Ở trong nước người biết bộ phim điện ảnh này không nhiều lắm, Lâm Vân hỏi: "Chị đã xem qua "Breeze"?"
Giản Ninh gật đầu, "Chị còn cùng Trình đạo thảo luận về bộ phim điện ảnh
này, nhưng đạo diễn của bộ phim này không phải Mr. K sao?"
Lâm
Vân vừa nghe cô nói như vậy, liền biết cô không biết Trình Dập chính là
Mr. K. Vốn Lâm Vân còn có chút đố kỵ quan hệ của Giản Ninh cùng Trình
Dập, mối quan hệ của bọn họ so với người bình thường đều thân mật hơn.
Nhưng thông qua chuyện này, Trình Dập vẫn còn giữ bí mật đối với Giản
Ninh.
Lâm Vân cúi đầu, mỉm cười ngọt ngào giống như được người
trong lòng tỏ tình, trong lòng coi "Breeze" chính là bí mật của riêng
mình cùng Trình Dập.
Giản Ninh nhìn cô hỏi: "Em cười gì vậy?"
Lâm Vân phục hồi tinh thần, rõ ràng tâm tình trở nên rất tốt, lắc đầu, cười nói: "Không có gì. "Breeze" là Mr. K quay, Trình đạo chỉ là tham dự một phần quay phim trong lúc đó thôi."
Cái này giống như Trình Dập nói lúc trước.
Giản Ninh gật đầu, trong lòng đối Mr. K càng thêm tò mò.
Lâm Vân nhìn đến mấy trang cuối của kịch bản, thấy phía dưới đánh dấu chữ
"Tạm định", " Chị Ninh Ninh, kết cục của kịch bản vẫn chưa quyết định
sao?"
Giản Ninh "Ừm" một tiếng, giữa trán có chút bất đắc dĩ,
"Hiện nay kết cục ở trên kịch bản là Trình đạo viết lúc đầu, nữ chính
cuối cùng đã từ bỏ sự việc nghiệp, sau khi kết hôn với chồng mình chính
thức trở thành người phụ nữ nội trợ. Nhưng chị cảm thấy như vậy không
hợp lí, vì thế đề xuất cho nữ chính dù kết hôn, cũng không nên từ bỏ sự
nghiệp của chính mình. Hai bọn chị đều giữ ý kiến của riêng mình, giằng
co mãi chưa quyết. Cho nên đến bây giờ còn chưa quyết định kết cục cuối
cùng."
Lâm Vân nói: "Kết cục của nữ chính có phải là điều mà
người bạn đời mong đợi không? Trình đạo đứng ở góc độ của nam chính,
đương nhiên hi vọng vợ mình có thể chăm sóc tốt cho gia đình. Mà chị làm nữ chính, tự nhiên hi vọng nữ chính sống vì chính mình."
Giản Ninh suy nghĩ, "Có lẽ vậy."
Lâm Vân chớp mắt, biết nên làm sao tấn công Trình Dập rồi.
**
Sau khi Khương Lam tuyên bố về hưu, tuy đặt dấu chấm hết cho sự nghiệp
không mấy suôn sẻ của bà, nhưng bà cũng đã nghĩ thông, chính mình cũng
đã có tuổi, thừa dịp thân thể còn tốt, nên hưởng thụ hạnh phúc nhiều hơn mới đúng.
Vì thế bà ra nước ngoài chơi một thời gian dài, lúc này mới trở về.
Trình Dập đi sân bay đón bà, nhìn nét mặt bà đầy rạng rỡ, cuối cùng nhẹ nhàng thở ra.
Anh giúp Khương Lam xách hành lý vừa đi vừa nói chuyện: "Mẹ, vốn con còn
đang lo lắng mẹ không quen với cuộc sống sau khi về hưu, nhưng giờ thấy
mẹ trở về vui vẻ như vậy, con cũng an tâm."
Khương Lam vỗ vai con trai, cười nói: "Trước kia không bỏ xuống được là vì không cam lòng,
muốn đấu tranh làm lại. Hiện nay dừng lại mới càng có thể cảm nhận được
giá trị đáng quý của tình thân tình bạn. Còn về chuyện thương trường,
liền giao cho người trẻ tuổi các con phấn đấu đi."
Trước kia khi
Khương Lam đi công tác trở về, đều do cấp dưới hoặc người phụ trách tiếp đón đến đón bà. Thái độ của những người đó với bà tốt chỉ vì hoàn thành công việc, bà không cảm nhận được sự ấm á, thái độ đối đãi lễ phép rất
nhiều cũng đều lạnh như băng.
Hiện tại là con trai tới sân bay
đón mình, con trai bà đối với bà sẽ không kính cẩn lễ phép, khi nói
chuyện cũng sẽ không tận lực lấy lòng, nhưng anh sẽ tự nhiên giúp cầm
hành lý mà đi ở phía trước bà, cái loại khí thế vì mẹ mà che gió che mưa này, khiến cho trong lòng Khương Lam cảm thấy thỏa mãn vô cùng.
Sau khi hai mẹ con lên xe, Trình Dập lái xe, Khương Lam ngồi ở ghế sau, bắt đầu trả lời tin nhắn.
Sau vài lần gõ gõ, bà hỏi Trình Dập: "Bác Lâm của con nói muốn mời hai chúng ta đến nhà họ ăn cơm, gần đây con có rảnh không?"
Trình Dập hỏi: "Bác Lâm là ai?"
Khương Lam nói: "Là bạn của mẹ và ba con mấy chục năm, chính là ba của Lâm
Vân. Lúc con còn nhỏ đặc biệt thích ăn món sườn xào chua ngọt do ông ấy
làm, ông ấy luôn nói rằng muốn chờ con về nước sẽ làm cho con ăn. Trước
kia mẹ cũng không trông cậy rằng con sẽ về nước liền đồng ý cho qua, ai
ngờ đến hiện tại con thật sự về nước rồi..."
Loại chuyện như thế
này Trình Dập thường là có thể đẩy thì sẽ đẩy, nhưng nếu Khương Lam cũng đã đồng ý, anh sẽ đi cùng. Dù sao bác Lâm người mà anh nghĩ không ra
này, cũng có ý tốt.
"Vậy thì ngày mai đi."
"Được."
Xế chiều hôm sau, Trình Dập cùng Khương Lam đi tới nhà bác Lâm.
Bác Lâm cô Lâm nhiệt tình mở cửa nghênh đón, Trình Dập đưa quà, bọn họ liên tục nói: "A Dập khách khí quá, hai nhà chúng ta thân quen lại vẫn khách khí cái gì."
Sau khi đi vào, Trình Dập phát hiện có người đang
xào rau trong bếp, anh còn tưởng rằng là bảo mẫu, kết quả quay đầu nhìn
xuyên qua cửa kính thì thấy, thực ra là Lâm Vân!
Hôm nay thứ hai, cô ấy không phải đi học sao?
Lâm Vân một bên xào rau, một bên quay đầu cười với anh, "Dì Lam, Trình đạo, hai người tới rồi ạ?"
Khương Lam quay đầu nhìn thấy Lâm Vân, khách sáo khen ngợi một hồi. Đương
nhiên đều là khen các loại cô bé thực hiểu chuyện, thực khéo léo các
loại, cũng không đề cập bất cứ chuyện gì đến công việc, bà một chữ cũng
không nói. Bà là người từng trải, hiện nay Lâm Vân là nghệ sĩ dưới
trướng của con trai bà, bà không muốn vì những lời nói vô tâm của mình,
khiến cho việc sắp xếp công việc của Trình Dập bị ảnh hưởng.
Trình Dập đi đến cửa phòng bếp, nhìn tư thế thành thạo nấu nướng của Lâm Vân, ngửi được mùi hương, khen ngợi nói: "Xem ra tay nghề không tệ."
Có khả năng bởi vì Lâm Vân đang ở trong nhà mình, không có ngại ngùng xấu
hổ như bình thường ở Trực Ảnh, tự tin ung dung cười cười, "Đương nhiên!"
Cô quay đầu liếc mắt nhìn Trình Dập một cái, khuôn mặt đỏ bừng, cũng không biết là do đang nấu ăn, hay là nguyên nhân khác.
Trình Dập quay mặt, tránh tín hiệu nào đó mà cô phát ra.
Lâm Vân cho rằng Trình Dập chỉ tình cờ quay đi hướng khác, sau khi cô quay
đầu lại, giống như có thể nghe được tiếng tim của chính mình đang đập
bùm bùm.
"Trình đạo, nơi này nhiều khói dầu, anh ra phía trước ngồi đi, một lát nữa đồ ăn sẽ làm xong.
Trình Dập "Ừ" một tiếng, "Vậy cô vất vả rồi."
Sau hơn nửa tiếng, Lâm Vân mặc tạp dề, giống như một nữ đầu bếp nhỏ, lần lượt bưng thức ăn lên bàn ăn.
Sau khi mọi người ngồi vào bàn liền bắt đầu động đũa, mỗi một món ăn sắc
hương vị đều đủ, Khương Lam lại khen ngợi Lâm Vân thêm một lần.
Cô Lâm theo lời của Khương Lam, cũng bắt đầu tự hào nói: "Không phải tôi
nói quá, trong số những diễn viên trẻ tuổi của làng giải trí hiện nay,
con gái của tôi là người giỏi nấu ăn nhất, cũng là người có diễn xuất
tốt nhất!"
Khương Lam cười cười, không nói cái gì.
Trình
Dập cúi đầu ăn cơm, trong lòng nói: trong số những diễn viên trẻ tuổi,
người diễn xuất giỏi nhất và nấu ăn ngon nhất đều là Giản Ninh.
Anh nhớ tới lần trước trong đoàn phim, Giản Ninh làm đồ ăn cho mình, rất muốn nếm thử lại tay nghề của cô.
**
Buổi tối hơn tám giờ, Giản Ninh mang theo hộp bánh ngọt, đi đến dưới lầu Trực Ảnh, gọi điện thoại cho Dương Hi.
Giản Ninh: "Này, bé cưng, xong việc chưa vậy?"
Giọng nói của Dương Hi có chút mệt mỏi, "Chưa xong, nhưng cũng nhanh thôi. Cô đang ở đâu vậy?"
"Tôi ở trong khu vực đi bộ." Giản Ninh cười trộm nói, nhìn chung quanh, chợt thấy Lý Dao tay ôm một bó hoa hồng lớn, từ trong xe bước xuống.
Sau khi anh ta xuống xe, nghe được tiếng nói chuyện, nhìn về phía Giản
Ninh, anh sửng sốt. Cúi đầu nhìn chằm chằm bó hoa hồng của mình, vội
vàng giấu ra phía sau.
Giản Ninh cúp điện thoại xong, giống như đi bắt trộm, từ từ đi tới trước mặt Lý Dao.
Cô ngẩng đầu nhìn lên phòng làm việc duy nhất còn sáng đèn trên tầng hai,
sau đó mỉm cười với Lý Dao nói: "Nghe Dương Hi nói... gần đây anh giống
thay đổi thành một người khác, chăm chỉ làm việc, mỗi ngày tăng ca. Tôi
thấy anh là một tên mê rượu chỉ hận không thể có ở quán bar?" Cô nghiêng đầu nhìn ngó phía sau Lý Dao, "Một bó hoa lớn như vậy, giấu không được, lấy ra đi."
Lý Dao ôm hoa hồng ra trước người, nhìn thấy trong
tay Giản Ninh mang theo hộp bánh ngọt, "Cô cũng tới mừng sinh nhật Dương Hi sao?"
Giản Ninh gật gật đầu, "Đúng vậy, vốn còn nghĩ muốn cho cô ấy một kinh hỉ, không nghĩ tới có người nghĩ giống tôi."
Tính cách của Lý Dao rộng rãi, là loại người nhìn thấy con gái sẽ trêu chọc
tán tỉnh một phen, nhưng đều đã có lễ độ sẽ không quá phận, bình thường
cũng không gây ra bê bối nào.
Giản Ninh nghĩ đến đây, vẻ mặt trở
nên nghiêm túc lên, "Lý Dao, anh đối với Dương Hi là nghiêm túc, hay lại là có hứng nhất thờii? Tôi nói cho anh, anh đừng thấy Dương Hi dốc sức
làm việc một mình ở thành phố A, bên người không người thân giúp cô ấy
làm chỗ dựa. Nhưng cô ấy là chị em tốt của tôi, nếu anh dám đùa bỡn tình cảm của cô ấy, bây giờ tôi đang học võ thuật, cũng sẽ không bỏ qua cho
anh!"
Lý Dao ủ rũ nói: "Bà cô của tôi ơi, chúng ta quen nhau cũng có được một thời gian rồi, cô thấy tôi giống vậy sao? Những kẻ đạo đức
giả thường làm như ta đây hào hoa phong nhã mới là kẻ thích đùa bỡn tình cảm người khác, loại chuyện này tôi cũng hiểu rõ, chỉ là đối nhân xử
thế có vẻ nhiệt tình hơn thôi. Hơn nữa, cô ấy cũng phải thích tôi đã,
tôi mới có thể đùa bỡn cảm tình của cô ấy? Tôi cảm thấy cô ấy đang coi
tôi như anh em vậy."
Anh nhíu mày, "Bình thường Dương Hi có hay nói với cô cô ấy nghĩ gì về tôi không."
Giản Ninh nhức đầu, ăn ngay nói thật: "Cô ấy quả thật giống như coi anh là anh em rồi."
Lý Dao thở dài, cúi đầu nhìn hoa hồng trong tay, "Tôi vốn nghĩ muốn đánh
một trận, nhưng nghe cô nói như vậy, vẫn là thôi đi, sợ lập tức dọa đến
cô ấy, ngược lại khiến cho cô ấy tránh xa tôi... Tôi vẫn nên từ từ theo
đuổi đi, chờ thời cơ chín muồi, lại thổ lộ với cô ấy."
Giản Ninh
cổ vũ nói: "Anh muốn theo đuổi cô ấy như thế nào, tùy thuộc vào hành
động của chính anh thôi. Thế nhưng tôi tin tưởng tình cảm chân thành
luôn có thể đánh động lòng người!"
Lý Dao cười "Ừm" một tiếng, không nản lòng nữa.
Anh nhìn đồ trong tay mình cùng Giản Ninh rồi nói, "Quà của hai ta đổi cho
nhau đi, tôi sợ hiện giờ cô ấy hoa hồng, quá đường đột rồi."
Giản Ninh hào phóng nói: "Không tệ nha."
Vì thế hai người trao đổi quà tặng, trùng hợp lúc này Dương Hi vừa làm xong công việc của mình, chuẩn bị đóng cửa sổ tan làm.
Cô đứng ở bên của sổ nhìn thấy Lý Dao ở bãi đỗ xe đưa một bó hoa hồng lớn
cho Giản Ninh, mà Giản Ninh cũng vui vẻ nhận lấy, kinh ngạc hét lớn một
tiếng: "Mẹ kiếp! Hai người bọn họ thông đồng với nhau khi nào thế? Giản
Ninh không phải thích Trình Dập sao?"
Giản Ninh và Lý Dao đồng thời ngẩng đầu lên, nghĩ thầm,rằng làm sao có thể khéo như vậy?
Lý Dao sợ Dương Hi hiểu lầm, cướp bó hoa trong lòng Giản Ninh về, giơ hoa
hồng đối Dương Hi nói: "Cô đặc biệt nghĩ đi đâu vậy? Hoa này là đưa cho
cô!"
Dương Hi "Hừ" một tiếng, "Anh uống nhầm thuốc sao? Đưa hoa
cho tôi làm cái gì?" Cô chỉ vào hoa, không biết nên khóc hay cười cũng
hơi ghét bỏ nói: "Lại vẫn hoa hồng..."
Giản Ninh lắc đầu, kéo kéo góc áo Lý Dao, "Đi lên rồi nói sau."
Dương Hi ở văn phòng chờ hai người bọn họ, bình thường 5 phút có thể lên tới
nơi, lúc này đợi 15 phút, hai người bọn họ vẫn còn chưa tới. Cô nhìn
nhìn đồng hồ, nghĩ thầm, rằng sao lâu như vậy?
Rốt cục, tiếng đập cửa vang lên.
Cô tiến lên mở cửa, vừa định hỏi hai người làm gì mà lâu vậy mới đi lên,
liền thấy Lý Dao đứng ở trước cửa trên tay là bánh ngọt đang đốt nến,
Giản Ninh tiến lên một bước, dâng hoa hồng lên.
Dương Hi vui mừng rơi nước mắt, "Tôi không nghĩ tới còn có người nhớ rõ sinh nhật tôi."
Cô ôm hoa, cười lau khô nước mắt.
Lý Dao nhìn ngũ quan Dương Hi tối đa chỉ có thể coi đoan chính, chưa nói
tới tinh xảo, cảm thấy được dáng vẻ của cô trong ánh nến, nước mắt chớp
động, xinh đẹp không gì sánh được.
Lý Dao đặt bánh ngọt lên trên bàn, "Nào, qua ước nguyện đi."
Dương Hi nhắm mắt lại, hai tay tạo thành hình chữ thập.
Lý Dao cùng Giản Ninh cùng cất tiếng hát lên bài ca sinh nhật vui vẻ.
Sau khi thổi hết nến, Lý Dao trở về phòng làm việc của mình cầm hai chai
rượu qua, sau đó ba người cắt bánh ngọt, khui sâm banh, trong văn phòng
lạnh như băng, mở một bữa tiệc sinh nhật ấm áp.
Ba người một bên
vừa uống rượu, một bên nói chuyện từ chính trị cho tới nghệ thuật lại tử nghệ thuật cho tới kinh tế, họ nói chuyện vui vẻ quên cả thời gian.
Khi đồng hồ điểm chín giờ, Lý Dao cùng Dương Hi đều uống rượu, chuyện họ
nói cũng càng ngày càng xa, cho tới khi nói về Trình Dập.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Dương Hi đỏ bừng hỏi Lý Dao: "Anh cùng sếp Trình quen nhau như thế nào? Sao cảm tình lại tốt như vậy?"
Ngón trỏ của Lý Dao nâng lên, lại vô lực rớt xuống, một tay kia nâng ly
rượu, cười nói: "Hai chúng tôi quen nhau khi học trung học, tại trường
học bởi vì người da trắng kỳ thị bạn học người Hoa, chúng tôi liên thủ
đánh nhau với họ, chịu phạt chung, cho nên sinh ra tình bạn cách mạng
hữu nghị. Về sau chúng tôi cùng được nhận vào trường kinh doanh, có hôm
cậu ấy nói rằng cậu ấy muốn làm một bộ phim, tôi mới biết được cậu ta là con trai của một đạo diễn lớn. Tôi đi theo cậu ta cùng quay phim, từ từ cũng thích công việc này."
Giản Ninh mơ hồ cảm thấy bộ phim điện ảnh đầu tiên bọn họ làm cùng nhau, có liên quan đến Mr. K, "Bộ phim
điện ảnh kia gọi là gì?"
Lý Dao tự hào nói: ""Breeze"! Một bộ phim rất tuyệt vời!" Anh vỗ vỗ ngực nói: "Tôi là nhà sản xuất!"
Tim Giản Ninh cảm thấy giống như có một tảng đá chìm trong nước, "Vậy Trình Dập chính là Mr. K?"
Lý Dao gật gật đầu, "Hả, ôi chao ôi? Cô cũng xem qua rồi? Hay không!"
Giản Ninh an tĩnh ngồi ở trên ghế, bên cạnh Lý Dao cùng Dương Hi vẫn tiếp
tục nói này nói nọ, nhưng giọng nói của bọn họ giống như đều tự động bị
chặn rồi.
Cùng uống đến khi hết rượu, Giản Ninh gọi chiếc xe, lần lượt đưa Lý Dao cùng Dương Hi về nhà.
Sau khi quay lại xe, lái xe hỏi Giản Ninh kế tiếp đi chỗ nào?
Giản Ninh nhìn ánh trăng sáng ngoài cửa sổ, "Phiền anh đưa tôi đến bến tàu đi."
**
Ở Lâm gia, sau khi dùng xong bữa tối, Khương Lam cùng bác Lâm cô Lâm ngồi ở trên ghế sofa dùng trà nói chuyện phiếm.
Trình Dập ở ban công hút thuốc, anh nhìn lên ánh trăng trên trời, bỗng nhiên
nhớ tới một cảnh quay trong "Breeze", cũng quay dưới ánh trăng đẹp như
vậy.
Lâm Vân đi tới ban công, có chút thẹn thùng nói: "Trình đạo, em có thể gọi anh là anh Trình không?" Cô nói xong vội vàng bổ sung,
"Em chỉ gọi ngoài thời gian làm việc thôi! Bình thường khi quay phim
hoặc là tại Trực Ảnh, em khẳng định gọi anh là Trình đạo!"
Trình
Dập xoay người, dựa vào lan can ban công, nhả ra ngụm khói, nghĩ thầm
rằng quan hệ hai nhà quan hệ tốt như vậy, nếu như không có tầng quan hệ
công việc này, cô ta phải gọi mình là anh Trình, nếu từ chối mà nói có
phần không tốt. Mà bình thường cùng cô ta cũng không có tiếp xúc ngoài
công việc, vì thế đồng ý.
Lâm Vân cười ngọt ngào, tiến gần về phía anh thêm hai bước, "Anh Trình Dập, anh thích dạng con gái như thế nào..."
Lời của cô mới nói đến một nửa, chuông điện thoại di động của Trình Dập liền vang lên.
Anh cầm lên xem, trong lòng vừa động, sau khi nhận cuộc gọi, giọng nói vẫn trầm ổn như cũ, "Alo, Giản Ninh?"
Lâm Vân vừa nghe thấy tên này, trong lòng nhất thời dâng lên sự ghen tỵ cùng thất vọng.
Giản Ninh ngồi ở bến tàu, phía sau là tiếng nước biển đập vào bờ, cô ngẩng
đầu nhìn ánh trăng, gió đêm thổi tới nói: "Anh có rảnh không? Em muốn
nói chuyện với anh."
Trình Dập nghĩ thầm rằng: Tất nhiên là tôi rảnh rồi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT