Gọi xong hai cuộc này, máy truyền tin của Diệp Hằng lại nhận được tin nhắn, hắn nhìn qua, bấm tiếp cuộc gọi thứ ba trong ngày hôm nay.
Nguyên Khê đứng nhìn bên cạnh mà ngạc nhiên mắt trợn tròn… Cậu biết là Diệp Hằng đang liên lạc trực tiếp đến Sao Lam, hắn chỉ phát hình ảnh một chiều,tức là hình ảnh của hắn sẽ xuất hiện ở đầu máy truyền tin bên kia, nhưng người ở đầu bên kia lại không thấy được cảnh tượng quanh đây.
Diệp Hằng không nói gì nhiều, giọng điệu không quá gắt gỏng, có thể nói là hời hợt. Nhưng chỉ vậy là đủ rồi…
Đúng là Nguyên Khê muốn Diệp Hằng giúp mình giải quyết chuyện này, nhưng cậu không ngờ rằng Diệp Hằng lại đơn giản đến thô bạo như vậy. Cậu không nghe nhầm thì câu sau cùng là mệnh lệnh điều động chiến hạm? Huy động nhiều người như vậy thì phải náo động cỡ nào?
Chẳng lẽ chỉ vì một gã lưu manh cắc ké mà Diệp Hằng muốn dùng vũ lực san bằng Sao Lam sao? Tui phắc, cậu lỡ chuyển sinh vào tiểu thuyết tình cảm hả? [Vui lòng dùng câu trần thuật.]
Nhưng sau đó Diệp Hằng lại chớp mắt, cười nói với cậu: “Đừng nhìn anh như thế, dù trong lòng anh rất muốn nổi giận vì Tiểu Khê*, nhưng anh vẫn có lý trí, điều động chiến hạm đến đó, một mặt là để dọa bọn chúng, mặt khác cũng là để bảo vệ Sao Lam.”
*Nguyên văn là 冲冠一怒 trong câu “trùng quan nhất nộ vì hồng nhan” (anh hùng nổi giận vì hồng nhan)
Nghe Diệp Hằng nói vậy thì Nguyên Khê cũng hiểu rõ, sự bất an trong lòng giảm đi rất nhiều, Sao Lam bây giờ thật sự đúng là một kho vàng, bảo vệ cũng hợp lý… Nếu Diệp Hằng thật sự chỉ vì cậu mà làm lớn chuyện như vậy thì cậu đúng là không biết phải nói sao.
Ở Sao Lam xa xôi, lãnh sự Lỗ Sâm ở trên tầng cao nhất của tòa nhà hành chính suýt nữa đã sợ chết khiếp.
Cả đời này của gã ta, vị sĩ quan cấp cao nhất gã ta từng gặp cũng chỉ là một Thượng úy, khi tiếp đãi vị Thượng úy đó, cấp bậc của gã ta cũng chỉ là nhãi nhép trong hàng nhãi nhép. Phải biết là một Thượng tướng đã có thể chỉ huy một chiếc chiến hạm tiên phong, đối với những người địa vị thấp chỉ được thấy tàu chở khách như họ mà nói, phải tiếp đãi thật cẩn thận mới được.
Nhưng hôm nay, chính hôm nay!
Gã ta đã nhận được cuộc gọi từ đích thân vị Thiếu tướng kia của nhà họ Diệp ở Sao Bắc Kinh! Gã ta còn thấy được hình ảnh ba chiều của Thiếu tướng Diệp! Ý nghĩa của việc này nếu đổi đến thời còn trái đất, không khác gì Bộ trưởng Bộ Quốc phòng nào đó gọi điện cho chủ tịch một huyện nhỏ bé ở vùng sâu vùng xa nào đó vậy…
Việc này có nghĩa là gì?!
Thân thể Lỗ Sâm bắt đầu run rẩy mất kiểm soát, sự hưng phấn, căng thẳng và sợ hãi đan xen với nhau. Người quyền cao chức trọng như vậy liên lạc với gã ta, hoặc là chuyện cực kỳ tốt, hoặc là tai họa ngập đầu.
Nhưng Lỗ Sâm nhớ lại vẻ mặt của Thiếu tướng, thấy không có vẻ gì là tức giận, trái lại còn khá dịu dàng ấm áp, không thể nhìn ra bất kỳ khác thường gì từ sắc mặt hắn.
Nhưng Lỗ Sâm vẫn rất cẩn thận, gã ta nhớ lại lời nói của Diệp Hằng, chỉ là nói một chút chuyện của trang trại Khánh Hòa. Gã ta cau mày suy nghĩ, vẫn có một chút ấn tượng với trang trại này, chủ trước là vkn, bây giờ hình như đã bán lại cho người khác? Gã ta không để ý cho lắm, nhưng gã ta tự thấy mình cũng không làm điều gì sai trái… Chẳng lẽ ý của Thiếu tướng là muốn để gã ta trông coi cái trang trại này hộ hắn sao?
Suy nghĩ này vừa lóe lên, Lỗ Sâm liền cảm thấy cực kỳ vui mừng, biết đâu… Biết đâu số gã ta may, gặp được chuyện tốt vậy thật thì sao? Nếu khiến Thiếu tướng hài lòng, việc thăng quan tiến chức của gã ta kiểu gì chẳng trong tầm tay?
Đến lúc đấy, cần gì phải ở lại cái chỗ nghèo đến mức chẳng kiếm chác được gì này? Nhỡ may việc gã ta làm được Thiếu tướng để ý đến, có khi còn được điều chuyển đến Sao Bắc Kinh, đến lúc ấy…
Càng nghĩ như vậy, đầu Lỗ Sâm nóng lên, căng thẳng sợ hãi đã biến mất, sự hưng phấn bắt đầu xông lên não, thật sự cho là mình vớ được một miếng bánh khổng lồ từ trên trời rơi xuống.
Sau khi uống ly nước cho bình tĩnh lại một chút, Lỗ Sâm lập tức cử người đi điều tra trang trại Khánh Hòa xem sao, giờ nó là tổ tông của gã ta, phải quan tâm kỹ lưỡng.
Lỗ Sâm ngồi trong phòng một lúc, nhưng thật sự không ngồi yên được, gã ta liền quyết định tự mình đi thì mới thể hiện đủ thành ý được!
Vừa bước chân ra khỏi cửa, thư ký của gã ta đã vội chạy đến, nhanh chóng truyền thông tin mình vừa tìm được qua.
Lỗ Sâm vừa nhìn qua, tim như ngừng đập, sắc mặt tái đi ngay lập tức.
Trên đó là một bản lệnh niêm phong sáng loáng, nguyên nhân là trang trại Khánh Hòa trốn thuế, vi phạm luật kinh doanh, hơn nữa còn sử dụng phân bón bị cấm để tăng sản lượng, tiêu thụ cây trồng có hại. Hiện đã bị cưỡng chế ngừng kinh doanh ngay lập tức, người quản lý trang trại là Nguyên Ngọc Thành cũng bị bắt về kết án.
Lỗ Sâm nhìn từ đầu đến cuối, chỉ thấy trước mắt tối sầm lại, suýt nữa thì bất tỉnh, đống lệnh niêm phong đầy rẫy sơ hở này từ đâu ra, gã ta không cần nghĩ đã biết.
Bình thường, em rể gã ta làm những chuyện như vậy không chỉ một hai lần, mà vì chị gái gã quá xinh đẹp, gã ta rất thích, hơn nữa Tôn Bát Quân cũng rất biết điều, lần nào cũng chia cho gã ta hơn sáu phần lợi nhuận. Vì vậy Lỗ Sâm luôn mắt nhắm mắt mở cho qua, thậm chí còn bao che cho gã, bật đèn xanh cho gã trong nhiều vụ.
Nhưng ai ngờ, tên đáng chết này lại gây ra họa lớn như vậy!
Hồi tưởng lại những gì Thiếu tướng Diệp đã nói, mồ hôi trên trán Lỗ Sâm tuôn ra như suối.
Mà lúc này, tin tức trên bầu trời Sao Lam có một chiếc thiết giáp hạm chủ lực đỗ lại cũng được truyền đến, Lỗ Sâm sửng sốt, lập tức kêu gào như thể bị xé họng: “Thả người, mau mau thả người ra cho tao!”
Nguyên Khê và Diệp Hằng đã quay lại khách sạn, vừa vào phòng, Nguyên Khê lập tức gọi cho tc, biết Nguyên Ngọc Thành đã trở về bình an, cả nhà đã không sao, trái tim như nhảy lên cổ họng cũng được xoa dịu.
Có thể giải quyết nhanh chóng như vậy, thật sự là nhờ có Diệp Hằng, trong lòng Nguyên Khê rất cảm kích, không khỏi nói với hắn: “Cảm ơn anh nhiều lắm.”
Diệp Hằng cười nói: “Chi bằng em hôn anh một cái để thưởng đi.”
Sự cảm kích… trong lòng Nguyên Khê nháy mắt vung cánh bay mất.
Mặc dù sự tình đã giải quyết ổn thỏa nhưng Nguyên Khê không chịu được nữa, bây giờ cậu thật sự rất muốn quay về, không được tận mắt nhìn thấy vợ chồng Nguyên Ngọc Thành và Tiểu Nguyên Triết, trong lòng cậu vẫn không thể thoải mái.
Hơn nữa chuyện nước biển về cơ bản đã giải quyết xong khá nhiều, chuyện sau này tin chắc Diệp Hằng cũng có thể xử lý được, cậu ở lại cũng không giúp được gì nhiều, vả lại hiện tại cậu chỉ muốn quay lại Sao Lam, đoàn tụ với gia đình, không muốn chuyện bất ngờ gì xảy ra nữa.
Lại nói, nếu lần này không nhờ Triệu Chiêu gọi cho cậu ngay, mà cậu lại vừa may quen biết Diệp Hằng, thật không dám tưởng tượng chuyện có thể xảy ra sau đó.
Vì vậy cậu nói với Diệp Hằng: “Thiếu tướng, vụ nước biển anh có thể tiếp tục thí nghiệm, tôi ở lại đây cũng không giúp ích gì nhiều nên tôi muốn về Sao Lam trước. Dù sao cuối cùng thì anh cũng phải đến Sao Lam khảo sát thực địa, đến lúc đó nếu các anh thấy thích hợp thì tôi sẽ cho anh biết cách phối chế, giao dịch của chúng ta cũng sẽ hoàn thành.”
Những lời Nguyên Khê không nằm ngoài suy đoán của Diệp Hằng, hắn nhìn vào mắt Nguyên Khê một cách chăm chú, nhẹ giọng nói: “Anh đi với em.”
Nguyên Khê sửng sốt, nói ngay lập tức: “Công việc của anh…”
“Thỉnh thoảng cũng phải nghỉ phép.” Diệp Hằng dịu dàng nói, “Anh muốn đến gặp con trai.”
Nguyên Khê không nói lời nào…
Diệp Hằng nhìn cậu, khẽ thở dài rồi nói: “Con rể có xấu cũng phải gặp bố mẹ vợ, Tiểu Khê, em đừng tước đoạt quyền lợi của anh.”
*Chúc mừng mọi người năm mới vui vẻ và nhiều sức khoẻ nha 😘
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT