Hắn mở mắt ra đã thấy mình ở trong căn phòng quen thuộc. Hôm qua say như vậy không biết hắn về nhà bằng cách nào nhỉ? hắn ngồi dậy, một cơn choáng váng ập tới do dư âm của trận say hôm qua. Bỗng nhiên có người mở cửa vào.
-Anh dậy rồi à? Uống tạm cốc trà xanh này đi.
Cô đẩy cửa bước vào, trên tay bưng 1 chiếc khay có 1 bát cháo nóng, một chén trà xanh cùng 1 chiếc khăn. Hắn vẫn còn ngơ ngác trước việc làm của cô, nhìn cô chằm chằm.
-Anh mau uống đi.
Hắn đón lấy chén trà. Không nói không rằng uống một hơi dài, một cảm giác nóng ran từ cổ truyền lên.
-Anh uống như thế không sợ bỏng à?
-Cô pha khá là ấm. Không sợ.
Cô cũng đến thở dài vì người đàn ông bên cạnh. Người gì mà hệt như cục đá, bảo gì cũng nói không sợ.
-Anh ăn cháo đi kẻo nguội. Em chuẩn bị đi làm đây.
Hắn nhìn bát cháo thịt băm được đặt ở cạnh đầu giường rồi quay ra hỏi cô.
-Là cô nấu sao?
-Không em thì còn ai nữa? Anh mau ăn đi. Không định đi làm sao?
-Tôi hỏi cô mới đúng. Học chưa xong sao đã đi làm rồi?
-Từ trung học em đã sang Mỹ học rồi, nhưng dễ quá nên em xin cha cho học nhảy lớp, đến cuối cùng học xong đại học luôn. Về nước thì gặp lại một người rất quan trọng đối với cuộc sống của em, em học lại đại học cũng là vì người đó. Cho nên bây giờ em chỉ cần đến trường vào kì thi thôi, anh cũng như vậy mà.
-Cô học ở đại học X à?
-Vâng. Đến giờ rồi em đi trước đây. Anh nhớ ăn hết rồi mới đi nhé.
-Ừ. Đi cẩn thận.
Hắn khá là ngạc nhiên, hồi đó, hắn cũng học đại học X, hắn có nghe tới danh tiếng của một vị tiểu thư nhỏ tuổi nhất năm cuối, đứng top, cho dù kém hắn đến 2 tuổi nhưng lại học cùng khối với hắn, hơn nữa còn học lớp chuyên, hội trưởng hội sinh viên, người mà hắn chỉ nhìn thấy mặt khi phát biểu vào đầu năm hoặc các dịp họp hội sinh viên. Hắn cũng quá coi thường khả năng của cô rồi. Lạ thay khá là trùng hợp, hắn và cô cùng tốt nghiệp sau đó về nước, rồi vì Dương Gia Kỳ mà lấy thêm một tấm bằng đại học nữa.
Nghĩ ngợi một hồi rồi hắn quay ra ăn cháo. Cháo cô nấu rất hợp khẩu vị của hắn. Nghĩ đến hắn lại cảm thấy ấm lòng, trước giờ khi hắn say rượu, mẹ hắn cũng không chăm sóc cho hắn vì bận rộn nhưng cô cho dù có bận cũng bỏ thời gian ra cho hắn. Đúng là không uổng công cưới vợ mà!
END CHAP 21.