Tử Linh Quốc là nước mạnh nhất trong thất quốc, thậm chí mà nói mấy nước khác cộng lại cũng không phải là đối thủ của Tử Linh Quốc.
Tử Linh Quốc có khả năng của mình để bồi dưỡng thiên tài, những thiên tài đó có lẽ không yếu hơn ước với Thái Vân Tông.
Đại hội thất quốc thông thường, Tử Hoàng chỉ cần để cho một bộ phận thiên tài ra tay là được.
Chỉ cần bảo đảm lấy được thứ nhất là được, đương nhiên không cần để lộ hết tất cả thực lực của mình.
Tình huống bây giờ với trước đó hoàn toàn không giống, bởi vì sự xuất hiện đột ngột của Sở Cửu Ca.
Cô chỉ xuất thân từ Xích Linh Quốc, nhưng lại có được thiên phú và sức
chiến đấu kinh người, khiến cho Tử Hoàng không thể không cố kỵ.
Đôi tay của Thanh Bắc để ở sau lưng, nhàn nhã nhìn Sở Cửu Ca, "Ta là nể
tình Xích Linh Quốc các ngươi hàng năm đều không thắng được một trận,
cho các ngươi chút mặt mũi để cho các ngươi thắng một trận mà thôi, nếu
như các ngươi tự phụ cho rằng các ngươi có thể đánh bại được Thanh Linh
Quốc ta, vậy thì quá xem trọng Xích Linh Quốc các ngươi rồi."
Linh lực ngưng hồn cảnh ngũ trọng bạo phát ra, "Trận này, ngươi thua chắc!"
Uy thế linh lực của hắn như một con đao sắc bén đánh đến, sắc mặt Sở Cửu Ca thản nhiên, "Thua sẽ là ngươi."
"Binh binh binh!" Rất nhanh hai đạo thân ảnh trên lôi đài giao nhau.
Tốc độ của họ càng ngày càng nhanh, càng ngày càng nhanh, còn chưa đợi
người khác phản ứng kịp, Thanh Bắc trực tiếp bị Sở Cửu Ca đánh bay xuống lôi đài!
"Rầm!" Khi rơi xuống dưới lôi đài, Thanh Bắc cũng đang một vẻ ngơ ngác, hắn thua rồi.
Công kích của Sở Cửu Ca quá nhanh, hơn nữa mỗi một chiêu đều nhắm đến nhược
điểm trên người hắn đánh, khiến cho hắn càng ngày càng chịu không nổi,
sau đó hắn liền cảm thấy trong đầu một trận trống rỗng, trực tiếp liền
ngất đi mất.
Thanh Bắc nói: "Sở Cửu Ca, ngươi không hề bị trọng thương chưa hồi phục!"
"Đúng thế! Dưỡng mất bảy ngày, thương thế của ta đã hoàn toàn hồi phục rồi.
Thanh Linh Quốc các ngươi không ai là đối thủ của ta, lần này Thanh Linh Quốc các ngươi thua chắc rồi." Sở Cửu Ca thừa nhận nói.
Lam Yên
nói: "Tử Hoàng bệ hạ, Sở Cửu Ca căn bản không hề bị thương, cô ta gạt
người, gạt mất ngự y, sau đó âm mưu tính kế ta. Tử Hoàng bệ hạ người
nhất định phải làm chủ cho ta."
Nhưng mà phán đoán của ngự y sao có thể sai, Tử Hoàng không thể nghĩ thông suốt được.
Sở Cửu Ca nói: "Lam Yên công chúa, ngươi đừng có nói bậy đó, ngươi chẳng
lẽ quên mất ngươi tặng cho ta một viên tam phẩm đan dược rồi sao? Tam
phẩm đan dược đó là trân phẩm đó, ta ăn rồi liền hồi phục."
"Nếu
như Xích Linh Quốc ta lần này đạt được thành tích tốt, ta nhất định sẽ
cảm tạ thật tốt các bằng hữu Lam Linh Quốc!" Trên mặt Sở Cửu Ca lộ ra nụ cười.
Sở Cửu Ca cười
sáng lạn đến nhường nào, sắc mặt Lam Yên và Lam Tần liền khó nhìn bấy
nhiêu, trong lòng họ lúc này tức đến muốn thổ huyết.
Tử Hoàng
nhìn thấy Lam Yên hoàn toàn không muốn để ý đến cô, ông nói: "Bây giờ
đại hội thiên tài thất quốc, những việc khác sau này hãy nói! Lam Linh
Quốc các ngươi bây giờ nên nghĩ là làm thế nào lấy được thành tích tốt,
mà không phải là ở đây cáo trạng!"
Lam Yên không nói nên lời, Tử
Hoàng xem ra bị bọn họ làm cho ghê tởm nên không muốn để ý đến họ nữa
rồi, giận lây bọn họ hủy đi Tử Kha hoàng tử và Tử Tâm công chúa, xem ra
cần phải dựa vào bản thân của họ rồi.
Bên phía Thanh Linh Quốc
cảm thấy bức bối, ngay đến người mạnh nhất cũng không phải là đối thủ
của Sở Cửu Ca, hơn nữa thương thế của Sở Cửu Ca vì đan dược của Lam Yên
mà đã khỏi rồi, bọn chúng sẽ không nhận được cái gì tốt dưới tay cô.
Lúc này bọn chúng thống hận Xích Linh Quốc, ngay đến Lam Linh Quốc cũng hận lây sang, ai bảo bọn chúng nhiều chuyện.
"Lão đại! Chúng ta nên làm thế nào?" Có người hỏi.
"Thanh Linh QUốc chúng ta xếp hạng ba trong thất quốc, nếu như thực sự thua
cho nước hạng nhất đếm ngược Xích Linh Quốc, vậy thì chúng ta không còn
mặt mũi trở về nữa. Chúng ta là phía chủ động khiêu chiến, chúng ta đánh không lại Sở Cửu Ca, chẳng lẽ còn đánh không lại tên bệnh tật Dung
Vương kia sao?" Thanh Bắc âm trầm nói.
Sở Cửu Ca có mạnh hơn nữa thì đã sao? Bọn chúng có thể đi đối phó vị hôn phu của cô.
Chỉ cần khiêu chiến thêm vài lần, thắng nhiều chút thì cho dù thua hai
trận, số trận thắng nhiều hơn số trận thua, Thanh Linh Quốc của chúng
vẫn có thể giành phần thắng.
"Ngươi lên!"
Lại một thiên
tài Thanh Linh Quốc đi lên, mọi người có chút ngạc nhiên, Thanh Linh
Quốc bọn chúng đụng phải một gia hỏa bưu hãn như thế còn không chịu nhận thua, cũng thực sự là kiên trì.
Mà vào ngay lúc đó, bên phía Thanh
Linh Quốc mở miệng nói: "Sở Cửu Ca, chúng tôi không khiêu chiến ngươi
nữa rồi, chúng tôi muốn khiêu chiến một người khác của Xích Linh Quốc,
Dung Vương Dung Uyên."
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều rất ngạc nhiên!
Dung Vương Dung Uyên của Xích Linh Quốc, bọn họ không hề nghĩ qua hắn ta sẽ ra trận.
Thân thể đó của hắn ta sao có thể chịu đựng được chiến đấu kích liệt, đừng có để chết trên lôi đài đó!
Nhưng mà đây là cách duy nhất Thanh Linh Quốc có thể giành chiến thắng, để có thể giành chiến thắng Thanh Linh Quốc quả thực rất vô sỉ.
"Nếu
như không muốn Dung Vương ra trận, Xích Linh Quốc các ngươi có thể nhận
thua! Một khi hắn ra trận thi đấu rồi, hắn nếu như xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì, tự mình chịu trách nhiệm."
Trên mặt Sở Cửu Ca không hề có một chút dao động, cũng không hề cảm thấy phẫn nộ vì sự vô sỉ của Thanh Linh Quốc.
Cô chỉ nhàn nhạt nói: "À! Thì ra các ngươi không dám đấu với ta nữa rồi, muốn Dung Uyên lên sao!"
Sở Cửu Ca nhảy đến bên người Dung Uyên, cô nói: "Vậy chàng lên!"
"Sở Cửu Ca điên rồi sao! Cô ta lại để cho Dung Vương ra trận!"
"Chẳng lẽ Sở Cửu Ca cô ta còn mong Dung Vương chết trên lôi đài sao?"
"..."
Dung Uyên gật đầu nói: "Được!"
Dung Uyên chầm chậm đi lên lôi đài, thân hình hắn rất đơn bạc, nhìn vào trông rất suy nhược.
Đối với một đối thủ đi một bước cũng sợ đi không vững, người bên phía Thanh Linh Quốc cảm thấy thắng lợi nắm chắc trăm phần trăm rồi, cho dù ức
hϊếp một tên bệnh tật có chút không được đẹp lắm.
Nhưng mà không đẹp thì đã sao? Chỉ cần có thể thắng!
Khi trọng tài tuyên bố bắt đầu, đối phương ra tay rồi.
Hắn ra tay cũng không quá nặng, thực sự sợ Dung Vương chết trên lôi đài,
dẫn đến phiền phức, đây dù sao cũng là con cái duy nhất của Kiêu Hoàng
Xích Linh Quốc.
Khi hắn công kích, Dung Uyên cứ thế đứng đó không động đậy gì cả.
Mọi người kinh ngạc nói: "Hắn cũng không né, chẳng lẽ đã từ bỏ rồi sao? Tại sao không trực tiếp nhận thua, còn có thể bớt chịu khổ."
"Đây hoàn toàn là tự sát mà!"
"..."
Thế nhưng ngay khi đối thủ muốn chạm đến Dung Uyên, một cỗ lực lượng bá đạo trực tiếp đem đối thủ trước mắt này chấn bay ra ngoài.
"Cái gì?" Người đó trợn to mắt, khó tin nói.
Lực lượng bạo phát ra trong phút chốc đó, căn bản không phải là hắn có thể cản lại nổi.
"Rầm!" Một chiêu giải quyết! Gọn gàng sạch sẽ!
Từng người một mắt trợn tròn nhìn Dung Uyên, vừa rồi Dung Uyên ra tay, bọn
họ không cảm thấy được cấp bậc linh lực của hắn, nhưng lại biết được
người này rất mạnh.
Tuy rằng mọi người đều biết thân thể Dung
Uyên rất yếu, không còn sống được bao lâu, cũng không ai nói hắn là một
tên phế thải, không có tu vi.
Lan phi nói: "Bệ hạ, Dung Vương Xích
Linh Quốc này thực lực rất mạnh đó! Như thϊếp vậy mà không nhìn ra được
cấp bậc của hắn cao thế nào, Bệ hạ nhìn ra hay không?"
Ánh mắt Tử Hoàng khẽ trầm đi, nhìn chằm chằm đạo thân ảnh hư nhược đó nói: "Ta
cũng không biết, tiểu tử này nhất định tu luyện bí pháp ẩn giấu thực
lực, khiến cho người khác nhìn không ra, có lẽ so với tiểu nha đầu Sở
Cửu Ca còn không đơn giản hơn! Xích Linh Quốc quả là càng ngày càng
không đơn giản rồi!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT