, chỉ chỉ vào khóe miệng mình.

Dương Hi ngầm hiểu lau chùi miệng, xem ra vừa rồi ăn nhanh quá, dù sao tức mấy ngày, buổi tối còn chưa ăn cơm.

Lý Dao nói: "Yên tâm đi, chờ tra ra manh mối là được."

**

Trình Dập lái một chiếc xe khiêm tốn, đi vào bằng cửa hông xuống tầng hầm sau mới lên lầu. Anh có chìa khóa nhà Giản Ninh, tự mở cửa. Ngọn đèn hành lang chuyển sang màu sắc ấm áp trong nhà, nơi nào có Giản Ninh dường như đều trở thành tiểu điểm của bộ phim kinh điển khi xưa, khung cảnh tốt đẹp như một giấc mơ.

Giản Ninh đang ngồi trên ghế sofa nhìn laptop trên bàn trà, quay đầu thấy Trình Dập đến đây, vô thức nở nụ cười tươi xinh đẹp ngọt ngào, bổ nhào vào trong lòng anh: "Em đang nghĩ tới anh, anh đã đến, anh nói xem anh có cài thiết bị lên người em không mà lại có thể phát hiện ra suy nghĩ của em?”

Mỹ nhân nói lời yêu thương nhung nhớ làm Trình Dập không chống đỡ nổi, ôm eo cô, Trình Dập nghĩ muốn hôn cô.

Chỉ là anh vừa đến gần, Giản Ninh đã nhíu mày: “Ui, người anh toàn mùi rượu.”

Trình Dập thấy sự ghét bỏ trong mắt cô, hít hít mũi ngửi thử nhưng mũi mình không thể ngửi mùi của mình được.

Giản Ninh từ sau lưng đẩy anh đi đến phòng tắm: “Anh đi tắm rửa trước đi.”

Trình Dập nhếch môi, quay đầu nhìn cô, trong mắt có ý cười xấu xa: “Tắm xong thì có thể muốn làm gì cũng được phải không?”

Giản Ninh vừa cười vừa khẽ véo eo anh: “Tắm xong rồi nói tiếp.”

Khi xối nước, trong đầu anh toàn là hình ảnh kiều diễm ngất ngây, sau khi tắm xong, mặc một chiếc quần ở nhà màu trắng rộng rãi, thân trên để trần, khăn tắm vắt trên cổ, vừa đi tới vừa lau tóc.

Giản Ninh làm một món canh tình yêu bổ dưỡng, múc một chén để trên bàn, hai tay chống má, ngẩng đầu, đập vào mắt là cơ bụng tám múi gợi cảm của anh, trên người còn đọng hơi nước, tuy tóc không ướt đẫm nhưng do vẫn còn nước nên có vẻ đen bóng. Bên trái sofa lõm xuống, Trình Dập ngồi xuống bên người cô, tay bắt đầu không thành thật duỗi vào trong quần áo cô.

“Có thể bắt đầu sao?" Giọng Trình Dập trầm thấp khàn khàn.

Anh cảm thấy mình có thể hỏi ý cô đã quá là phong độ, tuy nhiên cũng chỉ hỏi cho có hình thức vậy thôi.

Da thịt mẫn cảm bị bàn tay ấm áp hơi thô ráp của anh chạm vào, khiến người cô hơi run lên. Khuôn mặt nhỏ đỏ ửng, vội vàng đè tay anh lại, kéo đôi tay đang tác oai tác quái trong quần áo mình ra ngoài: “Không thấy em múc cho anh chén canh sao? Anh uống canh trước đi.”

Món canh Giản Ninh dụng tâm làm cho mình không nên lãng phí, Trình Dập lưu luyến không rời mà buông Giản Ninh ra, bưng chén sứ lên, bày ra dáng vẻ hảo hán Lương Sơn uống rượu mà uống sạch, sau đó dùng mu bàn tay lau miệng: “Có thể bắt đầu rồi.”

Anh nhìn chằm chằm Giản Ninh tựa như mãnh hổ nhìn chằm chằm con hươu sao, dấu hiệu xâm chiếm vô cùng mạnh mẽ.

Ánh mắt con hươu sao vừa sáng vừa tròn cười tít mắt nhìn anh, hai tay nhẹ nhàng đẩy anh: "Trước không được vội.” Cô dán sát vào bên tai anh, thổi khí nói: “Để em cho anh xem vài món đồ.”

Loại nỉ non bên tai này như vừa nói vừa cắn lỗ tai anh vậy, cả người Trình Dập lập tức mềm nhũn. Anh tràn ngập mong chờ xem Giản Ninh sẽ cho mình xem cái gì, ánh mắt nhìn vào ngực cô, nghĩ chẳng lẽ áo ngủ này có gì đó đặc biệt? Trong đầu đầy suy nghĩ kỳ quái, khiến thân thể anh càng ngày càng nóng, nhưng Giản Ninh lại không có động tác gì.

Trình Dập nghĩ thầm, chẳng lẽ cô đang chờ anh hành động?

Vì thế trong lòng mãnh hổ gầm nhẹ một tiếng, chuẩn bị bổ nhào vào con hươu. Kết quả tay còn chưa đến người con hươu sao, Giản Ninh đã xoay người, kéo ra một khoảng cách với anh.

Phía trước vắng đi một người, Trình Dập cảm thấy gió lạnh thổi qua mạnh hơn.

Giản Ninh vươn vai đem laptop trên bàn đến, đặt trên đùi chạm vài cái, sau đó đưa đến trước mặt Trình Dập, ánh mắt lấp lánh như người cá đang cùng người đàn ông mình yêu chia sẻ một viên trân châu to bự: “Anh xem đi!”

Ánh mắt Trình Dập không tình nguyện chuyển từ người cô sang màn hình.

Hóa ra đó là một video trong đó cư dân mạng đã biên tập lại cảnh của Giản Ninh trong “Giang Sơn Mỹ Nhân”, bản nhạc được phối là “Thiên Hạ Hữu Tình Nhân”. Giản Ninh hoặc hoa lệ, hoặc đau khổ, trải qua filter (bộ lọc) tô điểm trở nên càng động lòng người hơn.

Trình Dập cũng bị mỹ nhân trong màn hình hấp dẫn, anh cầm lấy laptop trong tay Giản Ninh, nghiêm túc xem hết một lần. Xem xong tay phải kìm lòng không đậu ôm lấy bả vai của mỹ nhân bên người, ánh mắt nhìn chằm chằm màn hình hôn cô một cái, tán thưởng từ tận đáy lòng: "Cô gái của anh thật đẹp."

Giản Ninh đang chuẩn bị ở trong lòng anh làm nũng, kết quả anh vòng tay ôm cô biến mất. Giản Ninh sửng sốt, thấy anh mở trang chính của trang po lên --

Chủ blog ban đầu có hơn 8.000 bài đăng, bình luận cũng không khác nhau mấy, điểm khen ngợi hơn ba vạn. Trên trang chính của po đã biết là không phải đại V gì, số liệu rất chân thực, người sáng suốt vừa thấy đã biết là không phải mua số liệu.

Trình Dập tán thưởng nói: "Em xem, một người qua đường cắt còn đẹp hơn Lư Hoài.”

Giản Ninh thấy anh gần như đã quên đi chuyện vừa rồi muốn làm, cười khúc khích.

Trình Dập quay đầu hỏi cô: “Em cười cái gì?”

Giản Ninh làm bộ vô tội, lắc đầu: "Không có gì nha."

Trình Dập nghi hoặc, theo thói quen ôm cô, cẩn thận nhìn cô, thấy tâm trạng cô có vẻ không tệ, trong lòng nhẹ nhàng thở ra: “Em không sao thì tốt rồi, anh vốn còn đang lo mấy ngày nay em sẽ vì thủy quân mà khổ sở, cố ý muốn dùng mỹ nam kế, hiến thân để em vui vẻ.”

Trên đầu Giản Ninh hiện ra một dấu chấm than to bự, khó thể tin được trợn tròn mắt: “Dỗ em vui? Lương tâm anh đau không?”

Trình Dập cười cười, tìm được chút lương tâm nói: "Cùng nhau vui vẻ."

Giản Ninh không thèm thừa nhận đáp án này, muốn từ trong ngực anh trốn ra.

Nhưng Trình Dập dễ gì cho cô rời đi, bàn tay to nắm chặt trên vòng eo thon của cô, khiến cô không thể thoát ra được.

Giản Ninh cũng không cố gắng vùng vẫy vô nghĩa, như người không xương ngã vào người anh, mềm nhũn nói: "Ban đầu em không vui lắm, buổi chiều Dương Hi trò chuyện với em rất lâu, nói thủy quân đều nhận tiền làm việc, không phải thật sự ghét em. Sau đó em thấy video fan làm và fan đang cố gắng khống chế bình luận, nên máu lập tức đầy cây, sống lại. Người ghét em không thực sự ghét em nhưng người thích em thật sự rất thích em!”

"Không sai." Trình Dập rất vui vì cô có thể nghĩ như vậy.

Giản Ninh im lặng một hồi không lên tiếng, ôm chặt lấy eo của Trình Dập, chôn mặt vào cổ anh, tựa như không dám nhìn thẳng vào mặt anh, dò hỏi: “Anh nói, nếu hiện tại chúng ta công khai chuyện yêu đương thì sẽ còn nhiều người thích em như vậy không?”

Giản Ninh nghĩ đến Dương Hi trước kia nói đến ảnh hưởng của mình đến công ty khi công khai chuyện yêu đương, lập tức bổ sung thêm: “Em, em… Em chỉ nghĩ thế thôi.”

Ánh mắt Trình Dập âm u: “Nghĩ kĩ là được, cho dù độ chấp nhận của mọi người đối với việc minh tinh yêu đương đã cao hơn trước nhưng thực tế sau khi công khai sẽ thế nào không ai nói trước được, em đi được đến hôm nay không dễ dàng, anh không muốn công sức của em đổ sông đổ bể.”

Trình Dập nói ra những lời này, giống như đưa cho Giản Ninh một bảo đảm, lại còn làm bộ như uống rất ngon.
(*) Bảo đảm: Còn có nghĩ là thạch tín (tên khoa học là Asen vô cơ) nên mới có câu sau.

Giản Ninh "Dạ" một tiếng.

"Trình Dập, nếu... Em không quay phim nữa, chỉ làm người phụ nữ sau lưng anh, anh có thể thấy vui hay không?"

Trái tim của Trình Dập đập loạn xạ, nhưng sau đó bình tĩnh lại, sao cô lại đột nhiên nói ra câu này.

“Đúng vậy, nằm mơ cũng muốn.”

Giản Ninh ngẩng đầu nhìn anh, trong đôi mắt to vô tội tràn ngập mâu thuẫn cùng bất an.

Trình Dập rủ mắt xuống nhìn cô, bỗng nhiên nghĩ đến khi hai người bọn họ mới quen, cô túm góc áo anh, trong mắt là sự cố chấp: “Có thể cho tôi một cơ hội thử kính hay không ạ?”

Khóe miệng Trình Dập nhếch lên, nhẹ nhàng vuốt tóc cô: “Nếu như ngày nào đó em trở thành chân ái của cuộc đời anh, chuyện khác đối với em đều không còn quan trọng nữa, cho dù sau đó em phải rời khỏi giới giải trí gả cho anh, em cũng sẽ rất vui mừng.”

“Lúc đó em chỉ thuận miệng nói, sao anh còn nhớ đến chuyện chân ái đó vậy.” Giản Ninh từng xuất hiện trong một chương trình, nói cô sẵn sàng từ bỏ sự nghiệp vì chân ái, kết quả trước kia lại vì sự nghiệp mà chia tay anh. Cô sắp quên mất việc này, không nghĩ tới Trình Dập vẫn còn canh cánh trong lòng.

Giản Ninh trừng mắt nhìn anh, dùng ánh mắt nói: Quỷ hẹp hòi.

Trình Dập cười đến vô cùng dịu dàng, không tiếp tục xoắn xuýt với cô chuyện chân ái nữa: “Nếu muốn hy sinh sự nghiệp yêu thích của mình để hoàn thành tâm nguyện của anh thì quên đi. Anh thích em như thế, sao có thể nỡ nhìn em chôn vùi cố gắng của bản thân được.”

Lời của anh cực kỳ săn sóc, lại chọc trúng chỗ đau nào đó trong lòng cô. Anh nói anh không muốn cô hy sinh sự nghiệp yêu thích của mình nhưng hôm nay anh đã hy sinh sự mong đợi bấy lâu của mình về một gia đình.

Trình Dập nói: "Bắt đầu đi."

Giản Ninh: ?

Cô vẫn còn đang chìm đắm trong suy nghĩ về sự hy sinh không rút ra được, nhưng tay Trình Dập đã từ vạt áo cô chui vào trong…

Trên mặt đất ở phòng khách từng món từng món quần áo lộn xộn, giường trong phòng ngủ cũng bắt đầu không ngừng đong đưa.

**

Trình Dập cho người lén điều tra từ công ty marketing kia.

Ba ngày sau, lúc Trình Dập đang họp ở Trục Ảnh, điện thoại nhận được một tin nhắn:

“Người sau màn là Chu Nhụy, đã xác thực với người đại diện trước kia của cô ta.”

Ps: Tuần sau sẽ đăng hoàn luôn nha mn <3

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play