"Uỳnh!" Những người đó cũng không muốn lãng phí thời gian, nói động thủ liền động thủ!
Đáng ghét!
"Binh binh binh!" Tần gia chủ không thể không ứng chiến.
Sở Cửu Ca ngồi đó xem vở kịch hay này, "Ba đại cao thủ giao phong, thật đặc sắc!"
"Mẫu thân so với mấy lão gia hỏa này trẻ hơn mười mấy tuổi, thực lực vẫn chưa bằng họ. Xem ra ta ngoại trừ luyện dược giúp mẫu thân trở nên đẹp, còn phải nghĩ cách đề cao thực lực của mẫu thân mới được." Sở Cửu Ca
xoa xoa cằm thì thào nói.
Một màn kịch hay như vậy không thường được xem, Tần gia chủ phi thường
ngoan cường chống chọi với sự vây công của hai người, trong lòng hắn vẫn luôn tin rằng sẽ có cứu binh đến, thế nhưng đợi mãi mà không thấy.
Sao có thể? Theo lý mà nói Bệ hạ không thể nào nhận được tin tức chậm như vậy? Chẳng lẽ Diệp gia và Lâm gia cố ý phá rối.
Sở Cửu Ca đùa cợt nói: "Tần gia chủ lúc này vẫn nghĩ rằng sẽ có người
đến cứu hắn, hoàng thất lấy được thứ mình muốn, không ở sau lưng đâm
thêm một đao thì đã may rồi, còn giúp hắn, sao có thể được?"
"Uỳnh uỳnh uỳnh!" Thương thế của Tần gia chủ càng ngày càng nặng.
"Tần gia chủ, ngươi không phải là đối thủ của chúng tôi, sao cứ phải khổ sợ chống chọi chứ!"
"Ta khuyên ngươi vẫn là không nên chống trả thì hơn."
Hai đối thủ của Tần gia chủ đều lên tiếng nói.
Ngay lúc Tần gia chủ muốn mở miệng giải thích gì đó, đột nhiên môi hắn bắt đầu chuyển đen, "Phụt!" Một ngụm máu tươi phun ra.
"Rầm!"
Tần gia chủ ngã ra đất, toàn thân trở nên đen thui, trạng thái chết cực kỳ thảm.
"Độc này xuống cũng quá không có trình rồi!" Sở Cửu Ca nói.
Tần gia chủ nay đã đứt hơi, hai người đó cho nhau ánh mắt, hạ độc tuyệt đối không phải là bọn họ, rốt cuộc là ai làm, Sở gia?
Họ đem Tần gia lục soát triệt để, tổn thất nhiều người như vậy giết vào Tần gia, kết quả không đạt được gì cả.
"Đáng ghét! Tần gia chủ rốt cuộc đem đồ giấu đi đâu rồi?"
"Tần gia chủ tuy rằng đã chết, không phải vẫn còn một Tần thiếu chủ sao? Đi hỏi hắn xem!"
Bắc Uyển của Tần Hàn nghênh đón những vị khách không mời, bị bắt và sau
một hồi thẩm vấn, hắn nghe đến những người này nói: "Xem ra tên phế vật
này quả thật cái gì cũng không biết."
"Cũng đúng, Tần thiếu chủ đã trở thành phế vật rồi, Tần gia chủ cũng không thể đem thứ bảo vật quan trọng như vậy giao cho hắn."
Phế vật!
Hai từ này sâu sâu đâm vào tim Tần Hàn, móng tay ấn sâu vào lòng bàn tay, cả tay đầy máu.
Bọn họ cũng nghĩ rằng một phế vật như Tần Hàn không có chút uy hiếp nào, lười đem người giết đi, tức giận rút lui khỏi Tần gia.
Kịch hay cũng xem xong rồi, thân hình Sở Cửu Ca nháy mắt biến mất khỏi Tần gia.
Không nghĩ đến hoàng gia đủ ác, lại trực tiếp hạ độc Tần gia chủ.
Tần gia chủ vừa chết, chết không đối chứng, sau này sợ rằng không ai biết Lôi Đình Đạn đã bị hoàng thất lấy đi.
Thế nhưng..
Xích Hoàng ngàn vạn không ngờ đến, người hắn phái đi căn bản không lấy được thứ hắn muốn.
"Bệ hạ.." Công công đó về đến hoàng cung phục mệnh.
"Độc hạ xong rồi chứ?"
"Bệ hạ xin yên tâm, lão nô đã hạ độc rồi. Đến lúc đó Tần gia chủ nhất
định chết tức tưởi, tuyệt đối không có người nghi ngờ có liên quan đến
bệ hạ. Người khác chỉ sẽ nghi ngờ ba đại gia tộc còn lại."
"Vậy thì tốt, việc này ngươi làm rất tốt! Đem Lôi Đình Đạn giao ra trẫm xem xem."
"Vâng, Bệ hạ!"
Nhưng mà, hắn vừa sờ đến người, lại không có gì cả.
Tìm hết cả người trên dưới căn bản không tìm thấy thứ hắn muốn, sắc mặt của vị công công này trở nên trắng bệch như tờ giấy.
Hắn vội vàng quỳ xuống trước mặt Xích Hoàng nói: "Bệ hạ tha mạng! Bệ hạ, thần.. thần rõ ràng đã lấy được Lôi Đình Đạn từ tay Tần gia chủ, nhưng
mà.. nhưng mà.. không biết sao lại không thấy nữa."
Vị công công này tuổi đã một bó rồi, lúc này gần như sợ đến ngất đi, "Bệ hạ, lão nô xin thề, thần tuyệt đối không có ý nuốt riêng Lôi Đình Đạn
đó. Nhiều năm như vậy, thần vẫn một mực trung thành với bệ hạ mà!"
"Ngươi nói cái gì?" Xích Hoàng bạo nộ.
"Người đâu! Đem lão già này xuống lục soát thẩm vấn!"
"Vâng!"
Đem toàn thân vị công công này đều rà soát hết, ám vệ đến hồi báo, cũng
nói hết sự việc phát sinh thế nào, xác định vị công công này không hề
nói láo.
Vị công công này nói: "Nhất định là Tần gia chủ, nhất định là hắn đã làm gì rồi."
"Không thể nào, Tần gia nếu như muốn sự che chở của hoàng thất, vậy thì
không lý nào to gan như vậy đắc tội ta. Trên đường ngươi trở về đã gặp
phải chuyện gì?" Xích Hoàng hỏi.
"Thần.. thần không hề gặp phải bất cứ ai, làm sao có thể không thấy đâu rồi?"
Xích Hoàng nhu nhu mi tâm, đột nhiên đôi mắt đó trở nên băng lạnh, "Đệ
nhất thần trộm! Lồi đồn đệ nhất thần trộm trộm sạch Tần gia đó, hắn quả
thật rất to gan, ra tay với Tần gia thì đã thôi, lại còn dám trộm đồ của trẫm."
"Người đâu! Nhất định phải bắt được đệ nhất thần trộm đó cho trẫm!" Đây là nguyên nhân duy nhất Xích Hoàng có thể nghĩ đến.
"Vâng, Bệ hạ!"
Sau khi Sở Cửu Ca rời khỏi Tần gia, phát hiện bản thân bị người theo
dõi, đối phương càng theo càng sát, Sở Cửu Ca làm thế nào cũng cắt đuôi
không được.
Ánh mắt Sở Cửu ca trầm xuống, đây lại là người của thế lực nào?
Đột nhiên một trận kình phong ập đến, đánh đến Sở Cửu Ca, thực lực người này mạnh hơn Sở Cửu Ca không chỉ một chút, căn bản không cho phép cô
tránh khỏi.
Mặc Thất tất nhiên sẽ không để Vương phi dưới sự bảo hộ của hắn bị công
kích, bóng đen vụt qua, ra tay rất nhanh, công kích đến người tập kích
trong bóng tối.
Ngay cả Mặc thất cũng không phát hiện ngoài trừ người đó vẫn còn một người khác đi theo bên cạnh Sở Cửu Ca.
Sở Cửu Ca cảnh giác nói: "Ra đây!"
Một thân hình đột nhiên xuất hiện ở sau lưng Sở Cửu Ca, thanh âm khàn khàn của hắn truyền đến, "Ta vốn không có ác ý."
"Nhưng mà ngươi cũng không có quang minh lỗi lạc." Sở Cửu Ca nói.
Vừa nãy cường giả ngưng hồn cảnh ra tay, tuy rằng mang theo sát ý, nhưng không phải vì kích sát cô, ngược lại giống như muốn dụ đi Mặc Thất
người luôn âm thầm bảo vệ cô.
"Đúng là có một việc nho nhỏ, muốn nhờ đệ nhất thần trộm giúp đỡ." Người đó lại nói.
Sở Cửu Ca đánh giá người trước mặt, giống như cô, ngụy trang của người này rất hoàn mỹ.
"Ngươi rất không đơn giản đó! Lại có thể đoán ra thân phận của ta!" Sở Cửu Ca thấp giọng nói, cô luôn hành động rất cẩn thận.
"Ta rất tán thưởng năng lực của ngươi, cho nên muốn kết giao bạn bè với
ngươi, sẵn tiện bàn một vụ làm ăn với ngươi, không biết ý ngươi thế
nào?" Hắn hỏi.
"Bàn việc làm ăn, ngươi có thứ gì cần ta đi trộm sao? Thực lực của bản
thân ngươi không tệ, nếu như đồ vật ngay cả ngươi cũng không lấy được,
ta nghĩ ta cũng không thể trộm được!"
"Dù sao muốn trộm được đồ, kỹ năng trộm đồ giỏi có thể che lấp đi khoảng cách thực lực, ta tin tưởng đệ nhất thần trộm ngươi nhất định có thể
làm được."
Tuy rằng đối phương đối với năng lực của cô rất rõ, Sở Cửu Ca nói: "Nói
đi! Ngươi muốn ủy thác ta trộm đồ vật gì? Mục tiêu là gì? Ở đâu?"
Người đó đưa cho Sở Cửu Ca một tờ giấy, Sở Cửu Ca nhìn đến nội dung trên tờ giấy, khóe miệng giật liên hồi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT