Thấy động tĩnh bên đó lớn như vậy, bọn chúng liền biết tên đồng bọn đó e là không may rồi.

Sở Cửu Ca nói: "Hắn sao, ta thả cho đi rồi!"

Bọn chúng khó tin nhìn Sở Cửu Ca, sao có thể?

Tiểu nha đầu này trông tuổi còn trẻ, nhưng lại là một người tâm tư gian trá, độc ác, bọn chúng không tin cô sẽ làm ra việc thả hổ về rừng như vậy.

"Không thả hắn đi, sao có thể biết được ổ của các ngươi. Lần trước ta cũng gặp phải một đám sát thủ, thủ đoạn của bọn chúng và thói quen bố trí người đánh lén rất giống các ngươi. Nhưng mà hắn không chịu giao phó ổ của bọn chúng ở đâu, sau đó liền tự sát rồi. Cho nên lần này ta chuẩn bị tự mình đi tìm, ta đã để lại một thứ rất đặc biệt trên người của người đó." Sở Cửu Ca nói.

Bọn chúng cũng nghĩ đến một đội ngũ tương đối mạnh trong tổ chức bọn họ toàn quân bị diệt, cũng vào không lâu trước đó, chẳng lẽ.. chẳng lẽ cũng là do cô ta mà bị diệt sao.

Điều này sao có thể?

Sở Cửu Ca nói: "Cho nên các ngươi nói hay không nói cũng không quan trọng nữa rồi, bởi vì các ngươi không nói, đến lúc đó đi tìm lão đại của các ngươi hỏi, đương nhiên sẽ biết thôi."

"Tiểu nha đầu, ngươi quá cuồng vọng rồi! Đừng tưởng rằng có thể khống chế một đầu yêu thú cửu phẩm liền có thể tự đại, cường giả trong tổ chức của chúng tôi cũng không phải là thứ ngồi không." Một sát thủ trong số đó khàn khàn nói.

"Chỉ dựa vào ngươi cũng muốn đấu với lão đại chúng tôi, ngươi hoàn toàn là lấy trứng chọi đá."

Sở Cửu Ca nói: "Xem ra các ngươi vẫn là không muốn giao phó người thuê các ngươi là ai rồi, vậy thì thôi, không miễn cưỡng các ngươi nữa."

Mấy cây ngân châm loé qua, đâm vào trong huyệt đạo của bọn chúng, Sở Cửu Ca nói: "Mặc Thất, đem người đưa đi."

"Vâng, Vương phi!"

"Vương phi, người mau chóng trở về đi, Vương gia nhớ người rồi. Người còn không trở về Vương gia liền cho thế thân thay thế chạy ra tìm người đó." Mặc Thất lại nói.

"Được rồi! Ta biết rồi."

Muốn trở về, Sở Cửu Ca cảm thấy bản thân cần trông thảm một chút, sắc mặt nên trắng một chút, không thể trở về một cách thảnh thơi như vậy được.

Đối với kỹ thuật hóa trang của bản thân Sở Cửu Ca vẫn là rất hài lòng, cô bây giờ so với lúc hành hạ đám sát thủ đó hoàn toàn không giống rồi, sinh sinh như là một người mới thoát khỏi cái chết vậy.

Sở Cửu Ca rời khỏi Tử Thương Sơn, ngay khi muốn đi vào khách điếm liền gặp phải một người.

"Đây không phải là đệ nhất thiên tài Xích Linh Quốc Sở Cửu Ca sao? Thương thành như vậy, thật khiến người khác nhịn không nổi thương xót mà!"



"Ngươi không phải bám víu được đám người Lam Linh Quốc rồi sao? Ta nhìn thấy bọn họ trở về trước rồi, xem dáng vẻ là bỏ lại ngươi rồi."

Đám người này là người của Thanh Linh Quốc, Thanh Linh Quốc chỉ thua cho Lam Linh Quốc, bọn chúng vốn dĩ muốn giao hảo với đám người Lam Linh Quốc, hắn cũng ái mộ Ngũ công chúa, nhưng lại không ngờ đến người của Lam Linh Quốc càng thân thiết với hai tên rác rưởi Xích Linh Quốc hơn.

Trước đó hắn không dám manh động, nhưng mà bây giờ hắn xác định Sở Cửu Ca bị những người của Lam Linh Quốc bỏ rơi rồi, đương nhiên nhịn không được động thủ rồi.

"Các ngươi không bám víu được người của Lam Linh Quốc, Thanh Linh Quốc chúng tôi đành miễn cưỡng chiếu cố ngươi vậy, dù sao ngươi đẹp như vậy, biết điều một chút, bồi Ca Ca chúng ta uống rượu." Hắn nhìn gương mặt Sở Cửu Ca, tuy rằng Lam Yên công chúa khó tiếp cận, không thể không nói gương mặt này của Sở Cửu Ca càng đẹp hơn Lam Yên công chúa.

Sở Cửu Ca nhàn nhạt nói: "Ta ít nhiều gì cũng phải vào đó thay một thân y phục, xử lý vết thương một chút chứ!"

Quả nhiên đáp ứng rồi, trên mặt hắn lộ ra vẻ đắc ý.

Hắn nói: "Được! Ta đi với ngươi đến khách điếm tắm rửa thay y phục, chắc hẳn vị hôn phu kia của ngươi cũng đang đợi ngươi trở về, ngươi nói nhìn thấy ta hắn có thể nào.."

"Rầm!" Sở Cửu Ca một chân đạp vào tên háo sắc đó, trực tiếp đá vào điểm yếu hại chí mạng của hắn.

"Oáiiiiiiii!" Hắn kêu thảm, cảm giác bản thân muốn phế đi rồi.

Một cú này đá chuẩn như vậy, mặt hắn đau đến vặn vẹo cả lên.

Sở Cửu Ca nói: "Ta nghĩ lại rồi, vị hôn phu của ta nhìn thấy ngươi nhất định sẽ ghen, cho nên liền không bồi ngươi nữa, ngươi tự lo thân mình đi."

Hắn đau đến không còn chút hơi sức ra tay với Sở Cửu Ca, Sở Cửu Ca đương nhiên rất nhanh liền rời khỏi rồi.

Trở về trong khách điếm, dáng vẻ chật vật của cô rất nhiều người đều nhìn thấy rồi, biểu thị rất hiếu kỳ.

"Rầm!" Dung Uyên mở cửa ra nhìn thấy Sở Cửu Ca, Sở Cửu Ca lúc này có chút thảm.

Cho dù Dung Uyên cảm thấy hơi thở của cô rất ổn định, vẫn khống chế không được đau lòng.

"Cửu nhi!" Dung Uyên đem Sở Cửu Ca ôm vào lòng.

"Cũng không chê bẩn!" Sở Cửu Ca nói.

"Một chút cũng không chê, ta còn có thể đích thân giúp Cửu nhi rửa sạch." Dung Uyên cười nói.

"Vậy không được, ta quá thiệt rồi." Sở Cửu Ca trề môi nói.

Rất nhanh truyền ra tin tức, Sở Cửu Ca ra bên ngoài gặp phải sát thủ, cửu tử nhất sinh, bây giờ đã bị trọng thương.



Những ngự y được Dung Vương đưa đến lúc này toàn bộ đều bị phái đi chữa trị cho Sở Cửu Ca.

Ngự y đều biểu thị Sở Cửu Ca bị thương rất nặng, nội thương càng nghiêm trọng hơn, rất khó tham gia đại hội thất quốc bảy ngày sau.

Tin tức này vừa được truyền ra, liền đem Sở Tuyền Nguyệt dọa sợ, "Thương Khung, Ca nhi gặp chuyện rồi!"

Sát thủ đó xuất hiện bất ngờ, Sở Cửu Ca cũng không có thông báo trước với mẫu thân.

Kết quả mẫu thân nhà cô vừa nghe thấy tin tức liền đi đến khách điếm thất quốc xem cô, kết quả đụng phải người vừa hay cũng đến Tử Hoàng.

Tử Hoàng tuy là không có dẫn theo thủ tịch luyện dược sư trong hoàng cung đến, nhưng cũng đã dẫn đến vài vị luyện dược sư tương đối lợi hại, so với những ngự y ngay đến luyện dược sư cũng không phải do Dung Uyên đưa đến tốt hơn nhiều.

Nhìn thấy Sở Tuyền Nguyệt, trên mặt Tử Hoàng lộ ra nụ cười, ông nói: "Tuyền Nguyệt, nàng đừng vội! Ta đã dẫn ngự y đến rồi, bọn họ nhất định sẽ trị khỏi cho Cửu Ca."

"Ta thật ra khá thích hài tử Cửu Ca đó, con bé là nữ nhi nàng, ta cũng sẽ xem con bé như nữ nhi ruột thịt, nàng nhất định sẽ nhìn thấy tấm chân tình của ta."

Tử Hoàng muốn theo đuổi Sở Tuyền Nguyệt, nhưng mà cô một mực bế quan, rất ít khi ra ngoài, ông không có cơ hội.

Ông vừa nghe đến Sở Cửu Ca bị trọng thương đang ở khách điếm thất quốc, Tử Hoàng biết cơ hội để biểu hiện đến rồi.

Nhưng mà ông không nghĩ đến lại may mắn đến vậy, lại chạm mặt Sở Tuyền Nguyệt ngay tại cửa khách điếm.

Nhìn thấy Tử Hoàng, đôi mày của Cửu thúc nhíu lại, cả người đều tràn đầy hàn khí.

Ông kéo tay Sở Tuyền Nguyệt nói: "Phu nhân, chúng ta đi xem tiểu Cửu."

Đối với gia hỏa chướng mắt lại tạm thời không thể một đao gϊếŧ chết, Cửu Thương Khung lựa chọn xem như không thấy, triệt để xem như không khí.

Sở Tuyền Nguyệt cũng có suy nghĩ như vậy, bị Cửu Thương Khung nắm tay đi vào khách điếm, hai người trông như một đôi trời đất tạo nên, bất kỳ ai cũng không cách nào chen vào.

Tử Hoàng nhìn theo bóng lưng của họ, trong mắt bùng lên ngọn lửa đố kỵ, đáng chết!

"Bệ hạ!" Nộ khí khủng bố của Tử Hoàng khiến cho những ngự y ông dẫn đến sợ khiếp vía.

"Còn ngây ra đó làm gì? Còn không mau đi vào đó chữa trị cứu người, nếu như người chữa không khỏi, trẫm hỏi tội các ngươi." Tử Hoàng hét lên nói.

Tuy rằng ông hận không thể để tên nha đầu hơi chút có thiên phú đó tàn rồi, phế rồi mới tốt, nhưng mà vì để cho Tuyền Nguyệt nhìn ông bằng con mắt khác, lòng mang cảm kích, nhất định phải trị khỏi cho con bé trước.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play