Lam Yên cảm thấy ghê tởm cực kỳ, vừa nghĩ đến đêm qua những việc xảy ra sau khi mất đi khống chế, sắc mặt cô liền xanh mét.
Những người đứng trước cửa nhìn thấy cảnh tượng bất nhã này của cô, lúc này hận không thể tìm một lỗ hỏng chui vào.
Sắc mặt của Lan phi cũng không giữ được nữa, bà hoàn toàn không nghĩ đến sự việc sẽ phát triển thành như vậy, thành công không đủ thất bại lại có
thừa.
Tử Hoàng ở nơi này còn nhìn thấy một đôi nhi nữ của ông, đã giận dữ đến muốn đem những tên ô uế này toàn bộ gϊếŧ hết, hủy thi diệt
tích.
Có bốn người vẫn là không thể gϊếŧ đi, nhưng mà những người khác..
"Người đâu! Đem đám người này kéo xuống, toàn bộ chém hết cho ta."
Những người này đều ngẩn ra rồi, "Dựa vào cái gì? Là do người đẹp này bảo
chúng tôi làm thế, bảo chúng tôi sau nửa đêm đến hầu hạ người trong gian phòng này."
"Đúng thế! Khi chúng tôi đến bọn chúng vẫn chưa cảm thấy thỏa mãn, chúng tôi đây là nhận tiền làm việc mà."
"..."
Sắc mặt Tử Hoàng xanh mét, ông nói: "Kéo ra ngoài, đừng để cho bọn chúng nói lời dư thừa, gϊếŧ đi! Toàn bộ gϊếŧ đi."
Cảm thấy nguy cơ chết chóc, những người này cũng giận rồi.
Bọn chúng chửi: "Tiện nhân này ngươi tốt xấu gì cũng nói một câu đi chứ!
Đêm qua ta tận tâm tận lực hầu hạ ngươi như vậy, ngươi không thể trở mặt không nhận đó!"
"Ngươi.."
Lam Yên tức đến toàn thân run
rẩy, cô ôm chặt y phục của mình khóc một cách đáng thương, khàn khàn
nói: "Không phải như vậy đâu, không phải.."
Sau khi đem những
người này giải quyết sạch sẽ, Tử Hoàng nói với những người khác: "Các
ngươi trước hãy trở về hội trường thi đấu, việc nhìn thấy sáng nay không được nói ra ngoài với bất kì ai, các ngươi rõ rồi chứ?"
Mắt thấy Tử Hoàng đã giáp ranh trạng thái bạo nổ, bọn chúng đương nhiên không dám nán lại lâu.
"Nghịch tử! Nghịch nữ! Từ nay về sau các ngươi bị biện làm thứ dân, tự lo cho
thân mình đi! Hoàng thất Tử Linh Quốc ta không có hai thứ làm mất mặt
người khác như vậy." Tử Hoàng giận dữ nói.
Tử Tâm kéo lại tay Tử
Hoàng nói: "Phụ hoàng, là Lam Yên, là do Lam Yên bọn họ tính kế Sở Cửu
Ca, kết quả bị Sở Cửu Ca báo phục. Chúng con chỉ là bị vạ lây mà thôi."
Lam Yên nức nở nói: "Vẫn mong Tử Hoàng bệ hạ minh xét, là Sở Cửu Ca đố kỵ
chúng tôi mới cố ý dùng thủ đoạn như vậy hại chúng tôi! Ta là công chúa
của Lam Linh Quốc, tại Tử Linh Quốc gặp phải việc như vậy, vẫn mong Bệ
hạ làm chủ cho ta!"
"Sở Cửu Ca thân mang trọng thương, con bé làm sao có năng lực đối phó các ngươi! Các ngươi quả thực là nói bậy." Tử Hoàng nói.
"Đó là do cô ta giả bộ, cô ta căn bản không có trọng thương." Lam Yên nói.
"Ngự y đều nói con bé bị trọng thương, các ngươi đừng có vu oan cho Sở Cửu
Ca nữa, hai vị của Lam Linh Quốc, đại hội thiên tài các ngươi còn tham
gia hay không? Nếu như không tham gia các ngươi mau cút khỏi Tử Linh
Quốc cho ta, còn nếu tham gia lập tức thu thập bản thân, ta chỉ đợi các
ngươi thêm nửa canh giờ, nếu không tư cách của các ngươi sẽ bị hủy." Tử
Hoàng giận nói, cũng không muốn nhìn bọn chúng thêm một cái, quá dơ bẩn
rồi.
Lam Yên nói: "Ta đồng ý tham gia!"
Lam Tần nói: "Ta cũng đồng ý tham gia."
Sở Cửu Ca triệt để hủy đi bọn họ rồi, sau khi trở về nước kết cục của họ tuyệt đối càng thảm hơn cả Tử Tâm và Tử Kha bọn họ.
Huyết hải thâm thù như vậy, cho dù kéo theo Sở Cửu Ca bồi táng thì bọn họ cũng không tiếc.
Tử Hoàng lạnh lùng nhìn bọn họ, sau đó liền quay người rời đi.
Đợi khi bọn chúng lần nữa đi đến hội trường đại hội thiên tài, phát hiện Sở Cửu Ca bọn họ vậy mà đã ở nơi này rồi.
Tào thiếu chủ nói: "Sở Cửu Ca, ngươi sao lại ở đây?"
"Đây không phải là đến tham gia đại hội thiên tài sao? Ta không đến nơi này thì nên ở nơi nào?" Sở Cửu Ca nhướng mày nói.
Rất nhanh những người khác cũng lần lượt đến rồi, bọn họ vốn dĩ đi xem kịch hay của Sở Cửu Ca, kết quả lại nhìn thấy cảnh bất nhã của nữ thần trong lòng họ, tâm trạng tốt lúc sáng sớm cũng sắp bị ghê tởm hỏng mất rồi.
Tử Hoàng cũng đến rồi, ông nhìn thấy Sở Cửu Ca mày khẽ nhíu lại.
Ông nói: "Sở Cửu Ca, Dung Vương, các ngươi đi đâu rồi? Tham gia đại hội thiên tài thất quốc vậy mà lại đến trễ."
"Bệ hạ! Việc này là do ta không tốt, ở Tử đô ta phát hiện một quán mì, vị
phi thường ngon, ăn rồi lại còn có thể có vận may, thế là kéo theo Cửu
muội muội nhà ta đi ăn rồi. Nhưng mà tay nghề đó rất phức tạp, tốn mất
chút thời gian, dẫn đến việc Cửu muội muội đến không kịp. Đợi đến khi
chúng tôi đến các ngươi toàn bộ đều không có ở đây, Cửu muội muội đã ở
đây đợi một hồi rồi đấy, các ngươi vừa nãy đi đâu thế?" Tam Tiền cười ha ha nói.
Tử Hoàng không biết tiểu tử này nói rốt cuộc có thật hay không?
Việc đã đến nước này, đại hội thiên tài phải cử hành, Tử Linh Quốc của ông
mất mặt rồi, nhưng mà càng mất mặt chính là Lam Linh Quốc.
Dù sao Tử Kha và Tử Tâm không hề tham gia lần đại hội thiên tài này, mà Lam
Yên và Lam Tần lại là một thành viên trong số những người tham gia.
Lam Yên và Lam Tần vừa thu thập xong đi đến hội trường, chỉ có điều ánh mắt mọi người nhìn họ đều thể hiện sự chê bai.
Lam yên mặc một thân y phục màu lam thanh thuần thoát tục, lúc này lại không thể gợi lên sự ái một của bất kì ai.
Vốn là thiên chi kiêu nữ được mọi người chú ý, nay trong mắt bọn chúng chỉ như một vũng bùn mà thôi.
Nắm đấm của Lam yên nắm chặt lại, ánh mắt âm trầm nhìn Sở Cửu Ca, nhìn thấy sắc mặt cô hồng hào, thân mật đến thế với vị hôn phu của cô, hận ý
trong lòng cô ngút trời.
Dựa vào gì cô phải chịu đựng những thứ này?
Tử Hoàng rất buồn bực, nhưng mà thi đấu thì vẫn phải tiếp tục, chỉ có tiếp tục mới có thể để cho thiên tài Tử Linh Quốc ông thu thập Sở Cửu Ca,
ông đã đợi thời khắc này rất lâu rồi.
Tử Hoàng mở miệng nói: "Trẫm bây giờ tuyên bố, đại hội thiên tài thất quốc bây giờ bắt đầu."
"Mới vừa bắt đầu, xem ra chúng ta vốn không hề đến trễ!" Vào ngay lúc đó,
một hàng người xuất hiện tại hội trường đại hội thiên tài thất quốc.
Người đến ngoại trừ thiếu niên mặc y phục màu đen dẫn đầu không mặc y phục
thống nhất với những người khác, những người khác toàn bộ đều mặc giống
nhau, tất cả mọi người chỉ một ánh mắt liền có thể nhận ra đó là đệ tử
Thái Vân Tông.
Bọn họ ngẩn ra rồi, đệ tử Thái Vân Tông vậy mà lại đến, đây là đến quan sát thực lực của thiên tài thất quốc sao? Quan sát tình hình địch, hay là đến gay hấn?
Nam nhân áo đen đó tên là Dạ Dương Thu, qua một thời gian tu vi vủa ông đã triệt để khôi phục.
Ông nhìn về Sở Cửu Ca, khẽ gật đầu với Sở Cửu Ca.
Ông chỉ là đến xem người từng là học sinh trong trại đặc huấn ông biểu hiện trên đại hội thiên tài thất quốc, phó tông chủ tuy là đã trở về, ông có thể trở thành đệ tử nội môn, nhưng mà ông vẫn lựa chọn ở lại làm thầy
giáo trong trại đặc huấn.
Lần thành công này của trại đặc huấn cộng
thêm sự cống hiến của phó tông chủ đối với tông môn, trại đặc huấn có
được sự khẳng định của trên dưới tông môn.
"Người đó hình như là
đại sư huynh Vân Hồng của Thái Vân Tông! Thiên phú cao nhất trong Thái
Vân Tông, quả nhiên người của Thái Vân Tông đến không có ý tốt mà! Hắn
cũng đến rồi." Có người nhận ra người nam nhân cao lớn cường tráng đó có chút kinh ngạc nói.
Thiên tài thất quốc và đệ tử thiên tài của
đệ nhất tông môn trong thất quốc Thái Vân Tông có mối quan hệ cạnh tranh với nhau, sự xuất hiện của bọn họ khiến cho tất cả thiên tài đều khẩn
trương.
Cho dù thế nào, cũng không thể để cho những đệ tử này của Thái Vân Tông xem nhẹ thiên tài thất quốc.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT