Nguyệt Ân dùng sức cố đẩy Hàn Thiên Vũ ra xa, đáng tiếc thay, làm thế nào cũng không thể đẩy ra được. Ở khoảng cách cực gần cô có thể ngửi được hương thơm nam tính cùng với hơi thở rối loạn của hắn đương nhiên không khỏi sợ hãi.

-Hàn Thiên Vũ! Dừng lại!

Thấy cô ra sức dãy dụa, cặp mắt nguy hiểm của Hàn Thiên Vũ nheo lại, đột nhiên nhấc bổng cô lên, để lưng cô tựa vào tường đồng thời chen vào giữa hai chân cô. Cô theo bản năng liền vòng hai chân qua hông hắn, tay cũng bám lên bờ vai rộng, mặt đỏ bừng. Từ sau khi Dương Gia Kỳ đến họ đã không còn ngủ chung, chẳng lẽ hắn chịu đựng lâu quá nên hoá hồ đồ rồi sao?

-Miệng thì bảo dừng nhưng thân thể cũng thành thật quá nhỉ?

Hàn Thiên Vũ tà ác cười, một tay ôm eo cô, một tay còn lại nhanh chóng đã mò vào nơi bí mật dò tìm.

-Anh có biết mình đang làm gì không?

-Đương nhiên tôi biết mình đang làm gì.

Hàn Thiên Vũ trầm giọng trả lời, ngửi được mùi hương quen thuộc trên người cô, vật đang ngủ say bên dưới cũng dần dần có phản ứng. Ngón tay tìm được lối vào liền nhẹ nhàng vuốt ve, cơ thể cô bỗng run nhẹ, muốn đẩy hắn ra. Nhưng bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa khiến cho cậu sợ đến mức không dám động đậy.

-Thiếu gia, cậu có ở trong đó không?

Hàn Thiên Vũ cũng dừng động tác, cúi đầu, phát hiện vẻ mặt hoảng loạn của cô liền cười khẩy một tiếng. Hắn đem hai ngón tay chọc thẳng vào tiểu huyệt của cô, đồng thời nói:

-Tôi đang bận. Có chuyện gì?

-A....

Nguyệt Ân bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ bỗng rên khẽ lên một tiếng, chợt nhận ra ở ngoài cửa đang có người đứng, cô cắn môi để không phát ra âm thanh. Có người đứng ngoài mà hắn ta vẫn có hứng làm chuyện này sao?

Cảm nhận bên trong tiểu huyệt có hai ngón tay đang không ngừng ra vào mà tim đập càng ngày càng nhanh, cô sợ bị phát hiện nên có chút căng thẳng. Vách tường nhẹ nhàng hút chặt lấy hai ngón tay của hắn, mật dịch ẩm ướt cũng theo đó mà chảy ra.

Hàn Thiên Vũ vô cùng hài lòng với biểu hiện của cô, thỉnh thoảng còn cắm thật sâu vào trong đè lên điểm nhạy cảm khiến đầu óc cô trở nên tê dại.

-Dừng lại đi... Xin anh đấy...

-Đã chuẩn bị xong mọi thứ cho Dương tiểu thư rồi ạ.

-Tốt, chăm sóc cô ấy cho tốt. Sai người mang chút đồ ăn nhẹ lên cho cô ấy.

-Vâng. Phòng làm việc của cậu lâu rồi không dọn dẹp, có cần tôi vào dọn không ạ?

Quản gia Lý lên tiếng càng dọa cô thít chặt lại, mật dịch theo hai ngón tay thon dài của hắn chảy xuống qυầи ɭóŧ. Hàn Thiên Vũ cởϊ qυầи jean của cô, bình tĩnh đáp lại lời quản gia Lý:

-Tôi đang làm việc, để sau đi.

Qυầи ɭóŧ của cô cũng nhanh chóng bị hắn kéo xuống tới đùi, cô thở gấp, côn ŧɦịŧ to lớn kia cứ trêu đùa qua lại mang đến cho tiểu huyệt của cô từng trận ngứa ngáy. Cô cắn lên vai hắn, nhúc nhích thân mình để lùi ra sau nhưng đáng tiếc thân thể lại bị kẹp giữa Hàn Thiên Vũ và bức tường không thể di chuyển nổi, bầu ngực căng tròn cũng theo hành động đó cọ vào cơ ngực rắn chắc.

-Dương tiểu thư muốn ra ngoài thưa thiếu gia.

Quản gia Lý, tại sao hôm nay ông lại nhiều chuyện thế này? Báo hại cô muốn phản kháng hắn cũng không được, Hàn Thiên Vũ nhếch môi, nói nhỏ vào tai cô, giọng nói trầm đục cùng với hơi thở nóng hổi của hắn khiến cô có chút rùng mình.

-Nếu không muốn quản gia Lý nghe được thì tốt nhất em nên phối hợp.

Trời ơi, cái con người này là đang đe dọa cô sao? Nguyệt Ân liền hung hăng cắn mạnh lên vai hắn. Hàn Thiên Vũ đương nhiên không hề để ý đến chút đau đớn nho nhỏ này, lấy côn ŧɦịŧ đâm thẳng vào tiểu huyệt của cô.

-A... Đau...

-Sai lái xe đưa cô ấy ra ngoài, đem theo 2 vệ sĩ, tránh đừng để cô ấy gặp phải người của Dương gia.

Tiếng rên khẽ phát ra từ cổ họng của cô xen lẫn chút xấu hổ, lọt vào tai hắn thì cực kì đáng yêu. Vừa mới đút vào một nửa thì tiểu huyệt của cô lập tức co lại. Hàn Thiên Vũ thở mạnh một hơi, bất ngờ thả lỏng eo cô ra, bị trọng lực kéo xuống khiến thân thể cô càng dán sát vào người hắn, nơi kết hợp cũng ngày càng chặt chẽ. Trong nháy mắt, toàn bộ côn ŧɦịŧ đều cắm vào vào bên trong.

Tiểu huyệt nhỏ bé bị côn ŧɦịŧ to lớn chen vào, vô cùng đau đớn, cô cắn vai hắn đến mức bật máu. Hàn Thiên Vũ cảm nhận tư vị ấm áp nơi thân dưới, chợt ép mạnh cô vào tường, bắt đầu chầm chậm ra vào.

-Thiếu gia cứ làm việc, tôi đi trước.

Tiếng gót giày 'cộp cộp' gõ vào sàn báo hiệu quản gia Lý đã rời đi. Cô thấy vậy liền nhúc nhích thân mình để thoát ra, Hàn Thiên Vũ lần thứ hai liền buông eo cô ra, thân thể cô cứ thế mà trượt xuống.

-Ưʍ....

Cô cảm giác được côn ŧɦịŧ kia đã chạm vào điểm nhạy cảm, thân thể không khỏi run lên đồng thời bám chặt lấy cổ hắn, hơi thở vô cùng rối loạn.

-Đã đến lúc này rồi thì em đừng hòng thoát khỏi tôi.

Câu nói vừa dứt thì Hàn Thiên Vũ chợt tăng nhanh tốc độ, côn ŧɦịŧ thô to cắm vào rút ra liên tục, âm thanh va chạm thân thể vang lên khắp phòng. Dưới ánh đèn mờ ảo, đôi mắt của Nguyệt Ân trở nên mơ màng vì kɦoáı ƈảʍ nhưng vẫn cắn chặt môi không phát ra tiếng.

-Rên to một chút.

Hắn rút côn ŧɦịŧ ra sau đó hung hăng cắm mạnh vào, hắn là đang muốn chọc cho cô phát ra những âm thanh êm tai đáng yêu như vừa nãy.

-A...a... Nhẹ thôi... đau...

Cả người cô mềm nhũn bị hắn ôm ở trong ngực, đùi cô mở rộng vòng qua eo hắn. Hàn Thiên Vũ hai tay ôm chặt eo cô, lại nghe được tiếng rên câu dẫn đó càng thêm hưng phấn, tăng tốc độ mà đâm mạnh vào bên trong.

-Gọi tên tôi.

Hàn Thiên Vũ không ngừng ra vào, bởi cô đã đủ ướt nên ra vào cực kì thuận lợi, hai bên vách tường bị hắn cọ tới cọ lui, ngứa ngáy khó chịu vô cùng. Nguyệt Ân hung hăng trừng mắt nhìn hắn, không ngờ lại chọc hắn không vui. Hai tay bắt lấy đùi cô giơ lên cao sau đó ép người tới trước, đem côn ŧɦịŧ to dài kia đút sâu vào trong. Bị hắn trêu đùa như vậy, cả người cô nóng hừng hực, cổ phát ra những tiếng rên vô cùng nhỏ, hai cánh môi mềm hé ra, liên tục thở hổn hển mấy hơi, khuôn mặt xinh đẹp ửng hồng câu nhân vô cùng.

-Em không gọi sao? Được. Là do em tự chuốc hết.

Hàn Thiên Vũ cười gian, hung hăng đâm côn ŧɦịŧ to lớn vào chạm lên điểm nhạy cảm của cô. Không đợi cô phản kháng, hắn mạnh mẽ tăng thêm tốc độ, lần nào cũng chạm vào điểm nhạy cảm kia.

Kɦoáı ƈảʍ đột nhiên ập tới khiến đầu óc cô trở nên tê dại. Bất ngờ nói:

-Vũ...a... nhẹ thôi... nhanh quá...

Nghe cô gọi tên mình như một liều thuốc kíƈɦ ŧìиɦ với Hàn Thiên Vũ, khiến hắn càng hưng phấn thêm. Mặc cho cô bảo nhẹ nhàng thôi nhưng vẫn bất chấp ra vào cơ thể cô.

Bên trong cô chặt chẽ lại ấm áp, khiến Hàn Thiên Vũ không cẩn thận hãm sâu vào trong tìиɦ ɖu͙ƈ, liên tục cọ sát vách tường của cô. Dưới thân bị ma sát đến tê dại, mồ hôi chảy dọc theo gò má sắc cạnh vô cùng quyến rũ của cô, môi vừa hé ra thở dốc liền bị một đôi môi khác chặn lại. Đầu lưỡi đưa vào bên trong tìm kiếm, thân dưới vẫn tiếp tục mạnh mẽ ra vào.Môi lưỡi dây dưa một lúc lâu, cảm nhận được hơi thở rối loạn của người trong lòng, hắn tiếp tục lặp đi lặp lại động tác trừu cắm của mình, hé miệng đem lỗ tai mẫn cảm của cô ngậm vào, đầu lưỡi vươn ra trêu chọc. Quá nhiều kɦoáı ƈảʍ đè ép cùng điểm yếu bị người ta bắt được khiến cô gần như mất đi định lực, chỉ có thể nhỏ giọng rêи ɾỉ.

-A...Vũ... chậm một chút...

Tiểu huyệt giống như có sinh mệnh hút lấy qυყ đầυ của hắn, Hàn Thiên Vũ chợt gấp gáp ra vào, ôm siết cô vào trong ngực như muốn sáp nhập cô vào người mình. Tiếng kêu phóng đãng của cô tựa thuốc kíƈɦ ɖụƈ, khiến hắn buông bỏ kỹ xảo mà chỉ chăm chăm dùng sức cắm tới, lung tung va chạm bên trong, không tha cho bất kì một chỗ nào.

-A..a..a..

Tiểu huyệt hồng phấn bị chà đạp bắt đầu điên cuồng thít chặt lại, hắn càng hung mãnh đánh tới. Phần thịt non bên trong đùi bị cọ đến đỏ bừng, cô run rẩy một trận, ngón chân cũng co lại.

Hàn Thiên Vũ gầm nhẹ một tiếng, sau đó phân thân thô to giần giật, chợt bắn ra, toàn bộ tϊиɦ ɖϊƈh͙ trắng đục đều phun vào sâu bên trong của cô. Dâʍ ŧɦủy̠ cùng tϊиɦ ɖϊƈh͙ trộn lẫn vào nhau khiến thân dưới ẩm ướt nhớp nháp không chịu nổi.

Nguyệt Ân mệt mỏi tựa thân hể đầy mồ hôi vào người hắn hắn, tiếng hít thở trở nên rối loạn.

Lúc này, Hàn Thiên bỗng nhiên có một ý nghĩ hết sức đáng sợ, đó chính là để cô mang thai con của mình, như vậy, cô sẽ ngoan ngoãn ở bên cạnh hắn. Nghĩ vậy, hắn cố tình không rút côn ŧɦịŧ  ra, tất cả bạch dịch đều bị ép lại bên trong tiểu huyệt của cô.

Nguyệt Ân như đọc được ý nghĩ trong đầu hắn, khàn giọng nhắc nhở:

-Nếu tôi mà có thai thì anh không còn cơ hội trở về bên Dương Lam Ngọc nữa đâu...

-Có thai thì sinh ra, tôi và em sẽ cùng nuôi lớn nó. Việc ly hôn tạm thời đừng bàn đến nữa.

Hàn Thiên Vũ đợi một lát, chợt cúi đầu hôn lên gò má hồng hào của cô, khiến cô ngượng ngùng nghiêng đầu đi. Bàn tay không yên phận di chuyển trên bầu ngực căng tròn sờ xoạng, bên dưới cũng bắt đầu có chút khởi sắc.

-Này, tôi mệt. Cấm anh làm tiếp.

Nhưng đáng tiếc lời này không có chút tác dụng uy hiếp nào, ánh mắt của cô vừa trải qua một trận kɦoáı ƈảʍ càng thêm mông lung, nhiễm chút tìиɦ ɖu͙ƈ, giống như đang câu dẫn hắn vậy.

Hắn ôm thân thể cô lên, sau đó cứ để côn ŧɦịŧ bên trong tiểu huyệt mà di chuyển đến bàn làm việc, đặt cô nằm lên đó, tiếp tục đại chiến...

Người này nào có chút gì gọi là tổng tài lạnh lùng, bình tĩnh và bản lĩnh? Căn bản hắn chính là một tên thần kinh không bình thường. Lúc thì mặt mày âm trầm đáng ghét, lúc thì dịu dàng, có lúc lại bá đạo không nói lý. Nhưng có lẽ cái tính cách lại khiến cô càng thêm thích hắn thì phải...

END CHAP 32.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play