Dung Uyên lạnh giọng nói: "Cửu nhi không có rảnh gặp bọn họ, bảo bọn họ đừng đến."

"Vâng!"

Bị Dung Uyên cự tuyệt bên ngoài cửa, Tử Tinh Châu sớm đã quen rồi.

Tam Tiền nói: "Con rể tương lai này của Cửu thúc không được mà! Đây là thái độ đối với huynh trưởng sao? Còn không bằng tiểu Nhất Nhất nhà ta đáng yêu đó."

"Đi! Chúng ta cứ muốn vào thì sao!"

Thế nhưng hành vi cường thế xông vào của Tam Tiền thiếu chủ, kết quả chính là bị người dùng vũ lực ném ra ngoài rồi.

Tử Tinh Châu nói: "Tiền huynh, vẫn là thôi đi! Đợi khi Cửu Ca rảnh rỗi, đương nhiên sẽ đến tìm chúng ta!"

Tam Tiền nói: "Ừm!"

Hắn vẫn là nên nhanh chóng nghe ngóng tin tức hộp bất tử của đệ tam tộc hắn thì hơn, đệ tam tộc của họ đánh mất hộp bất tử, khó thoát được tội, cho dù sự việc đột nhiên, Cửu thúc cũng không hề trách tội bọn họ.

Một đêm bạo phú, Sở Cửu Ca thần thanh khí sảng.

Nay Tử Hoàng đang bận tìm Đệ nhất thần trộm, không có làm phiền mẫu thân, mẫu thân vừa hay có thể bồi dưỡng tình cảm thật tốt với Cửu thúc, cô đương nhiên cũng sẽ không đi làm bóng đèn.

Sở Cửu Ca chuẩn bị đi luyện dược, tuy nói Thái Vân Tông thiếu họ một món ân tình, nhưng mà cô cũng cần chuẩn bị một số vật tạ lễ mới được.

Sau khi Sở Cửu Ca lâm đầu vào phòng luyện dược, dù cho lúc này Tử Hoàng một lòng muốn bắt Đệ nhất thần trộm thì cũng phải gặp tông chủ Thái Vân Tông rồi.

Thực lực Thái Vân Tông so với Tử Linh Quốc ông cũng không hơn kém nhau, đã tiếp đãi chậm trễ người ta một ngày rồi, không thể chậm trễ thêm nữa.

Tử Hoàng nhiệt tình chiêu đãi Vân tông chủ, như thể giương cung bạt kiếm hôm thọ yến không hề tồn tại vậy, tiếp theo liền mỉm cười nói về cục diện của thất quốc, do thám giới hạn của Thái Vân Tông..

Thân là tông chủ một tông, đối với ông việc đối phó với Tử Hoàng dễ như trở bàn tay, Tử Hoàng thậm chí còn muốn liên hôn.

"Ta còn có mấy vị công chúa chưa có gả, lệnh lang cũng là thiếu niên thiên tài, không bằng.."

Ông nghĩ nếu như có được quan hệ liên hôn, Thái Vân Tông cũng sẽ không không nể mặt ông như vậy, cản trở ông nạp Sở Tuyền Nguyệt làm phi.



Vân tông chủ nói: "Không giấu gì người, nhi tử ta đã có người trong lòng rồi."

Lại là một người có người trong lòng, sắc mặt Tử Hoàng trầm lại, "Không biết là nữ đệ tử nào của Thái Vân Tông, có thể được tông chủ tương lai Thái Vân Tông nhìn trúng. Xem ra nữ nhi nhà ta không so được với người ta rồi."

Tử Hoàng không chết tâm, nhất định phải hỏi cho bằng được.

Vân tông chủ cũng cảm thấy nhức đầu, ông đáp: "Là một nữ đệ tử của Dược phong, chưa tròn hai mươi tuổi liền có thực lực luyện dược sư tam phẩm, là thiên tài luyện dược phi thường hiếm gặp."

Sắc mặt Tử Hoàng đơ lại, sao lại có được thiên phú luyện dược như vậy? Ông hoàn toàn không tin, giả thì có!

"Vân tông chủ có phải không nhìn trúng nữ nhi ta, cố ý tìm một lý do như vậy để từ chối." Giữa hai chân mày của Tử Hoàng nhíu lại thành một chữ xuyên (tiếng trung: 川).

"Tử Hoàng nói đùa rồi, ta sao lại lấy danh dự của Thái Vân tông ra đùa được, có chính là có, không có chính là không có! Dù sao tính khí thủ tịch luyện dược sư Vân đại sư của Thái Vân Tông bệ hạ cũng biết, bệ hạ nếu như không tin, có thể tìm Vân đại sư đối chất."

Vân đại sư, luyện dược sư lợi hại nhất thất quốc, lúc trước Tử Hoàng cũng muốn ông làm thủ tịch luyện dược sư của hoàng thất, đáng tiếc bị từ chối rồi, ông ta lựa chọn Thái Vân Tông.

Con người này nói một không hai, đặc biệt chán ghét người nói dối, xem ra Vân tông chủ nói là thật rồi.

Một luyên dược sư tam phẩm chưa tròn hai mươi! Thiên phú như vậy ông hận không thể để cho nhi tử ông đi đào góc tường nhà người ta, dựa vào cái gì tiện nghi cho tên tiểu tử Vân Hồng đó.

Lời này của Vân tông chủ là nửa thật nửa giả, Thái Vân Tông họ đúng là có một thiên tài luyện dược, không phải chưa tròn hai mươi, mà là chưa tròn mười lăm đã có thực lực luyện dược sư tam phẩm.

Cô còn cứu không ít đệ tử Thái Vân Tông, nhưng mà người đó không phải là đệ tử Dược phong, mà là đệ tử của Cửu Uyên phong, đó chính là Sở Cửu Ca.

May là hôm nay Dung công tử không có ở đây, nếu như hắn nghe thấy nhi tử mình có người trong lòng là tiểu nha đầu Cửu Ca, ông sợ nhi tử mình khó bảo toàn mạng sống.

Vòng một vòng lớn, cuối cùng không thể không nói đến việc hôm thọ yến.

Thái độ của Vân tông chủ rất kiên định, đó chính là Tử Hoàng tuyệt đối không được sử dụng biện pháp mạnh với Sở Tuyền Nguyệt, lấy thế ép người, nếu không bọn họ sẽ để cho Sở Cửu Ca mượn Thái Vân Tông họ phản kích, đến lúc đó làm đến lưỡng bại câu thương, bọn họ cũng không màng.

Tử Hoàng bực bội, Vân tông chủ này hoàn toàn nói không thông được, dù sao Sở gia ông giúp chắc rồi.

Vân tông chủ nói: "Tử Hoàng, dưa cố ngắt sẽ không ngọt."

Tử Hoàng trầm mặc một hồi, nói: "Vân tông chủ nói đúng, là do trẫm ái mộ Tuyền Nguyệt quá sâu đậm rồi, nhất thời không biết chừng mực! Tuyền Nguyệt cho dù có người trong lòng, nhưng mà cô còn chưa có gả, trẫm vẫn còn có cơ hội! Ta sẽ dùng thủ đoạn phi thường ôn hòa theo đuổi Tuyền Nguyệt, để cho Tuyền Nguyệt biết ta tốt hơn người nam nhân đó rất nhiều, để cho nàng cam tâm tình nguyện làm phi tử của ta."



Người còn chưa có được, Tử Hoàng tuyệt đối không cam tâm từ bỏ, dù sao cũng là nữ nhân nhớ nhung bao năm.

Vân tông chủ cũng rất bất lực, ông cho dù là tông chủ của Thái Vân Tông, cũng không có biện pháp ngăn cản hoàng đế của Tử Linh Quốc theo đuổi nữ nhân, có thể khiến cho ông ta không cường thế ép người đã là cực hạn rồi.

Sau khi Vân tông chủ và Tử Hoàng nói chuyện xong, liền nói lại kết quả với Sở Cửu Ca, Sở Cửu Ca nghe xong mặt trầm lại, nói: "Biết ngay ông ta vẫn chưa chịu từ bỏ."

Cửu thúc nghe thấy cũng sát khí đằng đằng, ông đã nhận định Tuyền Nguyệt là phu nhân của ông rồi, tên đó còn dám mộng tưởng.

Cửu thúc lạnh giọng nói: "Ta trước tiễn phu nhân về Xích Linh Quốc."

Sở Tuyền Nguyệt lắc đầu nói: "Không, ta muốn ở lại! Ở bên chàng và Ca nhi."

"Con cũng không tán thành! Cửu thúc, Sở gia ta người là mạnh nhất, mẫu thân chỉ có ở bên cạnh người mới an toàn. Nếu như mẫu thân một mình ở lại Xích Linh Quốc, Tử Hoàng nếu như lén lút cho người hạ thủ thì mẫu thân sẽ càng nguy hiểm. Sức uy hiếp của Thái Vân Tông chỉ có thể khiến ông ta không thể quang minh chính đại động thủ mà thôi, ai biết gia hỏa đó sẽ bỉ ổi vô sỉ âm thầm giở trò gì." Sở Cửu Ca đáp lời.

Cửu thúc nhìn sâu vào Sở Tuyền Nguyệt, thời khắc này ông hận không thể lập tức đem phu nhân nhà ông cưới về nhà, nhưng mà còn chưa được, hôn sự của họ sao có thể sơ sài như vậy.

Ông cũng sẽ không để phu nhân gả cho một người không có chút ký ức, không có gì cả, hơn nữa thực lực lại yếu như vậy, quá ủy khuất cho nàng ấy rồi.

Sở Tuyền Nguyệt nói: "Ca nhi nói không sai."

Cửu thúc nói: "Là ta manh động rồi, ta không muốn ông ta gặp được nàng, cho dù chỉ là nhìn phu nhân một cái cũng không được. Nhưng mà tiểu Cửu nói không sai, ta sẽ một bước không rời ở bên nàng bảo vệ nàng."

Vân tông chủ cũng nên trở về rồi, trước khi bọn họ rời khỏi, Sở Cửu Ca đem một số đan dược tam phẩm trước đó đã luyện chế xong tặng cho Vân tông chủ, đây là tạ lễ cho họ, Vân tông chủ bị phần tạ lễ lớn này dọa sợ rồi.

"Đây sao chúng tôi dám nhận? Quá quý trọng rồi." Vân tông chủ ngại ngùng nói.

"Ta đây không phải là giảm nhẹ áp lực cho Vân đại sư sao, tránh việc các người đi làm phiền Vân đại sư, cứ nhận lấy đi!" Sở Cửu Ca cười nói.

Bọn họ không tiện từ chối, hơn nữa sự dụ hoặc của những đan dược này đối với họ thật sự là quá lớn, chỉ có thể nhận lấy rồi.

Cho dù Vân tông chủ bọn họ đã rời khỏi, Tử Hoàng muốn âm thầm động thủ cũng không có cơ hội.

Nơi này là địa bàn của Dung Uyên, những tử sĩ của ông ta vừa đến gần phủ đệ liền bị Mặc Nhất bọn họ thu thập rồi.

"Rốt cuộc là ai đang hư chuyện của ta? Người của Thái Vân Tông rõ ràng đã rời khỏi rồi." Tử Hoàng phẫn nộ nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play